CHƯƠNG 4
“Nguyệt Nhi!”
“Nguyệt!”
“Chủ tử!”
Thấy người đã trở lại, mấy người bên trong xe khẩn trương nhìn hắn.
“Huyền Ngọc, Huyền Thanh, đi thẳng đến Thích Nhiên lâu.” Một lần nữa nằm trên xe, Hàn Nguyệt gối đầu lên đùi Hoài Ân rồi nhắm mắt lại, tiện thể cho một bàn tay vào trong tay áo phụ hoàng để sưởi ấm.
“Nguyệt Nhi! Nói cho phụ hoàng biết, vừa rồi con làm sao vậy?” Ngự Thiên cầm lấy bàn tay kia, rất lạnh, nhưng hắn thấy dường như nó còn lạnh hơn bình thường.
Vung tay lên, xe ngựa bị một tầng mây mù vây quanh. “Ta muốn ngủ.” Lời vừa nói ra, bốn người đều chấn động.
Thấy mấy người kia vẫn chậm chạp không làm gì cả, ánh sáng rực rỡ trong con ngươi Hàn Nguyệt toả ra. “Ta muốn ngủ.” Thanh âm đã trầm xuống.
“… Nguyệt muốn ngủ bao lâu?” Lam Hạ khẽ cắn vành tai Hàn Nguyệt, mi mắt buông nhẹ xuống che giấu sự bất an và kích động.
“Sáng mai sẽ tỉnh.” Chữ cuối cùng bị người kia ngậm vào miệng. Hé miệng ra, Hàn Nguyệt để mặc cho chiếc lưỡi kia xâm nhập nhanh chóng, quần áo bị người cởi. Giữ lại người muốn ngậm vào hạ thân mình, Hàn Nguyệt nhìn vào hai mắt phụ hoàng.
“Nguyệt Nhi… Hơn trăm năm rồi, con vẫn muốn kiên trì sao?” Nhìn ra thắc mắc trong lòng Hàn Nguyệt, Ngự Thiên rời mình khỏi đôi môi đỏ mọng kia. Chỉ cần có thể được ở cùng người này, hắn sao phải để ý đến những việc bình thường đó? Ở Chung Sơn trăm năm, ở nhân thế cũng là hơn vạn năm, năm người họ, đã sớm hợp lại thành một thể thống nhất.
Bỏ hai chân Lam Hạ đang ở hai bên người mình, Hàn Nguyệt chủ động mở hai chân mình ra mà mời mọc.
“Nguyệt…?” Thanh âm Lam Hạ run run, không thể nào… Nguyệt… Nguyệt sao có thể cho mình làm vậy với đệ ấy? Không thể nào… Hắn… Hắn không tin… Nguyệt… Nguyệt sẽ không cho phép mình…
“Không muốn?” Thanh âm Hàn Nguyệt trầm xuống, Lam Hạ không dám tin nhìn đối phương, ngực không thể áp chế được mà phập phồng mãnh liệt. “Nguyệt…” Hắn có thể thật sao…
“Không muốn?” Hàn Nguyệt hỏi lại một lần nữa, trong mắt đã có ánh đỏ tụ lại.
“Nguyệt!” Trong đầu như có cái gì đó đứt đoạn, Lam Hạ mạnh mẽ mà hôn lên đôi môi không mang theo chút hờn giận nào kia… Muốn chứ… Hắn sao lại không muốn đây… Chỉ là… hắn không dám… không dám thôi…
…
“Phụ thân… Nguyệt… hôm nay làm sao vậy, sao đột nhiên lại cho phép bọn con…” Nhìn người đã mệt mỏi mà ngủ rồi kia, Cẩm Sương vẫn không sao tin được chuyện vừa rồi. Hắn đâu dám hy vọng về một ngày xa vời nào đó có thể được làm vậy với Nguyệt. Nguyệt vẫn luôn là của phụ thân. Họ có thể được Nguyệt tuỳ tiện liếc mắt qua một cách thương hại đã là vạn hạnh rồi, hơn trăm năm qua, mấy người đã quen được cuộc sống như thế từ lâu, nhưng mà hôm nay… Nhớ tới khoảnh khắc đó, Cẩm Sương lấy hai tay che đi ánh lệ trong mắt… Nguyệt… Đệ làm vậy cho chúng ta là đủ rồi… đã quá đủ rồi…
“Sương Nhi, nhiều năm trôi qua như vậy, thật là uỷ khuất cho mấy đứa… Nguyệt Nhi mặc dù không nói ra, nhưng ta biết, nó đã đặt mấy đứa vào trong lòng mình, chỉ là có chút vướng mắc làm Nguyệt Nhi vẫn u mê. Tình cảm mấy đứa dành cho Nguyệt Nhi, nó đều biết cả.” Nguyệt Nhi… Con có thể cảm nhận được mấy người này khi ở trước mặt con không thể che giấu được sự nhún nhường, con cũng thấy phiền chán khi họ để lộ ra ánh mắt bất an kia sao?
Mấy người cũng rất cao hứng, nhưng trong lòng cũng có đủ các loại cảm xúc khác nhau, để rồi cuối cùng hoá thành từng giọt từng giọt nước mắt.
“Tứ gia, Ngũ gia, Bát gia, vừa rồi chủ tử hỏi Cô Nhiên… “Thích là gì?”…” Sau khi thám thính xong, Huyền Ngọc trở về, lòng tràn ngập vui mừng nói, cũng thấy cao hứng thay cho ba vị gia.
Bốn người kinh ngạc nhìn về phía Hàn Nguyệt… Người này sao lại hỏi chuyện đó?
“Từ sau khi gặp Nanh xong, chủ tử vẫn mang tâm sự trong mình.” Hầu hạ Hàn Nguyệt nhiều năm, Huyền Ngọc tất nhiên có thể nhìn ra chủ tử nhà mình khác thường.
Ngự Thiên hôn nhẹ lên bàn tay đang đặt trong tay mình để sưởi ấm. Nguyệt Nhi… mấy ngày trước con đi gặp Nanh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không muốn rời khỏi Chung Sơn nhưng lại mang chúng ta nhập vào trần thế một lần nữa? Tại sao lại hỏi “Thích là gì?”? Nguyệt Nhi, sau khi con tỉnh lại, có thể nói cho phụ hoàng biết không?
…
Bên cạnh đống lửa, Cô Nhiên ngồi trên tấm da thú nướng mấy món ăn thôn quê cha vừa mang về. Huyền Ngọc công tử và Huyền Thanh công tử thì nấu cháo, rồi gọt vỏ táo. Mấy người trên xe vẫn không thấy xuống dưới. Huyền Ngọc công tử có nói người kia chính là chủ tử của hắn, nhưng lại chưa cho mình biết người đó tên gì. Hắn và cha đã nhận định người kia không phải thường nhân, cha nói có thể họ là những cao nhân muốn thoát ly hồng trần, mà hắn và cha lại có duyên được gặp gỡ họ. Nghĩ đến người thần bí kia, Cô Nhiên thầm than, người đó cũng thật giống như tiên nhân vậy, trách không được mấy người còn lại chăm sóc hắn tỉ mỉ như thế, dù có là ai cũng không nhẫn tâm làm tổn thương người đó nhỉ. Chỉ có điều… sao người đó lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ người đó… không thích mấy người kia sao? Nghĩ đến đây, Cô Nhiên có chút không đành lòng. Ánh mắt mấy người kia nhìn hắn cũng giống như ánh mắt cha nhìn mình vậy.
Trên người có thêm một kiện áo choàng, Cô Nhiên ngửa đầu nhìn lại: “Tiêu.”
“Đêm lạnh, đừng ngồi đây lâu quá.” Kéo tay Cô Nhiên, Khiếu Nhiên ngồi xuống tấm da thú rồi để Cô Nhiên ngồi vào lòng mình.
Lúc này, đám người Ngự Thiên xuống xe, đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống, tiếp nhận bát cháo Huyền Thanh đã chuẩn bị tốt rồi chậm rãi uống.
“Ti công tử, hắn… vẫn khoẻ chứ?” Thấy người kia không ra ngoài, Cô Nhiên có chút lo lắng.
“Hôm nay Nguyệt Nhi hơi mệt, vẫn đang ngủ.” Ngự Thiên nhìn hai người trước mặt mình thân mật như vậy, có chút cảm khái.
Khiếu Nhiên lấy một miếng lương khô đút cho Cô Nhiên ăn. Mặc dù có hơi ngượng ngùng, Cô Nhiên vẫn há miệng ăn lương khô.
“Nghe nói thê tử của Phong Lâu chủ cũng chính là thân nhi tử của các hạ.” Ngự Thiên đột nhiên mở miệng.
Thân mình Cô Nhiên cứng ngắc lại, sắc mặt nháy mắt không còn chút huyết sắc. Khiếu Nhiên lạnh lung nhìn mấy người đối diện, động tác trên tay vẫn không dừng lại. “Đúng vậy, thì sao?”
“Nguyệt Nhi… cũng là con ta.” Nghĩ đến người đang nằm trên xe, ánh mắt của Ngự Thiên lộ ra vẻ ôn nhu. “Theo thứ tự Nguyệt Nhi đứng hàng thứ bảy, ta là phụ thân nó, Lam Hạ là tứ ca của nó, Cẩm Sương là ngũ ca nó, còn Hoài Ân là bát đệ của nó.” Lời của Ngự Thiên nói ra làm Khiếu Nhiên thu lại hàn ý trên người, sự bối rối trong lòng Cô Nhiên cũng bị kinh ngạc thay thế.
“Phong Khiếu Nhiên, ta rất tán thưởng ngươi. Ngươi có thể công khai thú nhi tử làm thê tử trước thế nhân, về điểm này, ngươi mạnh mẽ hơn so với ta. Chuyện của ta và Nguyệt Nhi lúc trước đều là nó ra mặt giải quyết tất cả, ta thân làm cha lại quá mức yếu đuối.”
“Phụ thân… không chỉ có người, chúng con cũng yếu đuối giống vậy, không chỉ không bảo vệ được Nguyệt, còn để cho Nguyệt phải chịu nhiều áp lực vì bọn con.” Hoài Ân tiếp lời.
“Không phải đã nói là không được nhắc lại rồi sao?” Một thanh âm lẽ ra không nên xuất hiện vang lên, người mà đúng ra đang ngủ say lại đi tới gần đây.
“Nguyệt Nhi? Sao lại ra đây vậy?” Ngự Thiên đứng dậy cởi áo choàng trên người rồi mặc vào cho Hàn Nguyệt.
“Nguyệt… Chúng ta làm ầm ĩ đến đệ sao?” Ôm lấy người ngồi xuống, Lam Hạ nhìn vào cặp mắt đỏ ửng kia hỏi.
“Ta khi nào cần các ngươi bảo vệ?” Hai tròng mắt của người vừa xuống xe bắt đầu chuyển hồng, xung quanh người toả ra từng luồng khí lạnh.
Cô Nhiên nhích sát vào trong ngực cha, người này thật là lạnh… Hắn cảm thấy khó hiểu, sao mấy người này lại chịu được khí lạnh đó nhỉ.
“Nguyệt Nhi, phụ hoàng cũng muốn ôm con giống vậy.” Ngự Thiên nhìn Khiếu Nhiên, không hề cảm thấy bị ảnh hưởng chút nào từ cái lạnh kia.
Nghe được lời Ngự Thiên nói, Khiếu Nhiên và Cô Nhiên âm thầm kinh hãi… “Phụ hoàng”… Người kia là Hoàng thượng…? Hắn là Hoàng thượng của một quốc gia nào đó? Mà chuyện xảy ra tiếp theo càng làm họ giật mình hơn, Hàn Nguyệt đang mang khuôn mặt đầy hàn ý kia không hề nghĩ ngợi gì mà đứng dậy, ngồi vào lòng Ngự Thiên, cũng nhắm hai mắt lại.
“Nguyệt Nhi, có muốn ngủ thêm một chút nữa không?”
“Ừm.”
Lấy áo choàng nhanh chóng bọc Hàn Nguyệt lại, Ngự Thiên cũng không thèm nói nữa. Qua một lúc lâu sau, Hàn Nguyệt nằm trong ngực hắn dường như đã ngủ say rồi, không thấy có động tĩnh nào khác. Nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Nguyệt, Ngự Thiên đi vào trong xe, rồi không xuống nữa.
“Gia, chủ tử sẽ không vui nếu mọi người lại nói về chuyện đó. Sau này các vị gia đừng nên nói, không thì chủ tử lại mất hứng.” Huyền Ngọc cười trộm, chủ tử càng ngày càng ôn nhu.
“Mọi người ăn tiếp đi, ta no rồi.” Buông bát xuống, Cẩm Sương vội vàng lên xe, hắn muốn ở cùng người kia.
“Ta cũng no rồi.” Lam Hạ cũng đứng dậy lên xe nốt.
Hoài Ân chăm chú nhìn về phía xe ngựa nhưng cũng chưa rời khỏi, rồi quay sang nhìn Khiếu Nhiên và Cô Nhiên, chuyện còn lại mọi người giao lại cho hắn rồi.
“Lúc trước đột nhiên Nguyệt muốn xuống núi, đến được đây rồi chúng ta đã nghe được rất nhiều chuyện về hai người, trong lòng đã có chút cảm xúc, không ngờ rằng lại có thể gặp được trực tiếp thế này, thật là hữu duyên.”
“Các người… là hoàng tộc?” Khiếu Nhiên hỏi. Mấy người này đều mang trên người quý khí tôn nghiêm, nếu thật sự là hoàng tộc hắn càng phải đối đãi cẩn thận hơn.
“Đó đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, chúng ta bây giờ chỉ là những người nhàn du mà thôi.” Hoàng gia… Những chuyện về hoàng gia trừ bỏ khoảng thời gian ba tháng người kia ở bên ngoài, còn lại đều đã sớm mơ hồ trong lòng mấy người.
“Phong Lâu chủ chắc hẳn rất giật mình sao chúng ta có thể nhẫn nại mà chịu đựng có người khác ở cạnh người thương của mình?”
“Đúng vậy.”
Khiếu Nhiên thản nhiên trả lời câu hỏi của Hoài Ân. Nếu Nhiên mà thích người khác, chắc chắn hắn sẽ giết tên kia. Hắn muốn độc chiếm hoàn toàn mọi thứ về Nhiên. Người kia là một người xuất sắc như vậy, đương nhiên càng dẫn đến sự độc chiếm của người khác, huống chi mấy người này còn thuộc hoàng tộc.
“Nguyệt là người không hề thấy vướng bận gì về thế gian này, dù là quyền thế, tiền tài, danh lợi… thậm chí là bản thân mình, huynh ấy cũng chẳng để trong lòng. Nguyệt giống một cơn gió vậy, lúc nào cũng có thể bay đi, huynh ấy… còn là người vô cùng tôn quý, cho dù có đang ở trước mặt huynh ấy cũng sẽ thấy huynh ấy đang cách mình rất xa. Thiên hạ này, chẳng ai có thể níu giữ được huynh ấy. Yêu thương một người như vậy, đâu còn tâm lực để ý đến những điều khác. Chỉ cần có thể để huynh ấy nhìn mình nhiều hơn một chút, dùng năng lực của bản thân để có được một góc trong tim huynh ấy đã là một việc vô cùng hạnh phúc. Bọn ta chỉ mong muốn Nguyệt nhìn thấy sự tồn tại của mình thôi.”
Cô Nhiên nghe xong, có chút cay mũi, tiếng lòng của Hoài Ân làm hắn biết đường tình của mấy người này thật gập ghềnh, trắc trở, tình cảm của mấy người đó dành cho người thương không hề mong muốn được đáp lại. So sánh với chuyện của mình, Cô Nhiên thấy đường đi của cha và mình bằng phẳng hơn nhiều, cũng hạnh phúc rất nhiều.
“Ha ha… trông bộ dạng này của hai người, cảm thấy chúng ta rất đáng thương sao? Những người có thể đứng cạnh Nguyệt chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có thể được Nguyệt xem trọng lại càng hiếm có, mà chúng ta có thể gần gũi Nguyệt, động chạm vào Nguyệt, có thể nắm bắt được tâm tư Nguyệt, cái này không phải là phúc khí, là trời cao ân sủng chúng ta sao?”
“Các ngươi rất yêu hắn.” Không nhìn thấy được một chút khổ sở trên mặt người này, có chăng cũng là cảm tạ, Cô Nhiên xúc động nói.
“Yêu… Từ lâu huynh ấy đã là máu của chúng ta, thịt của chúng ta, có thể nhìn thấy huynh ấy mới biết là mình vẫn đang sống.” Nhìn hai người kia ôm chặt lấy nhau, Hoài Ân đứng lên. “Hai ngươi chẳng phải cũng là máu thịt của nhau sao? Chỉ dùng một từ “yêu”, các ngươi có cảm thấy đủ không?” Nguyệt… Vì sao lại muốn biết thích là gì? Huynh đã sớm dung nhập vào xương cốt của chúng ta, là tất cả để chúng ta tiếp tục sống. Xốc màn xe lên, nhìn người đang ngủ say, Hoài Ân nhẹ nhàng lên xe. Nguyệt, nhìn huynh, tâm ngọt đến mức đau, chỉ cần chúng ta biết thích là gì, yêu là gì là được rồi… Huynh chỉ cần nguyện ý cho chúng ta vĩnh viễn bên cạnh huynh thôi…
“Tiêu, ta muốn biết một chút chuyện của họ.”
“Hâm mộ họ sao?”
“… Không… Ta có cha rồi, chỉ là tò mò, muốn biết nhiều hơn chuyện giữa họ thôi.”
“… Nhiên… Nếu trước kia cha không bỏ ngươi ở sau núi, ngươi có yêu thương ta thế này không?”
“… Có chứ… Ta là cốt nhục của cha, mà cha… nhất định là Tiêu của ta, chỉ có cha mới có thể làm cho nơi này loạn nhịp thôi.”
Ấn tay lên ngực, Cô Nhiên ngửa đầu hôn lên đôi môi dày của cha, cha… dù cho có thế nào, Nhiên Nhi cũng sẽ cùng cha triền miên cả đời… không… là vĩnh viễn, là mãi mãi.
Cạnh đống lửa, Huyền Ngọc và Huyền Thanh đã không còn ở đó từ lâu, chỉ còn lại hai nam tử đang ôm hôn nhau, thân ảnh hai người in bóng trên xe ngựa, rồi dần dần hợp lại làm một.