Nốt nhạc thứ ba mươi chín
Nó sau
khi an toàn ngồi trên taxi thì nhận được cuộc gọi từ anh ta, nó đã cố ý
để chuông reo hết lần này sang lần khác cũng chẳng thèm bắt máy, có lẽ
ông chú tài xế cũng cảm thấy phiền vì điều đó nên nó đã tắt hẳn nhạc
chuông, chỉ để điện thoại rung trên ghế. Đáng ra nó đã không đoái hoài
gì đến nhưng bản thân nó cũng cảm thấy phiền, cứ gọi mãi như vậy làm
quái gì chứ, có chuyện gì gấp gáp lắm hay sao, bực dọc cầm điện thoại
lên nghe, nó cố bật sang chế độ vui vẻ nhất có thể.
[Tuyết Nhi, cuối cùng em cũng bắt máy rồi.] – Anh ta reo lên vui mừng
- Có gì cứ nói, em đang bận. – Nó lạnh lùng đáp lại một câu
[Ờ..có chuyện xảy ra, anh nghĩ em nên đến đây thì hơn, nói điện thoại không tiện.]
- Địa chỉ?
[Café tại khách sạn (A)]
Sau khi nghe xong địa chỉ nó liền cúp máy không nói một câu, nó biết chuyện gì sắp sửa xảy ra, chẳng qua là chuyện đó nằm trong hoàn cảnh như thế
nào, là thật hay là giả.. Thở dài một hơi nó lấy điện thoại ra nhắn tin
cho một người, bảo người đó đến địa điểm đó ngay lập tức, đương nhiên
theo lời của nó thì người nhận tin nhắn liền “ba chân bốn cẳng chạy” đến khách sạn nhanh nhất có thể.
[…]
Nó bước xuống taxi với
gương mặt lạnh như tiền, định di chuyển đến gốc cây to đằng kia đợi
người thì ngay bên cạnh cũng có một chiếc taxi khác dừng lại, nó tưởng
người ngồi trong xe chính là người nó gửi tin nhắn lúc nãy, còn nghĩ
thầm trong đầu rằng người ấy dùng tên lửa phóng đến đây hay gì mà mới
đây đã đến nơi, trong lúc trố mắt ra nhìn thì nó mới phát hiện ra là
mình xém may hố hàng, thì ra người ngồi trong xe là khách thuê phòng ở
đây, vậy mà nó còn mộng tưởng mình sẽ khỏi phải tốn thời gian đợi, hóa
ra mừng hụt. Nó thu lại mắt ếch của mình rồi tiến đến gốc cây to kia,
lại một lần nữa bước chân của nó bị gián đoạn bởi giọng nói đó, cái chất giọng ngọt ngọt mà chua chua đó, chỉ có thể là của người đó. Nó do dự
một hồi rồi quyết định quay đầu xem thử, nếu đích thật lần này lại bị hố thì nó chắc chắn sẽ ghim cái địa chỉ này vào sổ đen, nhất định không
quay lại đây lần nào nữa, chắc chắn luôn. Nó quay đầu lại xem xem ai đã
gọi tên mình, nó đang nhìn thấy một “vật thể lạ” đang cười ha hả lao vào ôm lấy nó, nói đúng hơn là tông vào nó.
- Ây da, đau quá!!
Cô gái đó chầm chậm ngồi dậy, giương đôi mắt oán thán lên nhìn nó, con
người này thật đáng sợ, cứ tưởng mình chỉ cần chạy lại như một con trâu
điên thì có thể khiến nó bất ngờ không kịp phản ứng mà té chung cho vui, ai ngờ nó lại nỡ lòng nào né sang một bên để mình té dập mặt thế này,
thật muốn đào lỗ chui xuống sống với chuột chũi mà.
- Đứng dậy đi, mất mặt quá. – Nó lạnh lùng nói
Cô gái đó uất ức phủi phủi đồ, không quên trao cho nó cái lườm sắc bén như dao cạo, bản thân lại chẳng dám kêu ca gì bởi chuyện này là tự mình
chuốc lấy, hu hu hu. Sau lần này nhất định sẽ không chơi ba cái trò này
với nó nếu không muốn nhận hậu quả như bây giờ, nhìn thân hình bé nhỏ
yếu ớt vậy thôi nhưng thật ra lại rất nhanh nhẹn, mạnh mẽ, ai ngu ngu
thì cứ đưa đầu vào chịu trận, bản thân người này không ham đâu.
- Sao, có chuyện gì?
- Không biết nhưng chắc chắn có.
Nó nhún vai đáp, không để ý đến biểu cảm của người đối diện như thế nào,
cô ấy chính là đầu đang bóc khói, mặt cũng đỏ lên hết vì giận và vì
nắng.
- Thôi mệt quá vô đại đi.
- Vào sau đi, đừng để ai phát hiện.
Cô gái đó toan bước vào trong liền bị giật ngược ra sau, cả tấm thân nhỏ
bé này xém “bán cho đất” thêm lần nữa, cô gái đó lườm nó như muốn phóng
hỏa, thật sự thật sự thật sự rất quá đáng, tại sao có thể kéo như thế
chứ, nói chứ không phải có ý gì nhưng từ khi ông Trần mất hình như nó
trở nên bạo lực hơn, lạnh lùng hơn, sắc bén hơn, đáng sợ hơn..nhỉ?
- Thế vào đi, tui đứng ở ngoài!!!
Người đó giận dỗi khoanh tay trước ngực, phồng man trợn má đáp trả, nó mỉm
cười nhẹ xoa đầu cô rồi vào trong khách sạn, tiến thẳng đến quán café
gặp anh ta. Nó chỉ vừa bước vào, ngay lập tức đã có cánh tay quắc quắc,
anh ta là đang sợ nó không tìm được hay gì mà quắc quắc thế kia, nó nhìn cánh tay đó liền thở dài một hơi rồi đi lại.
- Có gì nói đi, em đang bận.
Anh ta nhìn thấy thái độ của nó chợt cảm thấy đau lòng, nó thậm chí còn
không thèm ngồi xuống ghế, chỉ đứng đó băng lãnh thốt ra một câu hỏi như thế, vẻ mặt lại không mấy vui vẻ, như miễn cưỡng đến nơi này để gặp
mặt, anh ta mỉm cười chua chát, nhìn người con gái bé nhỏ trước mặt, một lần nữa lại cảm thấy đau..
- Em đứng như thế nói chuyện…
- Giờ nói được rồi.
Nó miễn cưỡng kéo ghế ngồi xuống, cắt ngang câu nói của anh ta, anh ta
nhìn thấy thế cũng cảm thấy thật buồn cười, buồn cười cho chính bản thân mình, trước giờ chưa có ai dám làm vậy với anh ta, nó là người đầu
tiên, nhưng như vậy cũng còn tốt, còn hơn nó không thèm đoái hoài gì
đến, như thế mới thật sự đáng sợ.
- Tuyết Nhi, anh biết em không có tình cảm gì với anh nhưng…
- Anh em..không thể nói không có tình cảm.
- Em không thể cho anh một cơ hội hay sao?
- Em đã cho anh một cơ hội, nhưng anh đã đánh mất nó, anh đã nói dối em…về mọi chuyện! – Nó lạnh lùng đáp
Anh ta cười nhạt, đúng là nó đã cho anh ta một cơ hội nhưng anh ta không
phải là người đánh mất mà là do hắn! Từ cái ngày xuất hiện, hắn đã cướp
hết tất cả của anh ta, tình yêu, sự ngưỡng mộ và cả cơ hội khiến nó thay đổi, tất cả, tất cả mọi thứ. Bây giờ anh ta trở nên như bây giờ đều là
do hắn, cho nên chuyện lần này không thể trách anh ta tàn nhẫn, mà là
trách hắn không tự lượng sức mình mà đi tranh giành, là do bản thân tự
chuốc lấy, đừng đổ thừa cho bất kì ai.
- Em có từng nghĩ..nếu như hắn ta làm chuyện có lỗi với em, em sẽ như thế nào?
- Tùy vào trường hợp, gieo nhân nào gặp quả đó. – Nó băng lãnh đáp, anh
ta cũng vì câu hỏi đó mà thầm cười, như thế thì chuyện này dễ giải quyết rồi nhỉ?
- Em còn việc bận, đi trước nhé.
Nó đứng dậy
trao cho người đối diện một ánh nhìn “trìu mến” và nụ cười bí ẩn rồi
quay lưng đi khỏi, mặc dù anh ta hơi khó hiểu về hành động của nó nhưng
sau đó cũng gạt phăng đi hết, bây giờ chỉ cần xem kịch bản khi lên thành phim của đạo diễn như anh có thật sự như mong đợi hay không. Còn nó thì cứ thế mà đi khỏi quán café bên trong khách sạn, những bước chân đang
đi nhanh bỗng dừng lại, nó lấy điện thoại ra xem, là hắn gửi tin nhắn
cho nó, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài chữ : “Gặp anh ở khách sạn
(A), phòng 208”. Nó đứng nhíu mày suy nghĩ một hồi, nó đang ở trong
khách sạn hắn bảo, chẳng lẽ hắn biết nó đến đây? Không thể nào, làm sao
hắn biết được chứ, vậy chẳng lẽ là trùng hợp? Mà..hắn làm gì trong đây
chứ? Chìm đắm trong những dấu chấm hỏi trên, nó lại di chuyển vào trong
thang máy, bấm nút chọn tầng, nó yên vị đứng đó mà không ngừng suy nghĩ
về những vấn đề đó, tại sao nhỉ?
Ting… Cửa thang máy mở, nó bước
ra rồi bắt đầu đi kiếm phòng. 201, 203, 204, 205, 206, 207, 208, đây
rồi! Nó định đưa tay lên gõ cửa nhưng lại nghe thấy giọng nói chuyện ở
bên trong, một nam một nữ, nam thì chắc chắn là hắn, còn nữ là ai nhỉ,
nghe giọng hơi quen, nó lại chìm trong suy nghĩ một lần nữa, bàn tay vô
thức gõ lấy cửa phòng làm nó giật thót tim, ngày hôm nay nó cảm thấy
không ổn về mọi thứ, trong người cứ bực bội, không lẽ vì thế mà cả hành
động cũng không kiểm soát được? Nó lắc lắc đầu cho tỉnh táo, theo sau
hành động đó của nó cửa phòng cũng hé mở, người đang đứng trước mặt nó
không ai khác chính là…nhỏ!
- Phương Thy/Tuyết Nhi? – Nó và nhỏ
mắt đối mắt nhìn nhau ngơ ngác, cả hai đều tự hỏi lòng vì sao người kia
lại có mặt ở nơi này, nhỏ lại còn ăn mặc như thế này, chiếc váy ngủ ngắn cùng với cổ áo khoét sâu làm nó cảm thấy nhức mắt.
- Tuyết Nhi??
Hắn nghe thấy giọng nó, đồng thời cũng nghe thấy tên nó được thốt ra từ
miệng nhỏ liền đứng dậy đi lại, nó đưa mắt sang nhìn nam nhân đứng sau
lưng nhỏ cũng đang sốc như mình hiện tại mà không để ý rằng người kia đã di chuyển vào trong phòng, an phận ngồi trên chiếc giường trắng kia. Nó không phải là đang sốc vì thấy cả hai ở cùng nhau chung một phòng, mà
là nó sốc khi nhìn thấy hắn ăn mặc không chỉnh tề như thế, hiện giờ hắn
đang không mặc áo, trên người còn có vài vết son môi, dây nịt thì chưa
thắt lại, cả hai người họ ăn mặc thế này..thì còn có thể là chuyện gì
chứ.
- Thiên Vũ, em không ngờ anh lại làm nhanh như thế, mới đây đã muốn công khai chuyện này?
Giọng nhỏ từ bên trong truyền tới tai cả hai, nó cố gắng kìm nén không cho
nước mắt tuôn rơi, chầm chậm bước vào phòng, ánh mắt nó đảo xung quanh
rồi dừng lại tại chiếc giường trắng kia, gra giường gối và cả mền đều
nhăn nhúm, chắc chắn là hai người họ đã đụng qua, nó tiến về phía nhỏ,
bàn tay run run chậm rãi cầm lấy cái mền trắng tinh khôi, nó hít sâu một hơi rồi kéo phăng cái mền xuống sàn, trước mắt nó là cái gì đây, mọi
thứ hiện giờ đều là sự thật sao? Nó nắm chặt hai bàn tay lại, những giọt nước mắt nó cố gắng kìm nén đã lăn trên đôi má hồng hào, nó đang tự hỏi bản thân mình đã làm gì sai mà ông Trời lại đối xử với nó như thế,
chẳng lẽ cuộc đời của nó chỉ là như thế này sao?