Edit: Hinh
Môi Chu Ôn Lan mím lại, không nói nỗi lời phản bác. Anh ta khởi động xe chậm rãi chạy sau chiếc xe phía trước, không có ý muốn vượt qua.
Anh ta lái một chiếc xe màu đỏ, mà hôm nay Lục Nghi Ninh ra ngoài lại lái chiếc SUV của phòng làm việc, hơn nữa Chu Từ Lễ cũng không muốn đua với con chó lớn màu vàng này nên đã tạo thành một cục diện vô cùng không hòa hợp.
Xe dừng đèn đỏ, Chu Ôn Lan gõ gõ tay lái, giọng điệu nghiêm túc, “Tình hình hôm nay cô cũng thấy rồi đó, ở bên Chu Từ Lễ không nhất định sẽ được mọi người ủng hộ.”
Lục Nghi Ninh buông điện thoại, không nhanh không chậm nghiêng đầu nhìn anh ta, “Tôi biết.”
Chu Ôn Lan gục đầu xuống, thản nhiên nhìn về phía cô, “Sinh trong loại gia đình này, anh ta cũng rất bất đắc dĩ.”
Lục Nghi Ninh hơi nghiêng đầu, cười khẽ ra tiếng, “Bác sĩ Chu, sao tôi đang có cảm giác anh đang dùng giọng điệu trưởng bối nói chuyện với người thím nhỏ này thế?”
Chu Ôn Lan lập tức khôi phục bộ dáng không đứng đẵn, “Thật không biết chú nhỏ tôi thích cô ở chỗ nào, muốn dữ có dữ, tính tình cũng không tốt…”
Lục Nghi Ninh luôn tuân theo quy tắc không so đo với tiểu bối, vô cùng hiền lành duy trì nụ cười mỉm, “Nói trắng ra là, anh đang ghen tị.”
Chu Ôn Lan biết không lay chuyển được cô liền tự giác câm miệng.
Xe dừng ở bãi đậu xe của Hồ Sắc, trước khi Chu Ôn Lan đi xuống thì bị cô gái bên cạnh gọi lại. Anh ta quay đầu, thấy Lục Nghi Ninh nghiêm túc nói.
“Tôi biết Chu gia của các người là hố lửa, có hổ có sói như Chu Hoài An, rồi còn đủ loại thân thích chi bên mơ ước tiền tài nữa.” Cô lẳng lặng nói, “Tôi yêu Chu Từ Lễ, cho nên tôi không muốn để anh ấy một mình chịu đựng những thứ đó, kết quả tương lai có thể sẽ không như ý muốn, nhưng tôi hy vọng bên cạnh anh ấy vẫn sẽ có người cùng đồng cam cộng khổ.”
Chu Ôn Lan giật mình một lúc, biểu cảm hơi mất tự nhiên, “Những lời này, cô đã nói với anh ta chưa?”
Lục Nghi Ninh lắc đầu, dựa vào cửa xe ngẩng đầu lên, dây thần kinh căng chặt dần thả lỏng, “Một cô gái có nội hàm như tôi sao có thể treo lời yêu bên miệng được chứ.”
Chu Ôn Lan liếm khóe miệng khô khốc, cái suy nghĩ miễn cưỡng có thể coi cô là thím nhỏ vừa xuất hiện trong lòng anh ta lập tức tan thành mây khói.
11 giờ rưỡi, buổi diễn ban đêm của Hồ Sắc vô cùng náo nhiệt, DJ mới tới trên đài lắc lư theo âm nhạc, bóng người trong sàn nhảy lay động, ánh đèn sáng tối vụt tắt khiến người ta không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
Chu Từ Lễ nâng cằm, im lặng nhìn hai con người phía ghế đối diện chạm ly.
Chu Ôn Lan khiêu khích nâng ly rượu về phía anh, “Phần của anh, tôi sẽ uống thay cho.”
Lục Nghi Ninh ngoắc gọi bartender, hôm nay người trực vẫn là em trai ngây ngô trước đó, “Cho một ly nước chanh, thêm đá.”
Bartender nhìn Chu Từ Lễ, nhỏ giọng nói: “Chị, đây là bạn trai giáo sư của chị hả?”
Lục Nghi Ninh nhướng mày, từ chối cho ý kiến, cô kéo cà vạt của cậu ta đến gần rồi nói, “Làm thêm một ly rượu nồng độ cao nữa, loại một ly là gục ấy.”
Chu Ôn Lan ở bên cạnh rất ồn ào, rượu trong tay anh ta có nồng độ rất thấp uống không say, cứ tiếp tục thì có lẽ bọn họ sẽ phải ngồi cả đêm ở đây.
Cô thì được, nhưng Chu Từ Lễ không thể uống rượu cũng không chơi, có điều dù anh chỉ yên lặng ngồi ở kia cũng có thể hấp dẫn mỗi một ánh mắt của phụ nữ rồi.
Lục Nghi Ninh cảm thấy không thoải mái, ánh mắt nóng bỏng rực lửa của mấy cô gái đó khiến cô khó chịu.
Bartender nhanh chóng làm xong, bưng hai thành phẩm lên, “Mọi người dùng từ từ.”
Chu Ôn Lan không phải loại người hay thích nếm thử đồ mới, anh ta đến quán bar nhiều năm như thế nhưng quay đi quay lại cũng chỉ uống vài loại rượu. Anh ta liếc nhìn ly rượu trước mắt vài lần, hai lát chanh đặt ở phía trên mặt, cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi vị cay nồng.
Lục Nghi Ninh: “Anh nếm thử chút đi, bình thường tôi thích uống loại này nhất.”
Chu Ôn Lan nửa tin nửa ngờ, “Nếu tôi say thì hai người không được bỏ tôi lại đây đâu đó.”
Lục Nghi Ninh cười nhạt trấn an anh ta, “Nhất định đưa anh về nhà an toàn.”
Đã đến 12 giờ rưỡi khuya, trong sàn đã có một tốp lớn người rời đi, sàn nhảy đông nghịt dần dần vắng vẻ. Đến lượt đổi DJ, bây giờ người phía trên đài đang biểu diễn nhạc trữ tình nên lại làm một nhóm người đi mất.
Bartender dựa vào quầy bar giải thích, “Gần đây Tommy thất tình, mà bài hát này cũng không hay gì hết.”
Lục Nghi Ninh đi đến bên cạnh Chu Từ Lễ, lấy ly nước chanh trong tay anh uống một ngụm nhằm hòa tan vị cồn trong miệng, “Em đi giúp ông chủ một lát, anh trai này hôm nay không có trạng thái gì cả.”
Cô nói xong liền cởi áo khoác bên ngoài ra, chỉ còn mặc một bộ đồ bó sát người. Gót giày dưới chân nhỏ dài, khi bước trên bậc thang thủy tinh sẽ phát ra tiếng vang giòn giã.
Dẫn đến ánh mắt hứng thú của bốn phía xung quanh.
Lúc Lục Nghi Ninh học đại học thì có thử chơi nhạc điện tử, nhưng thời gian dài không chơi, lúc mới bắt đầu cô có hơi lạ lẫm, nói chuyện với DJ trên đài xong, cô nhấn vào một nút.
Trong nháy mắt, âm nhạc khuấy động vang vọng trong phòng, một lần nữa dấy lên một làn sóng ồn ào. Người đang nghỉ ngơi tiến vào sàn nhảy, nhảy múa với những người cũng cô đơn bên cạnh.
Lục Nghi Ninh cười nhìn băng ghế cách đó không xa, đắc ý chơi nhạc, dường như là muốn đối phương khen thưởng.
Chu Từ Lễ khẽ nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên cái cổ thon dài như thiên nga của cô, ngọn đèn màu đỏ chói mắt lướt qua mặt cô, vô hình làm bộc lộ mọi góc cạnh cô còn che giấu.
Chu Ôn Lan nâng cằm, dạt dào hứng thú nói: “Cô bạn nhỏ này của anh cũng biết nhiều ghê.”
Chu Từ Lễ nheo mắt lại, bỗng nhiến nhớ đến lần gặp ở Tây Bắc, bên ngoài khách sạn Vân Sơn, anh vừa mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng huýt sáo vừa tùy ý lại kiêu ngạo của cô gái phía sau.
Không phải là một cô gái ngoan.
Chu Ôn Lan giơ tay quơ quơ trước mặt anh, “Mẹ nó anh nhìn đến ngây người rồi hả?”
Không đợi anh mở miệng, ba cô gái vẫn luôn ngồi bên kia đã bưng ly rượu lại đây, ánh đèn nhấp nháy cũng không che được lớp trang điểm đậm lè trên mặt, mùi nước hoa trên người lại càng gay mũi hơn.
“Anh đẹp trai, có muốn uống một ly không?”
Chu Từ Lễ nhăn mày lại, lễ phép từ chối: “Không uống.”
Vừa nói xong, âm nhạc trên đài bỗng dừng lại, điệu nhạc cuối cùng rơi xuống.
Cô gái lại xem như chưa từng bị cảnh cáo, ngón tay cô ta khẽ chạm vào mặt bàn, nhỏ giọng nói: “Đến Hồ Sắc mà chỉ uống nước chanh thì vô vị lắm.”
Mặt Chu Từ Lễ đầy vẻ nhạt nhẽo, không muốn để ý đến.
Chu Ôn Lan lại biết cách đối phó hơn, anh ta cười tủm tỉm bổ sung, “Người đẹp, tính tình bạn gái anh ta không được tốt lắm đâu.”
“…?”
Chu Ôn Lan trầm giọng nói: “Sẽ giết người đấy.”
Cô gái hoảng sợ, kéo chị em bên cạnh xám xịt chạy về chổ ngồi.
Lục Nghi Ninh trở về, coi như không biết chuyện vừa rồi. Cô cúi đầu thấy ly rượu trong tay Chu Ôn Lan đã thấy đáy liền muốn đưa anh ta về trước khi máu dồn lên não.
Chu Từ Lễ không ý kiến, chậm rãi đi theo sau họ ra ngoài.
Nhiệt độ tháng 12 thấp đến nỗi chỉ còn số lẻ, đi ra khỏi quán bar đầy ấm áp, Lục Nghi Ninh rụt vai theo bản năng. Còn chưa kịp giấu mặt vào trong khăn quàng cổ, đã bị ôm vào trong một vòng tay ấm áp.
Chu Từ Lễ ôm lấy cô từ phía sau, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô, “Ấm không?”
Lục Nghi Ninh mím mím môi, “Em thật muốn đem giấu anh đi.”
“Không muốn để người khác nhìn anh?” Anh cười hỏi.
Lục Nghi Ninh không chút do dự mà gật đầu, “Ai bảo anh đẹp trai vậy.”
Chu Từ Lễ trầm ngầm một lát, dùng kiến thức cả đời để dỗ cô gái, “Em cũng đẹp lắm.”
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu, không quá hiểu ý trong lời của anh.
“Cho nên hai chúng ta rất xứng đôi.” Cằm Chu Từ Lễ đặt vào hõm vai của cô, mỉm cười nói, “Vừa nãy em ở trên đài, ánh mắt của mấy tên khác rất háo sắc, suýt nữa anh đã đi lên kéo em xuống rồi.”
Anh nói vô cùng dài.
Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, trêu ghẹo: “Đừng lo lắng, em chỉ làm mấy chuyện háo sắc với anh thôi.”
Chu Ôn Lan dựa vào thân cây, bất mãn lên tiếng, “Hai người chú ý tên độc thân như tôi chút được không? Ngược cẩu trên đường cái vui lắm hả?!”
“…”
Chu Từ Lễ lái xe, đưa chú chó vàng quý tộc nọ về nhà trước. Chu Ôn Lan ở trong khu biệt thự mới xây ở phía Đông, đi đi về về mất hơn một tiếng đồng hồ.
Lục Nghi Ninh đã lâu không thức đêm nên buồn ngủ đến nỗi không mở mắt được. Về đến nhà liền trực tiếp nằm lên sô pha.
Chu Từ Lễ vẫn tỉnh táo như trước, anh ngồi xuống nắm chóp mũi của cô, “Đi rửa mặt, thay quần áo rồi ngủ tiếp.”
Lục Nghi Ninh lười mở mắt, giơ tay ôm anh, “Không đi nổi, anh ôm em đi.”
Chu Từ Lễ bất đắc dĩ cười, kéo cánh tay cô gái, Lục Nghi Ninh quen thuộc nhảy lên người anh, hai tay hai chân ôm chặt người anh.
Lục Nghi Ninh vùi đầu vào cổ anh, cô bỗng cảm thấy tư thế này quen quen, liền mở miệng gọi: “Ba Chu.”
“?” Trán Chu Từ Lễ co giật.
Không lâu trước đây Lục Nghi Ninh có xem được một đoạn video ngắn trên mạng, trong đó nói đàn ông thích nhất là đè cổ phụ nữ lại hỏi: Có lớn không, có sướng không, gọi daddy.
Lát sau, cô đột nhiên cười ra tiếng, thật sự không có cách nào áp vai diễn vào Chu Từ Lễ được.
Từ ngữ này quá thô tục, không hợp với khí chất như tiên của anh.
Chu Từ Lễ đặt cô lên bệ rửa mặt, tự tay bóp kem đánh răng, “Cười cái gì?”
Trải qua một trận ầm ĩ, Lục Nghi Ninh tạm thời không mệt nữa, cô nhận lấy bàn chải bỏ vào miệng, chữ được chữ không trả lời: “Nếu ba em nghe được em gọi anh là ba thì chắc sẽ lấy gậy đánh anh mất.”
Sau 10 phút rửa mặt xong, hai người lên giường nằm.
Chu Từ Lễ theo thói quen ôm người bên cạnh, cô thể hàn, vào mùa đông thì tay chân đều lạnh lẽo, đến kỳ sinh lý sẽ đau đến nỗi không xuống giường được. Anh muốn tìm thầy thuốc điều trị cho cô, nhưng Lục Nghi Ninh không thích uống thuốc Đông y, ghét thuốc đắng.
Lục Nghi Ninh từ từ nhắm hai mắt lại, “Ngày mai anh có tiết không?”
“Không.” Chu Từ Lễ đáp, “Buổi sáng đến bệnh viện thăm anh cả.”
Lục Nghi Ninh hơi dừng một lát, nâng tay sờ sờ tóc trên trán anh, “Em đi với anh.”
“Dù cho anh lựa chọn thế nào, em vẫn sẽ ủng hộ anh.”
Chu Từ Lễ ừ một tiếng, cúi đầu hôn trán cô, “Ngủ đi.”
***
Hôm sau, sáng sớm Lục Nghi Ninh đi đến phòng làm việc viết quá trình quay chụp cụ thể. Chiều hôm qua cô không ở đây nên Lâm Tấn An đã phụ trách nhận quà giúp, phần lớn là đến từ đối tác.
Lục Nghi Ninh kêu cậu ta phân phát cho nhân viên bên ngoài, còn lại thì đưa vào văn phòng của cô.
Lâm Tấn An nghe theo, không đến nửa tiếng đã phát xong, cậu ta cầm một hộp đồ đi vào, “Chị, mấy món quà gửi riêng cho chị để chổ nào?”
Suýt nữa Lục Nghi Ninh đã phun một ngụm nước ra, “Cái gì vậy?”
Lâm Tấn An mặt không đổi sắc giơ túi quà tặng trong tay lên, phía trên viết mấy chữ cực to: Cực mỏng, thoải mái an toàn.
Lục Nghi Ninh ngạc nhiên, “Loại đồ này cũng có thể coi là quà đem đi tặng à?”
“Có lẽ là muốn duy trì quan hệ hợp tác cho quảng cáo quý sau.” Lâm Tấn An bình tĩnh phân tích, “Thật ra một hộp cũng không nhiều lắm, nhưng ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn, chị và giáo sư Chu không cần tự đi mua.”
Lục Nghi Ninh: “…”
Buổi chiều, Chu Từ Lễ gửi tin nhắn đến:【 Viện nghiên cứu vừa gửi một chồng sách cổ mới đến, em có muốn đến đây nhìn xem không? 】
Lục Nghi Ninh trả lời tin nhắn xong thì dùng điện thoại nội bộ kêu A Thấm đi vào, lời ít ý nhiều dặn dò đợi lát nữa đi quay phim.
Cô sợ một mình làm không xuể, dù sao cũng còn chưa đến nửa tháng là đại hội truyền thông đã khai mạc rồi, VCR cần phải giao trước một tuần.
A Thấm cũng hiểu đại khái, “Em đi chuẩn bị dụng cụ.”
Quen đường quen nẻo lái xe đến đại học S, bảo vệ thấy giấy thông hành tạm thời liền cho vào.
Lục Nghi Ninh đưa A Thấm đến lầu thí nghiệm, lại đến phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu, khi lên lầu thì đụng phải Ngô Lăng và mấy bạn học nhìn khá quen mặt.
Ngô Lăng do dự vài giây rồi tiến lên, “Chị Lục!”
Lục Nghi Ninh bị tiếng kêu vang vọng của cậu ta làm bất ngờ, cô nhướng mày lên im lặng đợi cậu ta nói chuyện.
Gương mặt của nam sinh đầy căng thẳng, giây tiếp theo liền cúi người 90 độ đầy tiêu chuẩn nói cảm ơn, “Em có nghe giáo sư Lưu nói rồi, lần này cảm ơn chị!”
Lục Nghi Ninh dựa lên người A Thấm, cười đến nỗi không đứng thẳng người được, “Cậu thật đáng yêu.”
Hai má Ngô Lăng phiếm hồng, ôm mấy cuốn từ điển trong ngực chạy nhanh đến phòng thí nghiệm ở khu B.
Lục Nghi Ninh cần đến khu A, khi đẩy cửa vào, Chu Từ Lễ đang mặc áo khoác dài trắng đứng trước cửa xem điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, gương mặt anh giãn ra.
Lục Nghi Ninh giới thiệu A Thấm phía sau, “Bây giờ cô ấy là nhiếp ảnh gia trong phòng làm việc của em, cũng là trợ lý quay chụp lần này.”
Chu Từ Lễ gật đầu chào hỏi, “Làm phiền.”
Vào phòng thí nghiệm cần khử trùng, Chu Từ Lễ tìm Ngô Lăng đến giúp A Thấm rồi tự mình đứng bên cạnh chỉ Lục Nghi Ninh.
Tuy rằng Lục Nghi Ninh là sinh viên khoa Tự nhiên, nhưng lại học Kinh tế, bốn năm đại học chưa từng đến phòng thí nghiệm bao giờ. Cô thật cẩn thận xắn tay áo, để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn, nước khử trùng đặc chế phun vào, có mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi.
Chu Từ Lễ không nhịn được giúp cô, anh lấy khăn khử trùng lau nước trên tay đi rồi lấy bao tay qua đeo cho cô.
Lục Nghi Ninh nắm lấy tay anh cách một lớp plastic, “Cảm giác hơi là lạ.”
Chu Từ Lễ mở mắt, “Sẽ ảnh hưởng việc em quay phim à?”
“Không có.” Cô cười tủm tỉm nói, “Nhưng sẽ ảnh hưởng việc em sờ tay anh, chú à, cháu không phải người đứng đắn gì đâu.”
Chu Từ Lễ cười khẽ, cúi đầu ”ừm” một tiếng, “Phòng thí nghiệm có camera, xin… cô Lục không đứng đắn chú ý chút.”
Lục Nghi Ninh phồng má, phản ứng quá bình tĩnh, không có chút cảm giác thành tựu nào hết.
Sách cổ mới đào ra đặt ở phòng thí nghiệm khu B, Lục Nghi Ninh cầm camera đi theo phía sau bọn họ, ngưng chơi đùa tiến vào trạng thái làm việc.
Trong phòng có một đám người, làm việc theo quy trình bình thường, các nghiên cứu sinh sẽ phụ trách tìm chữ tương tự như trong sách.
Động tác của giáo sư Lưu rất lão luyện, ông lấy bút viết chữ cái nguyên dạng lên trên tờ giấy trắng. Ông cụ hơn 70 mươi tuổi, lưng đã còng duy trì tư thế bất động hơn một tiếng, biểu cảm rất cẩn thận.
A Thấm không nhịn được cảm khái, nhỏ giọng nói: “Em cứ nghĩ viện nghiên cứu của bọn họ chỉ ngồi trong phòng uống trà xem sách thôi.”
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Nghi Ninh thấy dáng vẻ của Chu Từ Lễ khi tiến vào trạng thái làm việc.
Trên măt người đàn ông đeo một cái kính, động tác chạm vào sách cổ rất cẩn thận, khi lật trang sách còn nhẹ nhàng hơn. Đối với bọn họ mà nói, những thứ trong tay họ hiện tại chính là bảo bối dùng để mở ra con đường hầm lịch sử dẫn đến quá khứ.
Có ý nghĩa rất quan trọng với văn hóa truyền thụ đương đại.
Lục Nghi Ninh bỗng nhớ đến một câu.
Thứ bạn thật lòng yêu thích, sẽ vĩnh viễn không bị hư hao.
Thứ bạn mãi chấp nhất, sẽ luôn được trân trọng.
Đây chính là công việc mà Chu Từ Lễ thật lòng yêu thích, mãi chấp nhất.
Bình thường, mà vĩ đại.