CHƯƠNG 3
“Tiêu? Xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi nghe thấy tiếng ồn ào đằng sau, Cô Nhiên lập tức quay đầu nhìn thì thấy chiếc xe ngựa kia đã dừng lại. Khiếu Nhiên cũng nghe được tiếng vang lập tức kìm dây cương, nhảy xuống đất trước, rồi đỡ Cô Nhiên xuống cùng. Hai người đi về hướng chiếc xe ngựa đang truyền ra những tiếng la kinh hãi.
“Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi! Nói cho ta biết, ngươi làm sao vậy?” Sắc mặt Ngự Thiên đã xám như tro tàn, ôm chặt lấy người từ nãy đến giờ không nói một lời, không ngừng gọi. Lam Hạ và Cẩm Sương mỗi người cầm lấy một tay Hàn Nguyệt, ánh mắt đỏ lên vì lo lắng tưởng như có thể xuất thành máu. Hoài Ân môi run rẩy không ngừng giúp Hàn Nguyệt thuận khí. Huyền Ngọc và Huyền Thanh ngồi ở một bên không biết phải làm gì, sốt ruột đến độ ứa nước mắt.
“Huyền công tử, xảy ra chuyện gì vậy?” Bên ngoài xe ngựa, Khiếu Nhiên lên tiếng hỏi. Những thanh âm lo lắng từ trong xe ngựa truyền ra làm hắn khẳng định bên trong đã xảy ra chuyện, nhưng hắn cũng không tuỳ tiện vén màn xe lên. Sau đó, màn xe bị người vén lên, nhìn thấy Huyền Ngọc khóc lớn, Khiếu Nhiên nghĩ thầm không hay rồi.
“Phong Lâu chủ… Chủ tử nhà ta… Chủ tử nhà ta…” Huyền Ngọc sợ tới mức nói không ra lời. Khiếu Nhiên vừa nghe xong, lập tức gạt mành xe lên nhìn vào, rồi sững người ra. Thấy thần sắc cha khác thường, Cô Nhiên cũng vội nhìn theo, hít vào một hơi sâu, nắm chặt lấy tay cha. Người này… là… phàm nhân sao?
Dựa vào chút ít công phu, Khiếu Nhiên áp chế nỗi khiếp sợ của mình, khôi phục lại thần sắc bình thường rồi nói: “Đi tiếp ba canh giờ nữa sẽ đến Kình Thiên phủ, ở đó có một biệt viện của Thích Nhiên lâu. Ta sẽ đến đó trước để an bài một chút. Mấy người cứ đến sau, ta sẽ phái người ra đón.” Hai tròng mắt đang đỏ lên của người kia… Hẳn người này chính là chủ tử của Huyền công tử, đang phát bệnh sao? Tuy rằng sửng sốt vì dung mạo không giống phàm nhân của người đó, nhưng trừ bỏ sửng sốt ra, Khiếu Nhiên chỉ nghĩ đến việc phải mau chóng cứu người.
Khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi khi đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào mình, Cô Nhiên buông tay cha ra, chạy về xe ngựa của mình. Ngoại trừ Hàn Nguyêt ra, tất cả những người trên xe đều lạnh mặt lại. Khiếu Nhiên cũng thấy không thể giải thích được hành động của Cô Nhiên, nhưng hắn biết Cô Nhiên sẽ không vô lễ như vậy. Qủa nhiên, chốc lát sau Cô Nhiên lại chạy đến đây, trong tay cầm theo một bọc vải.
“Huyền công tử, chỗ ta có chút thuốc, ngươi xem xem có dùng được không?” Cô Nhiên mở bọc vải ra, để toàn bộ bình sứ trong đó vào tay Huyền Ngọc. Sau đó hắn lại về xe ngựa, đến lúc quay lại, trên tay có một cái hòm: “Huyền công tử, đây là phổ đà hoa của Mân Giang, có tác dụng an thần, ngươi ngâm một ít vào nước rồi cho vị công tử này ăn, giúp hắn có thể ngủ được một chút có lẽ sẽ tốt hơn.” Nói xong, quay lại kéo tay cha. “Tiêu, chúng ta mau cưỡi ngựa về thôi, mau lên.”
“Ừ.” Nhìn thấy thần sắc mấy người kia đã hoà hoãn trở lại, trong mắt còn có ý khen ngợi, Khiếu Nhiên ôn nhu kéo Cô Nhiên chuẩn bị đi, Nhiên của hắn sao có thể làm ra việc thất lễ được?
“Cô… Nhiên…?” Vừa mới quay người, nghe được thanh âm kỳ lạ phía sau, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn. Những người ngồi trong xe thấy Hàn Nguyệt đột nhiên lên tiếng đều quay ra nhìn hắn.
Hàn Nguyệt không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm Cô Nhiên. Cô Nhiên thấy đôi mắt hắn toả ra ánh sáng bảy màu, lộ ra thần sắc kinh hãi. Trời ạ, đôi mắt người này thật đẹp.
“Cô… Nhiên….?” Hàn Nguyệt lặp lại. Những người khác lại nhìn về phía người mà khiến Hàn Nguyệt phải kêu tên hai lần.
“Ta là Cô Nhiên.” Nhìn cha, Cô Nhiên không hiểu sao người này lại gọi mình.
Một bóng trắng chợt loé lên. Bên trong xe đâu còn thân ảnh Hàn Nguyệt, mà bên cạnh Khiếu Nhiên cũng chẳng còn thấy Cô Nhiên đâu nữa.
Xe ngựa phía trước chậm rãi chạy. Sắc mặt Khiếu Nhiên đại biến khi người cạnh mình nháy mắt bị đưa vào trong xe ngựa kia.
“Phong Lâu chủ, Nguyệt có chuyện muốn nói cùng thê tử ngài. Ngài đừng lo lắng.” Cẩm Sương kịp thời ngăn lại một Phong Khiếu Nhiên đang muốn đuổi theo, trong lòng mặc dù thấy hoảng loạn nhưng hắn hiểu, lúc này, họ không thể đi quấy rầy Nguyệt.
“Các ngươi… rốt cuộc là ai?” Sự điên cuồng trong ánh mắt Khiếu Nhiên xuất hiện. Mặc dù tình huống vừa rồi xảy ra rất nhanh, nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng, người kia làm được như vậy không phải nhờ võ công.
“Phong Lâu chủ, chúng ta là ai ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần biết rằng chúng ta không làm hại ngươi.” Lo lắng cho Hàn Nguyệt, Lam Hạ ra phía trước xe ngựa ngồi, nhìn vào chiếc xe đằng xa nói. Nguyệt… Đệ rốt cuộc làm sao vậy? Nguyệt… Dù có bất cứ chuyện gì đệ cũng nói với chúng ta, nhưng hôm nay, lần đầu tiên đệ rời bỏ chúng ta… Nguyệt… Đệ không còn cần chúng ta nữa sao…?
Hoài Ân ra sức cắn chặt ngón tay mình. Hắn phải tự làm mình đau đớn để có thể áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng. Nguyệt… chẳng thèm liếc mắt đến chúng ta đã mang người kia đi… Nguyệt… Huynh chưa bao giờ kêu tên người khác như vậy…
Ngự Thiên tựa vào xe ngựa, đôi mày nhíu chặt lại đã biểu lộ ra ngoài sự bất an và lo âu của hắn. Nguyệt Nhi của hắn… có hứng thú với người ngoài…
Thấy mấy người kia sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp gì, Khiếu Nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa đằng xa. Nhiên của hắn đang ở bên trong đó… Người kia rốt cuộc muốn làm gì đây?
…
“Vị công tử này! Ngươi không thoải mái ở đâu vậy?” Bên trong xe ngựa, Cô Nhiên thấy bồn chồn lo lắng. Ngoài kia chẳng có ai đánh xe cả, nhưng xe ngựa cứ tự chạy đi, mà người này đem mình vào xe xong lại chẳng nói lời nào, cứ nhìn mình… Trên đời này lại có người như vậy tồn tại sao, vừa rồi người này để lộ ra nửa khuôn mặt làm hắn kinh hãi không thôi, không nghĩ rằng trên má phải người này lại có những hoa văn kỳ quái như thế. Hình như… chắc là cả nửa thân mình đều có những hoa văn này… Người này rốt cuộc là ai?
“Thích là gì?” Sau khi nhìn đủ rồi, Hàn Nguyệt mở miệng. Hắn đã từng hỏi phụ hoàng, phụ hoàng lại nói chỉ cần hắn biết họ rất yêu hắn, sau đó, hắn không hỏi lại nữa. Nhưng hôm nay, hắn muốn biết.
Không ngờ được câu đầu tiên đối phương nói là câu này, Cô Nhiên nhất thời không biết phải trả lời ra sao, lại thấy người kia cứ nhìn thẳng vào mình, tựa như đang chờ mình đưa ra câu trả lời, liền nghiêm túc suy nghĩ.
“Thích… Ta cũng không biết nói chính xác như thế nào… Trước đây… chỉ thầm nghĩ ở mãi bên cạnh cha, chăm sóc cha, không muốn cha biết được thân phận của ta, sợ hãi hắn lại đuổi ta đi lần nữa… Sau đó, biết cha có những hài tử khác, ta khóc nguyên một đêm, tuy đã tự nói với mình là không nên buồn, tuy hiểu rõ mình không xứng đáng làm nhi tử của cha, nhưng… không kiềm chế được mà khóc… Cứ nghĩ là cha ghét mình, không thích mình, lại không ngờ rằng, cha rất để ý đến ta. Lâu dần, phát hiện ra mình không thể rời xa cha được, rất sợ cha không cần ta nữa, sợ cha bỏ rơi ta. Cha nói có tình cảm nam nữ với ta, cha muốn buông tay, lần đó, ta khóc lóc đòi cha ôm ta… Cha khi đó mới đồng ý ở cạnh ta… Sau đó nữa, có người nói ta và cha không thể sống cùng nhau được, ta với cha là ngịch luân… sẽ bị thế nhân nhạo báng…” Nhớ tới đủ chuyện xưa, Cô Nhiên ôm chặt lấy áo choàng của cha. Cha… Nhiên Nhi rất yêu cha…
“Biết làm vậy cha sẽ bị người khác chế giễu, nhưng ta không thể rời xa cha được… Nghĩ đến việc phải rời khỏi cha, tim liền đau đến không thở nổi. Khi đó, ta đã nghĩ… nếu như chết mà có thể ở bên cha, ta tình nguyện chết…”
“Ta sợ nhất là cha bỏ rơi ta, sợ nhất là cha không ở cạnh ta… Ta vĩnh viễn cũng không thể quên được thời khắc đó, cha bị sơn hồng mang đi ở ngay trước mắt ta… Không thấy cha đâu, cảm thấy như tâm cũng đi theo cha rồi, chẳng hề thấy đau đớn, chỉ nghĩ là phải thành thân cùng cha, rồi sẽ đến địa phủ tìm cha. Khi ấy mới biết… đó là thích… là yêu… Chỉ mong ở bên cha, sợ không nhìn thấy hắn, sợ hắn không cần ta… không thấy cha, ta sẽ bất an… lúc nghĩ đến hắn, trong lòng chỉ thấy ngọt ngào…”
Nước mắt rơi xuống… Ôm lấy ngực, hình ảnh kia làm hắn suýt chết tâm, nay nghĩ lại, vẫn không nén được đau đớn.
Áo choàng trong tay khẽ động, ngước mắt nhìn lên, người nọ đã chẳng còn trong xe, mà cha, đang ở ngay trước mắt mình.
“Cha… Ta yêu ngươi…” Ôm chầm lấy nam tử trước mặt, Cô Nhiên hôn lên môi cha. Cha… Hoá ra… ta đã sớm yêu ngươi rồi…