Nốt nhạc thứ hai mươi mốt
Sau dòng suy nghĩ đó, Khánh Thư ngay lập tức kéo mọi người sang hết khu này qua khu
khác, vừa đi vừa nói luyên thuyên về nơi mà mình đến, bọn họ cũng bị
Khánh thư xoay một vòng cho chóng cả mặt, hoa cả mắt, đi cả buổi trời
mới phát hiện ra rằng những thứ Khánh Thư chỉ chỏ, nói về nơi này họ đều không nghe thấy, chỉ giống như một con người vô thức đi theo mà thôi,
lỡ may cô ấy mà hỏi lại về những thứ mình mới nói mà bọn họ không trả
lời được thì chẳng phải sẽ thấy cái cảnh “sư tử” nổi giận hay sao? Thật
sự rất đáng sợ, khung cảnh hồi sáng đã là quá đủ, nếu thêm lần này nữa
thì chắc về nhà luôn cho xong, cầu mong Trời Phật cho buổi đi chơi này
yên ổn.
- Nãy giờ tôi nói các người nghe có hiểu không? – Khánh Thư vừa quậy ly coca vừa hỏi
Đúng, bọn họ chính là đang ở khu ăn của công viên, trên bàn cũng đầy các món
ăn, không còn chỗ để nhét thêm gì nữa dù chỉ là một bông hoa nhỏ xinh.
Quyết định vào khu ăn không phải của Khánh Thư mà chính là của Phương
Thy, nhỏ đã đi bộ mệt lử rồi, cả đôi chân cũng sắp nhũn ra, đi đứng cũng run run mới quyết định chui vào đây, mà giờ này cũng đã là một giờ
trưa, ngồi ăn uống nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi tiếp, dù sao ở Mỹ cũng
không nắng gắt, dịu dàng, thoáng mát, không lo về giờ giấc.
- Ừ..có, hiểu hiểu hiểu. – Nhỏ nhanh chóng phản ứng lại trong khi những người khác thì ngơ người khi nghe thấy câu hỏi đó từ cô
- A đúng rồi, chúng ta đã đi xong cái này rồi, tiếp theo đi đâu??
Khánh Thư hỏi một lần nữa khiến cả đám chìm vào suy nghĩ, có thể đi đâu đây
ta? Nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô cũng sớm có dự tính trước cho họ,
dù sao thì cô cũng ở đây từ nhỏ, biết nhiều nơi, chơi nhiều chỗ, thôi
thì chia sẻ cho họ biết chút đỉnh, coi như làm người tốt một lần chứ đợi họ suy nghĩ rồi sộp Google thì mất thời gian lắm, chưa tính đến chuyện
người này đi kia kẻ khác đi nọ, phiền chết mất.
- Không biết đi đâu chứ gì? Thôi vầy, tôi làm người tốt một lần, dẫn các người đi chơi.
Tất cả mọi người gật đầu tán thành, Khánh Thư cũng vui vẻ ăn tiếp phần ăn
của mình rồi cả nhóm bắt đầu xuất phát đến “con phố ẩm thực” ở Mỹ. Vừa
đặt chân đến đây, mọi người đều phải nức mũi vì mùi thơm của các thức ăn tại đây, nhỏ dãi vì nhìn thấy các đĩa thức ăn được trang trí đẹp mắt
nhưng không quá xa hoa, cả lũ như những “con lợn” háu ăn chạy đến từng
quán để nhìn rồi mới bắt đầu mua, ai ai cũng cầm theo hai gói thức ăn,
vừa đi vừa nhai nhồm nhoàm đến những đứa con trai đứng đó cảm thấy sợ
hãi mà bất giác lùi ra sau một bước, cả nó là con gái mà khi nhìn Khánh
Thư và nhỏ đứng ăn còn hốt cả hền thì nói chi đến họ.
- Ế Phương Thy, cậu không ăn được tỏi mà. – Nó chụp lấy cánh tay của nhỏ, ngăn cho nhỏ
không cắn, bởi vì từ khi còn bé nhỏ đã không thể ăn tỏi và hành, nó có
mùi rất kinh khủng chính là câu nói mỗi khi nhỏ nhìn thấy chúng, có thể
nói, tỏi và hành chính là “khắc tinh”.
- Cảm ơn, tớ còn không nhìn thấy chúng, tớ sẽ ói mất nếu ăn trúng tỏi và hành, nó có mùi rất kinh khủng. – Nhỏ nhăn mặt lắc đầu
“Ghét tỏi và hành sao?? Ồ…Tuyết Nhi lại gợi ý cho mình cách để chơi cô ta,
mặc dù Lục Tuyết Nhi không biết chuyện này nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cô nhiều, hí hí.” – Khánh Thư cười khúc khích đủ mình nghe, trong đầu đã có sẳn “vài thứ” để làm “món quà bất ngờ” cho nhỏ
- Chúng ta đi ăn Falafel đi, món đó ngon lắm, người ta viên lại một cục
như vầy nè rồi chiên lên, giòn giòn ngon lắm. – Cô vui vẻ đưa ra đề nghị
- Được đó, vậy chúng ta ăn thử đi. Đi đi đi. – Nhỏ hí hửng đáp lại mà đâu biết Khánh Thư đang cố ý chọn món có tỏi để cho mình ăn.
Mọi người
di chuyển đến tiệm bán Falafel, thật sự rất đông, vả lại ngồi đợi cũng
có thể thấy họ chiên mấy cục viên tròn đó trong bao lâu và như thế nào
để chúng có thể thơm ngon như thế, thật sự món này được làm từ đậu xanh, dầu oliu, vừng, tỏi và nước chanh, tất cả đều được xay nhuyễn ra, khi
cắn vào sẽ có tiếng rộp rộp bởi độ giòn của nó và đương nhiên sẽ có
mùi…tỏi.
- Của cô này, cứ ăn tự nhiên nhá, tôi trả. – Khánh Thư cười
hết cỡ đưa đồ ăn cho nhỏ, còn nhỏ chẳng chút nghi ngờ mà vô tư cắn vào,
nhai nhai nhai mới cảm thấy có gì đó lạ lạ, muốn nôn hết ra.
- Cái này…có tỏi??
Nhỏ cố gắng ngăn mình lại để không phải nôn ra, thế thì mất mặt chết mất,
nhưng còn anh ta thì phun tại chỗ khiến cho nhiều người thắc mắc, chẳng
lẽ cả hai người này đều không thể ăn tỏi?? Ấy thế lại chơi được thêm một người nữa, một mũi tên trúng hai con chim, thật vui nha. Trong lòng
Khánh Thư cười đến muốn lộn ruột gan phèo phổi nhưng vẫn cố gắng nhịn
cười mà giả vờ rằng mình vô tội, không biết bọn họ không thể ăn. Vội lấy vài tờ giấy và hai chai nước cho anh em nhỏ, tay thì vuốt nhẹ lưng cho
nhỏ nuốt xuống, chống nôn ra.
- Ây không sao chứ, xin lỗi nha, tôi
không biết hai người không thể ăn nên mới rủ. – Khánh Thư nhăn mặt tự
đánh vào đầu mình. – Xem cái đầu tôi này, cũng chẳng biết hỏi xem mọi
người dị ứng thứ gì, xin lỗi nha. Một lát nữa tôi dẫn mọi người ăn bù
vậy, món đó không có tỏi, tôi chắc chắn thế.
Nhỏ xua tay, mặt mày
cũng vì tỏi mà tái mét, trông rất khó coi nhưng lại khiến Khánh Thư vui
ơi là vui, vui còn hơn trúng vé số nữa. Đây chỉ là khai vị thôi, còn món chính nữa cơ.
Sau lần đầu ăn trúng tỏi ở Mỹ, cả bọn lại quay sang
món thứ hai, chính là Burrito, đây là một món bánh cuộn chứa bên trong
là thịt bò, đậu hoặc cơm,…nhưng khách hàng cũng có thể tự chọn khẩu phần ăn theo ý mình, và chắc chắn rằng không hề có tỏi hoặc một cọng hành
nào trong bánh cuộn. Nhỏ và anh ta cũng yên tâm mà ăn ngon lành, sau khi mỗi người ăn hai cuộn thì lập tức di chuyển đến quán tiếp theo, cũng là bánh cuộn, nhưng bánh cuộn này lại có..hành, hành tím được xắt nhỏ nhỏ
và xếp gọn trong bánh, không để lộ ra ngoài, chỉ cần cắn một cái là có
thể cảm nhận thấy vị hành tím trong miệng.
- Cho chúng tôi mỗi người
một cuốn đặc biệt. – Cô vui vẻ gọi món, ngoài ra còn nháy mắt ngầm với
ông chủ là một cuộn cho hành tím nhiều vào, dù gì đi nữa cô cũng là một
vị khách quen ở đây, bình thường cô cũng ăn nhiều hành tím lắm, lần này
”bánh cuộn hành tím” của mình phải “nhường lại” cho nhỏ rồi.
- Ủa ông chủ hiểu tiếng Việt sao?? – Nó thắc mắc
- Con lai. – Cô đáp gọn lẹ, xúc tích mà dễ hiểu, những con mắt kia nghe
xong câu trả lời liền chuyển hướng khác mà nhìn, trong chuyến đi lần này có lẽ đám con trai cũng im hơi lặng tiếng quá, không ai nói câu nào cả, cứ trầm trầm im im mà đi theo ba đứa con gái thôi, vậy cũng tốt, bọn họ im lặng thì cũng bớt chuyện lại.
- Món này là phải ăn chung với nước sốt và rau, chắc mọi người biết ăn mà ha.
Khánh Thư dò hỏi trước, mắc công ngoài nhỏ không biết ăn còn có người khác
thì cũng tội, bị vạ lây thì cô cảm thấy có lỗi lắm. Đáp lại câu hỏi của
cô chính là sự im lặng, im lặng và im lặng. Cái này nếu xảy ra chuyện gì cũng không thể đổ lỗi cho cô, họ không nói thì sao trách cô được, vô
tội nha.
Khánh Thư ngồi đó theo dõi nét mặt của nhỏ khi ăn cái món “
bánh cuộn hành tím” của mình, không ngoài dự đoán của cô, nhỏ phun ra
ngay lập tức, mọi người xung quanh chớp chớp mắt nhìn nhỏ như sinh vật
lạ, sao lại phun hết tất cả những thứ mà ông chủ “thành tâm” làm ra cơ
chứ, con người này thật quá đáng, dù cho có không hợp khẩu vị đi chăng
nữa thì cũng nên lịch sự một tí chứ ai lại sỗ sàng như vậy.
- Lại có vấn đề gì vậy?? Món này làm gì có tỏi. – Khải Minh nhăn mặt lên tiếng hỏi
- Hành tím. – Anh ta đáp lại vỏn vẹn hai chữ, mặt mày cực kì khó chịu
nhìn Khánh Thư, cô cũng cảm nhận được luồng sát khí từ anh ta liền phản
bác :
- Anh nhìn tôi cái gì? Lúc đầu tôi đã hỏi rồi, không ai hó hé
câu nào, đổ thừa tôi sao? Tôi còn không biết cô ta không thể ăn hành và
tỏi đấy nhé. – Khánh Thư tức giận
Sau khi nghe lời phản bác của cô,
anh ta liền đứng dậy đi mua chai nước cho nhỏ, sẳn tiện làm vài việc.
Trong lúc đó, Khánh Thư liền đề phòng anh ta, tên này có vẻ hơi nghi ngờ cô, phải cẩn thận mới được, có lẽ trong thời gian tính từ ngày hôm nay
cô phải để họ yên ổn vài ngày rồi chơi tiếp vậy.
“Chỉ có anh mà đòi cương với tôi? Nghĩ sao vậy, tôi là Triệu Khánh Thư, con người
không có gì ngoài mấy cái trò chơi đó, anh chắc chắn là mục tiêu kế tiếp của tôi. Cả hai người dám lừa gạt Tuyết Nhi để làm tổn thương cô ấy chỉ vì muốn chiếm lấy tình cảm của mình, anh và con nhỏ đó, tôi sẽ vạch mặt hai người ra cho toàn thể mọi người biết, đến lúc đó, có đào lỗ chui
xuống cũng không được.”
[…]
Về đến nhà, mọi người nằm lăn
ra giường không biết trời trăng mây gió gì hết, nguyên ngày hôm nay đã
đi nhũn cả chân, nhức mỏi cả cơ thể, đặt mông xuống giường là ngủ ngay,
thậm chí còn không tắm rửa thay đồ gì cả.
Reng… Chuông điện thoại
đánh thức giấc ngủ của nó, lồm cồm ngồi dậy với tay lấy điện thoại, màn
hình hiện chữ “Ba”, nó lập tức tỉnh ngay, ngồi thẳng lưng bấm nút nghe.
- Con nghe ạ.
“- A Tuyết Nhi, cuối cùng cũng nghe được giọng con rồi, Ba nhớ con nhiều lắm. Vẫn khỏe chứ?”
- Con khỏe lắm ạ, Ba này, ở Mỹ tối mai tụi con sẽ lên máy bay ạ. – Nó vui vẻ
“- Được được được, về sớm gặp sớm, chúng ta sẽ gặp lại sáng hôm sau, Ba sẽ nói Hương làm thật nhiều món ngon con thích.” – Ba nó cười hắc hắc bên
kia làm nó cũng vui lây
- Được ạ, con sẽ sớm có mặt tại nhà thôi.
“- Vậy Ba cúp máy nhé, tạm biệt con, ngủ ngon.”
- Tạm biệt Ba ạ.
Nghe xong điện thoại, nó ngã lưng ra giường mà ngủ tiếp, còn người bên cạnh
thì đã ngáy khò khò và chìm trong thế giới thần tiên rồi. Mặt khác bên
nhà của Khánh Thư, ông bà Triệu đang nằm trong phòng bàn bạc về vấn đề
gì đó.
- Đã tìm ra con bé rồi, bà định làm gì tiếp theo?
- Tôi muốn gặp con bé, nhận lại nó.
- Bà có nghĩ bọn họ nói cho con bé chuyện năm xưa?
Ông Triệu vẫn nhìn chằm chằm màn hình tivi mà hỏi, câu hỏi này nhất thời
khiến bà không tài nào trả lời ngay được, chính bà cũng lo sợ con gái
của mình không chịu nhận lại mình, như thế chẳng phải đau khổ lắm sao,
rồi lỡ như bọn họ đã thêm bớt gì vào để cô ghét bà, chẳng phải cô sẽ hận bà? Không được! Nhất định bằng mọi cách cũng phải bắt cô nhận bà, dù có như thế nào cũng phải đem con gái của mình về nuôi dưỡng, bù đắp những
tháng ngày thiếu tình thương của Mẹ.
Trong phòng Khánh Thư, cô
đang đứng ở ngoài ban công nhâm nhi tách trà nóng, chợt nghĩ về anh em
nhỏ, bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì mà lại làm như thế chứ, xem ra chuyện
này không hề đơn giản, theo như thông tin cô biết thì hầu hết đều là tin không tốt về hai người, nhưng mà bây giờ họ lại có kế hoạch gì chứ? Cô
nhất định phải tìm ra cho bằng được. Mặc dù cô chỉ quen nó không lâu
nhưng cô thật sự có ấn tượng với nó, lại có cảm giác thân thuộc, gần
gũi, cô thật sự không thể để vuột mất nó, chỉ có nó mới thật sự tốt với
cô, thậm chí Ba Mẹ cô cũng không thể so sánh với nó, bọn họ đều không
xứng đáng!!
Cô thở dài rồi bước vào trong, đặt tách trà xuống bàn rồi chui tọt vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
[...]
Trưa hôm sau, mười bốn giờ một phút.
Mọi người vẫn còn mệt mà đánh một giấc đến trưa, vé máy bay cũng là nhờ ông nội nó đặt giúp, chỉ cần ngủ dậy xếp đồ vào vali, lúc ra sân bay ăn
uống cho thật no là được, ngày hôm nay chỉ đơn giản như vậy thôi.
- Mố? Cô đi mà không nói với tôi, có còn là bạn không hả? - Khánh Thư tức giận hét vào điện thoại
“- Xin lỗi mà, nhưng tối chúng tôi mới đi, cô có thể tới đây gặp tôi mà.” - Giọng nó ôn nhu
- Biết ngay mà, cô lúc nào cũng thế. Thôi cứ đi đi, tôi không đến đó đâu, mắc công ông nội cô lại mắng tôi. - Cô đấm đấm vào gối, chu môi nói
“- Được rồi, hay tôi tới chơi với cô?”
- Được đó, chúng ta hẹn nhau ở quán café gần nhà tôi nha, ba giờ.
“- Oke.”
Khánh Thư tung gối lên trời, nhảy tưng tưng trên giường rồi ngã phịch xuống
sàn, cũng may chỉ có lưng bán cho trần nhà, mặt thì chỉ cách sàn tầm
10cm, thức ăn mới ăn lúc nãy cũng xíu nữa tuôn ra hết. Cố gắng ngồi dậy, xoa xoa cái bụng đang đau vì tiếp đất lúc nãy, mặt nhăn như khỉ ăn ớt,
thầm trách cái giường đáng ghét đó, dám khiến cô té nhào xuống dưới,
mình thì đau ê chề, chắc nó thì hả hê, vui ghê, hê hê hê.
Mười bốn giờ không phút, tại quán café :
- Tôi nói tổn thương lắm cô biết không? Ngày hôm qua tôi đợi các người
ròng rã, hôm nay các người về Việt cũng không nói với tôi. – Khánh Thư
giận dỗi
- Xin lỗi, chúng tôi cũng vì chuyến đi chơi hôm qua mà
ngủ đến tận hai giờ trưa mới dậy, không nhớ chuyện đó nên không nói với
cô.
- Hiểu rồi, hay tôi đi với cô nha?
- Cô đi với tôi? Nhưng còn Ba Mẹ cô??
- Không sao, tôi nói họ một tiếng, dù sao họ cũng bận lắm, tôi ở đây cũng chẳng có gì chơi, đi mà~ - Khánh Thư nắm tay nó nài nỉ
Nó vẫn còn lo lắng về chuyện này, lỡ như Ba Mẹ cô ấy từ chối thì chẳng
phải Khánh Thư sẽ rất buồn hay sao, mặc dù là bọn họ quyết định nhưng
trong thâm tâm nó cũng cảm thấy có lỗi, làm sao đây? Cùng lúc đó một
chiếc xe hơi màu đen sang trọng chạy ngang qua, người ngồi trong xe là
Mẹ Khánh Thư, bà cũng nhìn thấy con gái của mình, liền kêu tài xế dừng
xe, ngồi quan sát một lúc.
- Khánh Thư, con bé đang ngồi với ai vậy? Cô gái này hình như từng thấy…
Bà ngồi trong xe chống tay suy nghĩ, sựt nhớ gì đó mà mở túi xách ra, lấy
ra một tấm hình, người trong hình lại là nó, bà ta nhìn chăm chăm vào
tấm hình rồi ngước lên nhìn nó đang nói chuyện với Khánh Thư, đúng là
một người, chẳng lẽ con gái của bà lại là..