Diệp Phiên Nhiên kể cho
Hạ Phương Phi nghe việc Dương Tịch viết thư tình gửi cho cô, đơn thuần xuất
phát từ sự tin tưởng bạn bè, hoàn toàn không có chút ý khoe khoang nào. Từ đầu
đến cuối cô không thể ngờ Hạ Phương Phi ru rao chuyện này đến nỗi các bạn học
lốp hai năm thứ hai bậc trung học, thậm chí cả bậc trung học năm hai cũng biết
việc này.
“Phi Phi, tại sao cậu lại
kể chuyện này cho người khác biết?” Mặt Diệp Phiên Nhiên đầy vẻ phiền muộn.
“Trên thế gian này giấy
không gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì họ cũng biết cả thôi. Huống hồ, còn
có miệng lưỡi của tên Trần Thần kia nữa!” Hạ Phương Phi không dừng ở đó: “Lại
nói, được một nam sinh ưu tú như Dương Tịch theo đuổi có gì mất mặt đâu!”
“Nhưng làm vậy sẽ khiến
mình khổ sở, cũng chẳng hay với Dương Tịch. Mình vốn dĩ không muốn đón nhận
tình cảm này!” Cô thở dài nói.
“ sao?” Hạ Phương Phi hỏi
dò: “Nguyên nhân chính là vì Thẩm Vỹ phải không?” Tận đáy lòng, cô không thích
tình cảm giữa Diệp Phiên Nhiên và Thẩm Vỹ. Cô không ngây thơ như Diệp Phiên
Nhiên, thời gian và khoảng cách đôi lúc rất đáng sợ, có thể xóa nhòa tất cả.
“Nguyên nhân là Thẩm Vỹ
nhưng không phải là lý do căn bản.” Diệp Phiên Nhiên bình tĩnh nói: “Dù không
có Thẩm Vỹ, mình cũng sẽ không thích Dương Tịch!”
Hạ Phương Phi càng thấy
mơ hồ khó hiểu: “Dương Tịch có chỗ nào không tốt? Có điểm nào không xứng với
cậu chứ?”
“Không, hoàn toàn ngược
lại, là mình không xứng với cậu ta!” Diệp Phiên Nhiên thật thà nói: “Lúc Thẩm
Vỹ bày tỏ tình cảm với mình, con tim mình tràn ngập niềm vui cùng nỗi phấn
khích. Nhưng khi Dương Tịch tỏ tình lại mang cho mình cảm giác hoang mang bất
an. Cậu ta quá xuất sắc, quá sáng chói, quá giỏi giang. Mình không thích cảm
giác này, nó khiến mình không có cảm giác an toàn. Thực lòng mà nói, mình không
gánh nỗi ánh hào quang này.”
“Cậu cần gì để tâm đến
ánh mắt của người khác. Chỉ cần Dương Tịch thật lòng với cậu là được rồi!”
Diệp Phiên Nhiên lặng im
hồi lâu rồi nói: “Phi Phi, thực ra trong lòng cậu cũng nghĩ rằng mình không
xứng với Dương Tịch…” Hạ Phương Phi đỏ mặt, cô đang định biện hộ thì Diệp Phiên
Nhiên lắc đầu: “Tự mình biết rõ mà. Ở bên cạnh Thẩm Vỹ mình còn có thể miễn
cưỡng chịu được, nhưng Dương Tịch… khoảng cách giữa bọn mình thực sự quá lớn!”
Trong lòng cô hiểu rất
rõ, cũng suy nghĩ rất thông suốt. Hiện thực không phải là cổ tích, cô không
muốn mình là cô gái Lọ Lem, vì muốn trèo cao với chàng hoàng tử mà suốt đời suy
tính thiệt hơn, cao sang thấp hàn. Cô chỉ mong cuộc sống sau này sẽ có một
chàng trai chững chạc trưởng thành, một bờ vai vững chắc, yêu thương chiều
chuộng cô, đem đến cho cô cuộc sống bình yên êm ấm. Hệt như bố mẹ cô vậy, tôn
trọng lẫn nhau, tình đầu ý hợp. Tình cảm dân dị bình thường chưa chắc là không
có hạnh phúc.
Hạ Phương Phi đã nhìn ra
Diệp Phiên Nhiên không phải là loại người xem thường bản thân. Cô tuy lặng lẽ
nhưng khách quan, có một ý chí kiên cường, điều này mâu thuẫn mãnh liệt với vẻ
bề ngoài yếu đuối của cô. Cô không phải mẫu người con gái thiếu hiểu biết, được
sự theo đuổi của Dương Tịch – anh chàng bảnh trai mà ra vẻ dương dương tự đắc,
khoe khoang khắp nơi. Cô cũng chẳng làm ra những chuyện bắt cá hai tay, vừa yêu
đương hẹn hò cùng Thẩm Vỹ lại vừa duy trì mối quan hệ nhập nhằng mờ ám với
Dương Tịch.
“Vậy cậu định làm thế nào
từ chối cậu ta?”
“Mình không định gặp mặt
Dương Tịch. Mình đã viết sẵn bức thư, tin rằng sau khi xem xong bức thư này,
cậu ta sẽ không theo đuổi mình nữa đâu!” Diệp Phiên Nhiên trả lời, giọng đầy
chắc chắn.
“Thư viết gì? Có thể cho
mình xem được không?” Hạ Phương Phi hỏi giọng tò mò: “Ai mà không biết, tài
nghệ viết văn của cậu lả lướt, tớ muốn biết cậu làm sao để Dương Tịch từ bỏ ý
định!”
“Thật ra, cũng rất đơn
giản thôi!” Diệp Phiên Nhiên nói: “Mình nói với cậu ta, mình sẽ không thích cậu
ta. Mình cũng không hề hoàn hảo như lời cậu ta nói, mình có hàng đống những
khuyết điểm, những thiếu sót vượt xa cả ưu điểm, mong rằng cậu ta sẽ không si mê
một người mà cậu ta hoàn toàn không hiểu gì!”
Quả nhiên, trong thư Diệp
Phiên Nhiên liệt ra hàng loạt những thiếu sót của bản thân. Vả lại, cô còn
thẳng thừng phủ nhận tình cảm của Dương Tịch, nói rằng những gì cậu ta trông
thấy, những gì viết trong bức thư đều không phải là con người thật của Diệp
Phiên Nhiên, chỉ là hình mẫu lý tưởng trong lòng cậu ta, khác biệt rất nhiều so
với hiện thực. Hệt như nhân vật Scarlet Ohara đem lòng yêu say đắm nhân vật
Ashley trong tác phẩm Cuốn
theo chiều gió, chẳng qua chỉ yêu cái
bóng hư vô, để rồi một ngày nào đó nhận ra ảo tưởng của mình tiêu tan.
Diệp Phiên Nhiên nói rằng
Dương Tịch và cô chưa từng tiếp xúc thực sự, những lời họ nói với nhau tổng
cộng chưa tới 10 câu. Tuy rằng cô thường đọc tiểu thuyết ngôn tình nhưng quan
điểm về tình yêu của cô rất hiện thực, suy nghĩ chin chắn hơn so với phần đông
các nữ sinh khác. Cô không tin vào chuyện cổ tích, không tin vào tình yêu sét
đánh, chẳng tin vào chuyện hoàng tử và cô gái Lọ Lem. Cô chỉ tin tưởng vào tình
cảm mưa dầm thấm lâu, ý hợp tâm đầu, nước chảy đá mòn…
“Dương Tịch, tôi thừa
nhận rằng, cậu rất ưu tú, xứng đáng được nhiều bạn gái đem lòng yêu mến cậu,
nhưng người đó không phải là tôi. Bức thư tình cậu dường như đã chọn nhầm đối
tượng, bỏ qua chuyện tôi đã có bạn trai, thì tôi cũng chẳng tốt đẹp như cậu đã
hình dung, cái gì mà tinh tinh, là thiên thần chứ… Tôi chính là tôi, Diệp Phiên
Nhiên, một người con gái tầm thường. Thành tích môn học toán không giỏi, thành
tích thể dục thì tồi tệ. Tôi không phải là nàng công chúa lọ lem trong tưởng
tượng của cậu, cũng chẳng muốn là cô gái Lọ Lem được hoàng tử cứu vớt.”
“Tôi và Thẩm Vỹ đã có hẹn
ước, trong kỳ thi đại học sẽ cùng nhau đăng ký vào Đại học Nam Kinh. Đây chính
là mục tiêu của tôi, tôi vẫn luôn cất bước hướng thẳng theo con đường trước mặt
mình, lòng không chút xao nhãng, kiên định vừng vàng. Mong rằng cậu đừng phiền
nhiễu tôi, đừng phí thời gian của mình vì tôi nữa!”
“Cậu nói rằng muốn phụ
đạo môn toán cho tôi, tôi rất cảm ơn cậu, thế nhưng tôi không mong rằng việc
này trở thành cái cớ để cậu tiếp cận tôi. Kể từ học kỳ này, cậu cứ lượn qua
lượn lại xung quanh tôi, đem lại rất nhiều phiền phức cho tôi. Mong rằng những
ngày tháng sau này, nếu không có gì thực sự cần thiết, cậu đừng xuất hiện trước
mặt tôi nữa!”
…
Cả bức thư, chẳng hề đượm
chút tình cảm nào, được viết bằng những lời lẽ lạnh lùng tàn nhẫn, tựa hồ người
nhận thư không phải là đối tượng yêu mến theo đuổi mà chính là kẻ thù mình ghét
cay ghét đắng, không đội trời chung, khiến Hạ Phương Phi không khỏi nhớ đến câu
nói: “Vô tình tựa gió mùa thu xào xạc trên phiến lá”. Chẳng trách cô nghe người
ta nói rằng, con gái đối xử với những chàng trai theo đuổi mình, nhất là đối
với người họ không muốn đón nhận tình cảm sẽ trở nên cực kỳ tàn nhẫn.
Vì lẽ đó, Hạ Phương Phi
lại có thêm nhận thức mới mẻ về Diệp Phiên Nhiên, người còn gái này ngoài mặt
vâng vâng dạ dạ, rụt rè e lệ, dịu dàng hòa nhã chẳng qua chỉ là biểu hiện giả
dối. Kim giấu trong bọc, ngoài nhu trong cương, lòng gang dạ sắt, là những cụm
từ dùng khá xác đáng để mô tả con người cô. Có lẽ, đây là điểm đặc biệt của
Diệp Phiên Nhiên, cũng chính là nguyên nhân Dương Tịch si mê cô.
Chỉ có điều, Diệp Phiên
Nhiên như vậy gặp phải Dương Tịch thế này, rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh
đây?
Dương Tịch nhận được
thDiệp Phiên Nhiên, cậu cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên.
Buổi sáng thứ Bảy, một
bức thư màu xanh nhạt được gửi đến nhà cậu. Ban đầu cậu còn ngỡ là thư của bạn
thời trung học cơ sở, quan hệ xã giao của cậu khá rộng, thủ hạ vây cánh trải
dài, hàng tuần đều có vài bức hồng nhạn bay đến nhà. Đến khi xé phong bì ra,
trông thấy nét bút màu xanh đậm thanh tú cùng tên người gửi, cậu mới biết bức
thư này của Diệp Phiên Nhiên.
Trước kia cậu từng nhận
rất nhiều thư của bạn nữ, bất luận có phải là thư bày tỏ tình cảm hay không thì
đại đa số đều dùng giấy viết thư màu hồng phấn để viết, mùi hương nước hoa
thoang thoảng, giấy cắt hình trái tim, dán vài hình sticker hoạt hình sặc sỡ,
khắp trang giấy viét đầy những từ hoang đường đại loại như “Mãi yêu anh” khiến
cậu cảm giác tầm thường không sao chịu nỗi. Bức thư của Diệp Phiên Nhiên rất
đơn sơ giản dị, chẳng hề có bất kỳ phụ kiện trang trí thừa thãi, hệt như con
người điềm đạm thanh lịch của cô.
Nhưng mãi đến khi đọc
xong bức thư, Dương Tịch mới hiểu, lòng cậu tràn ngập nỗi cuồng si, đổi lại thứ
cậu nhận được là sự tuyệt tình tàn nhẫn. Từng câu chữ hệt như kim châm, tựa như
mũi dao đâm một nhát thật mạnh vào con tim cậu.
Cô chế giễu cậu cố chấp
ngây ngô, đem lòng yêu một người không hiểu mình. Cô chán ghét cậu tiếp cận cô,
nói cậu mang lại nhiều phiền hà cho cô. Tình cảm của cậu đối với cô mà nói,
chẳng những không chút ý nghĩa mà còn hoang đường buồn cười, chính là sự hoang
tưởng của lứa tuổi dậy thì.
Khi đọc đến câu “Mong
rằng những ngày tháng sau này, nếu không cần thiết, cậu đừng xuất hiện trước
mặt tôi nữa!” thì con tim cậu như thực sự bị xé rách toạc ra. Từ nhỏ đến lớn,
cậu đã được bao nhiêu người yêu chiều, xung quanh cậu đầy ắp ánh nắng mặt trời
cùng hoa tươi, nào đâu chịu sự sỉ nhục thế này? Vả lại, sự sỉ nhục này đến từ
sự rung động đầu đời của cậu dành cho một người con gái.
Diệp Phiên Nhiên, em lạnh
lùng tàn nhẫn đến vậy sao?
Em có thể không yêu tôi,
vì sao phải mỉa mai tình cảm của tôi? Vì sao em phải đập tan mộng đẹp của tôi?
Tôi vốn ngỡ, em lớn lên trong một gia đình bình dân thanh tao, bản tính dịu
dàng chẳng hại ai. Chẳng ngờ rằng, em cũng biết cách đâm ngừoi khác thương tích
đầy mình.
Dương Tịch trong một phút
xúc động, cậu bất chấp tất cả xé nát bức thư, hệt như cậu đang xé toạc con tim
của chính mình, cảm giác đau buốt khó chịu.
Bắt đầu từ hôm nay, cảm
giác cậu dành cho Diệp Phiên Nhiên không chỉ đơn thuần là tình cảm đơn phương
của chàng trai với một cô gái mà còn là sự pha trộn giữa tình yêu và lòng thù
hận, là sự dằn vặt đau đớn không thể diễn đạt bằng lời.