Editor: Gấu Gầy
Nghe Tông Lạc nói, Diệp Lăng Hàn sửng sốt giật mình.
Hắn đột nhiên ngước mắt, nhìn chằm chằm vào khu rừng bị lá bao phủ.
Ở phía sau một mảng cây xanh, nam nhân áo đỏ dựa vào cành cây, tóc đen như thác nước tản xuống, mắt phượng thon dài. Một tay chống đầu, tay kia nắm chặt mũi tên đã gãy, tươi cười nồng đậm nhìn qua.
“Sư huynh, lời này huynh nói không đúng rồi.”
Ngu Bắc Châu vuốt lông chim màu trắng ở đuôi tên, thấp giọng trêu đùa: “Ta vẫn luôn ở chỗ này, nếu không phải sư huynh quấy rầy ta, hiện giờ có lẽ ta đã cùng Chu Công uống rượu đánh cờ, du ngoạn Điệp Hải rồi.”
Tông Lạc cười lạnh, đối với mấy câu chuyện quỷ của Ngu Bắc Châu không nói một lời.
Từ lúc nhận lấy ngọc bài Công Tôn Du, Tông Lạc đã cảm giác bị một ánh mắt mãnh liệt theo dõi. Chẳng qua lúc đó Tông Lạc không cách nào xác định vị trí của Ngu Bắc Châu, hơn nữa cũng muốn để Ngu Bắc Châu nhìn thấy tiểu đệ kiếp trước của mình chạy theo trung thành với hắn, cho nên không thèm lên tiếng.
Công Tôn Du còn có thể giải thích được nguyên nhân, xưa giờ hắn chỉ học nghệ trong ẩn sĩ thế gia, vừa vào Đại Uyên chưa kịp đụng vào Ngu Bắc Châu, đã bị Tông Lạc trong lúc vô tình nửa đường chặn lại.
Nhưng Diệp Lăng Hàn thì khác.
Diệp Lăng Hàn và Ngu Bắc Châu là biểu huynh đệ, trời sinh đã cùng bản chất với nhau.
Quan trọng nhất là, thuộc tính cả hai cực kỳ phù hợp với nhau. Một tên máu M điên cuồng biến thái, một tên vô cùng bệnh hoạn.
Đời trước Tông Lạc không chỉ một lần nhìn thấy Diệp Lăng Hàn chạy theo sau lưng Ngu Bắc Châu, một tiếng hai tiếng biểu huynh, vẻ mặt si mê sùng bái, biểu cảm cuồng tính vặn vẹo, tôn thờ đối phương như thần.
Huống chi năng lực chuyên môn của Diệp Lăng Hàn vô cùng xuất sắc, lập được công lao to lớn trong việc trợ giúp Ngu Bắc Châu đoạt lấy cơ nghiệp Đại Uyên.
Nếu nói Diệp Lăng Hàn và Ngu Bắc Châu không có liên quan với nhau, lừa ai đây?
Quả nhiên, Diệp Lăng Hàn quỳ rạp xuống đất, một tay che miệng vết thương, sững sờ nói: “Biểu huynh!”
Đã lâu rồi hắn không gặp Ngu Bắc Châu.
Rõ ràng phủ Chất tử cách phủ Bắc Ninh Vương không xa, mỗi lần Diệp Lăng Hàn đi ngang qua, hắn đều dừng lại yên lặng nhìn một hồi lâu, nhưng ngay cả gõ cửa cũng không dám.
Bọn họ là biểu huynh đệ, khi còn nhỏ tham gia cung yến, dáng vẻ biểu huynh Ngu gia tuấn mỹ đã khắc sâu trong ký ức của Diệp Lăng Hàn. Sau đó nghe nói Ngu gia bị diệt, vì báo thù cho Ngu gia, biểu huynh chuyển đến Đại Uyên, mấy năm nay y chưa từng từ bỏ việc điều tra Ngu gia bị diệt.
Sau đó, Diệp Lăng Hàn cũng bị ép phải tới Đại Uyên làm chất tử.
Có đôi khi hắn thường đứng trước cửa phủ Chất tử, nhìn về phía Bắc Ninh Vương phủ cách đó không xa, không khỏi cảm thấy bi thương cô tịch.
Bọn họ đều là người Vệ quốc, một người vì báo thù, người kia làm con tin mà xa xứ.
Không biết lúc biểu huynh vì Đại Uyên bán mạng trên chiến trường, trong lòng có hận hay không.
Nhưng mà Ngu Bắc Châu không hề nhìn Diệp Lăng Hàn.
Trong mắt hắn chỉ có một người.
Áo choàng lông trắng trên vai vị Tướng quân áo đỏ buông xuống, hắn lười biếng vắt lên cành cây, nhìn Tông Lạc vừa cười khinh bỉ vừa thu hồi cung tiễn, sau đó cầm lấy Thất Tinh Long Uyên phi thân lên ngựa, lập tức rời đi.
Diệp Lăng Hàn căng thẳng thấp thỏm, trên người lại bị thương, đầu óc choáng váng, căn bản không phát hiện Ngu Bắc Châu dị thường: “Đa tạ biểu huynh tương trợ...”
Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, khi ngước mắt lên, trên cành cây đã không còn bóng người.
......
Sau khi giáo huấn hai người kia xong, tâm tình Tông Lạc tốt hơn một chút, biểu tình cũng không ảm đạm như trước.
Hắn nhịn Diệp Lăng Hàn đã lâu.
Kiếp trước hắn ở biên cảnh xa xôi, không thể báo thù cho Tiểu Bát, kiếp này hắn nhất định phải động thủ một lần.
Vừa rồi Tông Lạc đâm rất sâu, trừ khi có danh y ra tay, nếu không cánh tay phải của hắn có thể bị phế.
Đương nhiên, cho dù có thể chữa khỏi, cũng cần phải dưỡng thương ít nhất một năm rưỡi. Tóm lại, trong khoảng thời gian này Diệp Lăng Hàn đừng hòng ra gây sóng gió.
Diệp Lăng Hàn phải cảm thấy may mắn vì Tông Thụy Thần vẫn ổn, nếu không hôm nay sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Tiếng vó ngựa vang lên trong trong rừng sâu rậm rạp, giẫm qua cành khô kêu xào xạc.
Giữa sự tĩnh lặng dễ chịu này, những tiếng động ồn ào bỗng thất thường từ phía trên vọng xuống.
Góc áo màu đỏ rực cùng áo choàng lông trắng đan vào nhau, mang theo tiếng lá xào xạc, lặng lẽ lướt qua như bóng ma quỷ dị.
Trên mặt đất, Tông Lạc cưỡi ngựa mà chạy, Ngu Bắc Châu bình tĩnh đuổi theo trên trời, còn thỉnh thoảng trêu chọc vài câu, sợ người ta không bốc cháy.
“Đã lâu không gặp, chẳng lẽ sư huynh không muốn cùng cố nhân kiếp trước ôn chuyện sao?”
Tông Lạc mắt điếc tai ngơ, thần thái bình tĩnh, tiếp tục giục ngựa chạy về phía trước.
Trêu chọc một hồi, thấy Tông Lạc không có phản ứng, Ngu Bắc Châu cảm thấy khá là thất vọng.
Hắn ở trên không dùng khinh công bay một lúc lâu, đột nhiên lao xuống thật nhanh, trong nháy mắt đã tóm lấy một con ngựa của Cảnh vệ binh canh giữ.
“Ái...... Vương gia?!”
Cảnh vệ binh ánh mắt hoa lên, chưa kịp phản ứng đã giật mình hoảng sợ.
Đợi đến khi hắn hoàn hồn, Ngu Bắc Châu đã cưỡi quân mã đi xa, chỉ còn lại một bóng lưng đỏ rực.
Một lúc lâu không nghe thấy giọng nói khiến người ta chán ghét của Ngu Bắc Châu, Tông Lạc còn tưởng rằng người này rốt cuộc cũng nhàm chán bỏ đi, cho nên hơi giảm tốc độ.
“Sư huynh, chạy nhanh như vậy làm gì?”
Không ngờ trong tích tắc, tiếng vó ngựa dồn dập đã tới gần, gắt gao theo sát hắn.
Sắc mặt Tông Lạc lập tức tối sầm, vỏ kiếm trong tay vỗ lên lưng ngựa.
Thấy hắn chạy nhanh, con ngựa phía sau cũng không chịu thua mà bắt đầu truy đuổi.
Từ xa nhìn lại, hai bóng người một đỏ một trắng tựa như chồng lên nhau. Một hồi người này chiếm ưu thế, tích tắc người kia lại vượt qua, giống như muốn phân cao thấp.
Ngu Bắc Châu vừa thành thạo giục ngựa, vừa lười biếng nói: “May mà sư huynh không cưỡi Chiếu Dạ Bạch, nếu không ta làm sao đuổi kịp.”
Tông Lạc: “......”
Thật muốn đánh chết cái tên không biết nói tiếng người này, suốt ngày âm dương quái khí lập dị ghê tởm.
Hắn lạnh lùng nói: “Sao ngươi không học chính mình khi còn bé ấy? Ngươi không nói chuyện, không ai nói ngươi câm.”
Vẫn là Ngu Bắc Châu khi còn nhỏ đáng yêu hơn một chút.
Khi đó Ngu Bắc Châu vẫn còn non nớt, tâm cơ cũng không thâm trầm như hiện giờ, chưa từng trải đời, chơi thế nào cũng chơi không lại thanh niên xuyên sách như Tông Lạc, không biết đã ngậm bồ hòn làm ngọt bao nhiêu lần.
Thích nhất chính là, Ngu Bắc Châu dù khó chịu cũng phải giấu trong lòng, tức điên lên cũng không thể nhiều lời, còn phải ở trước mặt Quỷ Cốc Tử sửa giọng ngọt ngào gọi hắn sư huynh, giả vờ ngoan ngoãn nhu thuận.
“Thì ra sư huynh thích ta khi còn bé.“. Đam Mỹ Hài
Ngu Bắc Châu đột nhiên hiểu được: “Nhưng ta lại thích sư huynh hiện giờ hơn...... Không, sư huynh lúc nào ta cũng rất thích, đáng tiếc sư huynh đối với ta luôn lạnh lùng lãnh đạm.”
Đúng là xấu nết, xem ngươi có thể làm gì.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Tông Lạc dứt khoát quay đầu ngựa hướng vào một con đường hiểm trở.
Quỷ Cốc Tử chủ yếu truyền thụ cho các đệ tử của mình võ nghệ là chính, quân tử lục nghệ là phụ, kỵ nghệ đương nhiên cũng là nằm trong số đó.
Trước khi cưỡi ngựa chưa đổi thành săn bắn, một con đường núi cực kỳ dốc thường được chọn làm địa điểm thi đấu. Thật trùng hợp, ngoại ô Hoàng thành chỉ có một bãi săn, sau lưng bãi săn là núi non trùng điệp, mấy năm trước đường đua đều được chọn ở đây.
Tông Lạc đã chọn con đường dốc nhất.
Cây cối rậm rạp dần dần biến mất, lộ ra ánh nắng bầu trời phía sau.
Càng chạy vào sâu, mảnh đất đen tơi xốp dần mất đi màu xanh, biến thành đá cứng. Lúc móng ngựa đạp lên, cực kỳ gập ghềnh xóc nảy.
Bên kia, là vách đá thăm thẳm, ở trên vô cùng đáng sợ, nhìn xuống hoa mắt thần mê, có thể so với đường Thục*.
Con đường hiểm trở như vậy đừng nói cưỡi ngựa, ngay cả đi bộ đơn thuần, gió lớn thổi qua, sơ sẩy một chút liền tan xương nát thịt.
Trước khi hủy bỏ kỵ nghệ, không biết bao nhiêu học sinh đã phải bỏ mạng trên con đường tử thần này.
Lối vào rất hẹp, chỉ đủ để một con ngựa chạy qua.
Bọn họ đều ngấm ngầm tăng tốc, muốn chạy qua lối vào trước.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Ngu Bắc Châu bất ngờ trở tay rút Thái A ra, đâm vào thân ngựa của hắn.
Quân mã bị đau, rống lên một tiếng, xông thẳng về phía trước, vọt tới trước mặt Tông Lạc.
Đồng tử của bạch y kiếm khách đột nhiên co lại, nhanh chóng dùng sức siết chặt dây cương.
Tuy nhiên thời gian không đủ.
Vết thương này đủ để một con ngựa đau đến phát điên, lực trùng kích cực lớn mà nó tạo ra trong nháy mắt cũng đủ... đem cả người lẫn ngựa va vào nhau cùng văng khỏi vách núi.
Mà bên kia là vực sâu vạn trượng.
Trong tích tắc, Tông Lạc âm thầm nói lời xin lỗi, vào thời khắc cuối cùng phi thân xuống ngựa, mũi chân mượn lực từ lưng ngựa, phóng về hướng ngược lại, tránh khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
“Ầm ầm ầm......”
Hai con quân mã cứ như vậy rơi xuống vách núi, kéo theo một mảng lớn đất đá sỏi, tiếng gào thét càng lúc càng xa, cho đến rơi xuống đáy.
Rất khó tưởng tượng, nếu không phải Tông Lạc kịp thời mượn lực, chỉ sợ lúc này đã ngã xuống vách núi, cả hắn lẫn ngựa sẽ không còn một mảnh.
Mặc dù đã quen nhìn cảnh hiểm nguy, hắn vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tông Lạc vốn dĩ không muốn để ý tới Ngu Bắc Châu, dù sao hiện giờ trọng điểm của hắn đều đặt trên người mấy vị Hoàng tử và các nam phụ khác, căn bản không cần tốn thời gian ở đây hao tâm tổn sức cùng nam chính.
Chưa kể sau khi biết Ngu Bắc Châu cũng sống lại, hắn phải giành giật từng giây, để không lãng phí thời gian và kinh nghiệm đối phó với kẻ thù kiếp trước. Chỉ khi chính thức đoạt trữ thành công, hắn mới có thể tranh đấu.
Ngắm nhìn khuôn mặt không kiềm được tức giận của kiếm khách, Ngu Bắc Châu cảm thấy rất hài lòng: “Sư huynh rốt cục cũng để ý đến ta.
Còn Tông Lạc...... Tông Lạc hoàn toàn phát hỏa.
“Ngươi, cái tên điên không thể nói lý này!”
Bạch y kiếm khách không thèm rút kiếm, trực tiếp chào hỏi một quyền vào mặt Ngu Bắc Châu.
Quyền phong của hắn sắc bén, dứt khoát tàn nhẫn, không chút lưu tình, thậm chí còn mang theo nội lực.
Nếu hoàn toàn đánh trúng, có thể nứt xương biến thành mặt liệt.
“Hây da!”
Ngu Bắc Châu không chút thành ý nghiêng đầu tránh né, tay không đối kháng cùng với Tông Lạc bên vách núi.
Y vừa đánh vừa cười, tốc độ ra đòn càng lúc càng nhanh, dung nhan tuyệt sắc không giống người thường lộ ra nụ cười mỹ lệ, mắt phượng thường ngày luôn mang theo chút lười biếng, không hiểu vì sao lại sáng đến kinh người.
“Đúng, đúng, chính là như vậy.”
Y bệnh hoạn hài lòng cảm thán: “Như vậy mới đúng...... Sư huynh, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thay đổi.”
Đối với Tông Lạc mà nói, chẳng qua chỉ là hai năm phòng thủ biên quan, cùng với một năm sau khi chết.
Nhưng mà đối với hắn mà nói, đó là mười năm đằng đẵng.
Mười năm, quá dài, cũng quá lâu.
Lâu đến nỗi khi gặp lại, máu cả người y lập tức sôi trào.
Nghĩ đến đây, Ngu Bắc Châu đột nhiên hỏi hắn: “Sư huynh, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, vì sao mình lại trùng sinh?”
Tông Lạc bỗng dưng dừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường khó tin: “Là ngươi?!”
“Đương nhiên.” Ngu Bắc Châu mỉm cười thừa nhận, “Quay ngược thời gian mà thôi, bí tịch Quỷ Cốc không phải có ghi chép sao, chẳng lẽ sư huynh chưa từng nghe đến tiên thuật này?”
Đúng rồi, đương nhiên là hắn.
Tiên pháp thất truyền từ lâu thì sao chứ? Đường đường là con cưng của Thiên Đạo, nam chính trong sách, chẳng lẽ còn không dùng được?
Giờ khắc này, nỗi kinh ngạc và khiếp sợ trong lòng Tông Lạc không thể diễn tả bằng lời.
Hắn đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ là Ngu Bắc Châu.
Sao có thể chứ?
“Ngươi vì cái gì...”
Tông Lạc không hiểu, tại sao Ngu Bắc Châu lại muốn hắn trùng sinh.
Kẻ thù cũ đã chết, nếu là người bình thường, chẳng phải nên vỗ tay ăn mừng sao? Tại sao tên này lại hành động như thế.
Ngu Bắc Châu giống như nghe được chuyện cười gì đó, bả vai không ngừng run rẩy, cất tiếng cười to. Tiếng cười vang vọng sơn cốc, khiến người ta lỗ tai tê dại.
Cười xong, y hạ giọng, ngữ khí thân mật lại mập mờ, ngập tràn sát ý.
“Bởi vì...... Ta thật sự rất hận ngươi, sư huynh.”
“Hận đến mức khi ngươi chết, ta đem thi thể ngươi khâu lại, đặt vào quan tài băng, ngày đêm canh giữ. Hận đến mức thà rằng quay ngược thời gian, cũng muốn tự tay giết chết ngươi.”
—-----
Chú thích:
*Đường Thục: xuất xứ từ bài thơ Đường Thục Khó Đi ( tên Hán Việt là Thục Đạo Nan) của Lý Bạch.
—-----