Có Phỉ

Chương 12: Chương 12: Tú Sơn.




Có câu nói 'Sơn trung vô giáp tử, hàn tẫn bất tri niên' (Ở trong núi không có giáp (60 năm), ở nơi lạnh lẽo không biết đã qua bao lâu)

Lần này vừa đi, chính là ba năm.

Lý Nghiên một tay mang theo một giỏ mây, một tay cầm gậy trúc, nhắm hai mắt, nhờ người cầm đầu còn lại của gật trúc dắt nàng đi, bước chậm từng bước đi dọc theo bờ Tẩy Mặc Giang, vừa đi vừa lảm nhảm: “Còn xa nữa không thế? Ta nghe thấy tiếng nước rồi, đã đến bờ sông chưa?”

Người dắt đầu kia gậy trúc là một đệ tử khác trong trại, tuổi tác không lớn hơn Lý Nghiên bao nhiêu, lúc nói chuyện với nàng thì mặt đỏ bừng, giọng hệt như muỗi kêu. Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, Lý Nghiên đã cảm thấy gậy trúc trong tay bị người kéo một cái, nàng kêu lên một tiếng, vừa mở mắt đã thấy Lý Thịnh mang vẻ mặt bất lực đứng trước mặt mình.

Lý Nghiên gào to: “Huynh làm gì đấy! Hù chết muội rồi!”

Lý Thịnh không màng nhìn nàng, bước tới vỗ đầu thiếu niên đang luống cuống tay chân kia: “Tật xấu của nàng rất nhiều, đừng có chiều nó quá rồi được đà lấn tới, đến lúc già nó vẫn bắt nạt các đệ.”

Mặt đệ tử kia càng đỏ hơn, lúng túng nói không ra lời, nhanh chóng mở miệng chào hỏi Lý Thịnh, sau đó chạy nhanh như bay.

Lý Nghiên cũng rất muốn chạy, nhưng đang ở trên dốc nơi bờ sông, nàng lại sợ độ cao, liếc mắt nhìn xuống bên dưới từ nơi này đã có thể tưởng tượng ra bảy, tám tư thế có thể ngã chết của bản thân, vì vậy nàng không hề dám mở mắt, phải nhờ người khác cầm gậy trúc dẫn nàng đi.

Ngay khi nàng run đến mềm chân sắp ngã, Lý Thịnh túm cổ nàng, xách nàng lên khỏi mặt đất.

Lý Nghiên sợ đến phát điên: “Ca! Đại ca! Thân ca! Tha mạng! Giết người rồi!”

Lý Thịnh mắt điếc tai ngơ, trực tiếp xách nàng đến bên vách đá, ban ngày, hơi nước bên dưới Tẩy Mặc Giang đã tan hết, nước sông dữ dội khác thường, từ nơi vách đá cao hiểm trở bên bờ mà nhìn xuống, tiếng giao thoa ầm ĩ của Khiên Ky và nước sông hòa vào nhau, tụ thành một tiếng rống giận thật lớn, đập về phía hai bên bờ.

Lý Nghiên: “...”

Lý Thịnh buông tay ném nàng sang bên cạnh, tức giận nói: “La cái gì, có gì mà sợ? Ta cũng không muốn ném muội xuống đâu.”

Hắn vừa nói xong, chỉ thấy đầu gối vị muội muội của hắn mềm nhũn, thuận thế ngồi xổm xuống. Lý Nghiên bỏ chiếc giỏ trong tay sang bên, sau đó vừa nắm đống cỏ trên đất, vừa ôm đùi Lý Thịnh, run rẩy hít hai hơn, lấy lại tinh thần, rồi bắt đầu khóc rống lên.

Lý Thịnh có cảm giác bị châm biếm sâu sắc kể từ lúc sinh ra đến giờ, hận không thể dùng một cước đá nàng xuống dưới.

Đúng lúc này, nơi mặt đất rung lên, Khiên Ky nơi Tẩy Mặc Giang có dị động, Lý Nghiên lại càng hoảng sợ hơn, liều mạng bám lấy đùi Lý Thịnh, nhắm một mắt mở một mắt, lén lút liếc xuống một cái.

Chỉ thấy một lão nhân đầu tóc bạc trắng xếp bằng ngồi trong tiểu đình giữa lòng sông, trong tay đang cầm một cành liễu, quát: “Chu nha đầu, hôm nay Khiên Ky sẽ khởi động toàn bộ, con cẩn thận đấy!”

Đầu cành liễu đang chỉ về phía một thiếu nữ, dòng nước quá đen, từ bên trên không thể nhìn thấy rõ cột đá và Khiên Ky bên dưới, nàng chỉ như đang đứng trên một mặt nước trống rỗng.

Chu Phỉ cũng mang theo một cành trúc trong tay, nhắm mắt đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lý Nghiên ngạc nhiên hỏi: “A Phỉ định làm gì thế?”

Nàng nói xong, chỉ nghe một tiếng 'vụt' vang lên, Chu Phỉ tung người nhảy lên, Khiên Ky nhanh chóng thoát khỏi mặt nước, chắc hẳn cột đá dưới chân nàng đã chìm xuống, cùng lúc, một tấm lưới thật lớn bắt đầu dâng lên.

Lý Nghiên hoảng hốt kêu thành tiếng, Chu Phỉ chỉ xoay cổ tay, cành liễu mềm yếu được truyền nội lực, bỗng chốc căng lên, chém vào Khiên Ky như một thanh dao sắc, cuối cùng một sợi Khiên Ky tuyến đã bị cắt đứt!

Chu Phỉ mượn lực xoay người, chuẩn bị chui qua giữa một khe hở trên Khiên Ky võng, Khiên Ky tuyến trí mạng ngưng tụ ánh mặt trời phản chiếu lên mặt nước thành một đường thẳng, chiếu lên gương mặt nàng, Chu Phỉ lại chẳng thèm liếc mắt, như đã sớm quen.

Ngay sau đó cành liễu mềm văng ra, một chiếc lá non bị vót một nửa, Chu Phỉ khẽ đáp xuống một tảng đá khác.

Hòn đá kia không hề vững chắc, phải dựa vào hai đường Khiên Ky tuyến bên dưới, cứ bấp bênh trên mặt sông, ngay cả Chu Phỉ đứng trên cũng chập trùng theo. Khiên Ky tuyến dưới nước nhanh chóng đan thành lưới lớn rồi bao quanh đầu nàng, lúc này, một giọt nước như ngọc chậm rãi ngưng thành hình, phút chốc rơi lên mi Chu Phỉ, Chu Phỉ nháy mắt khiến giọt nước kia rơi xuống, cùng lúc cúi đầu rút trường đao bên hông, bỗng cự thạch dưới chân nàng trùng xuống, bọt nước văng lên cao bằng một người, tấm lưới Khiên Ky tuyến co lại mà không hề báo trước, bao lấy nàng ở giữa.

Lý Nghiên nhìn mà sợ, suýt nữa đã tuột luôn quần ca ca nàng xuống, cũng may Lý Thịnh đã chẳng còn tâm trạng mắng nàng.

Chỉ nghe giữa lòng sông vang lên vài tiếng 'vút vút' bén nhọn, bỗng Chu Phỉ bổ một đao, Lý Thịnh lùi về phía sau một bước theo bản năng, hệt như dù cách một mặt sông rộng lớn, thì vẫn có thể cảm nhận được khí thế bễ nghễ của một đao kia.

Lưỡi đao của nàng chỉ cách Khiên Ky tuyến một khoảng nhỏ, lướt qua nhanh như chớp, phá vỡ từ nơi giao nhau của hai Khiên Ky tuyến, sớm đã không còn thấy cách thức đấu đá lung tung của Chàng Nam Sơn khi nào, vết đao của nàng gần như vô thanh vô tức, hệt như một lưỡi gió vô hình cắt trúng khối đậu hũ, nhẹ nhàng cắt đứt hai sợi Khiên Ky, sau đó chợt tăng tốc, đao vẽ thành một đường trăng tròn, lưới Khiên Ky dày đặc, nhưng chỉ vì một chiêu này, lập tức bị nàng khoét thành một lỗ hổng vừa đủ cho một người chui qua.

Bỗng Lý Thịnh siết chặt nắm đấm, tuy chỉ có một đao, nhưng mắt nàng phải vô cùng chuẩn xác, mới có thể tìm được lực giữa ngàn sợi Khiên Ky tuyến, lúc ra đao phải vô cùng chính xác, chính xác đến nỗi có thể cắt được cả cánh trái của một con ruồi mà không hại đến cánh phải của nó, mới có thể cắt được Khiên Ky tuyến, tâm không thể loạn, mới có thể đẩy lùi xúc tua của con cự quái trong sông này, ba năm trước đây nàng phải nhắm mắt tìm vận may, hai tay cầm đao, dùng hết toàn lực, dùng vài đòn 'Chàng Nam Sơn' mới có thể khiến Khiên Ky tuyến rung chuyển, nhưng lúc này đã có thể ung dung vượt qua.

Chu Phỉ mở đường ra khỏi Khiên Ky tuyến, lập tức thả lỏng người, nàng vừa thoát khỏi nguy khốn, Khiên Ky tuyến rậm rạp chằng chịt đã co lại thành một khối, nghiền nát tảng đá nàng đặt chân lúc mới vừa rồi, Chu Phỉ xoay người trên không trung, cành liễu trên tay quấn lên Khiên Ky tuyến, liễu như roi, cuối cùng Chu Phỉ mượn lực nhảy lên cao một trường, sau đó nàng quyết đoán buông ta, cành liễu không còn nội lực phù trợ, lập tức bị cắt làm ba đoạn.

Chu Phỉ nắm lấy một sợi dây thừng trên vách đá, phi thân, nhảy tới trên nóc nhà của tiểu đình giữa lòng sông, nàng xoay người nhảy khỏi nóc, vừa thu đao, không màng đến việc bắt chuyện mà lập tức đưa tay về phía mâm đựng hoa quả của Ngư Lão, bắt lấy một quả hồng trông dở dở ương ương, lau sơ hai lượt, dứt khoát cắn một miếng, lại xoay một vòng tại chỗ, nói với Ngư Lão: “Ưm... Chua quá, thái sư thúc, sao khẩu vị người lạ thế.”

“Con con con...” Ngư lão nhìn mâm hoa quả thiếu mất một quả hồng, vô cùng khó chịu, chỉ hận không thể chặt luôn đầu Chu Phỉ xuống để đắp lại chỗ trống kia, lập tức nổi giận mắng: “Đồ vô sỉ!”

Chu Phỉ cảm thấy khó hiểu: “Tại sao con lại thành đồ vô sỉ vậy?”

Ngư Lão giận dữ đáp: “Ai cho con ăn?”

“Chậc, cũng đâu phải đồ hiếm, huống chi còn chằng ngọt,“ Chu Phỉ liếc nhìn quả hồng nhỏ bị nàng cắn mất một miếng: “Vậy con trả cho người là được chứ gì.”

Nàng nói xong, không đợi Ngư Lão phản ứng đã ném quả hồng kia về mâm, quả hồng đã bị nàng nhúng chàm, về ngoài vốn đã không còn đẹp, còn không hề trúng vị trí được mong đợi, lăn mấy vòng, cuối cùng chỏng phần cuống lên đầu, mặt trên còn có một vết răng.

Ngư Lão: “...”

Một khắc sau, Chu Phỉ nhảy khỏi tiểu đình như én, khó khăn lắm mới thoát khỏi một chưởng đầy chứa đầy cơn thịnh nộ của sư thúc, lên xuống hai lần, một lần nữa bám lấy sợi dây thừng bên vách đá, bò lên được vài bước, vẫn còn tức giận đến giơ chân mà mắng Ngư Lão: “Lão đầu người đúng là đồ keo kiệt, con không chơi với lão nữa!”

Tiếng rít gào của Ngư Lão tiếp tục quanh quẩn trong Tẩy Mặc Giang: “Tiểu tử kia, ta phải bảo nương ngươi đập chết ngươi mới được!”

Lý Thịnh vừa thấy nàng định lên, lập tức rút tay Lý Nghiên đang bám nơi bắp đùi mình, xoay người muốn đi, Lý Nghiên lại không cẩn thận nhìn thoáng qua Tẩy Mặc Giang thêm lần nữa, lần thứ ba muốn đứng dậy thất bại, buộc lòng phải nằm rạp trên đất, trườn về phía trước vài cái như một con sâu: “Ca, sao A Phỉ vừa lên huynh đã đi vậy? Huynh đi cũng không sao, nhưng kéo muội theo với!”

Lý Thịnh chẳng màng quay đầu, dùng khinh công, chuồn thật nhanh.

Năm đó sau khi Lý Thịnh quay về từ hiểm cảnh Tẩy Mặc Giang, gần như ba tháng đã gặp phải ác mộng, chỉ cần nghe tới ba chữ Tẩy Mặc Giang thôi đã giật mình, khi Lý Thịnh nghe tin mỗi ngày Chu Phỉ không có chuyện gì làm đều tới Tẩy Mặc Giang, hắn cảm thấy có lẽ Chu Phỉ điên rồi.

Vừa lúc bắt đầu, khi Chu Phỉ chạy tới trước mặt Ngư Lão nói nàng muốn phá Khiên Ky, không biết Ngư Lão lấy từ đâu một chiếc mặt nạ sắt, ném cho nàng, nói nàng 'tư chất kém, công phu nát, khinh công như quả cân, trái tim còn to hơn cả thắt lưng, ngoại trừ tư tưởng chán sống và chút thành tựu bên ngoài, cũng chỉ còn lại dáng dấp miễn cưỡng cũng có thể nhìn, tuyệt đối không thể đánh mất ưu điểm này, vì vậy phải bảo vệ thật tốt, không thể phá nát.'

Tính xấu của Chu Phỉ rất khó sửa, Lý Thịnh cảm thấy chắc chắn nàng sẽ trở mặt ngay lập tức, ai ngờ nàng không đáp lời nào đã đeo mặt nạ kia lên, hơn nữa về sau ba năm như một ngày, cả Tết cũng không nghỉ.

Vừa mới bắt đầu, Khiên Ky chỉ được mở vài phần dưới sự giám sát của Ngư Lão, cứ quanh quẩn bấy nhiêu, ngày nào nàng cũng mang cả thân người đầy máu đến rợn người trở về, chờ nàng dần thích ứng, Ngư Lão sẽ tăng thêm vài đường Khiên Ky tuyến.

Lý Thịnh đã từng có một lần bất chấp, nếu Chu Phỉ làm được, có gì mà hắn không làm được?

Thậm chí hắn đã từng theo xuống hai lần... Kết quả lại phát hiện bản thân hoàn toàn bất lực. Khi Khiên Ky tuyến nổi lên mặt nước khắp sông, cơn ác mộng hắn vất vả lắm mới quên được lại xuất hiện, lần đầu tiên hắn vào sông, luống cuống tay chân, thiếu chút nữa đã bị cắt đầu, là Chu Phỉ không thể nhìn được nữa nên mới xách hắn ra ngoài.

Lần thứ hai hắn lấy hết dũng khí, xin thề sẽ không đứng ngây một chỗ nữa, kết quả quá hoảng hốt mà rơi luôn xuống nước, nếu không phải Ngư Lão rút nước nơi Khiên Ky, có lẽ hắn đã bị cắt thành thịt nát rồi.

Lý Thịnh mãi vẫn không quên được, giữa dòng nước sông lạnh như băng, từng luồng sát khí của Khiên Ky tuyến không ngừng lướt qua hắn, từ đó về sau, hắn không còn xuống Tẩy Mặc Giang nữa.

Lý Thịnh không muốn gặp Chu Phỉ, chỉ cắm đầu trời về, đi đến một con đường nọ, trực tiếp quẹo vào một khu rừng trúc nhỏ, sau đó bước chân của hắn chợt ngừng: “Cô cô?”

Lý Cẩn Dung chắp tay đứng trong rừng, có hai chiếc lá cây rơi xuống từ vai bà, có lẽ đã đợi một lúc lâu, gật đầu với hắn, sau đó dặn: “Đi gọi A Phỉ, hai người các con cùng tới gặp ta.”

“Vâng.” Lý Thịnh lên tiếng đáp, sau lại hỏi: “Đi đâu tìm người ạ?”

“Tú Sơn đường.” Lý Cẩn Dung nói xong đã bỏ đi.

Lý Thịnh sửng sốt đứng tại chỗ một lúc, suýt nữa đã nhảy dựng lên, Tú Sơn đường là nhận danh bài, trong trại có rất nhiều đệ tử được sư phụ dẫn đến đó, kiểm tra tại chỗ, nếu có thể xuất xư, kiểm tra xong là có thể nhận danh bài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.