Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 15: Chương 15: Nốt Nhạc Thứ Mười Lăm




Nốt nhạc thứ mười lăm

Nó gạt đi những giọt nước mắt, tự hỏi lòng tại sao số phận của nó lại như vậy chứ? Biết bao người sống trong nhung lụa mà sung sướng bao nhiêu, vậy tại sao nó phải thành ra như vậy? Tại sao lại bất công như vậy? Nó hận, nó hận vì sao ngay từ lúc đầu không chọn cho mình con đường đi, bây giờ nó như vậy còn trách được ai? Chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, nhưng rồi sẽ có một ngày nó sẽ thay đổi, nó chắc chắn phải thay đổi!!

Sáng hôm sau, nó mặc một chiếc áo len oversized màu kem hợp thời trang kết hợp với chân váy xòe, cùng với mái tóc hơi xoăn phần đuôi, buông thả tự nhiên khiến nó trở nên nữ tính hơn. Ngồi xem tivi mà nó nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ ở trước nhà, nó đành phải bỏ dỡ bộ phim của mình mà chạy ra xem thử, thì ra là người quen đây mà.

- Thư! – Nó kéo tay cô lại để phòng hờ lỡ như cãi nhau dữ dội quá cái không kiềm chế được thì nhào vô đánh lộn mất. – Sao lại cãi nhau vậy? Còn cãi trước nhà tui nữa?

- Thì tui đến chơi, ai dè cái tên này đụng vô tui mà không chịu xin lỗi, người gì mà ngang như con cua vậy.

- Ngang cái gì mà ngang? Cô mới ngang đấy, tôi rõ là xin lỗi rồi, còn xin lỗi rất chân thành nữa mà cô cứ khăng khăng bắt tôi xin lỗi lại cho được à, con người gì tánh kì cục vậy?

- Anh dám nói với tôi như vậy à?

&$%^U#@)/!~#%&*^*

- Thôi!!! – Nó hét lớn, câu chuyện cãi nhau của người Việt và người Mỹ thật đáng sợ, nó không có đoạn kết luôn. – Đây là trước nhà tôi, làm ơn đi, đừng cãi nhau về vấn đề nhỏ xíu này nữa, nếu muốn thì xin mời đến nơi nào đông người ấy hãy cãi tiếp ha!

Nó nói xong rồi lui vào trong nhà, Khánh Thư thì liếc mắt rồi hư một cái cũng đi theo nó, anh chàng đó chắc hẳn tức lắm đây, không tự nhiên mất cả thời gian để cãi lộn những chuyện gì đâu không.

- Tuyết Nhi…i…i…i.. – Cô gọi

- Lại muốn tái diễn lại cảnh hôm qua hay gì mà cứ bắt người ta xin lỗi hai ba lần mới chịu vậy? – Nó hỏi

- Làm gì có chuyện…ây mà kệ nó đi, Thư đến đây chỉ muốn nhờ một việc, chính là Nhi đã chọn giúp cho tui đồ rồi phụ kiện, vậy thì..trang điểm cho tui luôn đi. Hôm nay đi rồi, tám giờ tối ấy. – Cô đưa con mắt cún con ra nhìn nó, còn nó thì gãi đầu rồi vò đầu bứt tóc song đập tay một cái rồi đáp : - Được rồi, vậy tầm sáu giờ ba mươi đến đây đi rồi tui trang điểm cho cô.

- Cảm ơn cô nghe, vậy tôi đi ha, bái bai ha!

Khánh Thư vừa mới bước ra khỏi cửa nhà đã thấy ông nội nó bước vào, ánh mắt ông nhìn cô thật sự rất đáng sợ, họ có quen nhau sao?

- Tại sao cô lại ở đây? Ai cho phép cô đến nhà chúng tôi? Cô mau về ngay, đi! – Ông tức giận hỏi cô, Khánh Thư hơi sợ vì hành động này của ông, chỉ mới gặp mặt thôi, tại sao lại đuôi như vậy? Chẳng lẽ trước đó cô đã đắc tội với người này hay sao?

- Con..con…

- Ông nội, có chuyện gì mà sao ông lại lớn tiếng quá vậy? – Nó chạy ra xem xem có chuyện gì

- Cô…tại sao lại ở nhà chúng ta?

Nó nhìn Khánh Thư đang bị dọa đến xanh mặt không dám hó hé gì, nó phải lên tiếng giải thích chuyện này, mà có gì to tát đâu chứ? Tại sao ông lại giận ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy??

- Đây là Triệu Khánh Thư, là bạn của con, cô ấy đến đây chơi với con, có gì ạ?

- Con kêu cô ta đi về ngay, chúng ta không hoan nghênh nhà họ Triệu, mau!!

Nó và Khánh Thư ngơ ngác như con cá thác lác, chuyện gì vậy nhỉ? Nó mau chóng ra dấu cho Khánh Thư, cô hiểu ý liền lập tức đi về ngay, còn ông nó thì tức giận đi lên phòng, nó vì tò mò nên cũng nhanh chân đi theo ông hỏi cho ra lẽ.

- Ông nội, tại sao ông lại hung dữ với bạn con như vậy?

- Bạn?? Con không được làm bạn với nó, nó là Triệu Khánh Thư, con gái của Triệu Minh Cương đó.

Như sét đánh ngang tai, nó bất động một lúc, thì ra cô ấy là con gái của hắn ta, nó đang làm bạn với con của kẻ thù không đội trời chung sao? Triệu Khánh Thư, không phải cô ta cũng là con gái của bà ta chứ?

- Nhưng ông nội, nếu như những chuyện này đều là do họ làm mà Khánh Thư không biết, vậy tại sao lại đổ hết lên đầu cô ấy chứ ông?

- Tuyết Nhi, ông biết họ có thể sẽ làm ra chuyện gì, có khi cô ta được cài vào để hại chúng ta, cướp mất con, Lục Gia chúng ta đã mất đi bà nội con, ông không muốn mất đi con, con hiểu không? – Ông nắm chặt lấy vai nó, nước mắt đã lưng tròng. Nó ôm lấy ông, dịu dàng đáp :

- Con biết, con sẽ tìm hiểu xem cô ấy có thật là như vậy hay không, ông yên tâm, con sẽ mãi ở đây, không ai có thể cướp con đi đâu. Được không ạ? – Nó nài nỉ

Ông Lục thở dài, thật hết cách với nó, đành vỗ lưng nó vài cái xem như là câu trả lời của mình, nó cũng mỉm cười, nhưng nụ cười này có chút gì đó…bất ổn. Nằm trong phòng, nó nghĩ về nhà họ Triệu, có phải ông Trời đang nói với nó là phải trả thù cho bà nội? Nếu không thì tại sao dù có tránh cũng phải gặp họ? Đây gọi là vô tình hay..định mệnh? Vơ lấy cái điện thoại, nó bấm số gọi cho Khánh Thư hẹn ra quán café cũ để nói vài chuyện, lần này phải thừa cơ hội để thăm dò thử xem, dù cho Khánh Thư là bạn của nó, hay là em của nó, hoặc bà ta có là Mẹ ruột của nó thì nó chắc chắn cũng phải trả thù cho bà nội, trả thù cho Cha con của nó.

Tại quán Café :

- Lúc nãy ông của cô thật là dữ tợn quá, làm tôi mém xíu là rớt tim ra ngoài, mà tôi đã làm gì ông cô mà ông cô hung dữ vậy? – Khánh Thư hỏi

- Cũng chẳng có gì đặc sắc, chỉ là gia đình cô và gia đình chúng tôi có đôi chút hiềm khích, cho nên mới thế, một phần nữa là do ông tôi vừa từ sân bay về nên hơi kích động, tôi thay mặt ông tôi xin lỗi cô. – Nó đáp

- Không có gì, tôi chỉ là hơi sợ, đột nhiên không quen biết lại đuổi lớn tiếng như vậy. Vậy tối nay tôi có cần tới nhà cô không??

Nó gật đầu nhẹ nhàng rồi trả lời :

- Cứ đến đi, đừng sợ. Mà tôi có chuyện muốn hỏi, được không?

- Hỏi đi.

- Có phải Ba cô là Triệu Minh Cương, gia đình cô còn thất lạc một đứa con gái, đúng không?

Khánh Thư vừa uống nước vừa gật đầu, đặt ly nước cam xuống bàn, cô tự nhiên “khai” hết toàn bộ mà trong khi nó chỉ mới hỏi có hai câu thôi.

- Ba tôi đúng là Triệu Minh Cương, còn Mẹ tôi trước đây có một đời chồng, một đứa con gái, nhưng mà hình như bị thất lạc, đi tìm nhiều năm rồi mà vẫn chưa thấy.

- Tìm nhiều năm, thất lạc sao?? Họ có khi nào nói với cô rằng chính họ hại Cha con người khác không thể sống chung hay là bỏ rơi một đứa bé chỉ mới vài tháng tuổi?

Khánh Thư dừng lại một lúc, hơi bất ngờ với những gì nó đang nói.

- Là sao??

Nó điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trở nên vui vẻ, giống như nãy giờ nó đang nói đùa vậy.

- Nãy giờ tôi đang PR cho một bộ phim ấy, ý tôi là cô nên xem thử, rất hay.

- Làm tôi hết cả hồn à, cô cứ thích dọa tôi thế nhỉ?

- Mà nè, chuyện ông nội tôi như vậy với cô đấy, cô đã nói với ai chưa??

- Không đâu, tôi không thích kể lể với người khác chuyện của mình ra sao, thế nào. – Cô đáp rồi nhìn vào đồng hồ, bây giờ vẫn còn sớm chán ấy. – Cô rảnh không, chúng đi spa đi, làm đẹp lại để đi tiệc vào tối nay.

Nó gật đầu đồng ý, cả hai tính tiền rồi bắt taxi đến tiệm spa mà thư giãn đầu óc, sau một giấc ngủ sẽ khiến cho nó thoải mái và đẹp hơn, thoải mái hơn, dù sao đây cũng là lần đầu nó đi làm đẹp, thử một lần xem sao. Trong khi cả hai đang ngồi tám trong taxi thì đang có người theo dõi, một người áo đen, kính đen, từ đầu đến đuôi đều một màu đen.

- Ông chủ, tôi đã điều tra rồi, đó là Lục Tuyết Nhi, cô ta mới đến đây từ hôm qua, tôi đang bám theo họ.

“Tôi biết rồi, làm tốt lắm, tôi sẽ thưởng cho anh.”

[…]

Sau mấy tiếng đồng hồ ở tiệm spa thư giãn, cuối cùng nó cũng được ra về, nhưng có lẽ cái số nó đã định sẵn như vậy, không để cho nó yên thân mà cứ mãi bị làm phiền.

- Anh là ai? Sao lại biết tên tôi? – Nó lạnh lùng hỏi

- Anh là Lục Khải Minh, ông nội kêu anh đến đây đón em.

Nó ngơ ra, Lục Khải Minh, anh ta là con cháu nhà họ Lục à? Sao nó chưa nghe nhắc qua trong quá khứ lẫn hiện tại nhỉ? Riết càng ngày mọi chuyện càng rối loạn hơn khiến đầu óc nó như muốn phát nổ.

- Ông nào? – Nó vẫn dò xét, lỡ may bắt cóc thì biết làm sao đây?

- Ông Lục Nhân, ông nội của em, à đâu phải, em đâu phải Lục Tuyết Nhi, nhỉ? – Anh ta nói nhỏ vào tai nó làm nó như chết đứng

Anh ta biết chuyện này…sao có thể, ông nội đã nói ngoài Ba Trần, Ba Mẹ Lục, ông bà và nó ra thì không còn ai biết nữa mà? Vậy sao anh ta lại biết được chuyện này, nếu điều tra thì không thể nào biết được, hẳn anh ta là một người rất có ảnh hưởng trong Lục Gia. Thôi kệ, cứ theo anh ta về, nếu như tin tức này bị lộ đến tai của nhà họ Triệu thì một sống hai chết thôi, còn gì nữa đâu, nó không sợ, cái số chết thì chết, mà nó nghĩ nó sẽ không chết lãng xẹt vậy đâu.

- Được, tôi đi với anh.

Nó “ngoan ngoãn” đi cùng Khải Minh, nhưng nó chẳng chịu ngồi yên đâu, hỏi hết cái này qua cái khác, đòi hết cái này qua cái nọ, đây có thể nói là dò xét.

- Anh nói anh tên Khải hả? – Nó vừa nghịch điện thoại vừa hỏi

- Là Khải Minh.

Nghe xong đáp án nó cũng chẳng hỏi gì thêm mà ngồi chơi game trên điện thoại, trong khi đó có người đang nhìn tấm kính trên xe để thấy rõ mặt nó đang tập trung thế nào.

- Nhìn đủ chưa? Tôi mà chết là anh đền không nổi đâu. – Nó lên tiếng bất ngờ khiến Khải minh phản ứng không kịp, chơi gì thì chơi chứ nó vẫn quan sát xung quanh đang xảy ra chuyện gì

Tên này chắc hẳn là con cháu nhà họ Lục thật nên mới biêt chuyện nó là ai, đã vậy cũng đối ử với nó rất tốt nhưng dù sao nó vẫn chẳng có thiện cảm với hắn ta, trông cứ giả tạo kiểu gì đấy, không biết tên này có vấn đề gì không nữa, thật nghi ngờ.

Về đến nhà an toàn, nó đã thấy ông ngồi trên ghế sofa chăm chú làm gì đó, theo phép lịch sự nó chào ông một tiếng rồi đi lên phòng đánh một giấc tới tận năm giờ tối.

- Không không…Thiên Vũ. KHÔNG!

Nó mới vừa nằm ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp, cơn ác mộng đó khiến cho nó nhớ lại chuyện khi còn ở Đà Lạt, cái cảnh tượng hắn đang đè nhỏ cứ mãi lẩn quẩn trong đầu nó. Buồn bực trong lòng, nó quyết định đi tắm để “xả”. Hiện giờ, sáu giờ hai mươi lăm phút, nó bước ra khỏi phòng tắm với tâm trạng khá thoải mái, vừa đúng lúc thay Khánh Thư cũng đã đến.

- Tuyết Nhiiiii! Mới tắm ra à?? Chuẩn bị xong chưa? – Cô bình thản ngồi trên ghế

- Mọi thứ đều xong rồi, giờ làm luôn ha.

- Okay, tôi rất mong xem xem mình sẽ như thế nào khi lọt vào tay của cô, mong rằng sẽ không quá thê thảm, nếu không sẽ mất mặt tôi lắm, mà cũng đừng quá đẹp, nếu vậy tôi sẽ bị bu kín mất.

Nó cười hắc hắc, cô gái này quả rất thú vị, lần nào cũng tự tin như vậy, chỉ có điều đôi lúc nói chuyện có hơi vô duyên tí nhưng không sao, đối với nó như vậy thôi đã đủ, khuyết điểm có thể sửa lại theo thời gian, không gì là không thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.