Có Phỉ

Chương 11: Chương 11: Phong vân.




Tạ Doãn cười, nói: “Ta chỉ là người báo tin đi ngang qua mà thôi, ân tình hay là thù cũ, ta thật sự không biết, chỉ có điều nếu Chu tiên sinh đã không muốn gặp ta, chắc cũng không cần phải ra mặt, có đúng không?”

Chu Dĩ Đường nhìn hắn một lượt: “Nếu như ta vốn không nghe được gì thì sao?”

“Vậy cũng không có gì.” Tạ Doãn thong thả đáp lời: “Không nghe ra tiếng sáo của ta, không phải là người ta cần tìm, hiền tài Thục Trung nhiều vô số, phong cảnh tuyệt hảo, đoạn đường này đã được mở rộng tầm mắt, cho dù có tay trắng trở về thì chuyến này cũng không tệ.”

Sau đó mắt hắn hơi động, lại không nặng không nhẹ đâm cho Chu Dĩ Đường thêm một câu, cười híp mắt, nói: “Đại bàng khốn đốn nơi nước cạn, Thương long mất sừng đau đớn khôn cùng, chúng ta sông cá không gặp nhau, mong Chu tiên sinh không cần phải dùng ngữ điệu lạnh lùng đến vậy.”

Chu Dĩ Đường không định chấp nhặt với hắn, nơi mi tâm có một nếp nhăn thật sâu, lúc cười lên cũng có, bất cứ khi nào cũng mang theo vẻ sầu lo, Chu Dĩ Đường nhìn Tạ Doãn lúc lâu mới đáp: “Tiểu huynh đệ, ngươi rất biết cách nói chuyện.”

“Thật ngại quá.” Tạ Doãn mặt không đỏ tim không đập, nói: “Người như vãn bối không phế cũng vô dụng, chỉ còn lại chút bản lĩnh chạy trốn nhanh và lưỡi dài thôi.”

Chu Dĩ Đường chuyển mắt sang hướng Lý Cẩn Dung, giữa hai người chỉ cách nhau vài bước, nhưng lại có chút ý tương cố vô ngôn (gặp nhau không nói nên lời).

Chu Dĩ Đường thấp giọng nói: “A Phỉ, con lấy lệnh bài trên cây xuống cho ta.”

Chu Phỉ không hiểu vì sao, quay đầu nhìn Lý Cẩn Dung.

Nàng chưa bao giờ thấy được vẻ mặt đó của Lý Cẩn Dung, không thể nói là đau lòng, so với vẻ giận dữ lúc trước khi thấy nàng, lúc này Lý Cẩn Dung rất bình tĩnh, có điều vai trước hơi chùn xuống, khí thế hung hăng lúc trước không còn được bao nhiêu, hệt như vừa lột xác thành người khác.

Lý Cẩn Dung nói bằng chất giọng khàn khàn: “Chẳng phải chàng từng nói, ân tình đã dứt rồi sao? Nếu ân oán hai bên đã hết...”

“Cẩn Dung.” Chu Dĩ Đường ngắt lời bà: “Ông ta còn sống, ân oán giữa chúng ta đã dứt, ta rời khỏi Thục Trung, sống chết không gặp. Bây giờ ông ta đã chết, sinh tử chia cách, chuyện cũ năm xưa cũng nên bỏ qua, nàng có hiểu không?”

Sắc mặt của Lý Cẩn Dung thay đổi trong phút chốc, ông biết!

Chu Dĩ Đường biết Lương Thiệu đã chết rồi, như vậy... Bà tốn bao nhiêu công sức để giấu nhẹm những mưa gió bên ngoài để làm gì?

Có phải ông vẫn luôn biết tất cả không?

Lý Cẩn Dung đã không còn là một tiểu nữ nhi tỉnh tỉnh mê mê năm nào, chỉ cần vài lời, bà đã hiểu được ý nghĩa trong những lời nói sắc bén vừa rồi của Tạ Doãn và Lý Cẩn Dung.

“Không nghe ra tiếng sáo của ta, không phải là người ta muốn tìm.” Bà nên hiểu từ sớm, người như Chu Dĩ Đường, sao có thể bằng lòng an phận ở một góc, bưng tai bịt mắt suốt mười mấy năm đây?

Lý Cẩn Dung sửng sốt một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nương theo động tác này, vai bà lại thẳng lên, hệt như đã được phủ thêm một lớp giáp sát, khẽ thở dài một tiếng.

Chu Phỉ thấy bà chớp mắt mấy lần, sau đó rũ mắt: “Đưa nó cho cha con đi.”

Tấm lệnh bài cũ kia vô cùng thô ráp, Chu Phỉ vừa sờ vào đã nhận thấy vài vết chém của binh khí còn lưu lại, điều này khiến con dấu được khắc phía trên vốn mang vẻ hoa lệ cổ kính lại có phần xơ xác tiêu điều.

“Lúc tiên phụ còn sống, dù có phải làm phỉ, dù có bôi nhọ thanh danh cũng phải cho người trong thiên hạ một chỗ dung thân cuối cùng là Tứ Thập Bát Trại này.” Lý Cẩn Dung nghiêm mặt, nói: “Chúng ta không dựa nam bắc, lấy Thập Vạn Đại Sơn làm vách, Tẩy Mặc Giang làm lũy, có kẻ xâm lăng chắc chắn phải giết. Di mệnh tổ tiên không dám làm trái, vì vậy địa giới bên ngoài Tứ Thập Bát Trại, chúng ta vô hữu vô cố (không bạn không người quen), không minh không đảng, cho dù có là chàng cũng vậy.”

Vẻ mặt của Chu Dĩ Đường vẫn như trước: “Ta biết.”

Lý Cẩn Dung thu tay vào trong tay áo: “Nếu chàng đi, từ nay về sau, sẽ không còn liên quan tới Tứ Thập Bát Trại nữa.”

Bỗng Chu Phỉ quay đầu lại, trừng mắt.

“Ta sẽ không cho người hộ tống chàng.” Lý Cẩn Dung thản nhiên nói: “Lần đi Kim Lăng trời cao đường xa, thế đạo không bình yên, chàng lại phải đi lâu, vậy thì viết một phong thư, bảo bọn họ đến đón chàng đi.”

Nói xong, bà cũng không để ý đến Tạ Doãn mới vừa rồi còn bị truy giết, cũng không quan tâm đến các đệ tự vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm tại chỗ, thậm chí còn quên cả việc chặt đùi Chu Phỉ, xoay người rời đi.

Chu Dĩ Đường nhìn theo bóng người đi xa, một lúc lâu sau mới khoát tay, thấp giọng, nói: “Tất cả giải tán đi... Thịnh nhi.”

Lý Thịnh lặng lẽ đi tới từ phía sau ông: “Cô phụ (dượng).”

Hắn tự nhận bản thân thông minh hơn Chu Phỉ một chút, trước đó đã nghĩ tới việc có hơn phân nửa khả năng Chu Dĩ Đường sẽ không có ở tiểu viện lúc thường, bởi vậy nên sau khi chuồn ra khỏi phòng liền đi tìm khắp nơi. Lý Thịnh tự mình phân tích, lấy thân thể yếu đuối của Chu Dĩ Đường, sợ lạnh sợ ấm nóng sợ ẩm ướt, bình thường Lý Cẩn Dung chăm sóc ông cẩn thận như thế, nơi ông ở chắc chắn không thể quá lạnh, không thể gần nước, không thể có gió, đường cũng không thể khó đi. Kết quả hắn dựa theo suy đoán của bản thân đi khắp Tứ Thập Bát Trại một vòng lớn, nhưng ngay cả bóng lưng của Chu Dĩ Đường cũng không thấy nổi.

Ai ngờ cuối cùng khi hắn trắng tay trở về, lại tình cờ thấy Chu Dĩ Đường đứng cách tiểu viện của ông không xa, đứng tựa vào một gốc cây già, lắng nghe tiếng sáo vang tới từ cách đó không xa.

Lý Thịnh đứng cùng ông, đương nhiên đã nhìn thấy cảnh tượng Chu Phỉ dùng một kiếm chọi với bốn vị sư huynh, hắn không hiểu cảm giác trong lòng lúc này là gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng lại nhìn Chu Dĩ Đường trước mặt.

Chu Dĩ Đường nói: “Con tới chỗ đại đương gia xin một tấm lệnh bài, cứ nói ta cần, vị tiểu huynh đệ này là khách nhân của ta, xin bà ấy cho đi.”

Lý Thịnh không dám ở lại, xoay người rời đi.

“Rất đa tạ Chu tiên sinh.” Tạ Doãn mặt mày hớn hở: “Ta đây không mời mà đến, trèo tường mà vào, cuối cùng lúc đi cũng có thể nhìn thấy được cửa lớn của Tứ Thập Bát Trại rồi.”

“Ngươi họ Tạ?” Chu Dĩ Đường nói: “Có quan hệ gì với Tạ Tương à?”

“Không sai, nhất bút tả bất xuất lưỡng tạ (một nét không viết được hai chữ Tạ).” Tạ Doãn nghiêm túc nói: “Ta và lão nhân gia ông ta tám trăm năm trước đã từng là người một nhà, cùng chung phần mộ tổ tiên. Có điều tám trăm năm sau, ông ta ở nơi triều đình cao, ta ở nơi giang hồ xa, hai chúng ta hợp lại bổ sung lẫn nhau, cũng xem như là bạn tri kỉ.”

Chu Dĩ Đường thấy hắn miệng hắn liếng thoắng không ngừng nhưng không có được một câu tiếng người, không thèm hỏi thêm, chắp tay với hắn, dặn dò Chu Phỉ, sau đó rời đi.

Mấy ngày sau, Chu Phỉ không hề đến từ biệt Tạ công tử, nghe nói hắn đã xuống núi, thậm chí còn mang một phong thư đi hộ Chu Dĩ Đường.

Sau khi Tạ Doãn đi được một tháng, có người đường đường chính chính tới gõ cửa cầu kiến đại đương gia Lý Cẩn Dung của Tứ Thập Bát Trại, Lý Cẩn Dung lại không hề lộ diện, chỉ sai người mở rộng cửa lớn, để Chu Dĩ Đường rời khỏi.

Ngày ấy, khắp núi Tứ Thập Bát Trại xanh ngắt, rừng đào như biển, gió nhẹ đảo qua, rơi rụng như mưa.

Chu Dĩ Đường một thân một mình chậm rãi xuống núi, hai bên trạm gác đã sớm nhận lệnh, một trái một phái mở rộng cửa nhường đường. Ông quay đầu nhìn thoáng qua con đường vẫn thường lui tới, không thấy được người muốn gặp, khóe môi khẽ cong, như đang tự giễu. Đúng lúc này, có người cao giọng hét lớn: “Chờ đã!”

Chu Phỉ chân không chạm đất đuổi tới: “Cha!”

Lý đại đương gia nói không được ngăn Chu Dĩ Đường, cũng không nói không được ngăn Chu Phỉ không có lệnh bài qua cửa, vài đệ tử gác cửa trước trạm đồng thanh nói: “Sư muội dừng lại.”

Chu Phỉ không hề nghe lọt mấy lời kia, không biết nàng lại tìm được một thanh bội đao ở đâu, cách mấy trượng từ xa đã tung vỏ đao sắt, khó khăn lắp mới chặn được cửa, hai vị gác trạm một cầm đao một cầm thương, cùng ra tay cản nàng, Chu Phỉ vừa gập người, trường đao tung ra sau lưng, đánh văng binh khí của hai người, xoay người xông ra, lập tức có bảy tám đệ tử thủ môn đáp xuống, bao vây nàng.

Chu Dĩ Đường bất đắc dĩ: “Chu Phỉ, đừng hồ đồ, về cho ta!”

Chu Phỉ thấy đao kiếm đang áp lên đỉnh đầu như một tòa Ngũ Hành Sơn chém không được, vẫy không xong, hai tay nàng dùng sức đến cực hạn, các đốt ngón tay cũng nổi gân xanh, cắn răng nói: “Con không về!”

Chu Dĩ Đường: “A Phỉ...”

Chu Phỉ: “Bà ta không cho phép người khác đưa cha đi, con đưa, cùng lắm thì con không về nữa!”

Chu Dĩ Đường ngập ngừng một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua, giữa những người đến đón ông là một hán tử thoạt nhìn ba lăm ba sáu, cả người vận giáp đen, thân hình cao lớn, thấy Chu Dĩ Đường quét mắt tới, người mặc giáp đen lập tức tiến lên trước: “Mạt tướng Văn Dục, tuân mệnh hộ tống tiên sinh đến Kim Lăng, người có gì dặn dò?”

“Hóa ra là 'Phi Khanh' tướng quân, hân hạnh.” Chu Dĩ Đường chỉ vào Chu Phỉ đang cật lực cầm đao, nói: “Đứa trẻ này đã bị ta làm hư rồi, quá ương bướng, khiến tướng quân phải chê cười, kinh mạch hai tay ta đã đứt, có thể nhờ tướng quân giúp một tay không?”

Văn Dục cười đáp: “Chu tiên sinh khách sáo rồi.”

Nói xong, ông ta không hề tiến lên, chỉ đứng cách một khoảng rồi vung tay, đánh ra một chưởng không nhẹ không nặng lên vỏ đao của Chu Phỉ, vỏ đao không tiếng mà rơi, hai bên cửa sắt cao sáu trượng của Tứ Thập Bát Trại phát ra một tiếng vang chói tai, khép lại một chút.

Chu Phỉ bị bảy, tám thủ vệ vây tại chỗ, nén giận ngẩng đầu, tức tối nhìn thẳng Văn Dục.

Nam nhân vận giáp đen lúng túng sờ mũi: “Lệnh ái đã hận ta rồi.”

“Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Chu Dĩ Đường, khom lưng nhặt đoạn vỏ đao bằng sắt, lúc trước nó được dùng để chặn cửa, sau lại bị Văn Dục tung một chưởng, mặt trên liền có hai vết lõm, Chu Dĩ Đường lại nói với Chu Phỉ: “Đao này đã vậy, sau này cha sẽ sửa cho con.”

Chu Phỉ không lên tiếng, cố sức đẩy đống kiếm đang đè nàng ra, nàng đã dùng toàn lực, ngực vô cùng đau đớn, nhưng vẫn không hề muốn lui dù chỉ một bước.

“Có còn nhớ ta từng nói với con câu 'Cá và chân gấu không thể lấy được cả hai' chứ.” Chu Dĩ Đường nhìn nàng nói.

Chu Phỉ không muốn nghe ông nói mấy lời vô ích về 'hi sinh vì nghĩa' này, mắt điếc tai ngơ thoát khỏi tầm mắt của ông, trường đao trong tay run lên, phát ra tiếng răng rắc, sau đó không hề báo trước mà lại đứt đoạn lần nữa, đoạn đao cắm phập trên mặt đất, thủ vệ kia dùng sống đao đè lên vai nàng.

“Ta không định nói con phải hi sinh vì nghĩa.” Chu Dĩ Đường đứng cách một lớp cửa sắt, lẳng lặng nói với nàng: “A Phỉ, lấy hay bỏ không được quyết định bởi việc con xem trọng hay ghét bỏ thứ gì, bởi nó là đạo của kẻ mạnh, hoặc là văn, hoặc là võ, nếu không con chỉ là kiến hôi, cả đời chỉ có thể thân bất do kỷ, nước chảy bèo trôi, còn nói gì tới lấy hay bỏ, chẳng phải sẽ làm trò cười cho người trong thiên hạ sao? Giống như hôm nay, con nói 'cùng lắm thì không quay lại', nhưng căn bản con còn không ra nổi cánh cửa này, dù có bằng lòng bỏ lại tất cả hay nguyện ý đi theo ta, còn có thể tùy vào con ư?”

Văn Dục nghe thấy lời của Chu Dĩ Đường nói với tiểu cô nương này, còn tưởng rằng ông có lòng tốt định khuyên bảo, ai ngờ ông lại nói ra mấy câu vô tình đó, đừng nói là nữ hài nhỏ tuổi, ngay cả ông ta nghe thấy cũng khó chịu.

Chu Phỉ sửng sốt, phút chốc vành mắt đã đỏ lên, ngơ ngác nhìn Chu Dĩ Đường.

“Cố mà trưởng thành đi. Sơn thủy tương phùng, sơn thủy bất diệt, chỉ còn xem khi nào con mới có thể tự do đi lại mà thôi.” Chu Dĩ Đường nói: “A Phỉ, cha đi đây, tạm biệt.”

Lời tác giả: kết thúc quyển một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.