Kỳ nghỉ đông năm ba đại
học, Dương Tịch bàn bạc cùng Diệp Phiên Nhiên, cậu mong rằng mùa xuân năm nay
cô sẽ sang nhà ra mắt bố mẹ cậu để tuyên bố công khai chuyện tình cảm của hai
người.
Hiện giờ, yêu đương hẹn
hò trong trường đại học đã là chuyện hết sức bình thường. Đại đa số các bậc phụ
huynh đều chẳng mấy phản đối. Tết năm hai đại học, Hạ Phương Phi đã dẫn anh
chàng Tân Cương ngàn dặm xa xôi đến nhà cô. Bố mẹ cô tỏ vẻ rất hài lòng về cậu
chàng này, nhiệt tình tiếp đãi cậu, trước khi ra về còn dúi cho cậu cả đống đặc
sản dặn dò cậu lần sau lại đến thành phố D chơi. Hạ Phương Phi kể với Diệp
Phiên Nhiên rằng bạn trai cô tận hưởng sự thết đãi chu đáo với tư cách một
chàng rể tương lai: “Mẹ mình nấu cho anh ấy một bát trứng om nước đường nóng
hôi hổi. Bốn quả trứng vịt, anh ấy ăn như hổ đói vồ mồi, đến nỗi mắc nghẹn
chẳng nói nên lời!”
Theo tục lệ thành phố D,
nhà trai khi đến dạm ngõ nếu bố mẹ nhà gái bưng bát trứng om nước đường ra để
thết đãi người đó thì chứng tỏ họ đã đồng ý mối quan hệ của hai bên, chấp nhận
chàng rể tương lai
Diệp Phiên Nhiên không
mạnh dạn như Hạ Phương Phi. Tối mùng tám tháng Giêng, cô trăn trở cả đêm, chần
chừ lần lữa cả buổi sáng ngày hôm sau mới thốt lên vài tiếng: “Bố, con có bạn
trai rồi, anh ấy tên là Dương Tịch, là bạn học thời trung học của con. Hôm nay,
anh ấy mời con sang nhà anh ấy chơi!”
Do trước đó Diệp Phiên
Nhiên chẳng hề hé môi tiết lộ phong thanh gì về chuyện này, bố Diệp nghe cô
nói, cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Bọn con quen nhau bao lâu rồi? Sao bố mẹ
không biết gì cả?”
Diệp Phiên Nhiên kể qua
loa về quá trình yêu đương của hai người, ông bà Diệp đều hối hận về sự kém
nhạy bén của mình. Thực ra, từ những hành động bất thường xảy ra thường ngày của
cô con gái cũng có thể nhận ra chút dấu vết manh mối. Chỉ vì hai người quá vô
tâm nên đã lơ là với cô.
Nỗi lòng của những bậc
làm cha làm mẹ không khỏi bùi ngùi xúc động, quả là lạ lùng khó tin biết bao,
mới ngày nào còn là đứa trẻ sơ sinh quấn tã khóc đòi bú, mới ngày nào còn là
đứa trẻ chập chững biết đi bi bô tập nói, đứa con gái cách đây không lâu còn sà
vào lòng bố mẹ làm nũng, vậy mà thấm thoát đã trưởng thành, đã đến tuổi hẹn hò
bạn trai.
Bố Diệp hỏi, giọng thăm
dò: “Gia đình cậu con trai đó làm gì? Cậu ta học trường nào? Thành tích học tập
ra sao? Cậu ta đối xử với con tốt không?”
“Bố mẹ cậu ấy đều công
tác tại cơ quan chính phủ…” Diệp Phiên Nhiên đáp. Lúc này, chiếc điện thoại
trong túi cô đổ chuông. Cô rút ra, vừa thấy số điện thoại hiển thị thì hấp tấp
nói: “Cậu ấy đang đợi con dưới nhà, con phải đi đây!”
Lần này Dương Tịch mời cô
sang nhà cậu không chỉ đơn thuần sang nhà chơi mà để ra mắt bố mẹ cậu, chính
thức xác định mối quan hệ qua lại giữa hai người. Diệp Phiên Nhiên suy nghĩ quá
đơn giản khiến bố mẹ cô một phen hồ đồ. Việc có bạn trai, trước đó Diệp Phiên
Nhiên chẳng hề bàn bạc với bố mẹ đã toan tính chuyện “tiền trảm hậu tấu”, vậy
mà giờ đây còn mạo muội thất thố sang nhà trai, ngộ nhỡ bị người nhà bên đó hắt
hủi hay xem thường thì sao… Nhà họ Diệp tuy chẳng phải dư dả giàu có nhưng cũng
hết sức cưng chiều cô con gái độc nhất ngoan ngoãn vâng lời, cả hai đều không
muốn con mình phải chịu
“Giờ con sang nhà cậu ta,
còn ra thể thống gì nữa!” Bố Diệp sa sầm mặt, nói vẻ nghiêm túc: “Bọn con còn
quá trẻ, không hiểu lễ nghi phép tắc đối nhân xử thế gì cả. Chuyện này, cậu ta
đáng lẽ phải sang nhà mình ra mắt trước rồi mới dẫn con sang nhà bên đó!”
Diệp Phiên Nhiên nghe bố
nói xong thì sững sờ. Dương Tịch mùng tám thăm ông nội ở Sơn Đông trở về, mùng
chín hẹn cô sang nhà cậu, cô chẳng thèm suy nghĩ, cứ thế nhận lời cậu. Hai
người họ thực sự không hiểu rằng vẫn còn nhiều việc cần phải suy xét.
“Thế này đi!” Bố Diệp dịu
giọng nói: “Con gọi điện thoại bảo cậu ta lên đây, để bố mẹ xem thử cậu ta là
chàng trai thế nào, có đáng để qua lại với cậu ta không?”
Diệp Phiên Nhiên làm theo
lời bố nói, Dương Tịch thoải mái nhận lời trong điện thoại.
Chẳng mấy chốc, chuông
cửa vang lên, Diệp Phiên Nhiên đi mở cửa. Dương Tịch đứng trước cửa, cậu mặc
chiếc áo khoác da xanh đen, trên cổ quàng tấm khăn len xanh đậm của cô đan cho,
mũi khẽ ửng đỏ, thở hồng hộc, vừa nhìn là biết ngay cậu chạy một mạch lên đây.
Gặp mặt bố mẹ Diệp, Dương
Tịch rõ ràng có phần dè đặt, vẻ mặt chẳng thể nào giấu nổi sự căng thẳng. Diệp
Phiên Nhiên gọi cậu ngồi bên ghế sofa. Mẹ Diệp vội vàng rót trà rồi gọi Diệp
Phiên Nhiên đem hạt đưa, bánh quy, kẹo ngọt lên cho cậu.
Diệp Phiên Nhiên theo mẹ
vào bếp sửa soạn, lúc cô bước ra đã trông thấy bố rút bao thuốc trên bàn trà,
đưa sang cho Dương Tịch: “À, bác quên chưa hỏi, cháu có hút thuốc không?”
“Cháu không hay hút
thuốc!” Dương Tịch đáp, rồi lễ phép nhận lấy điếu thuốc. “Chỉ những lúc tâm
trạng phiền muộn cháu mới hút, nhưng cháu không bị nghiện!”
Bố Diệp bắt đầu hỏi Dương
Tịch về tình hình học tập, về chuyên ngành học trong trường đại học. Dương Tịch
đáp trả từng câu hỏi của bố cô, tâm trạng dần thoải mái hẳn
Bố Diệp tỏ thái độ vô
cùng khách sáo với cậu, ánh mắt lộ vẻ khâm phục. Tuy chỉ mới trò chuyện cùng
cậu vài câu nhưng rõ ràng ông rất có thiện cảm với chàng trai khôi ngô tuấn tú
thông minh này.
“Nghe Phiên Phiên nói, bố
mẹ cháu đều là công nhân viên chức cơ quan chính phủ. Bác xin phép mạo muội hỏi
một câu, bố cháu hiện công tác tại phòng ban nào?”
Dương Tịch ngẫm nghĩ, rất
thận trọng đáp trả: “Bố cháu tên là Dương Giang Nam, vì ông nội cháu là cán bộ
miền Nam, sau này theo đội quân giải phóng Giang Nam mới sinh bố cháu, nên tên
bố cháu là Giang Nam!”
“Dương Giang Nam?” Bố
Diệp chần chừ một lúc, rồi hỏi: “Có phải Dương Giang Nam Phó Thị trưởng phân
quản việc kiến thiết thành phố không?”
Dương Tịch gật đầu.
Gương mặt bố Diệp khẽ
biến sắc, ngẩng đầu nhìn Diệp Phiên Nhiên, rồi nói: “Phiên Phiên từ nhỏ đã được
hai bác chiều quá hóa hư nên có phần nông nổi quá, chuyện yêu đương lớn như vậy
cũng chẳng nói tiếng nào với bố mẹ… Đây là chuyện lớn cả đời, sao có thể qua
quýt được chứ?”
Dương Tịch vội đáp trả:
“Bác Diệp, xin bác hãy yên tâm, cháu và Phiên Phiên thật lòng yêu nhau, cháu sẽ
chăm sóc tốt cô ấy!”
Bước ra khỏi nhà họ Diệp,
Dương Tịch thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói với Diệp Phiên Nhiên: “Trước giờ, anh
chưa bao giờ căng thẳng như hôm nay, hệt như trải qua sự tra khảo của tam đường
hội thẩm[10], cũng chẳng biết mình có qua ải không nữa!”
Diệp Phiên Nhiên chưa kịp
trò chuyện với bố thì đã cùng ra ngoài với Dương Tịch, cũng chẳng kịp hỏi han ý
kiến của bố. Thế nhưng, trông sắc mặt bố, cô hiểu rằng ông khá hài lòng về
Dương Tịch.
“Anh cũng biết căng thẳng
sao?” Diệp Phiên Nhiên nói: “Vậy còn em? Lát nữa gặp mặt bố mẹ anh, càng không
biết hoang mang đến đâu nữa!”
“Yên tâm đi, bố mẹ anh
rất thoáng.” Dương Tịch nắm chặt lấy tay cô, cười nói: “Chẳng những không khiến
họ lo lắng mà còn vơ về một nàng dâu xinh xắn, chẳng lẽ không vui đến chết hay
sao?!”
Diệp Phiên Nhiên vẫn thấp
thỏm lo âu trong lòng. Lần trước cô gọi điện thoại đến nhà Dương Tịch, nghe
giọng của bố cậu rất giống người tính tình nghiêm nghị.
Từ thời trung học đã để
lại trong lòng cô một di chứng, phàm là gặp phải bất kỳ bậc trưởng bối nào trò
chuyện nghiêm khắc, vẻ mặt nghiêm nghị thì lòng cô khó tránh khỏi run rẩy sợ
hãi.
Mà đối phương chẳng những
là bậc trưởng bối mà còn là bố mẹ của Dương Tịch.
Cô thực sự rất muốn có
được sự chấp thuận của bố mẹ cậu, bởi lẽ mối quan hệ này chính là tương lai của
cô và Dương Tịch!