Dương Tịch quay về thành
phố S là vào chiều thứ Năm. Khi đó, Diệp Phiên Nhiên đang tham dự cuộc họp tại
công ty, trước khi tan sở cô nhận được điện thoại của anh hẹn gặp nhau tại nhà
hàng hai người thường lui đến. Diệp Phiên Nhiên gần như suýt nhảy cẫng lên mừng
rỡ, tiểu biệt trùng phùng quả là một loại cảm giác hạnh phúc.
Cô đẩy cánh cửa nhà hàng,
rất nhanh tìm thấy Dương Tịch, anh ngồi vị trí cạnh cửa sổ, âu phục đơn sơ màu
be phối cùng áo sơ mi đen tuyền, sắc mặt hồng hào, gương mặt sáng sủa phơi
phới. Anh trông thấy cô qua mấy chiếc bàn, vẫy tay ra hiệu với cô.
Diệp Phiên Nhiên bước
đến, ngồi trước mặt anh, ngắm nhìn anh chăm chú rồi nói: “Khí sắc hồng hào thế
kia, mấy ngày ở Thượng Hải chắc là dễ chịu lắm nhỉ?”
“Cũng tạm, trừ chuyện nhớ
em!” Anh khẽ mỉm cười, nhấc lấy thực đơn trên bàn: “Muốn ăn gì nào?”
“Gần đây em không hứng ăn
uống, muốn ăn món gì khẩu vị nặng chút, tốt nhất là cay cay một chút…” Diệp
Phiên Nhiên giật lấy tờ thực đơn: “Hôm nay để em quyết định!”
“Không thành vấn đề, đúng
lúc anh chán những món khẩu vị thanh đạm.” Dương Tịch đáp, ánh mắt sắc nhọn của
anh hệt như những tia ra đa liếc nhìn quanh người cô một lượt, không rõ có phải
ảo giác, anh cảm thấy hình như cô gầy đi đôi chút, sắc mặt trắng tái, nhợt nhạt
ảm đạm.
“Liệu có phải em không ăn
uống đầy đủ không?” Vẻ mặt anh nghiêm túc, hai hàng lông mày đen rậm chau lại:
“Hay là em lại thức suốt đêm nữa rồi?”
“Đâu có!” Cô ngước mắt
lên khỏi tờ thực đơn: “Hay buồn ngủ thì có, cả ngày từ sáng đến tối bộ dạng lờ
đờ uể oải, mệt mỏi rã rời, vừa rồi vào họp còn suýt ngủ gật nữa!”
Anh nói: “Xem ra, bệnh
cảm của em vẫn chưa khỏi hẳn!”
“Ờ!” Diệp Phiên Nhiên
chuyển tờ thực đơn sang cho anh: “Hay là anh chọn đi!” Thực ra cô muốn chọn để
bịt miệng ai đó, đỡ phải nghe thấy những lời càm ràm.
Thức ăn nhanh chóng được
dọn lên, khói bốc nghi ngút, cô vừa toan cầm đũa lên thì Dương Tịch nói: “Gần
đây anh học được phép thuật nho nhỏ, rất thần kỳ, có muốn xem không?”
Từ khi ảo thuật gia Lưu
Khiêm người Đài Loan nổi danh trên CCTV, Đại Giang Nam Bắc nhanh chóng dấy lên
trào lưu ảo thuật sôi nổi, biết vài chiêu ảo thuật trở thành mốt thời thượng.
Diệp Phiên Nhiên ra ý phản đối: “Chẳng phải chỉ là trò đoán lá bài thôi sao, em
cũng biết làm, em hay biểu diễn cho các bạn đồng nghiệp xem!”
Dương Tịch gọi bồi bàn
mang đến quả trứng luộc lá chè: “Em có thể úm ba la cho quả trứng đứng yên trên
bàn không?”
Diệp Phiên Nhiên lắc đầu:
“Quả trứng một đầu to một đầu bé, khả năng chịu lực không đều, bề mặt quá trơn
láng, không thể nào đứng yên được, lúc nhỏ em đã thử rồi.”
Dương Tịch nhìn cô chớp
chớp mắt: “Vậy thì em nhìn kỹ nhé! Anh đặt quả trứng trong tay lên bàn, không
cần chỉnh góc độ nó cũng đứng yên tại chỗ!”
“Không thể nào!” Diệp
Phiên Nhiên kêu lên: “Điều này thật phi khoa học.”
“Bởi thế nên mới gọi là
ảo thuật!” Dương Tịch lộ vẻ mặt đắc ý, con ngươi khẽ hấp háy lóe sáng, từng đường
nét sắc sảo góc cạnh trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh trong sáng hệt như
đứa trẻ, mang theo chút vẻ tự tin thoải mái. Cô ngơ ngẩn ngắm nhìn, dáng vẻ
bướng bỉnh ngạo mạn thời trai trẻ của Dương Tịch đã trở về!
Trông thấy dáng vẻ cô
ngẩn ngơ, hồi lâu chẳng nói gì, Dương Tịch vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Này,
Phiên Phiên…”
Diệp Phiên Phiên lúc này
mới hoàn hồn, cười tủm tỉm nói: “Ảo thuật mà, đều dựa vào sự xao nhãng lơ là
của đôi mắt, đều là trò chơi lừa bịp, nhất định là anh đã giở trò gì rồi!”
Cô chìa tay, nhấc lấy quả
trứng, liền phát hiện nơi đó vật gì kỳ lạ: “Thì ra anh giấu đồ dưới mặt bàn!”
Dương Tịch không nói gì, chỉ nhe răng nhoẻn nụ cười rạng rỡ, phảng phất anh
đang trở về thời thanh xuân son trẻ.
Diệp Phiên Nhiên vén khăn
trải bàn lên, là một chiếc nhẫn bạch kim, trên mặt đính hạt kim cương nho nhỏ,
lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn vàng nhạt, rực rỡ lóa mắt.
Nụ cười trên bờ môi cô
ngưng lại, đưa mắt nhìn chăm chăm chiếc nhẫn, hồi lâu không nói gì.
“Phiên Phiên!” Anh gọi
cô, nụ cười tắt vụt, ánh mắt trở nên đen tối sâu thẳm: “Làm vợ anh nhé, được
không em?”
Con tim Diệp Phiên Nhiên
khẽ nhói đau, ngẩng đầu nhìn anh, chàng trai từ năm mười sáu tuổi đã đem lòng
yêu cô, mặc cho vật đổi sao dời, sự đời đổi thay thì anh vẫn giữ vững tình cảm
mặn nồng sâu thẳm với cô trước sau như một, người đàn ông chung thủy son sắc đó
đang ngồi ngay trước mặt cô, chờ đợi câu trả lời của cô. Anh đem cả hạnh phúc
cùng tương lai của mình gửi gắm vào bàn tay cô.
Ngập ngừng hồi lâu cuối
cùng cô mới mở miệng nói: “Nếu bố mẹ anh vẫn tiếp tục phản đối thì anh còn muốn
cưới em nữa không?”
“Dĩ nhiên là cưới chứ!”
Dương Tịch đáp giọng dịu dàng kiên quyết, nhấc chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út
bên tay phải của cô: “Cả cuộc đời này, anh chỉ yêu em, chỉ cần em thôi!”
Diệp Phiên Nhiên không hề
nói với Dương Tịch về chuyện mấy ngày trước cô gặp mặt mẹ anh. Cô là người biết
giữ lời hứa và Dương Tịch cũng vậy. Trước đây từ rất lâu cô đã biết rằng người
đàn ông này “nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.” Anh xưa nay không dễ dàng hứa
hẹn điều gì, nhưng một khi đã thề thốt thì nhất định sẽ cố gắng hết sức để thực
hiện, dù rằng điều đó làm phật lòng cha mẹ, đón nhận mọi áp lực từ dư luận.
Bắt đầu từ thời trung học
đến tình yêu xa cách ba năm thời đại học cùng bốn năm xa cách nhung nhớ… Ai nói
tình yêu thời tuổi trẻ ngây dại, non nớt, mong manh dễ vỡ, chỉ là cánh hoa
quỳnh sớm nở tối tàn? Tình yêu của bọn họ, trưởng thành theo từng năm tháng, lý
trí chín chắn trưởng thành nên càng bền vững, càng kiên định theo năm tháng.
Trước kia cô sợ hãi nhút
nhát, chùn chân lùi bước, không chịu hy sinh chính là vì trong lòng cô thiếu
cảm giác an toàn với mối tình này, cũng chỉ vì muốn bảo vệ bản thân không bị
tổn thương. Hiện giờ, cô không còn sợ hãi nữa, cô muốn anh cùng cô đồng tâm
hiệp lực, cùng nhau đối mặt, dũng cảm giữ gìn tình yêu của họ, xoay chuyển ý
định của người nhà bằng tình cảm chân thành của hai người. Dù cho có phải chịu
chút thiệt thòi ấm ức thì cô vẫn thản nhiên như không. Dù rằng gặp phải sự ghẻ
lạnh thì cô cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng.
Diệp Phiên Nhiên xoa
chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay thon dài, gò má ửng đỏ, cụp mắt thì thầm:
“Dương Tịch, em nguyện làm vợ anh!”
Anh nắm lấy bàn tay trắng
nõn mềm mại của cô, đặt lên bờ môi, khẽ khàng đặt lên đó nụ hôn, rồi bỏ xuống.
Hai người bắt đầu dùng bữa, điện thoại Dương Tịch chợt vang lên, anh liếc nhìn
số, mỉm cười nhận cuộc gọi: “A lô, Trần Thần…”
Đầu dây bên kia, Trần
Thần phấn khởi nói: “Nghe nói cậu và Tiểu Diệp Tử hòa hợp rồi, chúc mừng nhé!”
“Cậu hình như còn vui hơn
cả tớ nữa. Nhưng mà chớ mừng vội, cửa ải bố mẹ tớ vẫn chưa qua được!”
“Hay là để người anh em
này chỉ cậu một chiêu?” Trần Thần nói giọng bí hiểm: “Tớ dùng duy nhất chiêu
này mà cuỗm gọn vợ vào tay mình đấy. Lúc đầu bố mẹ cô ấy đều phản đối bọn tớ ở
bên nhau, nói là tuổi cô ấy còn nhỏ, trong sáng không hiểu chuyện, còn tớ thì
quá phong lưu phong độ, cũng phải, ai bảo bọn mình đẹp trai làm gì? Khôi ngô
tuấn tú, ngọc thụ lâm phong…”
Dương Tịch ngắt ngang lời
khoác lác mèo khen mèo dài đuôi của hắn: “Nói nghe xem nào, tuyệt chiêu gì?”
“Bố cậu năm ngoái nghỉ
hưu lui về tiền tuyến thứ hai, nhàn nhã cả ngày ở nhà trồng cây cỏ, đọc báo xem
sách, vô vị biết bao, sinh đứa cháu đích tôn cho ông bà ẵm bồng, bảo đảm sẽ
chẳng còn muốn chia rẽ đôi uyên ương nữa đâu!”
“Đây mà gọi là tuyệt
chiêu cái gì, đơn thuần chính là hư chiêu!Dương Tịch mắng.
Trần Thần mỉm cười, dương
dương tự đắc: “Không cần biết tuyệt chiêu hay hư chiêu, có thể lấy được vợ thì
đó là chiêu hay!”
“Được rồi, để tớ thử xem
sao!”
Dương Tịch mỉm cười đóng
nắp điện thoai, quay sang nhìn Diệp Phiên Nhiên, nhấc lấy quả trứng gà luộc đưa
cho cô: “Em phải ăn nhiều trứng gà chút, bổ sung chất dinh dưỡng!”
Diệp Phiên Nhiên mới ăn
hai miếng thì dịch chất lỏng loét xộc thẳng lên từ dạ dày, xông thẳng lên yết
hầu. Cô nhổ trứng gà lên trên đĩa, chau mày nói: “Quả trứng này sao mà tanh quá
vậy!”
Dương Tịch đưa giấy ăn
cho cô chùi miệng, lấy đĩa gắp miếng thịt bò cho vào bát cô: “Nếm thử miếng
thịt bò đi, anh cố tình gọi cho em đấy!”
Vừa ngửi thấy mùi thịt
bò, cô lại dợn cơn buồn nôn. Cô hấp tấp đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế, vội vã
phóng ngay vào nhà vệ sinh, vừa khom lưng thì nôn thốc hết tất thảy thức ăn
trong dạ dày ra ngoài.
Vẻ mặt cô trong gương,
trắng tái yếu ớt, thình lình trông thấy Dương Tịch đứng ngoài cửa, vẻ mặt lo
lắng quan tâm: “Em không khỏe, hay là đến bệnh viện khám đi!”
Diệp Phiên Nhiên yếu đuối
dựa vào tường, khẽ khép hờ mắt, nói: “Dương Tịch, chắc là em có thai rồi…”
Lời vừa dứt, hai bàn tay
ấm áp mạnh mẽ siết chặt lấy cô. Cô mở choàng mắt, trông thấy ánh mắt mừng rỡ
phát điên của anh: “Thật không? Em chắc chắn chứ?”
“Vừa rồi Trần Thần còn
bày cho anh ý tưởng, bảo bọn mình dùng cách chưa cưới mà có con để bố mẹ phải
nhượng bộ. Đứa bé này đến thật đúng lúc!” Dương Tịch nói, ôm cô vào lòng:
“Nhưng mà, Phiên Phiên à, em vất vả rồi!”
Cô lắc đầu, tựa sát vào
lồng ngực anh, nói: “Ở bên anh, em không cảm thấy vất vả!
Việc Diệp Phiên Nhiên có
thai rất nhanh nhận được sự kiểm chứng. Sáng ngày mốt, bọn họ đến bệnh viện,
kết quả chuẩn đoán của bác sĩ, cô đã có thai gần sáu tuần.
Về đến nhà, ánh mặt trời
chói chang giữa trưa từ ngoài cửa sổ rọi vào khiến Diệp Phiên Nhiên mệt mỏi
buồn ngủ. Dương Tịch thu xếp đặt cô nằm trên giường ổn thỏa đâu ra đó, anh đi
chợ mua thức ăn. Tuy tay nghề chưa thành thạo nhưng cứ theo tuần tự công thức
nấu ăn mà làm cuối cùng vẫn om xong nồi canh cá chép.
Diệp Phiên Nhiên gần đây
cực kỳ buồn ngủ. Vốn dĩ cô ngỡ cơn buồn ngủ là vì khoảnh khắc giao mùa, giờ
biết được là do mình mang thai thì trạng thái cơ thể càng thêm uể oải, cả người
rã rời. Đợi đến khi cô tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối, bước xuống giường
vào nhà bếp thì trông thấy dáng vẻ Dương Tịch thắt tạp dề bận rộn cô cảm thấy
ấm áp cảm động. Có ai mà ngờ được, chàng trai xưa kia với tuổi xuân phơi phới,
bướng bỉnh ương ngạnh, sôi nổi trên sân đấu bóng rổ, chàng nam sinh hoạt bát
trong ánh mắt mong chờ của bao cô nữ sinh cũng có ngày vì cô mà rửa tay hầm
canh, trở thành người chồng gương mẫu chứ?
Dương Tịch nghe thấy
tiếng bước chân cô, quay đầu lại nói: “Lên giường ngủ thêm chút nữa đi, khi nào
có cơm anh gọi em!”
“Em đã ngủ cả buổi chiều
rồi, còn nằm thêm nữa chắc sẽ thành người đầu gỗ mất!” Diệp Phiên Nhiên bước
đến trước, mở nắp nồi, hỏi: “Đang nấu gì vậy? Thơm thế?”
“Canh cá chép.” Dương
Tịch giọng điệu bình thản: “Mẹ anh nói, người có thai phải ăn nhiều cá chép,
sau này con chúng mình mắt vừa đen vừa sáng, xinh phải biết!”
Diệp Phiên Nhiên giật
thót người, mặt nóng ran: “Anh nói với mẹ rồi à?”
“Ờ!” Dương Tịch bỏ dở việc
đang làm trên tay, bước đến trước mặt cô: “Mẹ muốn anh phải chăm sóc em thật
tốt, không được làm em giận, em đi lại bất tiện, Thanh minh không cần về thành
phố D, mẹ sẽ đến thăm chúng ta!”
“Cái gì?” Diệp Phiên
Nhiên kinh ngạc vô cùng, hai mắt tròn xoe: “Mẹ anh thực sự nói thế ư!”
Anh đưa tay, trìu mến véo
vào má cô, nói: “Lần trước anh gọi điện thoại về phát hiện thái độ của mẹ có
chuyển biến, giờ thì em có thai, mẹ lại càng không phản đối nữa!”
Diệp Phiên Nhiên cúi đầu
nhìn chiếc bụng bằng phẳng của mình, không khỏi xuýt xoa: “Dương Tịch, xem ra
tên nhóc này có thể diện hơn cả bọn mình!”
Dương Tịch hôn nhẹ lên
trán cô, nói: “Ngoài ra, còn một chuyện nữa, để con chúng ta có thể danh chính
ngôn thuận đến thế giới này, ý bố mẹ anh, mong chúng ta kết hôn vào ngày 1
tháng 5.”
“Hả?” Diệp Phiên Nhiên
lại kinh ngạc: “Như vậy thì có quá vội không? Em còn chưa thương lượng với bố
mẹ em nữa! Lần trước thì tiền trảm hậu tấu, lần này thì…”
“Anh cũng đã gọi điện cho
bố mẹ em, bố mẹ nghe em có thai đều không an lòng chút nào, đã đón chuyến tàu
hỏa chiều nay để đến đây!” Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Chắc khoảng nửa tiếng
nữa là đến!”
“Dương Tịch!” Diệp Phiên
Nhiên thét lên trong kinh ngạc: “Anh hành động nhanh thật đấy. Em mới ngủ ba
tiếng đồng hồ, anh đã sắp xếp ổn thỏa bốn vị phụ huynh rồi.”
Dương Tịch ôm lấy cô, nói
lời tận đáy lòng: “Bởi vì, anh gấp rút muốn cưới em ngay chẳng thể đợi thêm
được nữa. Để đợi ngày này anh đã đợi mười năm rồi!”
Đưa mắt nhìn gương mặt
thanh tú rung động lòng người của cô, hàng lông mi rủ xuống, e lệ thẹn thùng,
phảng phất anh được trở về năm mười sáu tuổi, tình yêu tựa như ánh đèn ngọn
lửa, nhen nhóm tuổi thanh xuân man mác cô quạnh của anh.
Khi còn trẻ chúng ta đem
lòng yêu một người hoặc có lẽ chỉ là một suy nghĩ chợt thoáng qua nhưng để giữ
mối tình đó bên mình thì cần phải có sự nhẫn nại, lòng dũng cảm cùng sự kiên
trì. Từ năm mười sáu tuổi đến năm hai mươi sáu tuổi, từ cậu thiếu niên ngây ngô
đến cậu thanh niên trẻ trung hào hoa phong nhã. Năm xưa chính vì lòng dũng cảm
cố gắng phấn đấu quên mình, sự kiên quyết cố chấp suốt mười n cũng như trong
một ngày mới không bại trận trước khoảng cách thời gian cùng những trần tục thế
gian.
Anh luôn mong rằng, có
thể cùng người mình yêu nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại…