Sáng sớm tinh mơ, Diệp
Phiên Nhiên choàng tỉnh giấc mộng, đưa lưng ra sau theo thói quen, phát hiện ra
bên gối trống trải không còn lồng ngực ấm áp quen thuộc cô hằng mong đợi nữa.
Dương Tịch đi Thượng Hải
công tác, hôm nay đã là ngày thứ ba. Tuy rằng tối nào hai người cũng gọi điện
thoại cho nhau nhưng cô vẫn thường hay hoảng hốt khi nghe tiếng chuông cửa, ngỡ
rằng anh trở về.
“Kìa người hái sắn hái
đay, xa nhau một buổi ba rằm tưởng như. Cỏ tiêu người hái tương tư, một ngày
không gặp tưởng như ba mùa.”[15]
Không thể ngủ nướng thêm
nữa, hôm nay không có xe riêng đi nhờ, phải đón xe buýt. Cô dụi đôi mắt ngủ lèm
nhèm, bước xuống giường, ăn mặc chỉnh tề bước ra cửa ăn bát sủi cảo ở quán đầu
đường ngoài ngõ, rồi vội vàng hấp tấp chạy ra bến xe buýt.
Họp xong, cô đi cùng chủ
nhiệm Triệu Khang ra ngoài gặp khách hàng mãi gần trưa mới quay về văn phòng
công ty, chưa kịp uống ngụm nước thì Mạc Kỳ đon đả nói: “Có một người phụ nữ
ngồi trong phòng khách, xưng rõ danh tính muốn gặp cậu, đã chờ cậu nửa tiếng
đồng hồ rồi!”
“Ai thế?” Diệp Phiên
Nhiên nhấc tách trà trên bàn, hỏi: “Tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hình như khoảng hơn năm
mươi tuổi, bà ấy bảo là họ Phùng, vóc dáng rất cao, ăn mặc giản dị nhưng trông
rất có phong cách!”
Bàn tay cầm tách trà của
Diệp Phiên Nhiên dừng trong không trung, con tim chợt đập mãnh liệt trong lồng
ngực.
Vốn dĩ cô định đợi đến
Thanh minh về thành phố D thăm mẹ Dương Tịch, vậy mà đối phương đã chủ động đến
tìm rồi!
“Diệp Phiên Nhiên, cậu
gặp hay không gặp?” Mạc Kỳ nắm bắt được tia hoảng loạn rối bời trong con mắt
cô, phỏng đoán thân phận vị khách này chắc chắn không đơn giản.
Diệp Phiên Nhiên đưa tách
trà lên môi, hớp một ngụm, rồi nói: “Đương nhiên là phải gặp rồi!”
Giọng nói điềm tĩnh vững
vàng, sắc mặt dần căng thẳng.
Không đụng chuyện chẳng
việc gì phải tìm đến, dụng ý đến đây của Phùng Diệu Hoa nhất định là vì chuyện
cô và Dương Tịch tái hợp.
Diệp Phiên Nhiên bước vào
phòng khách, Phùng Diệu Hoa ngồi trên sofa cúi đầu xem báo, nghe thấy tiếng
bước chân, bà ngẩng đầu lên nhìn.
Cuối cùng đôi ta cũng gặp
lại nhau. Bà chẳng hề thay đổi nhiều, chỉ lấm tấm vài sợi tóc bạc bên mang tai.
Khóe mắt xuất hiện thêm nhiều vết chân chim, ánh mắt vẫn sắc nhọn như ngày nào,
vẻ mặt lạnh lùng
Cô ngồi đối diện với
Phùng Diệu Hoa, khẽ gật đầu nói: “Bác gái, thật ngại quá, để bác chờ lâu. Bác
uống gì ạ?”
“Cho ta một tách trà
Đinh!” Phùng Diệu Hoa nói ngắn gọn, đặt tờ báo trong tay xuống.
Diệp Phiên Nhiên ngoài
mặt khẽ nhoẻn cười nhưng trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm không yên. Cô cúi
đầu pha trà nhằm giải tỏa sự căng thẳng.
Từ khi cô bước vào, Phùng
Diệu Hoa vẫn luôn dõi mắt quan sát cô. Diện mạo phong cách của Diệp Phiên Nhiên
trong ấn tượng của bà đã khác biệt rất nhiều. Bộ trang phục công sở sẫm màu,
mái tóc dài suôn thẳng được cột gọn gàng phía sau, gương mặt trang điểm nhẹ, vẻ
mặt đúng đắn đúng mực, vừa không hung hăng hùng hổ vừa chẳng còn dáng vẻ nhát gan
sợ hãi như mấy năm trước kia, trông cô vẫn chẳng xinh xắn mỹ miều, vóc dáng vẫn
nhỏ nhắn nhưng trong dáng vẻ thanh cao điềm tĩnh toát lên chút gì đó dịu dàng
khiến người ta khó mà cưỡng lại được.
Trước khi Dương Tịch đi
Thượng Hải công tác có điện thoại báo với bà rằng đã hòa hợp trở lại cùng Diệp
Phiên Nhiên. Anh dứt khoát thẳng thừng đáp trả bà một câu: “Mẹ, con cũng chẳng
nói rõ được Diệp Phiên Nhiên tốt ở điểm nào nhưng có một điều chính là không ai
có thể thay thế được. Cả cuộc đời này, con đã con đã chọn cô ấy rồi!”
Khá khen cho cái thứ
chẳng thể nào thay thế được! Phùng Diệu Hoa cười lạnh trong lòng, chia tay nhau
bốn năm, một vòng trái đất rốt cuộc nó vẫn có bản lĩnh quay lại với cô ta.
Diệp Phiên Nhiên bưng
chén trà đặt trước mặt Phùng Diệu Hoa. Bà liếc mắt nhìn, ngẩng đầu, trố đôi mắt
sắc nhọn nhìn đối phương: “Cô và Dương Tịch, lại ở bên nhau rồi à?”
“Vâng ạ!” Diệp Phiên
Nhiên nhìn thẳng vào mắt bà: “Không biết bác gái có ý kiến gì không ạ?”
“Dương Tịch có bao giờ
chịu nghe y kiến của ta chứ?” Phùng Diệu Hoa cười gượng, nói thẳng không quanh
co: “Tiểu Diệp, ta vẫn không hài lòng với cô. Thực lòng mà nói, cô không phải
là nàng dâu lý tưởng trong lòng ta!
“Con biết!” Diệp Phiên
Nhiên nói: “Thật ra, Dương Tịch cũng biết điều này nên chần chừ lần nữa không
nói với bác!”
“Nó đã nói trong điện
thoại với ta cả rồi!” Phùng Diệu Hoa dừng lại, nhìn cô, đắn đo trước những lời
sắp nói ra: “Dương Tịch sau khi chia tay với cô, đã có bạn gái, cô biết chuyện
này chứ?”
Diệp Phiên Nhiên có phần
kinh ngạc, Dương Tịch chưa hề nhắc đến chuyện này với cô nhưng cô rất nhanh lấy
lại bình tĩnh, nói: “Con không biết nhưng điều đó cũng dễ tưởng tượng được.
Dương Tịch là chàng trai xuất sắc ưu tú, nếu từ đầu đến cuối chỉ mỗi mình con
là bạn gái, nếu như trong suốt bốn năm chúng con chia tay, cuộc sống tình cảm
của anh ấy chỉ là khoảng trống lặng lẽ thì con cũng cảm thấy thiệt thòi thay
cho anh ấy!”
Phùng Diệu Hoa có phần
kinh ngạc trước biểu hiện của Diệp Phiên Nhiên, bà vốn ngỡ rằng chiêu vừa rồi
của mình vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác đủ để đâm trúng vào nhược điểm của cô.
Xem ra bà đã đánh giá thấp bụng dạ và suy nghĩ của Diệp Phiên Nhiên.
“Người con gái đó là bạn
học đại học của nó, người Nam Kinh, rất xinh xắn, hoàn cảnh gia đình khá giả,
rất có phong cách, tính tình thoải mái hào phóng. Hai người chia tay nhau thì
cô bé đã bắt đầu theo đuổi Dương Tịch. Khoảng thời gian đó tinh thần Dương Tịch
sa sút, về đến nhà chẳng thèm ngó ngàng đến ai, bỏ về phòng ngồi ngẩn ngơ, ta
gần như không trông thấy nó cười. Mùa hè năm đó, cô bé lặn lội từ Nam Kinh đến
nhà tìm nó, Dương Tịch nể tình bạn học, dẫn cô bé đi du ngoạn khắp nơi, nhưng
ta và bố nó đều nhận ra rằng tâm hồn nó treo ngược trên cành cây. Sau khi khai
giảng, cả hai đều quay về Nam Kinh, không lâu sau thì Dương Tịch gọi điện thoại
cho ta nói rằng nó quyết định hẹn hò qua lại cùng cô bé. Cô bé rất ngoan ngoãn,
rất biết cách nói ngọt, tìm đủ mọi cách lấy lòng ta và bố Dương Tịch, thường
xuyên gọi điện thoại đường dài đến hỏi thăm ta, biết bố Dương Tịch bị bệnh cao
huyết áp, còn ta thì tăng cholestrol trong máu, thường xuyên gửi cho bọn ta một
số thuốc đặc trị mà ở địa phương không mua được. Nói thật lòng, cả ta và bố
Dương Tịch đều rất hài lòng về cô bé đó, cứ ngỡ rằng nó sẽ là nàng dâu tương
lai của bọn ta. Nào ngờ, đêm trước ngày thi tốt nghiệp đại học, Dương Tịch chia
tay với cô bé, một mình lặng lẽ làm thủ tục sang Mỹ học thạc sĩ… Có đôi lúc, ta
không hiểu nổi con trai ta suy nghĩ điều gì, vứt bỏ một người con gái tốt như
vậy. Mỗi lần ta nói chuyện này với nó, nó đều bảo là ta phong kiến rưởng. không
hiểu gì về tình cảm. Tình cảm quan trọng đến thế sao? Huống hồ, lúc hai người ở
bên nhau, mới bao nhiêu tuổi đầu chứ? Thứ tình cảm này, vốn dĩ chính là trò
chơi gia đình của trẻ con, chẳng hề trưởng thành chút nào!”
Diệp Phiên Nhiên hết sức
nhẫn nại lắng nghe lời tường thuật dông dài của Phùng Diệu Hoa, từ đầu đến cuối
cô không hề cắt ngang lời bà. Bản thân cô cũng rất tò mò, muốn biết cuộc sống
bốn năm qua của Dương Tịch. Ở trước mặt cô, anh vẫn kín tiếng như bưng, chẳng
bao giờ đề cập đến.
Không, anh cũng từng tiết
lộ với cô. Tối đó, đứng dưới nhà cô, anh nói: “Những năm sau khi chia tay với
em, anh cũng thử quên em, đón nhận tình cảm của người khác. Nhưng mà… hiện giờ,
câu trả lời của anh vẫn là, Phiên Phiên, anh không thể nào hết yêu em!”
Thứ tình cảm dịu dàng
cùng nỗi khổ sở chua xót bỗng chốc xao động trong lồng ngực cô. Cô chẳng những
không oán hận, không để tâm với quá khứ của Dương Tịch mà trái lại luôn ôm
trong lòng sự biết ơn cùng lòng cảm kích. Đồng thời, từ những lời lẽ này của
bà, cô cũng nhận thấy rất rõ ngoài những biểu hiện hà khắc mạnh mẽ thì Phùng
Diệu Hoa cũng chỉ là người mẹ bình thường chẳng khác gì so với những bậc phụ
huynh yêu thương con cái khác.
“Thưa bác gái, con rất
cảm kích những gì bác nói với con!” Diệp Phiên Nhiên bình thản nói: “Con thừa
nhận rằng, trước kia con không tốt, quá nhạy cảm, quá gay gắt, chỉ biết nghĩ
cho cảm nhận của mình, lòng tự trọng quá cao, thực ra đó chính là biểu hiện của
sự thiếu tự tin. Bác không thích cháu cũng chính là nguyên nhân này. Ý của bác
muốn tốt cho Dương Tịch, ai mà không mong muốn con của mình hạnh phúc chứ? So
ra thì, nếu đổi lại là bố mẹ con thì họ cũng có suy nghĩ giống như bác thôi!”
Phùng Diệu Hoa nhìn ánh
mắt cô, có chút đổi khác. Những lời cô vừa nói đến cả Dương Tịch cũng chưa bao
giờ nói. Anh chưa bao giờ đứng ở góc độ người làm cha mẹ để nhìn nhận việc này,
mà chỉ một mực trách cứ bố mẹ nhúng tay can thiệp vào chuyện tình yêu của mình.
Thấy bà không nói gì,
Diệp Phiên Nhiên nói tiếp: “Khi đó, con thực sự còn quá trẻ không hiểu chuyện,
coi trọng thể diện quá mức. Trước khi đến nhà ra mắt bác, con cảm thấy mình
không xứng với Dương Tịch, cũng không xứng với gia đình bác nên trong lòng con
đã ngập tràn niềm hiềm khích cùng sự phòng bị. Con thực sự chẳng hề nghĩ đến
chuyện sẽ là vợ của Dương Tịch, con không dám khẳng định cuộc sống tương lai
như thế nào, ai sẽ là người cùng con nắm tay nhau đi hết cuộc đời còn lại. Khi
đó, con chưa chuẩn bị tâm lý cũng không có đủ sự tự tin và dũng cảm, chỉ sợ
rằng mình sẽ phụ lòng Dương Tịch, khiến anh ấy không vui nên con mới miễn cưỡng
bằng lòng cùng anh ấy đến gặp hai bác và sự phản đối của bác vừa đúng lúc là
cái cớ để con đánh đường lùi… Trong tình hình đó, chia tay là chuyện sớm muộn,
vấn đề là ở con và Dương Tịch, hoàn toàn không liên quan gì đến bác. Con không
hề trách bác, thực sự chưa bao giờ oán hận bác cả… Sau khi chia tay với Dương
Tịch, con mới hiểu rõ rằng anh ấy quan trọng với con biết nhường nào, con yêu
anh ấy biết bao. Trên thế gian này, có những thứ, những người thực sự chỉ sau
khi mất đi mới hiểu được sự trân trọng.”
Phùng Diệu Hoa nói giọng
lạnh lùng: “Cô nhầm rồi, ta đến đây hoàn toàn không phải yêu cầu cô tha thứ. Về
chuyện hôn sự của cả hai người, ta vẫn giữ vững ý định của mình.”
“Con hiểu!” Diệp Phiên
Nhiên nói: “Nhưng con và Dương Tịch sẽ không bao giờ chia tay nữa. Bởi vì con
và anh ấy đều đã xác định, cuộc sống tương lại trước mắt phải đi cùng nhau.” Cô
nói chuyện vẫn rất khách sáo, lễ phép khiêm nhường nhưng không hoàn toàn không
có nghĩa là cô yếu đuối nhún nhường, sợ hãi thỏa hiệp. Ở trước mặt mẹ Dương
Tịch, cô phải thể hiện rõ thái độ kiên định cùng sự lễ phép lịch thiệp đúng
mức.
Mẹ Dương Tịch nheo mắt,
ánh mắt suy xét nghiềm ngẫm, dường như cô đã từng trông thấy đôi mắt này, giống
hệt với đôi mắt của Dương Tịch. Dù sao thì hai người cũng là mẹ con, một giọt
máu đào hơn ao nước lã. Cô sao có thể vì chuyện hôn nhân mà khiến mẹ con họ xa
cách lạnh lùng, thậm chí là trở mặt thành kẻ hận thù?
“Dương Tịch tuy không nói
gì trước mặt con, nhưng con hiểu rằng anh ấy rất tôn trọng và yêu thương bác.
Thực ra, trong xã hội hiện đại, bố mẹ không thể can dự vào chuyện hôn nhân của
con cái, lại nói luật hôn nhân có quy định hôn nhân yêu đương tự do, có nghĩa
là con và Dương Tịch nếu muốn kết hôn, chỉ cần bằng lòng thì ngay ngày mai có
thể đi lãnh giấy chứng nhận, tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm, ván đã đóng
thuyền, bậc làm cha mẹ cũng chẳng còn cách nào khác. Nhưng con và Dương Tịch
đều không làm vậy, bởi vì chúng con tôn trọng bác, mong rằng sẽ nhận được sự
chấp thuận và trên hết là lời chúc phúc của bố mẹ. Dù gì bác cũng là mẹ của
Dương Tịch, là người sinh thành và nuôi dưỡng anh ấy. Nếu như bác vì chuyện này
mà tức giận, Dương Tịch cũng sẽ không vui. Anh ấy không vui thì cháu rất đau
lòng. Tuy rằng lập t của bác và cháu không giống nhau nhưng chúng ta đều có một
điểm chung, đó là đều yêu Dương Tịch, đều mong rằng anh ấy hạnh phúc!”
Câu nói cuối cùng của
Diệp Phiên Nhiên khiến Phùng Diệu Hoa xiêu lòng, lần đầu tiên bà cảm thấy người
con gái trước mặt mình thực sự thấu tình đạt lý, không giống với suy nghĩ trẻ
con trong suy nghĩ của bà, làm trò cười trong mắt người khác. Dương Tịch si mê
cô ta, chia tay rồi mà vẫn nhung nhớ mãi chẳng quên, ắt hẳn ở cô ta còn có điểm
đáng khen.
Phùng Diệu Hoa trầm ngâm
hồi lâu, rồi bà đứng phắt dậy, nói: “Ta đến tỉnh thành tham gia một số hoạt
động công tác hội toàn tỉnh, ngày mai sẽ về. Chuyện ta đến tìm cô, mong rằng cô
đừng nói gì với Dương Tịch!”
“Bác yên tâm, con sẽ
không nói với anh ấy!” Diệp Phiên Nhiên đứng dậy theo tiễn Phùng Diệu Hoa ra
khỏi phòng họp, cùng bà đứng chờ thang máy. Đặt chân vào thang máy, cô khẽ nói:
“Lễ Thanh minh, con và Dương Tịch sẽ về thăm hai bác!”
Phùng Diệu Hoa rõ ràng
sửng sốt, chưa kịp phát biểu ý kiến thì cửa thang máy trước mặt đã từ từ đóng
lại.
Trước mặt bà là nét mặt
Diệp Phiên Nhiên lần cuối, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt trong suốt, lẫn
trong dáng vẻ điềm đạm thản nhiên là sự tự tin vững vàng.
Người con gái này vốn
ngoài mềm yếu trong cứng cỏi, trông bề ngoài nhỏ nhắn yếu ớt nhưng thực ra bên
trong che đậy sức chịu đựng dẻo dai bất khuất cùng sự bướng bỉnh quật cường.