Edit: Hinh
Chu Từ Lễ bất đắc dĩ cười trừ, cúi người nhìn thẳng cô, “Cô gái, nơi này là trường học, không phải trên giường.”
Lục Nghi Ninh nhìn vào con ngươi tối đen của anh, nụ cười vẫn không tắt, dùng khẩu hình trả lời anh: “Giả vờ đứng đắn.”
Chu Từ Lễ im lặng không nói, tay khẽ nhéo vào gáy cô, không có ý uy hiếp nào, mà giống đang kiêu ngạo hơn.
Anh nâng cổ tay lên nhìn giờ, 4 giờ 15 phút, “Đi thôi, đưa em đi gặp viện trưởng.”
Chỗ nghiên cứu và thực nghiệm ở tầng bốn, nơi đó có hai phòng thí nghiệm rất to, phía trước là phòng học của khoa y, có điều sau khi khoa y dọn đến chổ khác thì nơi đây đã bị bỏ trống.
Đúng lúc này, phía trên phê duyệt cho viện nghiên cứu Hán ngữ, dựa theo nguyên tắc vận dụng chổ trống nên cho trường học tu sửa lại, nhưng bình thường người đến đây cũng không tính là nhiều.
Được coi là yên tĩnh.
Lục Nghi Ninh đi theo sau Chu Từ Lễ vào chổ làm việc cách vách phòng thí nghiệm, khi đẩy cửa vào liền thấy một ông cụ gần 70 tuổi đang đeo kính đọc sách, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Viện trưởng chậm rãi hỏi: “Tiểu Từ, sao giờ này cậu lại đến đây?”
Chu Từ Lễ khoác tay lên vai Lục Nghi Ninh, ôn hòa giới thiệu: “Giáo sư Lưu, đây là Lục Nghi Ninh của phòng làm việc Tây Tác, muốn đến đây nói chuyện hợp tác với ngài.”
Viện trưởng nghe vậy liền tháo kính xuống cẩn thận đánh giá bọn họ. Người đàn ông nhã nhặn khoác tay lên vai cô gái, bị bắt gặp cũng không tránh né, ánh mắt rất dịu dàng.
Ông hừ nhẹ, mơ hồ nói, “Dựa vào quan hệ bám váy tìm chổ hợp tác cho tôi à? Tiểu Từ cậu được lắm.”
Chu Từ Lễ cúi đầu cười ra tiếng, “Đúng là không gạt được ngài, Nghi Ninh cũng là bạn gái của cháu.”
Lục Nghi Ninh không quá giỏi giao tiếp với các độc giả cao tuổi, sau khi cô vào cửa liền im lặng giả vờ thành dáng vẻ như rất ngoan ngoãn, khi bị điểm danh mới tiến lên một bước, chủ động giơ tay ra, “Xin chào giáo sư ạ, cháu là Lục Nghi Ninh.”
Giáo sư Lưu cười bắt tay với cô, “Cô muốn nói chuyện hợp tác gì với ông già này đây?”
Lục Nghi Ninh lấy hợp đồng ra, “Lần này trong đại hội truyền thông, Tây Tác muốn quay một VCR về việc phục hồi văn vật, phần lớn cảnh quay sẽ phải quay công việc hằng ngày của viện nghiên cứu.”
Giáo sư Lưu lật xem tài liệu, sao ông lại không biết được cô gái này đang chủ động giúp bọn họ chứ. Nếu ông già như ông còn không biết điều thì chẳng phải là phụ lòng hai người trẻ tuổi sao.
“Hợp đồng cũng không tồi.” Ông cười tủm tỉm ký tên, “Có điều viện nghiên cứu của bọn tôi không có giờ làm việc cố định, đợi có việc thì kêu Tiểu Từ đưa cô đi nhé.”
Rời khỏi khu làm việc, Chu Từ Lễ đưa cô đến phòng thí nghiệm cách vách dạo một vòng.
Vừa vào cửa là bắt gặp một tủ khử trùng, trong ngăn tủ chỉnh tề đặt rất nhiều bao tay và các loại công cụ như nhíp, kéo.
Lục Nghi Ninh kiễng mủi chân nhìn, không khỏi cảm thán, “Phòng thí nghiệm trong thiên hạ đúng là đều cùng một kiểu.”
“Vì để phòng ngừa vi khuẩn dính vào trang sách tạo thành lần tổn hại thứ hai nên nhất định phải khử trùng.” Chu Từ Lễ kiên nhẫn giải thích, “Về phần công cụ em thấy là do khoa y lúc trước để lại, bọn anh còn chưa dùng được vài lần.”
Lục Nghi Ninh cũng biết được đại khái, cô đi đến trước cái tủ thủy tinh nhìn một quyển thẻ tre còn ở bên trong, chữ khắc trên quyển này không giống thể chữ Đại Triện hiện nay lắm.
Cô xem không hiểu, cũng không có hứng thú gì, liền quay đầu gọi anh, “Tiểu Từ, chúng ta về nhà đi.”
Tiểu, Từ.
Mắt Chu Từ Lễ đột nhiên tối lại, sau đó nhẹ nhàng nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Vâng, giáo sư Lục.”
Trở lại nhà, Lục Nghi Ninh theo thói quen muốn đi tắm trước, trong lúc đang hát hò tắm rửa, đột nhiên cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị mở ra.
Sau đó có người từ từ đi vào, xuyên qua một tầng hơi nước, bóng dáng cao lớn của người đàn ông ngày càng gần.
Lục Nghi Ninh nghẹn lời, mở miệng hỏi: “Anh muốn tìm đồ gì à?”
Ánh mắt của Chu Từ Lễ vẫn bình tĩnh, âm thanh cũng bình tĩnh, “Không phải, muốn tắm với em.”
Nói xong, anh cúi đầu sờ dây lưng, một âm thanh giòn giã vang lên.
Anh không nhanh không chậm nghiên đầu, biểu cảm trên mặt khiến người ta không thể hiểu nổi, nhưng Lục Nghi Ninh lại mơ hồ thấy được mấy chữ to đùng: Trả thù em, trừng phạt em.
…
Không biết có phải là do nguyên nhân bị cô khiêu khích quá độ không, mà Chu Từ Lễ luôn luôn không có dục vọng đêm đó lại phá giới, biến đổi đủ kiểu làm cô gái dưới thân phải cầu xin tha thứ.
Lục Nghi Ninh khóc đến nỗi khan cổ họng, cánh tay ôm lấy cổ anh vô lực rũ xuống giường, thời gian dài không hoan ái, cả người cô đều mềm thành một vũng nước, cuối cùng không nhịn được nâng chân đá anh, “Bỏ đi, anh tha cho em được không?”
Chu Từ Lễ chạm vào khóe mắt ướt nhẹp của cô, “Không phải em nói muốn chinh phục anh à?”
Lục Nghi Ninh bị ép nhìn vào anh, trong con ngươi trong trẻo có thêm một tầng dục vọng thật dày đầy gợi cảm, nhớ đến ngày mai còn có công việc phải làm, cô ngoan ngoãn nhận thua, “… Em sai rồi, em không nên không biết tự lượng sức mình.”
Mây tan mưa tạnh.
Lục Nghi Ninh bị ôm đến phòng tắm tẩy rửa, cô ngồi trên bệ rửa mặt, giơ chân đá đá Chu Từ Lễ.
Chu Từ Lễ điều chỉnh nhiệt độ nước, mái tóc trên trán ướt sũng, có một chút gợi cảm vì vừa dứt khỏi tình dục. Anh quay đầu lại nhìn cô, kiên nhẫn nói: “Sẽ ổn ngay thôi.”
Lục Nghi Ninh phồng má, “Em đói quá, lúc nãy đã đói rồi, lại bị anh dày vò nhiều như vậy nữa.”
Chu Từ Lễ xoa xoa tóc cô, “Muốn ăn cái gì, anh đi làm.”
Lục Nghi Ninh mềm mại dựa vào anh, mặc anh tắm rửa cho mình, “Cái gì cũng muốn ăn, cụ thể muốn cái gì thì không biết.”
Chu Từ Lễ nắm lấy chóp mũi nhỏ nhắn của cô, rũ mắt suy nghĩ, “Cố ý làm khó anh hửm?”
Lục Nghi Ninh mở miệng hít sâu một hơi, vẻ mặt mơ màng nhìn anh, “Thật sự là không biết.”
Tắm rửa xong, Chu Từ Lễ dùng khăn tắm bọc cô lại, trên kệ để đồ có quần áo sạch, “Lau khô tóc rồi hẳn ra.”
Nói xong, Chu Từ Lễ đi ra khỏi phòng tắm, tự hỏi phải làm món gì mới có thể thỏa mãn cô gái nhỏ bị ăn sạch sẽ kia.
***
Ngày hôm sau, Lục Nghi Ninh nhận được một bức thư mời đến từ cuộc họp thường niên của Universe.
Chữ trên tấm thiệp được viết ngay ngắn bằng thể chữ Khải, mời chủ tịch Lục Bá Nguyên của Lục thị và tiểu thư Lục Nghi Ninh đến tham gia tuổi tiệc đêm 29 tháng 12.
Không phải là lấy thân phận bà chủ của phòng làm việc Tây Tác hay nhiếp ảnh gia, mà là con gái của Lục Bá Nguyên.
Lục Nghi Ninh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cái chữ ký phía dưới cùng, Chu Hoài An. Người này tên thì nho nhã, nhưng lại làm mấy chuyện không hề dính dáng đến chữ nho nhã tí nào.
Buổi chiều cô đi uống trà với Lâm Gia, có nhắc đến chuyện này.
Lâm chủ biên cười lạnh, “Tớ cũng nhận được thư mời, có điều Chu Hồi không muốn cho tớ đi, sợ ông ta làm khó tớ.”
Lục Nghi Ninh nhớ rõ năm vừa rồi tiệc thường niên của Universe cũng cùng ngày với lễ Giáng Sinh, lên mạng tra mới biết sinh nhật của Chu Hoài An là ngày 29 tháng 12, năm nay trùng hợp là đại thọ 80 tuổi của ông ta.
“80 tuổi còn có thể quản lý công ty, thân thể của ông ta cũng không tồi.”
Lâm Gia không nhanh không chậm bổ sung, “Đâu chỉ là không tồi, nghe nói ông ta còn có không ít tình nhân bên ngoài nữa cơ.”
Lục Nghi Ninh cố nhịn không chửi thề, “Lợi hại, khâm phục.”
Lâm Gia định nói gì đó thì điện thoại trong tay vang lên, sau khi cô ấy nhận máy, sắc mặt lập tức thay đổi, “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Lục Nghi Ninh yên lặng chờ cô ấy bình tĩnh lại, thầm đoán là chuyện của Chu Hồi.
Cô gái phía đối diện hoảng hốt ngẩng đầu, “Chu Hồi lại té xỉu rồi, tớ phải đến bệnh viện.”
Lục Nghi Ninh trấn an: “Cậu đừng vội, bây giờ tớ đưa cậu đi.”
Cô không yên tâm để Lâm Gia tự lái xe, Lục Nghi Ninh cầm túi kéo người đến bãi đậu xe, sau khi lên xe thì định liên hệ với Chu Từ Lễ, nhưng điện thoại của đối phương lại thông báo đường dây bận.
Chắc là bên bệnh viện đang thông báo.
May mà quán cà phê này ở trung tâm thành phố, cách bệnh viện không xa lắm.
Mười phút sau chạy đến phòng cấp cứu ở tầng trệt, cách một hành lang, có ông cụ đang trầm mặt chống gậy đứng ở ngoài cửa.
Lục Nghi Ninh kéo Lâm Gia qua, lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt bên khóe mắt cô nàng, “Nhất định Chu Hoài An đã biết quan hệ của hai người rồi, bây giờ cậu cần phải cứng rắn một chút, nếu không ông ta sẽ làm khó dễ cậu.”
Lâm Gia liều mạng nuốt nước mắt lại, không để lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Thư ký Lưu đã chú ý đến hai bọn cô trước, cúi người nói với ông cụ bên cạnh, “Chu tiên sinh, có người đến đây.”
Chu Hoài An mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh thấu xương lướt qua hai bóng dáng cách đó không xa, đợi bọn cô đi đến gần mới mở miệng nói: “Tin tức của hai cô cũng nhanh lắm.”
Lâm Gia lạnh giọng nói, “Chu tiên sinh, hôm trước kiểm tra bác sĩ đã nói A Hồi khôi phục rất tốt…”
Không đợi cô nói xong, Chu Hoài An châm chọc cắt ngang, “Chỉ bởi vì một người phụ nữ mà lại dám không để ý hậu quả đòi đàm phán với tôi, nó có ngu không chứ.”
Lâm Gia không kiềm được nóng nảy, nhưng bị người bên cạnh đè lại.
Lục Nghi Ninh lạnh giọng trả lời: “Xem ra là do ông nội như ông không xứng chức rồi.”
Thư ký Lưu nhân lúc Chu Hoài An chưa tức giận liền tiến lên cung kính nhắc nhở, “Lục tiểu thư, xin cô chú ý lời nói.”
Lục Nghi Ninh liếc ông ta, “Xin lỗi, vốn từ của tôi không tốt nên sẽ không nói được lời hay, lễ tiết từ nhỏ cũng là do giáo viên thể dục dạy nữa.”
Thư ký Lưu: “…”
Chu Hoài An lớn tiếng quát, ném cây gậy sang một bên, “Cô đừng ỷ vào Chu Từ Lễ thích cô thì muốn làm gì thì làm trước mặt tôi!”
Lục Nghi Ninh nhíu mày, không hiểu lời của ông ta lắm, “Chu Từ Lễ thích tôi là chuyện của hai bọn tôi, không liên quan đến ông.”
Càng đừng nói là việc ỷ vào được thích thì muốn làm gì thì làm.
Đối mặt với sự tức giận của ông ta, cảm xúc quá mức bình tĩnh của cô gái khiến Chu Hoài An có một cảm giác rằng cô không sợ, thậm chí là khinh thường ông ta.
Lục Nghi Ninh kéo Lâm Gia ngồi xuống ở đối diện bọn họ.
Qua khoảng 10 phút sau, phía cuối hành lang lại truyền đến tiếng bước chân.
Chu Từ Lễ bước nhanh đến, Chu Ôn Lan đi theo phía sau, có điều sinh vật như một con chó vàng lớn phía sau khi nhìn thấy ông cụ ở cửa lại lộ ra một biểu cảm đầy tiếc nuối không thèm che giấu.
Chu Từ Lễ đi đến bên cạnh Lục Nghi Ninh, lạnh nhạt liếc nhìn người đối diện một cái, dùng ánh mắt hỏi ông ta có cố ý gây khó dễ cho cô không.
Lục Nghi Ninh lắc đầu, nhẹ nhàng nắm chặt tay anh, tỏ vẻ mình rất tốt, đừng lo lắng.
Dường như là Chu Ôn Lan cố ý ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, cảm nhận được tầm mắt của bọn họ liền hết sức vô tội nâng tay lên chào hỏi, “Hi, đã lâu không gặp.”
Lục Nghi Ninh nở nụ cười, quả nhiên là không tim không phổi, sống thật vui vẻ.
Chu Hồi bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, đưa vào ICU.
Bác sĩ chính phía sau tháo khẩu trang ra, “Bệnh của Chu thiếu gia không nên tức giận nhiều, bệnh tình vừa tốt lên bây giờ lại đi xuống rồi, cần phải nằm viện quan sát.”
Lâm Gia đi theo hộ sĩ chạy đến phòng giám sát.
Trong hành lang to lớn chỉ còn lại mấy người bọn họ, Chu Hoài An im lặng một lát, “Nó còn bao nhiều thời gian?”
Bác sĩ mím môi im lặng, biểu cảm có hơi do dự, cuối cùng lại lắc đầu.
Ngôn ngữ cơ thể có thể biểu đạt rất nhiều thứ.
Ví dụ như ông không biết chính xác, cụ thể bao lâu cần phải xem số phận.
Lại ví dụ như, ông đã cố hết sức, không còn bao lâu nữa.
Lục Nghi Ninh cảm thấy hơi thở của người bên cạnh bỗng khựng lại, bàn tay đang nắm lấy cô dần thả lỏng, vô lực rũ xuống.
Bác sĩ đúng lúc đưa một viên thuốc trợ tim ra, “Bọn tôi sẽ cố gắng chống đỡ cho đến khi bên Mỹ cho ra phương pháp trị liệu.”
Thư ký Lưu đi theo bác sĩ, thuận tiện nộp viện phí.
Chu Từ Lễ nâng mắt, không cố ý bày ra biểu cảm châm biếm nữa, biểu cảm nhạt nhẽo không nhìn ra cái gì, anh nhìn chằm chằm người đối diện, cũng không muốn nói gì.
Dù sao nói gì cũng không có tác dụng.
Lục Nghi Ninh kéo tay anh qua, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đến phòng bệnh xem xem.”
Chu Từ Lễ hơi gục đầu xuống, khẽ ừ, nhưng vừa xoay người đi hai bước đã bị gọi lại.
Chu Hoài An: “Mày ở lại, tao có lời muốn nói với mày.”
Bệnh viện vào đêm khuya, tuy có điều hòa để ổn định nhiệt độ nhưng vách tường lạnh băng và ánh sáng le lói vẫn làm bầu không khí trong hành lang lạnh đến cực điểm.
Chu Từ Lễ nghiêng đầu nhìn ông ta, khóe miệng có một độ cong nhỏ, “Được, ông muốn nói chuyện gì nào?”
***
Lúc ra khỏi bệnh viện đã là 11 giờ khuya.
Đèn hai bên đường sáng trưng, trong không khí có một lớp sương bốc lên, gió mạnh mẽ thổi vào khiến chóp mũi hốc mắt người ta chua xót.
Chu Từ Lễ không lái xe, anh đứng trên bậc thang, bóng dáng cao lớn bị bao bọc bởi bóng tối, áo khoác bị gió thổi vào, tóc mái trên trán cũng bị thổi tán loạn.
Lục Nghi Ninh dừng xe lại, trước khi anh động đậy liền mở cửa xe chạy lên, đứng dưới một bậc thang của anh rồi ôm lấy anh.
Chu Từ Lễ hoàn hồn, đặt tay lên đỉnh đầu của cô, “Sao đột nhiên lại chạy đến?”
Không có tại sao cả, chỉ là đơn thuần muốn ôm anh thôi.
Anh một mình đứng trong gió lạnh, sống qua một đoạn thời gian dài rồi yên bình đứng trước mặt cô.
Anh vô cùng kiên cường, vô cùng dịu dàng lại có năng lực.
“Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.” Lục Nghi Ninh ôm chặt hơn, “Anh không chỉ có một mình.”
Anh còn có em.
Lục Nghi Ninh không biết Chu Hoài An đã nói gì với anh, cũng không muốn biết, một người không tốt như thế nhất định sẽ chẳng nói được lời hay nào.
Chu Từ Lễ lẳng lặng ôm cô trong một lát, “Chu Ôn Lan rủ anh đi uống rượu, em đi không?”
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu, cắn nhẹ đầu lưỡi, “Anh ta đang khiêu khích anh, hay là đang thử em đây?”
“Có lẽ là… muốn chúng ta uống rượu chung.” Chu Từ Lễ bất đắc dĩ xoa trán, “Sẵn tiện khoe khoang cảm giác có thể mua vui bằng rượu mọi lúc mọi nơi rất tuyệt vời.”
Lục Nghi Ninh xoay người nhìn chiếc xe yên lặng dừng phía sau xe mình, nghiêm túc gật đầu, “Lát nữa em sẽ nói cho anh ta biết, có thể sống trên đời này là rất tốt.”
Cô nói xong liền ném chìa khóa cho Chu Từ Lễ, kéo cửa ngồi vào ghế phó lái của chiếc xe phía sau.
Chu Ôn Lan đang xem điện thoại, bất ngờ có một trận gió ùa vào, anh ta cười như không cười nhìn chằm chằm cô, “Sao hả, bỏ chú nhỏ của tôi rồi, bây giờ muốn sà vào vòng tay của anh đây?”
Lục Nghi Ninh yên lặng thắt dây an toàn, “Ôn Lan, thím muốn nhắc nhở cậu một câu — Mặt là thứ rất tốt, nhưng cũng không có nghĩa là càng dày càng tốt.”
Chu Ôn Lan trợn to mắt, “Cô còn muốn dựa vào quan hệ dạy bảo tôi à?”
“Ngoan, không phải dạy bảo cậu.” Lục Nghi Ninh cười cười, “Chỉ là thím muốn biểu đạt một chút sự quan tâm đối với cháu trai thôi.”