Trước khi vào chap, mình có đôi lời muốn
nói. Trước hết, mình xin chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ và theo dõi bộ truyện này của mình, thật ra bộ truyện này cũng là bộ đầu tay của
mình, và sau khi mình viết lại và đăng lên đây đã được các bạn nồng
nhiệt yêu thích, comment và đánh dấu sao cho mình. Mặc dù là viết lại từ bộ cũ nhưng mình cũng đã thêm vào các tình tiết khác để cho hợp với nội dung từng chap cũng như truyện, mình cũng rất cố gắng để viết làm sao
cho hay hơn và lời văn cũng tốt hơn cho nên mình cũng cần lời khuyên của các bạn độc giả, các ý kiến cá nhân của mỗi người để mình có thể cải
thiện được. Mình rất mong rằng sau bộ truyện này, các bạn sẽ ủng hộ cho
những bộ tiếp theo. Có thể sau này mình ra chap sẽ chậm hơn vì bận việc
học nên mong các bạn thông cảm cho mình. Cảm ơn mọi người!!
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nốt nhạc thứ hai mươi
- Tôi chính là ghét thể loại như anh, suốt ngày chỉ biết lo ó um sùm, lại thích quát như vậy, à còn cả thích ra lệnh cho người khác làm theo ý
mình nữa, thay vào những thời gian anh làm những chuyện như thế thì làm
ơn ra giúp ích cho người khác đi, đừng ở đây tỏ vẻ ta đây.
Hắn
không nể nang gì mà thẳng tay phang cho Khải Minh mấy câu làm anh tức
đến muốn phụt máu, trước giờ chưa có ai dám sỉ nhục anh như thế, vì mấy
câu nói đó của hắn mà anh đã động tay, nắm cổ áo hắn, trừng mắt với hắn, còn hắn, y chang vẻ mặt lúc nãy.
- Anh làm gì vậy? Buông ra đi! – Nó tức giận, cố gắng gỡ tay của Khải Minh ra
- Em im đi! Nếu như anh vô không kịp thì có thể em đã bị nó cưỡng bức rồi!
Khải Minh quát thẳng vào mặt nó, mạnh tay đẩy nó ngã xuống sàn, đầu va chạm
thành giường và chảy máu, nhỏ thấy thế liền chạy lại đỡ nó dậy. Khải
Minh bị dọa cho mất hồn, định lại xem nó thế nào thì bị hắn đấm một phát vào mặt, khóe miệng cũng chảy máu, mặt cũng in một vết đỏ đậm.
- Sao anh dám đẩy cô ấy?! Chắc anh không biết tôi sẽ làm gì với người đã ra tay với Tuyết Nhi đâu nhỉ.
Thời thế đảo ngược, đến lượt hắn nắm áo Khải Minh, gằn từng chữ mà nói với
anh, gương mặt hắn cũng vì tức giận mà đỏ hết cả lên, dùng sức cũng thật quá mạnh rồi, vết đỏ cũng dần chuyển thành màu tím, in hằn trên gò má
Khải Minh, để xem lần này anh sẽ gặp người khác bằng cách nào.
-
Không phải tại cậu tôi cũng không làm như thế. – Khải Minh dù bị hắn
“ban phước” trên gương mặt mình nhưng vẫn ngông cổ lên mà cãi
-
Đừng cố biện minh cho việc làm ngu xuẩn của mình, những lời như thế có
thể sẽ làm bằng chứng trước tòa. Đây là Mỹ, việc làm này tôi cũng có thể đưa anh vào tù chơi với chuột đấy.
Vẻ mặt hắn bây giờ rất đáng
sợ, không hề có một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt, thoạt nhìn thì có
vẻ hắn rất hung hăng, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy gương
mặt này của hắn, ai cũng không dám lên tiếng hay ngăn cản lại, kể cả
Khải Minh, anh cũng bị một phen hú hồn, đành câm lặng mà đứng đó.
- Tôi mà thấy anh còn bám theo Tuyết Nhi nữa thì đừng trách tôi không nể
mặt. - . Hắn thả áo Khải Minh ra, phủi lại quần áo của anh, không quên
nói lời cảnh cáo của mình với anh rồi kéo tay nó khỏi bàn tay của nhỏ,
toan đi ra khỏi phòng để ba người họ đứng đó.
Khải Minh phẫn nộ
đấm mạnh vào tường, bức tường bị tác động mạnh đến nổi bị nứt xung quanh nấm đấm của anh, ngược lại, nhỏ và anh ta đứng đó lẳng lặng dõi theo,
nở một nụ cười mãn nguyện mặc dù lúc nãy cũng bị hắn dọa cho xanh mặt,
nhưng vì tình yêu của mình, phải đấu tranh đến cùng, không được sợ!
Nó hầm hầm bước xuống lầu, đúng lúc ông nội nó cũng từ nhà bếp bước ra, thấy nó như vậy liền thắc mắc.
- Con làm sao vậy Tuyết Nhi? – Ông nội nó ôn nhu hỏi
- Con bị Kha…
- Không có gì đâu ông, lúc nãy em ấy bị chồng sách rơi trúng đầu cho nên
hơi bực mình. – Hắn cắt ngang lời nó, nếu như để ông biết chuyện lúc
nãy, chắc chắn nhà này lại xảy ra xung đột thì chẳng phải hắn sẽ mang
danh là người mách lẻo sao
- À, con bé này sao lại vụng về vậy
chứ, nào nào, đừng giận nữa, bây giờ lên phòng nằm nghỉ ngơi rồi ngày
mai lại đi chơi ha. – Ông vui vẻ nói
Nó có nặn ra nụ cười tự
nhiên rất rồi gật đầu, quay người lại lườm hắn một cái rồi hậm hực lên
lầu. Ông nó cười lắc đầu, còn hắn chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng dáng
nó, tự trấn an bản thân mình, mong rằng sẽ không có sóng gió gì đến với
hắn, đặc biệt là nó sẽ không “xử lý” hắn, như thế thì thật đáng sợ, có
lẽ nên trốn bữa nay.
Nhỏ và anh ta đang thong dong ngồi trên ghế
cạnh cửa sổ mà ngắm trời đêm ở Mỹ, rất nhiều sao, trăng cũng rất sáng,
và bàn bạc kế hoạch cũng thuận lợi bởi bọn họ chỉ việc ôm điện thoại mà
nhắn tin với nhau thôi.
[Anh hai, xem ra chuyện tốt sắp xảy ra rồi đấy.]
[Đừng chủ quan, bọn họ có thể sẽ phát hiện ra.]
[Em biết, ấy mà anh đã nói chuyện với cô ta rồi chứ?]
[Ngày mai bọn anh gặp mặt, em hãy cố gắng làm sao cho bọn họ ra ngoài chơi, như thế sẽ không bị nghi ngờ.]
[Được. Lần này chắc chắn anh ta sẽ không dám cương với chúng ta, dù sao cũng
liên quan đến hai người kia, cả hai mạng người. Nhưng mà anh chắc mình
sẽ thuyết phục được ả kia?]
[Anh không nghĩ cô ta dám từ chối,
nếu không con của cô ta có thể sẽ ra đi khi chưa lọt lòng. Dù sao đi nữa chúng ta vẫn phải cảnh giác, đề phòng xảy ra chuyện khác, đừng để giống lần trước. Bây giờ hãy làm việc của em đi.]
[Em biết rồi.]
Nhỏ tắt điện thoại, nhếch miệng cười nhìn nó rồi di chuyển ánh mắt hướng ra cửa sổ, nói đủ cho mình nghe.
- Anh dám bắt cá hai tay, khiến người ta có thai rồi lại di chuyển sang
Tuyết Nhi, hèn hạ. Tôi khinh! Để rồi xem tôi có thể làm gì với các
người.
Nó rời mắt khỏi chiếc điện thoại thân yêu, rút tai phone ra nhìn nhỏ hỏi :
- Có chuyện gì vậy?
- Không có gì, chỉ là đang ngắm trời đêm thôi. À mà nè, ngày mai chúng ta đi dạo phố đi, thời tiết lạnh nên ăn mấy món nóng nóng mới ngon.
Nó nhanh chóng gật đầu sau câu nói đó của nhỏ rồi tiếp tục đeo tai nghe
vào nghe nhạc và chơi game, chợt nghĩ đến Khánh Thư, có phải nó nên rủ
cô ấy đi chung cho vui, chứ lúc nào gặp nó cũng than chán trong khi nó
cùng mọi người đi chơi vui là thế, cô ấy cũng đối xử với nó rất tốt, mà
ngày mai chẳng phải ông đã phải đến công ty rồi sao, nó có thể mời Khánh Thư đi chung, hai người họ sẽ không đụng mặt nhau rồi. Nghĩ là làm
liền, nó ngay lập tức thoát ra để nhắn tin cho Khánh Thư hẹn ngày mai
gặp mặt đi chơi, cô cũng rất vui vẻ đồng ý, mong rằng ngày mai sẽ không
như hôm nay.
[…]
Sáng hôm sau :
- Dậy dậy dậy.
Phương Thy, dậy mau lên, mau mau mau. – Nó lay người nhỏ, còn nhỏ thì cứ ôm cái mền mà trùm từ trên xuống dưới, cái con người này, mới hôm qua
còn hăng hái rủ đi chơi, thế mà lại nằm ngủ như chết thế này.
- Ai da, chắc phải hủy đi chơi rồi, trời mưa lớn là thế này.
Nó giả bộ ngồi ủ rũ một góc, màn cũng được kéo lại khiến căn phòng cũng
tối theo. Nhỏ tung mền ra nhìn xung quanh, thấy căn phòng tối như thế
liền phóng như bay đến cửa sổ mà vén tấm màn qua, trời trong xanh thoáng mát lạnh, thế mà lại bảo trời mưa, thật không tin nổi mình lại bị dụ.
Nhỏ hậm hực đi lại phía nó, nó thì vẫn không hề đề phòng mà bị nhỏ bẹo
hai bên má đến đỏ lên, cười hả dạ nói :
- Cô nương, đừng dại gì mà trêu tớ nhé.
Nó lấy tay xoa hai bên má, chu môi rồi ôn nhu nói :
- Mau đi tắm rồi chúng ta xuất phát thôi, đợi cậu nãy giờ rồi đó.
- Được rồi bạn yêu. – Nhỏ hôn gió với nó rồi tung tăng bước vào phòng tắm
Sau khi nhỏ bước vào phòng tắm được vài phút thì điện thoại của nó cũng reo liên hồi, người gọi chính là Khánh Thư, chắc đợi lâu quá nên gọi điện
hối đây, nó cũng thật cảm thấy có lỗi, rõ hẹn người ta là tám giờ, bây
giờ đã gần chín giờ, gần một tiếng đồng hồ chờ đợi, không trông ngóng
mới lạ.
- Alô.
“- Kidding me? Nghe nè, tôi đã phải đợi một tiếng đồng hồ rồi, cô Hoàng Thy gì đó đã chuẩn bị chưa hay vẫn đang nằm nướng trên giường hả?!” – Đầu dây bên kia như hét lên, may mắn là nó đã thủ trước, để điện thoại ra xa, nếu không chắc bị âm thanh bên kia làm
cho lủng màn nhĩ mất
- Xin lỗi, Phương Thy đang thay đồ, chắc tầm mười lăm phút nữa sẽ tới.
“- Đợi cái cô họ Hoàng đó mười lăm phút là cả một tiếng đồng hồ đấy, êy
tôi nói cô là cố ý chơi tôi sao?” – Khánh Thư vẫn bực tức, ly nước cam
cũng bị cô quậy đến sắp bể tới nơi
- Được rồi được rồi, hay cô
tới nhà tôi đi, có gì tôi sẽ bù lại cho cô mà, ha~ - Nó vẫn đang cố
gắng dỗ ngọt Khánh Thư, giọng cũng ngọt ngào hết sức có thể, ngay cả bản thân mình nói mà nó còn cảm thấy muốn ói nữa là
“- Rồi rồi rồi, tôi chịu thua cô rồi.”
Khánh Thư cúp máy cái rụp, bực dọc cất điện thoại vào giỏ rồi tính tiền đi
tới nhà nó, dù gì thì khoảng cách từ quán café và nhà cũng chẳng xa, đi
bộ tập thể dục vậy.
- Hoàng Phương Thy cái gì đó, cô ta đúng là quá
đáng, bảo đi chơi còn dám ngủ nướng,điên mất, điên mất. Mình là Tuyết
Nhi chắc cào cô ta ra mất, con người gì đâu mà đê tiện như thế. Anh em
các người cứ đợi đó đi ha, để xem tôi sẽ làm gì các người.
Khánh Thư
vừa đi vừa lầm bầm, bước chân cũng rất mạnh mẽ, nếu như cô mà có sức
mạnh của Người Khổng Lồ Xanh thì chắc chắn nơi cô vừa đi qua sẽ có dấu
chân lún sau xuống con đường này, sẽ tạo nên một kì tích nha.
- Nè, tôi hỏi các người, các người thức dậy lúc mấy giờ hả? – Khánh Thư hùng hổ đi vào nhà, tức giận “tra khảo” họ
- Bảy giờ. – Khải Minh không biết chuyện gì, thành thật “khai báo”
- Bảy giờ?!
Nghe xong câu trả lời từ Khải Minh, cô như điên tiết lên, bảy giờ? Bọn họ có dư thời gian để chuẩn bị, vậy mà dám bắt bổn tiểu thư đây đợi trong mỏi mòn, cả tiếng đồng hồ ngồi ngoài quán café, gọi tận ba ly nước cam mà
vẫn chưa thấy bóng dáng người nào tới, vậy mà khi tới đây, bọn họ lại
ung dung ngồi xem tivi, đọc báo, lướt điện thoại, thật quá đáng mà. Còn
cái cô họ Hoàng đó đâu mất rồi, khi tìm thấy Phương Thy, cô nhất định
phải mắng cho nhỏ một trận té tát.
- Hơ hơ hơ hơ. – Khánh Thư
đứng vỗ tay khi thấy nhỏ và nó bước xuống, sắc mặt cũng trông rất khó
coi, môi cũng gắng gượng mà cong lên. - Đẹp quá, sang trọng quá, còn
mùi nước hoa cũng thơm thật nha. Tiểu thư, cô là người ra kế hoạch đi
chơi hôm nay? – Khánh Thư hỏi
Nhỏ vẫn chưa biết vấn đề gì mà cười rất tươi rồi gật đầu, còn nó đứng bên cạnh cứ lắc đầu, nhìn Khánh Thư
bằng con mắt cún con, nhưng đáng tiếc thay cô thậm chí không quan tâm
đến nó, bởi vì sao, cô không thể chịu những thứ như gì, cho dù nó có
giận cô đi chăng nữa thì cô cũng phải nói. Đâu ra cái vụ đưa ra kế hoạch đi chơi, hẹn lúc tám giờ mà dám gọi nói với cô bảy giờ đến quán có gì
cùng nhau ăn sáng uống café luôn, thế mà dám để cho cô leo cây, đáng
ghét!
- Cô dậy lúc mấy giờ?
- Ừm…tám giờ kém mười lăm. – Nhỏ thật thà trả lời
- Tám giờ kém mười lăm? Thế mà tối hôm qua cô dám bảo bảy giờ tôi ra quán đợi các người, chúng ta cùng nhau ăn sáng, vậy mà cô dậy lúc tám giờ
kém mười lăm, chuẩn bị mười lăm phút rồi ra đó đã là một tiếng rồi đó cô hai. Cô đang giỡn với tôi đấy à? – Khánh Thư kìm nén lại, mém nữa là
hét lên, mọi người xung quanh ngoài nó ai cũng giương mắt nhìn cô như
sinh vật lạ
- Các người nhìn cái gì? – Cô gầm lên, đám con trai
ngồi đó cũng vì thế mà quay đầu sang chỗ khác, mắc công tự chuốc quạ vào thân
Khánh Thư di chuyển đôi mắt sang nhìn nó, nhìn thấy khuôn
mặt khả ái cùng đôi mắt cún con của nó thật động lòng người mà, cô như
nổi điên khi nhìn người con gái bên cạnh nó, lòng cũng mềm, chân cũng
sắp nhũn, đành phải lật ngược hoàn cảnh lại thôi, có gì cô sẽ chơi
Phương Thy sau, cứ đợi đó, tôi sẽ trả thù.
- Được rồi, bỏ đi, bỏ đi. Mau đi thôi, tôi đói bụng rồi.
Khánh Thư quay lưng đi, kết quả vẫn thấy bọn họ ngồi đó mà nhìn cô, không hề
có hành động gì khác, mấy người này là đang chọc điên cô đấy à, muốn bỏ
qua cho còn mang cái vẻ mặt đó mà nhìn cô, thật sự muốn đem bọn họ đi
ngâm rượu quách cho xong.
- Có đi hay không?!
Khánh Thư nghiến răng ken két, mọi người cũng vì thế mà ngồi dậy hết cùng
nhau ra ngoài, chẳng ai dám đi trước hay đi ngang hàng với cô, lỡ may
lại lên cơn mà quay qua cạp thì chẳng phải là là oan ức rồi sao.
Cả bọn cùng nhau kéo tới ăn sáng tại một quán ăn gần đó, sau khi ăn uống
no say thì họ mau chóng di chuyển sang các địa điểm chơi thú vị khác,
nơi đặt chân đầu tiên chính là công viên Epcot, Florida. Nơi đây là công viên dành riêng cho người lớn, khách du lịch cũng thực rất đông. Một
khu là hướng về thế giới tương lai và khu còn lại là mô tả về thế giới
hiện đại, với kiến trúc, thức ăn và văn hóa của nhiều nước trên thế giới như : Anh, Pháp, Mỹ, Trung Đông, Trung Quốc, Nhật Bản,…
- Quao,
lớn thật ha. – Nhỏ ngước nhìn biểu tượng của công viên, quả cầu pha lê
có khắc tên Epcot ở ngoài rìa với màu chữ đỏ rực nổi bật
- Đương nhiên rồi, tôi cũng thường đến lắm.
Khánh Thư đứng khoanh tay liếc nhìn xung quanh, nói thật thì công viên này
mỗi khi buồn cô đều đến đây, ăn cho thật đã để quên nỗi buồn, chẳng
những ăn mà còn “tâm sự” với ly coca nữa, vì thế mà mọi người ở đây đều
quen mặt nhau cả, à chỉ trừ khu vui chơi, bởi cô nghĩ, đi chơi phải có
đôi có cặp, có bạn có bè, đi một mình thì chán lắm nên lần nào đến đây
cũng phải cố gắng ngó lơ khu vui chơi. Lần này thì nhất định cô phải
chơi cho đã, chơi cho hết khu vui chơi mới thôi.