Editor: Gấu Gầy
Đã lâu lắm rồi Ngu Bắc Châu không gặp Tông Lạc.
Không, nói vậy cũng không đúng.
Bọn họ rõ ràng ngày đêm gặp nhau.
Ít ai biết được, trong tẩm cung của tân đế có một cỗ quan tài băng hàng vạn năm tuổi.
Mà người nằm trong quan tài băng, chính là Tam hoàng tử Uyên triều mười năm trước đã rút kiếm tự sát dưới Hoàng thành Đại Uyên.
Ngu Bắc Châu ngồi ngay ngắn trên đài cao, mặc long bào hồng kim, một tay chống cằm, chán chường nhìn khuôn mặt nơm nớp lo sợ của văn võ bá quan phía dưới.
Ai không biết, ai không hiểu, vị tân đế mười năm trước đoạt nước này tính tình vô cùng hung bạo, đừng nói Uyên Đế, y so với Thương Trụ Hạ Kiệt* còn tàn nhẫn hơn.
Lúc trước Uyên Đế tại vị, tốt xấu gì cũng san bằng sơn hải, chỉ còn thiếu một quốc gia là có thể nhất thống thiên hạ. Mặc dù dân chúng các nước nhắc tới chính quyền chuyên chế của Đại Uyên, đều lắc đầu thở dài, anh hùng thiên hạ hận không thể khởi nghĩa, tìm người thay thế. Nhưng dù sao quốc quân Đại Uyên đối với nước nhà cũng tận tâm tận tụy, lại không ngừng nỗ lực làm giảm mâu thuẫn, vì vậy bình ổn rất nhiều.
Tuy nhiên, sau khi Uyên Đế đột ngột qua đời vì bạo bệnh, mọi thứ đã thay đổi.
Bắc Ninh Vương Ngu Bắc Châu công khai đứng về phía Tứ hoàng tử, chính thức tham gia cuộc chiến đoạt trữ.
Tuy rằng hết thảy đều kinh ngạc Tứ hoàng tử chưa từng công khai tranh đấu lại mưu sâu như vậy, nhưng bao năm qua, ngôi vị Hoàng đế của Tông gia Đại Uyên đều phải trải qua tranh giành đẫm máu, chỉ có thể coi là tiếp nối truyền thống vẻ vang của gia tộc.
Dù sao Tông gia cũng mặc kệ hình tượng của mình trong lịch sử, tiền triều trong lịch sử do bọn họ biên soạn cũng không được mấy câu tốt, chẳng lẽ hậu thế lại nói tốt cho bọn họ?
Ngũ Lục hoàng tử vừa sợ vừa giận, không ngờ Tứ hoàng huynh ngày thường phong lưu chưng diện không chỉ tích góp lực lượng, mà còn lôi kéo một đại trợ lực là Bắc Ninh Vương.
Dưới trướng Bắc Ninh Vương có Thiên Cơ quân, mưu sĩ tài ba tầng tầng lớp lớp.
Muốn nhân tài có nhân tài, muốn binh quyền có binh quyền, quyền cao chức trọng. Được y tương trợ, giống như đã thắng ngay vạch xuất phát.
Xem ra lần này, Tứ hoàng tử sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Mọi người trong triều nhao nhao thở dài, chuẩn bị lo liệu hậu sự cho Uyên Đế.
Rõ ràng Tam hoàng tử điện hạ mới thích hợp với vị trí đó.
Không ít người nghĩ vậy, chỉ tiếc là không ai dám nói.
Tựa như trọng thần trong triều không ai hiểu được, vì sao Uyên Đế vào đêm bạo bệnh lại hạ thánh chỉ ban kiếm tự sát như vậy.
Vào thời điểm đó, một nửa văn võ bá quan vô cùng kinh hoảng, nhiều lần nghiệm chứng, cuối cùng xác định thánh chỉ thật sự do chính Uyên Đế viết, đóng dấu Hoàng Thiên ngọc tỷ của Đại Uyên, bất luận thế nào cũng không thể giả được.
Ngay cả Ngu Bắc Châu cũng không hiểu.
Rõ ràng Tông Lạc có thể cưỡi ngựa rời đi, trở lại biên quan, tập hợp quân binh tạo phản.
Nhưng hắn không làm.
Hắn lựa chọn ở dưới tường thành rút kiếm tự sát.
Lúc nghe được tin, Ngu Bắc Châu chỉ cảm thấy thật hoang đường nực cười.
Sư huynh của y bề ngoài vẫn luôn bình tĩnh ổn trọng. Giống như một vị tiên nhân cao cao tại thượng, lạnh lùng quan sát mọi việc, nhìn như khiêm tốn, thật ra nội tâm nổi loạn, kiêu ngạo hơn ai hết.
Người như vậy, đáng lẽ phải dẫn binh xông vào kinh, bức tới giường bệnh Uyên Đế hỏi cho rõ, vì sao năm đó Vu tế đại điển qua đi liền chán ghét hắn, vì sao điều hắn đến biên cương, vì sao hạ thánh chỉ ban chết.
Sao lại chết như vậy được?
Không ai hiểu. Ngu Bắc Châu cũng không hiểu.
Đợi đến khi y đi nhặt xác, vẫn nghĩ mãi không ra.
Trong thời gian đoạt trữ, Hoàng thành giới nghiêm, dân chúng không được tùy ý ra ngoài. Mọi nhà đều biết Tam hoàng tử tự sát dưới thành, dân chúng bày hoa lan trước cửa, dán giấy trắng, dùng hành động âm thầm bày tỏ lòng thương tiếc.
Ba ngàn Huyền Kỵ chết trận dưới chân thành, mây đen nặng nề, lóe lên sấm chớp.
Mặt đất cháy đen, máu tươi đọng lại trong vũng nước sau trận mưa to, làm nhoè đi sắc đỏ đến kinh người.
Giữa đao kiếm thương kích, bạch y kiếm khách quỳ rạp xuống đất, tóc đen loã xõa, trên cổ nổi lên vết máu.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, khuôn mặt chuyển sang màu xanh xám xịt của người đã chết. Nhưng hắn vẫn dùng Thất Tinh Long Uyên chống đỡ thân thể của mình, thà chết cũng không ngã xuống, giống như vị vua duy nhất trên chiến trường.
Suốt một ngày, không ai dám đặt chân đến. Binh lính chỉ dám đứng trên tường thành trầm mặc nhìn ra xa, yên lặng trận nhìn tang lễ bi tráng.
Ngu Bắc Châu thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy thi thể lạnh băng.
Y cúi đầu nhìn người trong lòng, hiếm khi dâng lên hứng thú, đưa tay gạt tóc dính đầy máu ra, chăm chú nhìn vào đôi mắt nhắm chặt.
Lúc còn sống, lần nào gặp mặt cũng đều nổi lên gió tanh mưa máu.
Khi chết đi rồi, mới có thể gần gũi, nghe lời như vậy.
Y cười nhạo một tiếng: “Sư huynh cũng thật đáng thương, cuối cùng lại để kẻ thù truyền kiếp giúp ngươi nhặt xác.”
Kỳ quái chính là, rõ ràng cường địch cả đời đã chết, y nên vui mừng mới phải.
Thế nhưng Ngu Bắc Châu không hề cảm thấy vui vẻ. Ngược lại giống như thiếu mất thứ gì.
Rốt cuộc thiếu cái gì đây?
Sau đó, dưới sự ủng hộ của hắn, Tứ hoàng tử ẩn nhẫn nhiều năm cuối cùng cũng thành công ngẩng mặt. Tông Vĩnh Liễu cả người lẫn phủ đều bị Thiên Cơ quân trấn áp, đại thế đã mất. Tông Nguyên Vũ bị ép tới vách núi, kẻ thù bao vây, bất đắc dĩ lao người nhảy xuống, không còn thi thể.
Vào đêm đại cục đã định, Thừa tướng Bùi Khiêm Tuyết bỗng nhiên nói trên người mình có mật chỉ được Uyên Đế phó thác trước khi lâm chung, nói Tứ hoàng tử không phải Thái tử Uyên Đế vừa ý, đăng cơ như vậy là danh bất chính ngôn bất thuận, trăm triệu lần không thể.
“Bùi thừa tướng nói những lời này, đừng quên ngài cũng là người của chúng ta.”
Đứng trước điện Kim Loan, Tông Thừa Tứ cười to: “Danh bất chính ngôn bất thuận thì sao? Chỉ cần ngài mở miệng vàng, thiên hạ này rốt cuộc vẫn là của ta.”
“Hự...”
Một giây sau, vẻ mặt của hắn đông cứng lại.
Tướng quân áo đỏ đứng bên cạnh hắn, nhàn nhạt rút kiếm.
Trên mũi kiếm vẫn còn vết máu đỏ tươi, nhưng Ngu Bắc Châu chỉ liếc nhìn qua cũng thấy dơ bẩn, so ra kém xa mùi thơm người nọ.
“Tứ điện hạ nói đúng, nếu đều là danh bất chính ngôn bất thuận, vậy ngôi vị Hoàng đế này, bản vương cũng muốn đến tranh.”
Lúc Tông Thừa Tứ chết, khuôn mặt vặn vẹo đầy vẻ khó tin.
“Hoài Nam...... Ngươi......”
Ngu Bắc Châu biết, nếu y nói thẳng với Tông Thừa Tứ, lấy tình ý của hắn đối với y, có lẽ sẽ nhường ngôi.
Chỉ là y không muốn.
Không ai nghĩ tới Ngu Bắc Châu lại to gan làm càn như vậy, ngay cả Bùi Khiêm Tuyết cũng thoáng giật mình.
Trước đây dù Bắc Ninh Vương tính tình quái đản, cũng chỉ hành xử có chút ngang tàng, danh tướng thiên cổ mấy ai mà không lập dị? Căn bản không có gì lạ.
Nhưng hiện giờ, y đã thẳng tay xé rách lớp ngụy trang cuối cùng.
Không cần thiết.
Quả thật không cần thiết, bởi vì người có thể nhìn thấu lớp ngụy trang kia đã chết.
Dưới sự trấn áp nhuốm đầy màu máu, thay đổi triều đại trở nên vô cùng đơn giản. Huống chi hiện giờ Đại Uyên nhuệ bất khả đương*, nhất thống thiên hạ đã trở thành xu thế. Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.
Năm Vu Nguyên thứ nhất, Vệ Quốc diệt vong, tân đế đăng cơ.
Tất cả mọi người giống như một con rối dây, lặp đi lặp lại tiến trình nhàm chán ngày này qua ngày khác.
Cho đến lúc này.
Ngu Bắc Châu chợt cảm thấy tinh thần rệu rã: “Bãi triều.”
Nói xong, y lập tức rời khỏi long ỷ.
“Thần cung tiễn Bệ hạ!”
Toàn bộ người trong điện đều nơm nớp lo sợ, run rẩy cúi đầu thật sâu, không ai dám ngăn cản.
Ngu Bắc Châu cũng không muốn nhìn thêm, chắp tay sau lưng trở về tẩm điện.
Sau khi y lên ngôi, người trong cung gần như bị đuổi hơn phân nửa.
Tân đế chán ghét người khác đến gần, mọi việc đều tự mình làm, không ai được phép bước vào tẩm điện.
Hậu cung bỏ trống nhiều năm, triều thần hầu như đều là cựu thần tiền triều, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện phục quốc, ước gì Ngu Bắc Châu vô hậu. Về phần những người như Diệp Lăng Hàn hay Công Tôn Du, trong lòng ít nhiều ngưỡng mộ, càng không có thể nào khuyên can.
Dần dà, nội cung trở nên quạnh quẽ.
Chính giữa tẩm điện đặt quan tài băng.
Bởi vì chiếc quan tài băng, trong điện quanh năm phải để đầy băng, lạnh không thể tả.
Hoàng đế trẻ tuổi dung nhan tuấn mỹ thong thả bước tới gần.
Thời gian cũng không để lại trên mặt y bao nhiêu dấu vết, đôi mắt phượng vẫn sắc bén giương lên như cũ, ngang tàng cao ngạo. Long bào đỏ rực khác với huyền sắc của Đại Uyên, dường như đang nhắc nhở y và thế nhân, giang sơn đổi chủ, thay đổi triều đại.
Ngu Bắc Châu tới gần quan tài băng, tùy ý ngồi xuống, chống đầu nhìn vào.
Người nằm trong bên trong đã sớm rửa mặt chải đầu, y phục trắng tinh, mặt mày sạch sẽ.
Bỏ qua vết khâu dữ tợn trên cổ, Tam hoàng tử Đại Uyên giống như đang ngủ.
Một hồi say giấc, mộng mị kinh niên, sương trắng vây quanh, dường như sắp thành tiên vậy.
“Sư huynh hình như đã chết chín năm, không có huynh đối nghịch với ta, cuộc sống thật gian nan quá.”
Chỉ hơi dùng sức một chút, nắp quan tài băng đã được mở ra.
Ngu Bắc Châu cảm khái sờ lên ngực Tông Lạc, giống như nơi đó còn đang đập.
Nhưng kì thực, chỉ có trái tim của y loạn nhịp, động mạch của y kích động.
“Sư huynh, huynh lạnh quá.”
Đế vương tóc đen áo đỏ rũ mắt, vô cùng thuần thục bò vào bên trong.
Không gian trong quan tài băng không lớn, nhưng cũng dư dả để hai người nằm cạnh nhau.
Ngu Bắc Châu không thể nhớ rõ mình đã trải qua bao nhiêu đêm trăng phát bệnh ở đây.
Tẩm điện bị y phong toả, y điên cuồng lăn lộn trên sàn, năm ngón tay cào đến máu chảy đầm đìa, cũng không cách nào giảm bớt cảm giác nóng khát từ nơi sâu thẳm bên trong linh hồn truyền tới.
Nhưng mà hoa trong gương trăng trong nước*, chung quy vẫn là bọt biển.
Chỉ có những thứ còn thiếu vẫn đang kêu gào không biết mệt mỏi.
Rõ ràng cái gì y cũng có, trở thành người đứng đầu thiên hạ, nhưng dường như lại chẳng có gì, còn thua cả một kẻ ăn mày.
“Sư huynh chết rồi, mọi thứ dường như trở nên nhàm chán.”
Vinh hoa phú quý, thống trị thiên hạ, vạn đời thiên thu.
Nếu hắn không chứng kiến, còn có ý nghĩa gì?
Phải làm gì đó để mọi thứ trở nên thú vị. Ngu Bắc Châu thầm nghĩ.
Vu Nguyên năm thứ chín, tân đế bước vào đại trận*.
Mở mắt ra lần nữa, đã trở lại biên cương mười năm trước.
Phó tướng đưa tin chiến sự, Tam hoàng tử đã tử chiến sa trường trong trận Hàm Cốc Quan.
......
“Trận chiến ở Hàm Cốc Quan ngày đó, ta đã đoán được sư huynh chưa chết.”
Ngu Bắc Châu cười nói: “Một năm sau nhìn lại, quả nhiên là như vậy.”
“Không ngờ sư huynh vẫn còn nhớ rõ ký ức đời trước, quả là vô cùng kinh hỉ*.”
Kiếp trước chín năm, kiếp này một năm.
Mười năm, quá dài, cũng quá lâu.
Lâu đến mức y không nhớ nổi mình đã đối chọi gay gắt ra sao với Tông Lạc, ăn miếng trả miếng không chết không thôi như thế nào.
Có lẽ đó chỉ là một loại chấp niệm, Ngu Bắc Châu từng rất nhiều lần nghĩ như vậy.
Thế nhưng trong vô số ngày bọn họ đối địch, Ngu Bắc Châu chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh Tông Lạc sẽ chết trên tay y.
Sau khi sống lại, Ngu Bắc Châu mới phát hiện ra......
Cho dù kiếp này gặp lại, Tông Lạc vẫn dễ dàng khơi lên hứng thú của y.
Tìm hắn và giết hắn.
Trong vô số đêm dài, sát ý không ngừng kêu gọi.
Ân oán, hận thù, chém giết đan xen.
“Sư huynh, ngươi có biết không?”
Y vừa thở dài, lại như than thở: “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã có dự cảm.”
“Chúng ta sẽ dây dưa thế này, đến chết...... cũng không thể dừng lại được.”
—----
Chú thích:
*Thương Trụ Hạ Kiệt: Hai vị hoàng đế nổi tiếng hôn quân tàn bạo.
*Nhuệ bất khả đương: sắc bén không thể chống nổi, sức mạnh không thể nào chống lại nổi.
*Hoa trong gương, trăng trong nước: ở đây chỉ ảo ảnh, ảo mộng.
*Đại trận: ở đây chỉ trận pháp lớn, cực kỳ nguy hiểm.
*Kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng.
—-----