Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 38: Chương 38: Đại hội truyền thông




Edit: Hinh

Pháo hoa bắt đầu bắn, hấp dẫn không ít người đến xem.

Lục Nghi Ninh kéo Chu Từ Lễ đến một chỗ không tính là đông người rồi lấy điện thoại ra đưa anh, “Chụp cho em một tấm với.”

Chu Từ Lễ rũ mắt nhìn điện thoại, không quá tự tin nhận lấy, “Có lẽ sẽ không đẹp đâu.”

Lục Nghi Ninh kiên nhẫn dạy anh cách chụp ảnh, “Anh hơi khuỵ người xuống, để mủi chân của em bằng với cái đường này, tốt nhất là chiếm một phần tư khung hình ấy, chụp vậy chân sẽ dài hơn.”

Chu Từ Lễ nghe lời làm theo, chân dài khụy xuống, giơ điện thoại nhắm vào người cách đó không xa, môi mím chặt theo bản năng, thoạt nhìn có hơi căng thẳng. Anh nhấn vào nút chụp dưới màn hình, lưu ảnh mới chụp vào bộ sưu tập.

Chu Từ Lễ nhấn xem thành phẩm, đuôi lông mày run rẩy, vừa định xóa bỏ chụp lại lần nữa thì Lục Nghi Ninh đã đi đến hỏi: “Chụp đẹp không? Cho em xem với.”

Khóe miệng Chu Từ Lễ bất đắc dĩ cong lên, anh nâng tay giơ điện thoại cao lên khiến cô không với đến, “Cho anh chụp lại một tấm nữa, vừa rồi không phát huy tốt.”

Lục Nghi Ninh nửa tin nửa ngờ, nhưng lòng hiếu kỳ đã bị khơi gợi, “Không được, anh cho em xem trước đã.”

Cô nói xong liền kiễng chân giữ chặt ống tay áo của Chu Từ Lễ, lúc đã sắp đụng đến điện thoại thì tầm mắt lướt qua bả vai anh nhìn thấy cặp đôi đứng cách bọn họ hai bước.

Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, tất cả động tác lập tức cứng đờ.

Chu Từ Lễ cảm thấy cô hơi là lạ, vừa quay đầu lại liền thấy Chu Hồi nửa ôm lấy cô gái, vẻ mặt ôn hòa thưởng thức cảnh pháo hoa trên trời.

Có điều, sau khi đụng phải nhau, mọi người đều xấu hổ.

Lục Nghi Ninh nở nụ cười đầy chuyên nghiệp chào hỏi, “Các cậu cũng đến chơi à, thật trùng hợp.”

Lâm Gia đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt còn lạnh hơn gió tháng 11, dường như là không tìm ra chút sơ hở nào, “Đúng là trùng hợp ghê, không phải cậu nói giáo sư Chu không hợp tới chỗ này à?”

Nụ cười của Lục Nghi Ninh vẫn như cũ, “Tớ muốn tới chơi nên kéo anh ấy đến.”

Chu Hồi lẳng lặng đứng một bên nghe hai người cậu tới tớ đi, anh ta vẫn không buông tay Lâm Gia ra, ngược lại còn có chút đắc ý muốn khoe cho những người khác xem — Nói đúng hơn, là cho Chu Từ Lễ xem.

Anh muốn học Chu Từ Lễ làm chuyện phản nghịch, chứ không phải là nằm trong phòng bệnh đến hết đời.

Chu Từ Lễ bất đắc dĩ thở dài, anh cũng hết cách với người anh này, kéo cô bạn gái đang đấu võ mồm qua, “Anh cả, tối về tới bệnh viện thì báo em biết một tiếng.”

Chu Hồi mệt mỏi cười, “Để em lo rồi.”

***

Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi thì ai cũng bình yên vô sự, còn được xem pháo hoa. Trên đường trở về Lục Nghi Ninh không kìm được cong môi.

Hai người bọn họ đều lái xe đến, có điều cô tự nhận là kỹ thuật lái xe của mình tốt hơn Chu Từ Lễ nên sau khi lên xe liền nhấn ga chạy trước anh.

Về nhà của Chu Từ Lễ.

Lục Nghi Ninh về sớm một anh một lát, cô đá giày cao gót rồi ngồi xổm xuống đất chơi với mèo.

Bảo Bối là đứa có mới nới cũ, lúc vừa quen cô thì thân thiết vô cùng, bây giờ lại thấy chán thấy phiền, keo kiệt gục đầu xuống.

Ngay cả nhìn cũng không nhìn một lát.

Chu Từ Lễ đổi dép, đi đến phía sau thân thiết sờ đầu cô một cái, “Đừng để chân trần, sẽ cảm lạnh.”

Lục Nghi Ninh tiếp tục chơi với Bảo Bối, miệng thì than thở, “Mày thấy chủ nhân thì nhiệt tình lắm, nhưng thấy tao thì chỉ nhìn một cái thôi là sao.”

Vừa dứt lời, cơ thể đã bị ôm lên, cô kêu một tiếng vội vàng ôm cổ người đàn ông.

Bị ôm đến trên sô pha, trên mặt đất có hai chiếc dép hồng phấn.

Lục Nghi Ninh vô thức cong ngón chân, mỗi một ngón đều trắng nõn, đầu ngón chân hồng hồng.

Trán Chu Từ Lễ giật giật, cảm thấy từng bộ phận trên cơ thể của cô gái này đều có ý muốn câu dẫn anh phạm tội.

Anh ngồi xổm xuống đắp chăn lên chân cô, nhớ đến tối nay bọn họ chưa ăn cơm nên hỏi trước khi đi vào bếp: “Muốn ăn chút gì không?”

Lục Nghi Ninh đi theo sau anh vào bếp, “Ăn mì đi, đã 10 giờ rồi.”

Cô không thể giúp đỡ cái gì liền trở về phòng khách. Mở TV tìm một bộ phim mới chiếu ra xem, bỗng chú ý đến trên cái bàn tròn bên cạnh có một tài liệu, trên bao bì có một hàng chữ to.

— Kế hoạch “gây quỹ” của viện nghiên cứu Hán ngữ đại học S.

Lục Nghi Ninh hơi trầm ngâm, bây giờ có rất nhiều xí nghiệp cung cấp hoạt động gây quỹ, nhưng phương thức truyền bá đa phần chỉ có một, trong thời gian ngắn thì rất khó nhìn thấy hiệu quả.

Đây không phải phương án tốt nhất.

Lục Nghi Ninh lấy lại tinh thần, nhìn tài liệu trên bàn, lại thoáng nhìn qua bên Chu Từ Lễ, cuối cùng yên lặng đi đến bên cạnh anh, “Chỉ có thể gây quỹ à?”

Chu Từ Lễ rũ mắt, cười hỏi: “Em cảm thấy cách này không tốt?”

“Không phải là không tốt.” Lục Nghi Ninh cẩn thận phân tích, “Chỉ là hiệu quả chậm, số tiền được gây quỹ ít, hơn nữa… không có con đường tuyên truyền thích hợp.”

Chu Từ Lễ xoay người dựa vào bàn, kéo tay cô qua đặt trong lòng bàn tay mình ngắm nghía theo thói quen, tay cô không giống các bàn tay mềm mại như không xương của các cô gái khác, cầm camera quanh năm khiến các đốt ngón tay của cô cứng rắn hơn, còn có một vết chai mỏng.

Lục Nghi Ninh vô cùng tự tin với các bộ phận khác, nhưng chỉ có hai bàn tay này là cô muốn giấu không cho anh nhìn kỹ.

Chu Từ Lễ lại càng muốn xem, thậm chí còn xem như bảo bối, sợ làm hư nó.

Thời gian dài không nghe câu trả lời, bầu không khí trong không gian dần dần yên tĩnh.

Lục Nghi Ninh đi lên phía trước, bất mãn dùng trán đụng vào xương quai xanh của anh, “Anh có nghe em nói không đấy?”

Chu Từ Lễ thuận thế đặt cằm lên đỉnh đầu cô, âm thanh trong trẻo mang theo vài phần không chút để ý, “Những thứ em nói anh đều nghĩ qua rồi, nhưng đây là biện pháp dùng được duy nhất hiện tại, anh cũng chỉ có thể hết sức thử xem.”

Lục Nghi Ninh: “Viện trưởng đã đồng ý?”

Cô không tin hội độc giả cao tuổi đó sẽ chọn dùng phương pháp mất hơn một năm mới có kết quả như cái này.

Chu Từ Lễ khẽ ừ, kéo tay cô đặt lên eo mình, kề sát cô chậm rãi nói: “Nếu còn nói nữa là anh sẽ chết đói đó.”

Ngón tay Lục Nghi Ninh chạm vào cái bụng bằng phẳng của anh, cô ngơ ngẩn nhấn một cái, sau một lúc mới lấy lại tinh thần nói, “Đâu phải em cố ý không cho anh ăn.”

“Biết.” Khóe miệng Chu Từ Lễ không khỏi cong lên, giọng điệu thản nhiên đắc ý, “Em không nỡ.”

“…”

Lục Nghi Ninh không muốn quay về phòng ngủ cho khách, sau khi cô rửa mặt xong liền chiếm một nửa giường của phòng ngủ chính, cô không muốn quay về, Chu Từ Lễ cũng không mong cô trở về.

Cảm giác ôm cô gái vào trong ngực khiến anh không muốn buông tay.

Lục Nghi Ninh nhớ đến Lâm Gia và Chu Hồi, chóp mũi cô cọ vào xương quai xanh của anh, giọng đầy rầu rĩ, “Lâm Gia chưa yêu đương bao giờ, một lần cũng không có.”

Chu Từ Lễ buồn cười, “Không phải em cũng vậy à?”

“Em không giống cậu ấy.” Cô ngẩng đầu, rất nghiêm túc giải thích, “Em có mẫu người mình thích, nhưng Gia Gia lại vô cùng mơ màng, thậm chí cũng từng có suy nghĩ không muốn kết hôn trong đầu.”

Đáy mắt Chu Từ Lễ tối tăm, tâm trạng không thể nói ra thành lời, “Nhưng cô ấy gặp Chu Hồi.”

Lục Nghi Ninh nhớ đến buổi tối kia, Lâm Gia chống thân cây, hai mắt đẫm nước mắt, vô lực quát to “Thật ra anh ấy cũng muốn sống”.

Cô lập tức khẳng định, Lâm Gia đã gặp được người cô ấy thích rồi.

Tất cả kết quả hiện lên trong đầu, Lục Nghi Ninh trợn to mắt, liều mạng khống chế cái suy nghĩ bi quan đó, cô cảm thấy khóe mắt đã bắt đầu chua xót, “Em chỉ có một người bạn thân là Lâm Gia.”

Chu Từ Lễ nghe ra giọng mũi trong âm thanh của cô, anh đau lòng nâng tay lau khóe mắt cho cô, “Vì thế cô ấy tìm được người mình thích, em không nên vui vẻ à?”

Lục Nghi Ninh gật gật đầu, “Anh của anh, hình như cũng vô cùng thích cậu ấy.”

Chu Từ Lễ chậm rãi bổ sung: “Anh chưa thấy anh ấy thích ai như vậy.”

Lục Nghi Ninh ôm chặt eo Chu Từ Lễ, cả người quấn trên người anh, “Vậy là tốt rồi.”

***

Sắp đến cuối năm, các công ty lớn tranh nhau tuyên bố sản phẩm năm mới.

Tất cả nhiếp ảnh gia chính thức của phòng làm việc Tây Tác đều bị phái đi công tác, trong trụ sở chỉ còn lại hai chiến sĩ khốn khổ giữ vững mọi mặt trận.

Trong lúc Lục Nghi Ninh bận rộn giải quyết chuyện của phòng làm việc, thì còn phải căng da đầu nghĩ chủ đề để tham gia đại hội truyền thông hằng năm.

Dựa theo quy tắc bao năm qua, những phòng làm việc nổi danh trong nước đều phải nộp một bài VCR hợp quy cách, cũng xem như là bài tập cho đại hội.

Lục Nghi Ninh phiền não gãi đầu, cô đã bác bỏ hết tất cả chủ đề Lâm Tấn An đưa ra, vì những kế hoạch đó hoặc là quá lỗi thời hoặc là không phù hợp với yêu cầu của đại hội.

Lâm Tấn An đứng bên cạnh nhìn, “Cơ hội tuyên truyền tốt như thế, hay là chúng ta trực tiếp gửi kế hoạch năm sau luôn đi.”

Lục Nghi Ninh lười nhác giương mắt, quang minh chính đại gửi kế hoạch năm sau lên, có lẽ sẽ bị không ít đồng nghiệp bởi lông tìm vết.

Cô dựa vào lưng ghế, một lần nữa mở rộng hết tất cả các ý tưởng trong não, cuối cùng dừng lại ở câu đầu tiên của cậu ta.

Cơ hội tuyên truyền tốt nhất.

Mắt Lục Nghi Ninh sáng lên, ngẩng đầu thật mạnh, “Tôi biết phải quay chủ đề gì rồi.”

Lâm Tấn An bị động tác của cô dọa nhảy dựng, cơ thể to lớn dán sát vào bức tường thủy tinh phía sau, “Chị, có thể đừng tự nhiên lại kích động thế được không? Người trưởng thành nên chững chạc —”

Lục Nghi Ninh không chút để ý đến sự oán giận của đối phương, “Cậu cảm thấy chủ đề phục hồi văn vật thế nào?”

“Có hơi nghiêm túc quá không?”

Lục Nghi Ninh hỏi: “Không phải đại hội rất thích mấy loại đứng đắn nghiêm túc gì gì đó à?”

Lâm Tấn An líu lưỡi, nói cũng được.

Viện nghiên cứu Hán ngữ của đại học S đảm nhiệm vai trò người bắc cầu giữa người phục hồi và văn vật, bọn họ cần phán định độ hư hao của kiểu chữ nguyên trạng, còn chuyện phục hồi lại chữ vốn có thì giao cho người phục hồi.

Trải qua mỗi một công đoạn tinh tế mà cẩn thận mới có thể khôi phục lại nguyên trạng của sách cổ.

Lục Nghi Ninh điều tra tư liệu rồi xác định quy trình quay chụp. In xong tất cả các tài liệu, chuẩn bị xuất phát đến đại học S tìm người.

Lần này, là người hợp tác.

***

Chu Từ Lễ dạy thay một tiết cho một giáo sư khác đi công tác, nửa tiết đầu nói về quá trình phát triển từ chữ Tiểu Triện cho đến chữ Lệ, nửa tiết sau thì cho học sinh hỏi vấn đề tự do.

Tỉ lệ nam nữ trong học viện Văn học chênh lệch rất nghiêm trọng, đặc biệt là năm nhất. Nhìn quanh một vòng, thỉnh thoảng mới thấy được một nam sinh trong đám nữ sinh, mà trong đó nhất định còn có một người trường khác đến học thay bạn gái.

Có lẽ vì là giáo sư dạy thay nên họ cũng thoải mái hơn nhiều.

Vấn đề từ sách giáo khoa đến ngoài tiết học, cuối cùng chuyển đến trên người Chu Từ Lễ, độ chuyển đề tài quá mức tự nhiên, chút cảm giác đột ngột cũng không phát hiện được.

Chu Từ Lễ xoa xoa trán, anh không quá giỏi giao tiếp với các cô gái, chỉ miễn cưỡng đối phó được với mấy vấn đề riêng tư.

Màn hình điện thoại trong tay sáng lên. Anh im lặng mở ra xem, Lục Nghi Ninh nói cô đến tòa nhà dạy học rồi, hỏi anh đang ở phòng học nào.

Chu Từ Lễ: 【 Phòng 241, có thể đi cửa sau. 】

Một lát sau, anh ngẩng đầu nhìn vào hàng sau cùng, bóng dáng quanh minh chính đại đi vào của cô gái hoàn toàn không giống với trạng thái nửa năm trước khi lén lút bước vào.

Lúc đó giống như là con thỏ bị giẫm đuôi.

Bây giờ, lại giống hồ ly nhỏ cưỡi trên đầu hổ lớn tự cao tự đại hơn.

Sắc mặt Chu Từ Lễ vẫn bình tĩnh, cúi đầu giả vờ xem tài liệu, “Mọi người còn có vấn đề gì không?”

“…”

Trong một khoảng thời gian, không ai nhấc tay, nhưng âm thanh nói nhỏ khe khẽ chưa từng dừng lại.

Lát sau, có một giọng nói đầy do dự truyền đến từ hàng ghế cuối.

“Giáo sư, em muốn hỏi là thầy có ban gái không.”

Lục Nghi Ninh đang cúi đầu dùng điện thoại nói chuyện phiếm với Lâm chủ biên thì bất ngờ nghe thấy nam sinh bên cạnh hai má đỏ bừng, dùng giọng điệu ngại ngùng hỏi vấn đề này, ngón tay của cô lỡ đụng lên màn hình, chạm vào nút nào đó.

Sau đó, tiếng ca rõ ràng vang vọng trong phòng.

“Cứ thế mà bị em chinh phục, uống xong thuốc độc em giấu kín, nội dung vở kịch của anh đã kết thúc.”

“…”

Cô gửi cho Lâm Gia một bài tên là 《 Chinh phục 》.

Trong phòng học rất yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe rõ được tiếng vọng khi từng từ chạm vào vách tường rồi bắn ngược lại.

Lục Nghi Ninh nuốt nước miếng, ánh mắt nam sinh bên cạnh nhìn cô càng có thêm vài phần khó hiểu. Cô vội vàng cúi đầu tắt điện thoại, nghiêng đầu giơ tay với cậu ta: “Xin lỗi, chọn sai BGM rồi, cậu nói tiếp đi.”

Lục Nghi Ninh cố ý nhỏ giọng, nhưng mà do xung quanh quá yên tĩnh, có vài bạn học đang nín cười thật sự không nhịn được nữa, vỗ bàn bắt đầu cười.

Trên bục giảng, người đàn ông vẫn thong thả đứng đấy, hơi nghiêng đầu, và tiếng chuông hết tiết vang lên.

Anh dọn dẹp đồ trên bàn, tươi cười nhã nhặn thong dong, “Mời bạn học mở sai BGM theo tôi đến văn phòng.”

***

Văn phòng của Chu Từ Lễ, Lục Nghi Ninh quả thật chính là khách quen.

Cô từ từ lấy tài liệu nhét vào trong túi, đi ra khỏi cửa phòng học liền thấy người đàn ông đang đứng bên cửa sổ cúi đầu xem điện thoại.

Lục Nghi Ninh đi đến bên cạnh anh, cúi người 90 độ đầy tiêu chuẩn, “Rất xin lỗi giáo sư Chu, em biết sai rồi.”

Chu Từ Lễ nhếch môi, “Đặc biệt chạy đến mở nhạc cho anh?”

Lục Nghi Ninh đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Hôm nay là có chuyện nghiêm túc, muốn nói chuyện với viện trưởng của các anh.”

Cô vừa nói vừa lấy văn kiện trong túi ra, “Cuối năm có tổ chức một đại hội truyền thông cả nước, em định quay một VCR về viện nghiên cứu và người phục hồi.”

Chu Từ Lễ có biết đến đại hội truyền thông, lực kêu gọi rất rộng, người tham gia nhiều, hằng năm họ sẽ mời vô số đại biểu truyền thông có lực ảnh hưởng trong giới đến tham dự.

Phim ngắn VCR xuất sắc nhất sẽ được quảng cáo miễn phí trong một tháng.

Mắt Lục Nghi Ninh cong thành hình trăng quyết, “Hợp đồng này có thể để em giao được bài tập năm nay, còn có thể giúp bọn anh tuyên truyền miễn phí, em cảm thấy chuyện này cũng không tồi.”

Chu Từ Lễ xem xong hợp đồng của cô, mắt hơi lắng đọng một chút, ánh mắt nhìn cô vô cùng dịu dàng, lại có chút cảm xúc khó có thể nói thành lời bên trong.

Lục Nghi Ninh đi lên chọc chọc cái khóe môi luôn mím chặt của anh, “Giáo sư Chu, biểu cảm của anh rất dọa người đó.”

Chu Từ Lễ kéo tay cô xuống, giọng nói trầm tĩnh thành kính, “Cảm ơn.”

Lục Nghi Ninh sửng sốt, cô biết là anh muốn nói cảm ơn thay viện nghiên cứu, nhưng nghe như thế vẫn không quá quen. Cô liếc nhìn xung quanh, đợi đến khi hành lang chỉ còn lại hai người liền tiến đến trước mặt anh nói một câu vô cùng không đứng đắn:

“Lần sau, cho em ở phía trên nhé.”

“…”

“Giáo sư Chu, em cũng muốn nếm thử tư vị chinh phục anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.