Có Phỉ

Chương 13: Chương 13




Tú Sơn Đường ở một chỗ đất trũng, tầm nhìn trống trải, có hai viện trước sau vô cùng khí thế.

Tiền viện tiếng người huyên náo, người trong trại ra ra vào vào đều phải đến đây đăng ký danh bài, một nhóm đệ tử trẻ tuổi đang muốn phụng mệnh ra ngoài làm việc, đại khái là hiếm khi có cơ hội may mắn ra ngoài đổi gió nên ai nấy đều mặt mày hớn hở, chỗ đăng ký là bên kia, họ ở bên này líu ríu đùa giỡn lẫn nhau, lúc đang vui vẻ thì thấy Lý Cẩn Dung sải bước đi tới.

Các đệ tử trẻ tuổi bị dọa thành một đám gà con ngay tại chỗ, co cổ rụt vai xếp thành một hàng, nơm nớp lo sợ đồng thanh hành lễ.

Lý Cẩn Dung không hề dừng lại, mang Chu Phỉ và Lý Thịnh thẳng đến hậu đường.

Chủ quản hậu đường là một hán tử trung niên mặt tròn tên Mã Cát Lợi, người cũng như tên, tướng mạo vô cùng phúc hậu, vừa mở miệng là cho người ta cảm giác như ông đang chúc Tết.

Mã Cát Lợi dẫn một lão phu nhân đầu đầy tóc bạc ra chờ nghênh đón từ lâu, ở xa xa chắp tay thi lễ:

“Chào đại đương gia.”

“Mã huynh.”

Lý Cẩn Dung gật đầu, tiếp đó nói với lão phu nhân phía sau Mã Cát Lợi:

“Để lão phu nhân đợi lâu rồi.”

Lão phu nhân kia trông không giống người giang hồ mà giống một bà lão thôn quê có chút tiền tích góp hơn, tay bà chống gậy gỗ, cười với nhóm Chu Phỉ ở xa xa, rất hiền lành hòa ái.

Lão phu nhân này họ Vương, vốn là góa phụ của một chưởng môn phái “Tiêu Tương” trong 48 trại, sau khi phu quân mất, vì trong môn phái không có hậu nhân xuất chúng nên bà vác thân già tạm thời làm chủ trại.

“Không vội không vội, ta cũng vừa mới tới.”

Vương lão phu nhân nói, bà vừa lên tiếng thì lại càng giống một bà lão thôn quê:

“Già rồi, đi đứng không tiện, ta đi sớm một chút từ từ tới, đỡ phiền mọi người đợi… à ồ, nhìn này, Thịnh nhi cao hơn cô cô một cái đầu kìa, đúng là trẻ con mau lớn! Còn A Phỉ nữa, mau tới đây dìu bà lão này với, đã lâu không đến chơi với bà bà rồi.”

Chu Phỉ ngơ ngác được bà nhét cho vài viên kẹo, đúng lúc đói bụng, thế là dứt khoát ăn luôn, không biết lão nhân gia đến Tú Sơn Đường làm gì.

Mã Cát Lợi dẫn họ đến chính viện hậu đường, ở đây có một cái đài cao, trên đài là bốn mươi tám cọc gỗ lớn vững chãi, dưới mỗi cọc đều có một người đang đứng.

Mã Cát Lợi cười nói:

“Đây chính là nơi chuyên dành cho các đệ tử thi ở hậu đường chúng ta, các sư huynh sư tỷ của hai con trước đây đã nổi danh ở bốn mươi tám cái cọc này, gọi là “đài hái hoa”. Bốn mươi tám cọc đại diện cho Tứ Thập Bát trại chúng ta, dưới mỗi cọc là người canh giữ của mỗi môn phái, trong thời gian ba nén nhang, các con phải cố hết sức lấy được giấy hoa bên trên.”

Mã Cát Lợi chỉ chỉ tay, Chu Phỉ nhìn theo ngón tay ông thì thấy trên đỉnh mỗi cọc có một cái móc nhỏ móc một mảnh giấy hoa to cỡ lòng bàn tay, giấy đỏ được cắt tỉa có tấm thành hình người, có tấm thành hình đình đài lầu các, vô cùng tinh xảo.

Mã Cát Lợi nói tiếp:

“Không giới hạn cách thức, kỹ năng gì cũng có thể dùng, dù các con dùng ba tấc lưỡi thuyết phục sư huynh giữ cọc nhường đường cũng được. Trong ba nén nhang có thể lấy được hai mảnh giấy hoa là xem như đậu, có thể xuất sư, nhưng có một điều…”

Mã tổng quản cười hiền hòa xoa xoa tay, giống như rất ngượng ngùng nói:

“Giấy hoa này đều là ta tự cắt trong lúc rảnh rỗi, thật xấu hổ, tay nghề không tốt, giấy cũng giòn, kéo một cái là hỏng, lúc “hái hoa” nhất định phải cẩn thận, rách thì không tính.”

Chu Phỉ ngẩng đầu nhìn những giấy hoa hoạt bát sinh động kia, cảm thấy Mã tổng quản đúng là mẫu mực cho câu làm nghề nào tinh nghề đó, nàng hỏi:

“Làm thế nào mới tính là hái được? Cầm trong tay là tính hay phải đợi khi xuống đài hoàn toàn mới tính?”

Mã Cát Lợi nói:

“Suy nghĩ của A Phỉ thật tinh tế.”

Chu Phỉ cười gượng, chút tâm nhãn này của nàng thực sự là bị Ngư Lão hãm hại mà ra. Chuyện Ngư Lão đều không thể tin hoàn toàn, chẳng hạn như, ông nói mở Khiên Ky có sáu khối đá đặt chân, đợi khi nàng vất vả lắm mới nhảy ra khỏi sáu khối đá nằm trong phạm vi của Khiên Ky tuyến, còn chưa kịp lấy hơi, đảo mắt liền phát hiện khối đá dưới chân di chuyển… Ngư Lão nói, tuy ông nói là sáu khối đá đặt chân nhưng đâu nói là sáu khối đá đó không được thay đổi!

Chu Phỉ luôn không còn gì để nói, đành phải bị Khiên Ky tuyến truy sát khắp nơi trong sông Tẩy Mặc.

Mã Cát Lợi giải thích với nàng:

“Không phải lấy được là tính, cũng không phải xuống đài là tính… mà xuống đất là tính, lúc con ở bên trên, người giữ cọc có thể tranh cướp với con nhưng khi con xuống đất rồi, người giữ cọc không thể ra tay nữa, bằng không tất cả người giữ cọc trên đài hái hoa cùng tiến lên thì sao bây giờ? Hơn nữa, thật sự bảo tiểu đệ tử thắng sư huynh sư tỷ cũng không khỏi có phần quá hà khắc.”

Lý Thịnh nhìn đài hái hoa nhiều hơn mấy lần, hỏi:

“Mã thúc, cọc trống kia là của Lý gia trại ta sao?”

“Không sai.”

Mã Cát Lợi nói:

“Đại đương gia mấy năm nay bận rộn việc trong trại, không thu nhận đệ tử, Lý gia trại không có người giữ cọc, bởi vậy cọc đó luôn để trống... chao ôi, tiểu tử, hái hoa trên cọc trống thì không tính đâu.”

Lúc này, bỗng Lý Cẩn Dung nói:

“Trước đây trống nhưng hôm nay ta đến rồi, bốn mươi tám cọc có thể tập hợp.”

Mã tổng quản và Vương lão phu nhân đều kinh hãi.

Lý Cẩn Dung tùy tiện lấy một thanh trọng kiếm trên giá binh khí, cầm lên ước lượng rồi chậm rãi đi đến bên dưới cọc Lý gia trại, bốn mươi bảy đệ tử bên cạnh tức thì như lâm đại địch, eo thẳng hơn vài phần, thi nhau dặn dò Chu Phỉ và Lý Thịnh.

Khóe môi Mã tổng quản co giật, cảm thấy hai đứa trẻ này hôm nay sợ là không thuận lợi, bèn vội vã nịnh hót nói:

“Đại đương gia nói đùa rồi, người đứng ở đây cũng chỉ là để đài hái hoa trông chỉnh tề hơn thôi, đừng nói là tiểu oa nhi trong trại chúng ta, dù là thủ lĩnh Bắc Đẩu, “Tham Lang” đích thân tới cũng dám đứng trên cọc của người sao?”

Nói xong, ông sợ mình nói quá khó hiểu, lại không kiềm được mà chỉ điểm cho Chu Phỉ và Lý Thịnh:

“Bốn mươi tám cọc, lấy hai mảnh giấy hoa là được rồi, Tứ Thập Bát Trại, mỗi trại đều có sở trường riêng, người tập võ chúng ta dùng một chiêu là có thể tung hoành khắp cả đất trời, không cần mọi mặt phải hoàn hảo, chọn thứ mình am hiểu là được... hai người các con ai lên trước?”

Chu Phỉ không hé răng, Lý Thịnh nhìn bà, nói:

“Con đi.”

“Nên vậy, phải có thứ tự lớn nhỏ.”

Mã Cát Lợi vui vẻ đáp lời, rồi cất cao giọng: “Đệ tử Tứ Thập Bát Trại trại lên đài hái hoa, đốt hương...”

Chu Phỉ xoa xoa tai, cảm thấy e rằng lúc trước Mã thúc một người “người chủ trì” trong dân gian, vừa cất giọng sang sảng thì rất có thể câu tiếp theo sẽ như kiểu “mời tân nương xuống kiệu”, “bổn gia thưởng một trăm hai mươi xâu tiền”.

Nhưng Mã thúc không gào những lời trong tiệc ma chay cưới hỏi ấy, ông nhìn Lý Thịnh lên đài hái hoa, đọc nội quy tròn vành rõ chữ: “Điều thứ nhất, không được lạm sát vô tội; điều thứ hai, không được gian dâm cướp giật…”

Đọc xong ba mươi ba điều trong môn quy, Mã Cát Lợi hơi dừng lại, nói rất rõ ràng: “Những người chúng ta, không gò không bó, không lễ không pháp, không cần lưu danh muôn thuở, không ngại tiếng xấu muôn đời, chỉ cầu không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với mình!

Chu Phỉ nghe mà sững sờ, không khỏi quay đầu lại nhìn Mã Cát Lợi, thấy khuôn mặt béo tròn của ông ấy căng ra, thật sự trang nghiêm không thốt nên lời.

Lý Thịnh thận trọng quan sát vị trí bốn mươi tám cọc trên đài hái hoa, sau đó thân hình lóe lên, chạy thẳng đến cọc “Thiên Chung”. Suy nghĩ Lý Thịnh rất linh hoạt khó lường, lại thêm chút công phu khéo léo, hắn nhìn một lần là có thể hiểu được tám chín phần mười, định chú trọng đến lấy sự khéo léo chế ngự sức mạnhvcủa Thiên Chung.

Đệ tử giữ cọc giơ ngang thanh kích muốn ngăn đường hắn, bỗng thân hình Lý Thịnh chợt phóng lên ba tấc, xoay quanh cọc tiến lên như hoa quấn quanh cây, đệ tử giữ cọc muốn đuổi theo thì đột nhiên Lý Thịnh xoay người, rút hai thanh đoản kiếm bên hông chém từ trên cao xuống, đánh một chiêu “Khuynh Thái Sơn”, đệ tử giữ cọc không kịp phản ứng, ngửa mặt giơ trường kích lên gắng gượng chống đỡ, hai chân Lý Thịnh kẹp vào cọc, xoay người như linh hồ, kiếm kích va nhau giúp hắn mượn lực tiến lên, lấy giấy hoa đỏ trên cọc xuống.

Lý Thịnh hái xong “hoa” thứ nhất, không chịu ngừng lại, cũng không xuống mà nhét giấy hoa vào trong tay áo, nhún người nhảy khỏi cọc Thiên Chung, phi thân đến cọc thứ hai bên cạnh, người giữ cọc này không ngờ khinh công hắn tốt như vậy, bây giờ chạy lên đuổi theo thì đã mất tiên cơ, đành để Lý Thịnh nhẹ nhàng lấy tấm thứ hai.

Mã tổng quản không kiềm được khen một tiếng “tốt”, nói với Vương lão phu nhân: “Nhiều năm rồi không thấy hậu sinh nào nhanh nhẹn thế này rồi, người đoán xem nó có thể lấy mấy tấm?”

Vương lão phu nhân cười nói: “Năm xưa Lý nhị gia đã lấy một mạch mười ba tấm giấy hoa trong ba nén nhang, ta thấy công phu tiểu tử này vững chắc, lại còn giỏi dùng mánh khóe lừa gạt, đúng là hậu sinh khả úy.” (trò giỏi hơn thầy)

Mã tổng quản nhìn Chu Phỉ như đang có điều suy nghĩ bên cạnh, không kiềm được trêu nàng: “A Phỉ có thể lấy mấy tấm?”

Chu Phỉ không tập trung nói: “Một tấm.”

Mã tổng quản: “…Cô nương, như vậy con không xuất sư được đâu, phải về luyện thêm mấy năm nữa đấy.”

Chu Phỉ ngơ ngác nhìn ông, chớp chớp mắt hai lần mới phục hồi tinh thần lại, hòa nhã sửa lời: “Ồ, vậy hai tấm đi.”

Mã tổng quản chưa từng thấy thiếu niên nào theo đuổi mục tiêu như thế, nhếch môi cười khan một lúc lâu, với chí hướng này của nàng, dù có che giấu lương tâm ông cũng không khen nổi, đành nghẹn ra một câu: “Không kiêu không gấp, khiêm tốn thận trọng, rất tốt.

Các đệ tử giữ cọc phía sau dần dần cũng thấy rõ phương pháp của Lý Thịnh, ngoại trừ hai người giữ cọc đầu tiên bị hắn khiến cho trở tay không kịp, những giấy cắt hoa đỏ khác không dễ lấy như vậy, nhưng Lý Thịnh tiến thoái phù hợp, không xốc nổi rất hiếm thấy, từng bước từng bước vô cùng trầm ổn, khi thường thì đánh kiểu giương đông kích tây, đến khi ba nén nhang sắp đốt sạch thì Lý Thịnh đã lấy được mười lăm tấm giấy hoa, cuối cùng dừng bước ở cọc gỗ của phái Tiêu Tương, phái Tiêu Tương cũng dùng kiếm, kiếm pháp nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện, võ công của đệ tử giữ cọc và Lý Thịnh gần như dị khúc đồng công (khúc điệu khác nhau nhưng vẫn diễn hay như nhau), hai người quần đấu vui tai vui mắt một lát thì không cẩn thận làm rách mất một góc giấy hoa.

Lúc này, Mã tổng quản cất giọng hô: “Hương tàn!”

Lý Thịnh nhảy xuống đất, không đếm thành quả của mình mà trước tiên cúi đầu chào những người giữ cọc: “Đa tạ chư vị sư huynh sư tỷ hạ thủ lưu tình.”

Sau đó hắn mới quay đầu lại, có chút mong chờ nhìn Lý Cẩn Dung.

Chỉ thấy trên mặt Lý Cẩn Dung có ý cười như có như không, bà gật đầu với hắn, Lý Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm, lấy những giấy hoa hắn lấy được đưa đến trước mặt Mã Cát Lợi, nói: “Xin Mã thúc kiểm tra, không biết có làm rách tấm nào hay không.

Lý Thịnh cải trang cho chiếc đuôi sói lớn phía sau rất cẩn thận, nếu hắn nói vậy thì chắc chắn là ngay cả một góc nhỏ cũng không rách, Mã Cát Lợi mặt đầy ý cười khen ngợi hắn từ tóc đến móng chân một lần, lại nói: “Sang bên cạnh chờ một lúc đã.”

Lý Cẩn Dung: “Chu Phỉ, tới lượt con, qua đây.”

Mã Cát Lợi vội hô lên: “Khoan, khoan, để ta đổi những tấm bị lấy và bị rách lại đã.”

Lý Cẩn Dung nói: “Nó không cần đâu, đốt hương.”

Mã Cát Lợi: “…”

Chu Phỉ không có ý kiến gì, nghe tiếng liền bước lên, thuận tay sờ vào bên hông… sờ vào một khoảng không.

Lúc này nàng mới nhớ, đao của mình đã cho Lý Nghiên chân run rẩy bên vách núi Tẩy Mặc Giang mượn làm gậy chống rồi, đành giống như Lý Cẩn Dung, lấy một thanh đao có độ dài thích hợp từ kệ binh khí.

Mã Cát Lợi thấy vậy thì mí mắt đập loạn xạ, vội dặn dò: “Không đổi thì không đổi, mười lăm tấm bị ca ca con lấy, một tấm bị hỏng, còn lại ba mươi hai tấm cũng đủ cho con dùng rồi, có điều lần đầu tiên ra tay phải thận trọng, chọn xong…”

Ông còn chưa dứt lời đã bị dọa tắt tiếng... Hay cho một tiểu nha đầu to gan lớn mật, nàng đi thẳng đến chỗ Lý Cẩn Dung rồi!

Trừ Lý Cẩn Dung, những người ở đây đều bị Chu Phỉ làm cho kinh ngạc tới ngây người. Lý đại đương gia như đã sớm đoán được, vừa thấy như thế, mặt không đổi sắc run cổ tay, trọng kiếm cũ kỹ trong tay khẽ như đang phát ra những tiếng thờ dài khe khẽ, nhẹ nhàng vạch một đường, đá trên đài hái hoa nổ vang một tiếng rồi đột ngột tung lên, đập về phía Chu Phỉ ngoài ba thước.

Chu Phỉ không né không tránh, rút đao trong tay… đao nát của Tú Sơn Đường lâu không ai dùng, đã rỉ sét, rút không ra.

Mã tổng quản sắp không đành lòng nhìn nữa.

Chu Phỉ “chậc” một tiếng, dứt khoát không rút, dùng luôn cả vỏ đánh ra chiêu “Vãn Sơn Hà” đầy khí thế, tạo một con đường giữa đống đá bay tán loạn, vừa vặn đủ cho một mình nàng đi qua mà không sai một ly.

Đây là kinh nghiệm từ vô số lần chui qua Khiên Ky võng, Lý Cẩn Dung thầm kêu một tiếng tốt, nhưng ngoài mặt lại không hề thể hiện, bà tung người đuổi theo, dùng một chiêu kiếm đè xuống từ trên cao.

Nội công của bà vốn đã thâm hậu, tay cầm trọng kiếm lại càng như hổ thêm cánh nhắm vào Chu Phỉ, chiêu kiếm này bà không hề thu sức, cả đài hái hoa đều rung lắc.

Chu Phỉ chỉ cảm thấy như có một tòa Thái Hành (một dãy núi lớn ở Trung Quốc) giữa không trung đang đè xuống đỉnh đầu đầy vang dội.

Vương lão phu nhân kinh hoảng nói: “Đại đương gia hạ thủ lưu tình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.