Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 55: Chương 55: Suối Nước Nóng (5)




Cố Nguyên thật sự ngủ rất say, hoàn toàn không biết bản thân đang bị Mặc Lâm bế vào phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì hơi rượu, cổ hơi ửng hồng hất ngược ra sau, đường nét quai hàm đẹp đẽ lạ thường

Làn da Cố Nguyên vốn đã trắng đến tỏa sáng, sau khi say rượu lại càng thêm hồng hào hấp dẫn, cậu ngủ rất say, hô hấp đều đều, giống như một con mèo nhỏ dễ thương, bị đặt lên giường cũng không tỉnh lại.

Mặc Lâm cởi áo ngoài của cậu ra, ngón tay dừng trên chiếc cúc đầu tiên của áo sơ mi màu xám, anh phân vân không biết có nên tháo bớt cúc áo của cậu ra không, như vậy buổi tối cậu sẽ ngủ thoải mái hơn.

Ôn Tử Hàm đang đứng ở cửa bỗng nhiên khụ một tiếng: “Anh muốn làm gì?!”

Ngữ khí Ôn Tử Hàm không có chút vui vẻ nào: “Coi tôi là không khí?”

Mặc Lâm cẩn thận thu mình vào một góc để chiêm ngưỡng khuôn mặt đang say ngủ của Cố Nguyên, sau đó hạ giọng nói: “Cậu nói nhỏ thôi.”

Ôn Tử Hàm xụ mặt xuống, nhưng cũng đè thấp thanh âm: “Anh nhìn đủ chưa?”

“Làm sao có thể đủ.” khóe miệng Mặc Lâm khẽ nhếch lên, trong lòng ngọt ngào như đang ăn mật vậy.

“Anh đừng có quá đáng, trời đã khuya lắm rồi, anh còn không chịu quay về ngủ thì tui phải đuổi người đấy!” Ôn Tử Hàm đã chờ đến sắp mất hết kiên nhẫn.

Mặc Lâm từ đầu giường đứng lên, đôi chân dài đặc biệt bắt mắt, anh đi đến bên cạnh Ôn Tử Hàm, khoác một tay lên vai y: “Đi, qua nhà tôi ngủ!”

“Tại sao tui phải qua nhà anh, nhãn nhỏ đã chuẩn bị cả giường cho tui rồi mà!”

Mặc Lâm ấn trán: “Tôi sợ cậu không thành thật.”

“Anh không việc gì phải lo... Nếu tui là loại người như vậy, tui đã ăn nhãn nhỏ đến hạt cũng không còn rồi!”

“Vấn đề là nếu cậu ngủ chỗ này thì tôi ngủ không yên... Lấy hành lý của cậu đi, tôi sẽ dọn giường cho cậu.”

Khi Mặc Lâm tắm rửa xong mặc áo ngủ đi ra, anh thấy Ôn Tử Hàm đang mặc áo ngủ ngồi xổm trên ban công trêu chọc mèo nhà anh.

“Con mèo này tên gì thế?”

“Nguyên Nguyên.” Mặc Lâm vừa lau tóc vừa nói: “Đã nuôi nhiều năm rồi.”

Ôn Tử Hàm nổi da gà cả người: “Chữ Nguyên này chắc không phải là Nguyên trong Cố Nguyên đâu nhỉ?”

Mặc Lâm đi tới tủ lạnh lấy ra một lon nước soda: “Phải, là chữ Nguyên đó.”

Ôn Tử Hàm nhanh chóng cảm giác được có gì đó không ổn: “Đã nuôi rất nhiều năm... Là có ý gì?”

Mặc Lâm một hơi uống sạch nửa lon soda: “Thật ra, tôi đã biết Cố Nguyên từ rất lâu.”

“Ồ?” Ôn Tử Hàm đã chuẩn bị dưa và một băng ghế nhỏ.

“Mười lăm năm trước, có một bé gái bị chết cháy, cảnh sát cho rằng đó là một vụ tai nạn. Cha tôi khi đó là cố vấn của cục cảnh sát, cho nên tôi cũng biết chuyện này.”

Ôn Tử Hàm rất nhanh đã nhập tâm vào câu chuyện: “Cô bé mà anh nói là em gái Cố Nguyên sao?”

“Không sai.” Mặc Lâm nói: “Có một cậu bé đến cục cảnh sát báo án và khăng khăng rằng em gái mình đã bị sát hại... Nhưng làm sao cảnh sát có thể tin lời một cậu bé, cho nên cậu ấy không chịu về nhà, vừa lúc tôi cũng ở trong cục, tôi bèn đến an ủi em ấy.”

“Em ấy không chịu nói chuyện với tôi, sau đó tôi thật sự không còn cách nào khác là dùng tiền tiêu vặt để mời em ấy ăn đùi gà.”

Mặc Lâm bỗng nhiên nở nụ cười: “Kết quả em ấy vừa cắn một miếng liền mở miệng nói chuyện... Cậu biết em ấy nói gì không?”

“Nói gì?”

“Em ấy hỏi còn cái đùi gà nào nữa không?” Mặc Lâm dường như đang chìm sâu trong đoạn hồi ức kia: “Hình như em ấy chưa ăn đùi gà bao giờ. Em ấy đã ăn hết năm cái đùi trong một lần. Lúc đó, so với một đứa trẻ đùi gà còn rất to!”

“Cuối cùng thì tôi đã tiêu hết tiền tích góp của mình để mua cho em ấy một thùng đùi gà... Rốt cuộc thì em ấy cũng cười với tôi khi ôm được đùi gà về nhà.”

“Không ngờ lúc nhỏ anh lại là một cậu ấm...” Ôn Tử Hàm tặc lưỡi hai tiếng: “Anh vậy mà quen cậu ấy trước cả tôi, nhưng khi đó anh mới bao nhiêu tuổi chứ... Tình đầu mới nhú?”

Mặc Lâm: “Không phải khi đó, chính xác mà nói thì phải là lúc tôi học cấp hai.”

“Cấp hai?” Ôn Tử Hàm không ngờ hai người vẫn còn dây dưa về sau.

“Tôi đã gặp một cô gái rất xinh đẹp tại một cuộc họp đấu thầu bất động sản... Hình như là tiếp tân được thuê tạm thời.”

Ôn Tử Hàm dường như biết anh định nói gì: “Người anh nói chính là Cố Nguyên giả gái phải không?” Ôn Tử Hàm cười đến thở hổn hển.

Mặc Lâm có chút kinh ngạc: “Cậu cũng biết?”

“Khi đó cậu ta thiếu tiền đến mức công việc gì cũng dám nhận, sau chuyện này, cậu ta bị tôi cười nhạo thật nhiều năm.”

“Chà,” Mặc Lâm nói: “Ban đầu tôi không nhận ra em ấy là con trai, chỉ cảm thấy em ấy rất lạnh lùng. Sau khi em ấy thay xong quần áo và bước ra từ phòng thay đồ trong bộ đồng phục nam sinh của trường tôi, tôi đã có chút nghi ngờ nhân sinh.”

“Quả thực, đừng nói anh, năm đó tôi cũng... Quên đi... Đúng rồi, anh cũng học Thất Trung? Sao tôi chưa từng gặp qua anh?”

“Tôi lớn hơn các cậu hai tuổi, chưa từng gặp qua cũng là bình thường.”

“Yo, anh còn biết mình lớn hơn chúng tôi hai tuổi, anh đã hỏi thăm rất nhiều về Cố Nguyên phải không?”

“Em ấy rất nổi tiếng trong trường, căn bản không cần hỏi thăm... Bởi vì chuyện này, tôi đã tự hỏi mình rất lâu và đã đọc rất nhiều sách về khuynh hướng tình dục, cuối cùng tôi phát hiện bản thân không phải có hứng thú với nam hay nữ, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với mình em ấy...”

Mặc Lâm đột nhiên nở nụ cười: “Cậu còn chưa muốn ngủ sao?

Ôn Tử Hàm: “Còn muốn nghe anh nói.”

Đúng lúc này, Quất Béo thoát khỏi tay anh, kêu lên một tiếng nhẹ như bông rồi trở về ổ của mình.

“Thế còn con mèo này, câu chuyện của nó là gì?”

“Em ấy từng sờ qua nó.” Mặc Lâm nói: “Vì vậy tôi đã mua nó khi đi ngang qua cửa hàng thú cưng.”

Ôn Tử Hàm có chút khó tin: “Sao tôi thấy anh có vẻ hơi biến thái nhỉ, nhỏ như vậy đã biết lén lút theo dõi người khác rồi?”

“Không có, tôi chỉ tiện đường đi ngang qua thôi.”

Mặc Lâm ném cái lon đã rỗng vào sọt rác: “Nếu cậu không ngủ thì tôi ngủ.”

Ôn Tử Hàm đi tới ban công, tiếp tục nhìn chằm chằm mèo béo: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”

“Năm tuổi ba tháng.”

Mặc Lâm nói xong liền vào phòng, sau khi đóng cửa lại, gương mặt lại không có chút gì gọi là buồn ngủ.

Có lẽ là do rượu nên hôm nay anh đã nói quá nhiều, anh không thể để mình lộ ra thêm điều gì nữa.

Những ký ức thanh xuân ấy ồ ạt ùa về như thủy triều, suýt chút nữa nhấn chìm anh.........

Ôn Tử Hàm nhìn chằm chằm mèo béo, bẻ bẻ ngón tay: “5 năm? 5 năm trước Cố Nguyên không phải đang ở nước ngoài sao?”

Y không biết những lời Mặc Lâm nói có bao nhiêu phần đáng tin, chỉ có thể móc di động ra liên lạc với một người bạn cũ: “Lão Vương... Giúp tui điều tra người này...”

- Wattpad Masrhia-

Cố Nguyên nửa đêm tỉnh dậy, khi cậu xuống nhà đi vệ sinh thì thấy đèn đã tắt, phòng khách tối om, không có ai ở đó.

Kia người đàn ông lớn xác đó không cần cậu lo lắng.

Bởi vì say rượu, cả người cậu đều lảo đảo không vững, còn có hơi khát nước, muốn xuống bếp tìm chút nước uống.

Bật đèn trong phòng khách lên, cậu hơi kinh ngạc phát hiện bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, rác rưởi cũng đã được thu gom, dưới đất cũng không còn lại chút rác rến nào..

Với tất cả những kinh nghiệm đúc kết trong mười mấy năm quen biết Ôn Tử Hàm, cậu biết chỉ cần trong phòng còn chỗ đặt chân, y nhất định sẽ không dọn dẹp.

Cho nên người dọn dẹp chắc chắn không phải là y.

Vậy chỉ có thể là Mặc Lâm,

Cậu mở tủ lạnh ra, phát hiện trong tủ lạnh có thêm vài lon nước soda, cậu sửng sờ một chút, hình như cậu không có mua soda, khi Ôn Tử Hàm đi xuống mua bia cũng không có mang nước soda lên, Ôn Tử Hàm không thể cẩn thận như vậy.

Cho nên, cũng chỉ có thể là Mặc Lâm.

Anh bật nắp lon uống vài ngụm, thứ nước soda ngọt ngào này dường như có sức hấp dẫn riêng, không chỉ có thể kiềm hóa nước tiểu, giảm tác hại của bia đối với cơ thể, mà còn khiến trái tim vốn bình lặng của cậu lại đập rộn ràng.

Những hình ảnh chớp nhoáng như muốn phân cắt não cậu, hình ảnh hai người dính chặt nhau trong phòng tắm ngày càng rõ nét, đốt ngón tay cầm chai nhựa dần dần siết chặt đến trắng bệch.

Trong khoảng thời gian này, Mặc Lâm đã chiếm quá nhiều thời gian và sức lực của cậu, bây giờ chỉ là buổi tối dậy uống miếng nước cũng không bỏ qua cho cậu sao?

Nếu không phải đầu óc xảy ra vấn đề, vậy nhất định là mình điên rồi!

Cậu ném lon soda đã uống sạch vào thùng rác, xoay người vào phòng ngủ, dùng chăn che đầu, bọc chính mình thành một con nhộng.

“Con nhộng” nằm ở trên giường xoắn đến xoắn đi, nửa giờ sau cậu rốt cuộc phá nhộng mà ra, từng ngụm từng ngụm thở dốc, mặt, mang tai và cổ đều phiếm hồng.

Tại sao lại như vậy?

Mọi thứ bắt đầu mất kiểm soát từ khi nào?

Cậu như một con bướm vừa phá kén chui ra, phát hiện cảnh sắc mới lạ của thế giới, nhưng lại lo lắng bản thân sẽ ngã vào vực sâu khi dang rộng đôi cánh của mình......

Mặc Lâm đi vào trong giấc mơ của Cố Nguyên, cậu nửa mơ nửa tỉnh cố gắng kiểm soát cảnh trong mơ, nhưng tình hình sớm đã vượt quá tầm kiểm soát...

Trong mơ màng hỗn độn, cậu cố đưa đẩy, nhưng vẫn không thể tránh được Mặc Lâm.

- Wattpad Masrhia-

Khi Ôn Tử Hàm thức dậy, phát hiện trong phòng Mặc Lâm không có ai bèn trực tiếp gõ cửa phòng Cố Nguyên.

Người mở cửa cho y là Mặc Lâm.

Đối phương đang mặc quần áo ở nhà, tóc xoã ngang trán, nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Tuy nhiên lúc nhìn thấy người này, y không hiểu sao vẫn thấy khó chịu.

Cố Nguyên đang ăn bữa sáng, hai má phồng phồng ăn đến ngon lành, sữa bò trong ly đã vơi đi một nửa, sandwich trong tay cũng chỉ còn lại một mẩu.

Ôn Tử Hàm: “Sao không rủ tui qua ăn chung?”

Ôn Tử Hàm cầm lấy một chiếc sandwich trên bàn, cắn một miếng đã hết nửa bánh.

“Cậu không cần điều chỉnh jet lag sao?” Mặc Lâm hỏi.

Ôn Tử Hàm trợn mắt nhìn anh, trong miệng nhồi đầy đồ ăn: “Người trẻ tuổi thì có cái gì là jet lag... Ừm! Sandwich này ngon ghê, ông làm hả?”

Ôn Tử Hàm liếc mắt nhìn Cố Nguyên, cậu vô biểu tình liếc Mặc Lâm đang ngồi bên cạnh: “Anh ta làm.”

“Cũng đúng,” Ôn Tử Hàm nói: “Trước đây ông chưa bao giờ ăn sáng, hèn chi tui thấy ông dạo này có vẻ béo lên một chút, hoá ra là được người ta chăm sóc tỉ mỉ...”

Ôn Tử Hàm bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót, vị chua này lại xen lẫn chút vui mừng nhẹ nhõm, trong nhất thời y không tiêu hóa được.

Y vội vàng ăn sandwich trong tay, vì ăn quá nhanh hắn nên bị nghẹn, y đi vào bếp mở tủ lạnh lấy nước, y chú ý đến đặt ở ngoài cùng có hai lon soda, y ngẩn ngơ cầm lấy chai nước khoáng đặt bên cạnh.

Khá tốt.

Ít nhất là tốt hơn trước kia nhiều.

Ôn Tử Hàm uống hai ngụm nước, nhưng lại càng uống càng nghẹn, y vỗ mạnh vào ngực một cái, bị đồ ăn kích thích, tuyến lệ bắt đầu điên cuồng hoạt động.

Y nhắm mắt hít một hơi dài, một lúc sau, khối thức ăn cuối cùng cũng rơi xuống bụng.

*THÔNG BÁO*. Đam Mỹ Sắc

Vì sắp tới tui phải thi nên phải off truyện hai tuần nha mọi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.