Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 5: Chương 5




Editor: Gấu Gầy

Lời nói của Mục Nguyên Long khiến tất cả quân Huyền Kỵ trầm mặc.

Trong lúc nhất thời, trên trời dưới đất chỉ có tiếng mưa rơi rào rào, gió gào thét cuốn tới, đập vào mặt đất quét theo lá rụng.

Bọn họ đứng yên cơn mưa xối xả, nước mưa lạnh như băng từ nón giáp chảy tới cằm, chảy xuống giáp ngực, khôi giáp đen tuyền cứ thế được nước mưa rửa sạch, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Mục tướng quân, Tam điện hạ ngài ấy...... Ngài ấy đã.....”

Đội trưởng lắp bắp lên tiếng, âm thanh khô khốc, cổ họng nghẹn lại, nói không nên lời.

“Đúng vậy.”

Mục Nguyên Long cười khổ: “Là ta hoang tưởng.”

Nếu Điện hạ còn ở đây, bọn họ sao đến mức ngay cả Nam Lương cũng không lấy được?

Cằm dây cương trong tay, hắn nhìn về bên kia lần cuối.

Dưới mái hiên bị màn mưa che lấp, thân ảnh màu trắng đã biến mất không thấy nữa, giống như trăng trong nước hoa trong gương, một hồi trăng thu ảo mộng.

Giống như trong giấc mộng kia, Tam hoàng tử một mình dụ địch vào sâu, cuối cùng dứt khoát kề kiếm ngang cổ mình như vậy.

Mục Nguyên Long quay đầu, khẽ quát một tiếng, dùng sức kẹp chặt bụng ngựa.

Nương theo tiếng vó đạp mưa, Huyền Kỵ binh được huấn luyện nghiêm trang dần biến mất ở cuối đại lộ.

Cách đó không xa, Tông Lạc nhìn bọn họ rời đi, lặng lẽ kéo lụa trắng lên, tiếp tục che đôi mắt của mình, đứng yên không tiếng động.

Bây giờ còn chưa phải lúc,

ít nhất phải đợi đến khi thực hiện được bước đầu tiên của kế hoạch sau khi bị Ngu Bắc Châu phá ngang...... Hắn mới có thể hợp tình hợp lý xuất hiện trở lại trước mặt quân Huyền Kỵ, nếu không Uyên Đế sẽ sinh nghi.

Trên đường trở về, Cố Tử Nguyên không ngừng nói chuyện, thần sắc phấn khởi.

“Vừa rồi ta mua vài loại danh tiên, có hoa mai, hoa đào, có loại phía trên đường viền còn rải phấn vàng rất đẹp, Lạc huynh muốn loại nào?”

Tông Lạc bị hắn làm cho nhức đầu: “Bình thường một chút là được rồi.”

“Ta biết mà.” Cố Tử Nguyên lập tức lộ ra nụ cười hiểu ý: “Ta chọn đều là màu sắc trang nhã, huân hương là từ Hàn Lư mang đến. Sau khi Lạc huynh viết xong đưa cho ta hun một chút là được.”

Tông Lạc nhận lấy một xấp danh tiên, cám ơn rồi xoay người đặt lên bàn học trong phòng.

Đèn dầu mông lung chiếu xuống mặt bàn, tạo nên ánh sáng lờ mờ, in lên những chiếc bóng sâu nhợt nhạt.

Ngoài bệ cửa sổ, mưa vẫn còn rơi, tí tách tí tách, đánh vào song cửa sổ.

Ngọn lửa chập chờn hồi lâu, cuối cùng cũng tắt.

Đêm đó, Tông Lạc mơ một giấc mộng dài.

Hắn mơ về quá khứ của mình.

Ban đầu, hắn chỉ là giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh bình thường, mỗi ngày cẩn trọng làm nghiên cứu, đồng thời hướng dẫn sinh viên.

Một ngày nọ, sau khi xem xong luận văn khó hiểu của sinh viên, Tông Lạc ngồi phịch xuống ghế, theo thói quen bật điện thoại di động lên, tìm mấy quyển tiểu thuyết trên mạng đọc giải trí.

Sau đó hắn bấm vào văn án <<Có thể uống một ly không?>>.

Văn án tương đối thú vị, tóm tắt khái quát cốt truyện, kể về một nhân vật chính lòng dạ tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác đoàn sủng vạn người mê, từ một công tử thế gia Vệ Quốc quật khởi, trở thành một kẻ làm mưa làm gió giữa bảy nước, quyền thế ngập trời, cuối cùng mưu quyền soán vị, thành công thống nhất Trung Nguyên.

Tông Lạc liếc nhìn bình luận, phát hiện tác giả còn đang đăng nhiều kỳ, mới viết bốn mươi chương, cốt truyện vừa mới tiến triển đến đoạn nhân vật chính được phong vương, còn chưa tiết lộ CP* chính thức. Khu vực bình luận nhanh như chớp xảy ra đại chiến, người hâm mộ kiểu nào cũng có, rất nhiều người ủng hộ theo hướng NP*, cũng có không ít fan chỉ hâm mộ một mình nhân vật chính.

Quan trọng nhất là, nhân vật chính còn là một mỹ cường thảm thông minh yêu nghiệt.

Sắc đẹp chính là tiêu chuẩn của nhân vật chính vạn người mê. Có thể ở loạn thế mưu quyền soán vị, sức mạnh đương nhiên không phải bàn. Còn đáng thương, nghe nói từ nhỏ thân mang ác bệnh, mỗi khi đến đêm trăng tròn đều không thể khống chế tổn thương bản thân, tuy rằng chính văn không có viết, nhưng độc giả trong khu bình luận đã tự lái vài đường.

Cuối cùng, dù mới bốn mươi chương, nhưng Tông Lạc vô cùng hứng thú.

Bởi vì hôm sau còn phải dậy sớm viết tài liệu xin kinh phí, đêm nay phải ngủ sớm, cho nên Tông Lạc chỉ nhấn vào xem ba chương rồi đặt điện thoại xuống ngủ.

Sau đó giấc ngủ này, liền ngủ đến không dậy nổi.

Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình cực kỳ vinh hạnh được xuyên sách, tác giả dù đã cập nhật vẫn chưa hoàn chính văn, hắn trở thành bia đỡ đạn cho chó xuất hiện ngay chương đầu.

Đại Uyên là quốc gia cuối cùng thành công thống nhất Trung Nguyên trong “Có thể uống một ly không?”, cũng là giường ấm để nhân vật chính thực hiện dã tâm, mưu quyền soán vị.

Tông Lạc xuyên thành Tam hoàng tử của Đại Uyên.

Thời điểm Tam hoàng tử Uyên triều ra đời, đương kim Uyên Đế vẫn chỉ là một Hoàng tử, sức mạnh của Đại Uyên cũng không cường thịnh như sau này. Lúc ấy, quốc gia cường đại nhất chính là Vệ quốc vừa mới thực thi cải cách.

Vì thế, dưới sự bức bách của đại quân Vệ quốc, Tam hoàng tử bốn tuổi bị ép phải rời khỏi hoàng thành, đến Vệ quốc làm con tin.

Từ nhỏ làm con tin lớn lên ở nước khác, có thể hình dung cuộc sống khó khăn thế nào.

Cũng may, mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng Vệ quốc có một thế gia cùng hoàng thất kết làm thông gia nguyện ý ngầm tiếp nhận hắn, không đến mức để cho Tam hoàng tử Uyên triều như hắn phải tha hương chết đói.

Cảm kích rất nhiều, Tam hoàng tử kết bạn với công tử của thế gia này - Ngu Bắc Châu.

Thân là nhân vật chính đoàn sủng vạn người mê, Ngu Bắc Châu đương nhiên cũng xuất thân cao quý, xét về quan hệ huyết thống còn là anh em họ của Hoàng thái tử Vệ Quốc, nhưng y không hề để ý đến thân phận con tin của Tam hoàng tử. Vì thế hai người vừa gặp đã vô cùng hợp ý, trở thành bạn tốt không giấu nhau chuyện gì.

Nhưng dù sao <<Có thể uống một ly không?>> cũng là tiểu thuyết đam mỹ, nhân vật chính có hào quang “Chỉ cần là người sẽ yêu ta” treo trên đỉnh đầu, cho nên thuận lý thành chương, hai người trúc mã kề cận bên nhau, Tam hoàng tử liền nảy sinh cảm giác ái mộ mông lung đối với Ngu Bắc Châu công tử.

Tông Lạc: “...” Giảng viên cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Không phải bọn họ chỉ mới bảy tuổi thôi sao, sớm như thế đã nghĩ đến chuyện tình yêu, cái này mà cũng hợp lý?

Hợp lý hay không thì không biết, dù sao tác giả đã viết như vậy.

Không chỉ thế, trong <<Có thể uống một ly không>> còn viết, một lần nọ Ngu Bắc Châu cùng với Tam hoàng tử ra ngoài, bị Quỷ Cốc Tử vân du nhìn trúng, muốn thu hai người làm đệ tử quan môn*.

Ngu Bắc Châu vui vẻ nhận lời, còn Tam hoàng tử vì nhiều lý do nên không đồng ý, cho nên hai người đành phải chia tay, hẹn mười năm sau gặp lại.

Mười năm sau, Ngu Bắc Châu xuất sư, bước lên con đường khuấy động phong vân bảy nước.

Trận chiến đầu tiên của y là lợi dụng thân phận con tin của bạn thân thời thơ ấu, thành công khơi mào mâu thuẫn giữa Vệ quốc và Đại Uyên.

Y tự tay hạ độc Tam hoàng tử, giá họa cho người khác. Bốn lạng đẩy bạt ngàn cân, dễ dàng tiêu diệt một Ngu thị thế gia to lớn như vậy, trừ khử tông thân thị tộc sinh dưỡng mình, cuối cùng toàn mạng thân trở ra, người khác nhìn vào còn tưởng y gặp tai bay vạ gió.

Tam hoàng tử đáng thương trong nguyên tác ngày đêm thương nhớ tiểu trúc mã của mình, mấy lần Đại Uyên phái người đến đón hắn đều không chịu trở về, thầm nghĩ chờ Ngu Bắc Châu xuất sư, gặp mặt bạn tốt duy nhất của mình lần cuối.

Ai ngờ thật sự là lần cuối cùng, bởi vì sau khi gặp lại đã bị đầu độc chết.

Mãi đến khi chết, Tam hoàng tử cũng không biết, kỳ thật Ngu Bắc Châu chưa từng coi hắn là trúc mã, nhiều lắm chỉ là một cục đá kê chân hữu dụng, dùng xong thì vứt, chưa hết chương một hắn đã ôm hận xuống Cửu Tuyền.

Lúc đọc truyện, Tông Lạc cảm rất bình thường, thậm chí còn cảm thán nhân vật chính quả nhiên thủ đoạn nhẫn tâm giống như tác giả nói, rất có mị lực!

Bây giờ đến phiên hắn xuyên thành bia đỡ đạn, hắn hận không thể suốt đêm tìm mua vé lên xe lửa thoát khỏi thế giới này.

Tuy rằng xem không được mấy chương, nhưng nhờ phúc của khu bình luận. Tông Lạc vẫn biết rõ tính cách thật sự của nhân vật chính trong <Có thể uống một ly không>, giữa những hàng chữ bộc lộ ra ý tứ hàm xúc “Thằng nhãi này không phải thứ tốt gì“.

Trong sách, Ngu Bắc Châu giỏi về đùa bỡn quyền mưu, tính toán lòng người. Dã tâm bừng bừng thâm độc tàn nhẫn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, làm việc hoàn toàn dựa theo sở thích. Ngay cả thân nhân ruột thịt nói diệt liền diệt. Bản tính quán đản vô phương cứu chữa, điên tới cực điểm.

Cứ như vậy, trong sách vẫn có rất nhiều người tiếp tục đi theo y, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, thề sống chết trung thành, giúp y mưu quyền soán vị, thay đổi triều đại.

Lúc Tông Lạc xuyên qua, Tam hoàng tử đã bảy tuổi, chính thức chạm trán Ngu Bắc Châu. Hai người là bạn thân, lúc không có việc gì, thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi.

Tông Lạc sau khi biết, hận không thể phân rõ giới hạn với Ngu Bắc Châu ngay lập tức.

Vì thế một tháng tiếp theo, Ngu Bắc Châu chỉ cần tới tìm hắn chơi, hắn đều bảo người hầu thoái thác, giả vờ đau ốm nằm trên giường.

Thật vất vả mới đến ngày ngày sinh nhật, Tông Lạc len lén mang theo bao hành lý ra cửa, căn cứ vào vị trí viết trong sách, sớm đến nơi Quỷ Cốc Tử xuất hiện.

Quả nhiên, Tông Lạc ở nơi đó gặp được Quỷ Cốc Tử, hơn nữa đối phương cũng giống trong sách hiện ra, muốn thu hắn làm đồ đệ.

“Kẻ hèn này ở Quỷ Cốc, đêm qua xem thiên tượng, tính toán đến phía tây có tin vui. Quả nhiên là vậy.”

Trung niên đạo sĩ ném ra ba đồng tiền, rũ mắt nhìn xuống, lộ vẻ hài lòng: “Ta thấy ngươi căn cốt hiếm có, là kỳ tài luyện võ, vận mệnh phi phàm, sau này định sẵn không phải nhân vật tầm thường. Ngươi có nguyện bái ta làm thầy, dốc lòng mười năm tu luyện?”

Thế nhân đều biết Quỷ Cốc tiên sinh quanh năm vân du tứ hải, hành tung bất định, ngay cả Thái Vu cũng không đoán ra chỗ ở của ông, nói là bị thiên cơ che lấp, không thể tiết lộ. Càng có thể xác minh tính chân thật của giấc mơ.

Tông Lạc nhớ rõ, trong sách Tam hoàng tử sở dĩ cự tuyệt bái sư, là bởi vì không muốn để người thân ở Đại Uyên xa xôi lo lắng.

Hiện giờ, hắn đã trở thành Tam hoàng tử, mệnh cũng sắp tàn, quan tâm chuyện đó làm gì chứ?

Hắn vội vàng quỳ xuống đất dập đầu hành đại lễ, không chần chừ cùng Quỷ Cốc Tử rời khỏi nơi thị phi Vệ quốc này.

Bản thân Quỷ Cốc Tử là một nhân vật toàn năng, đệ tử của ông cũng vậy, trên có thể ngâm thơ làm phú, dưới có thể ra trận giết địch, chuyện trò vui vẻ thao túng ván cờ thiên hạ, hành tung trải rộng bảy nước đại hoang.

Hơn nữa Tông Lạc căn cốt lạ kỳ, dưới vỏ bọc là một người trưởng thành không nói, còn mang theo trí tuệ của tương lai, thiên tư thông minh nói một hiểu mười, khiến Quỷ Cốc Tử yêu thích, dốc lòng truyền thụ.

Vừa vặn là Tông Lạc sau khi xuyên thư đối với thế giới này cũng cảm thấy hứng thú, chưa kể bên trong <có thể uống một ly không?> còn có chút bối cảnh huyền huyễn, có vu cổ, cũng có khinh công nội lực, một kiếm tuy rằng không thể chẻ sơn hà, nhưng xẻ tường vẫn được.

Cố gắng học, nói không chừng còn có thể tìm được cách xuyên trở về hiện đại.

Ngay khi Tông Lạc đang yên tâm học nghệ, tưởng rằng mình đã thoát khỏi đường chết, không ngờ vào năm thứ hai, Quỷ Cốc Tử đột nhiên dẫn theo một thiếu niên mặc hồng y đến chỗ hắn.

“Đây là sư đệ của con, cũng là vị đệ tử chân truyền cuối cùng của vi sư, tên là Ngu Bắc Châu.”

Quỷ Cốc Tử vẫy tay: “Đến, mau gọi sư huynh.”

“Cẩn Du! ngươi không sao thật là quá tốt.”

Tiểu thiếu niên từ phía sau thò đầu ra, mỉm cười ngọt ngào với hắn: “Ngu gia cùng hai nước tìm kiếm ngươi khắp nơi, tìm mãi mà không thấy, thì ra ngươi ở chỗ này!”

Tông Lạc lạnh mặt.

Theo lý mà nói tên tự phải đợi đến lễ gia quan mới đặt, nhưng Tam hoàng tử còn nhỏ đã xa xứ, nếu vận khí không tốt thì lễ gia quan phải cử hành tại Vệ quốc, cho nên trước lúc rời Đại Uyên đã lấy cái tên này.

Tam hoàng tử ngưỡng mộ Ngu Bắc Châu, đương nhiên nói cho y biết tên tự của mình.

Quỷ Cốc Tử chắp tay sau lưng nói: “Lễ nghi không thể bỏ qua, dù trước kia quen biết, sau khi vào phái vẫn phải tuân thủ quy tắc.”

“À...... Vậy được rồi.”

Vì thế Tiểu Ngu Bắc Châu đành phải ngoan ngoãn đứng thẳng: “Sư huynh.”

Trong sách viết giai đoạn đầu vì thu liễm, Ngu Bắc Châu thường xuyên ngụy trang bản thân thành một dáng vẻ vô hại, cũng nhờ vậy đã thành công lừa gạt Tam hoàng tử, để cho đối phương móc tim móc phổi vì y.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vô duyên vô cớ cao hơn một bậc, Tông Lạc cảm thấy rất sảng khoái.

Kế tiếp, toàn bộ Quỷ Cốc vui vẻ hòa thuận.

Ngu Bắc Châu tuy rằng bản tính tàn nhẫn, nhưng dù sao vẫn chưa đủ lông đủ cánh, lúc này khá giống như trong sách viết, khi còn nhỏ đa số đều ngụy trang.

Y vô cùng thảo mai, rất biết cách nói chuyện, dễ lấy lòng người khác, hơn nữa còn có thuộc tính đoàn sủng vạn người mê, vì thế trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ trên dưới Quỷ Cốc đều bị vị tiểu sư đệ miệng ngọt này thu phục, ngoại trừ Tông Lạc.

Không chỉ không dính chiêu, Tông Lạc còn vô cùng thờ ơ lãnh đạm.

Ban đầu, Ngu Bắc Châu còn có thể giả bộ bạch liên hoa, mỗi ngày tình cờ gặp mặt đều nháo lên hỏi hắn vì sao lúc trước không từ mà biệt, vì sao đột nhiên lãnh đạm như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm Cẩn Du mất hứng.

Bị làm phiền, Tông Lạc bỏ lại một câu: “Chỉ có bạn bè mới có thể gọi tên tự, ta và ngươi còn chưa cập quan, lại là sư huynh đệ, bây giờ không giống ngày xưa, xưng hô cũng nên thay đổi.”

Sau đó hắn liền thưởng thức toàn bộ quá trình biến đổi vặn vẹo trên khuôn mặt nguỵ trang hoàn hảo của Ngu Bắc Châu.

Rốt cuộc vẫn còn trẻ, đạo hạnh còn nông, đấu không lại Tông Lạc sống đến hai đời.

Từ sau lần tan rã không vui, một thời gian dài Tông Lạc chưa từng chạm mặt Ngu Bắc Châu.

Đối phương cũng ý thức được Tông Lạc chỉ sợ đã biết chút gì đó, âm thầm ra tay thăm dò, nhưng mấy lần ngáng chân đều bị hắn lạnh nhạt, y quyết định cầm kiếm tìm tới cửa.

Sau khi tay không đánh một trận trong cốc, Ngu Bắc Châu rốt cục dỡ xuống dáng vẻ ngụy trang làm bộ làm tịch, quan hệ hai người coi như kết thúc.

Bề ngoài huynh hữu đệ cung, sau lưng hạ độc thủ với nhau. Đương nhiên, Tông Lạc lúc nào cũng chiếm thượng phong.

Ngu Bắc Châu dù có tài giỏi đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ, sau này lợi hại bao nhiêu cũng là chuyện của sau này. Tông Lạc trước khi xuyên sách đường đường là giảng viên, nét mặt nghiêm nghị, yêu cầu sinh viên sửa luận văn tốt nghiệp chậm nhất phải nộp tối nay, sinh viên tuyệt đối không dám trì hoãn tới ngày mai. Một tên nhãi con đánh rắm còn chưa kêu như y, Tông Lạc chẳng lẽ không trị được?

Về phần kết thù, kết thì kết đi, dù sao cũng tốt hơn là bị giết.

Nếu bắt hắn phải chịu nhục ôm đùi Ngu Bắc Châu, chi bằng kết thù cho dễ.

Kết cục cuối cùng của Tam hoàng tử trong <Có thể uống một ly không?> đã bày ra trước mắt, làm sao có thể mong Tông Lạc cho y một sắc mặt tốt?

Sau mười năm khổ luyện xuất sư, Tông Lạc trực tiếp trở về Đại Uyên, chính thức phục hồi danh phận Tam hoàng tử.

Chân sau Ngu Bắc Châu liền dùng thủ đoạn giải quyết Ngu thị Vệ quốc, từ bỏ kế hoạch chu du các nước của mình, quay đầu gia nhập quân doanh Đại Uyên, bắt đầu từng bước tạo lập quân công. Có hào quang con cưng của trời, chỉ sau một năm y đã leo lên Giáo úy.

Cùng lúc, Tông Lạc nhận thấy đại hoang chiến hỏa liên miên, dân chúng lầm than, bản thân mình lại học được công phu Quỷ Cốc, không muốn khoanh tay đứng nhìn, cho nên quay đầu xin Uyên Đế binh quyền, bắt đầu kiếp sống chinh chiến của mình, kỳ vọng sớm ngày hoàn đại nghiệp nhất thống Trung Nguyên.

Vì thế hai người lẽ ra không còn liên quan lại cạnh tranh gay gắt, sân chơi từ Quỷ Cốc chuyển thành chiến trường. Tuy rằng không đến mức người cùng trận tuyến cầm vũ khí đánh nhau, nhưng lại âm thầm phân cao thấp.

Người này công thắng một thành, người kia trực tiếp đánh vào kinh sư. Một bên đánh bại Hung Nô, một bên dâng cho Uyên Đế một tờ hàng thư.

Quanh năm suốt tháng không gặp một lần, nhưng lại cố gắng hết sức gây trở ngại cho đối thủ.

Tình trạng này kéo dài cho đến sau trận chiến Hàm Cốc Quan.

Trong trận Hàm Cốc Quan, năm mươi vạn đại quân đấu với ba ngàn tinh binh, có thể nói đã lật ngược tình thế lấy ít thắng nhiều, trực tiếp đưa Tông Lạc lên đỉnh cao danh vọng.

Cùng lúc, Uyên Đế chiêu cáo trong nước, chuẩn bị năm sau tiến hành vu tế đại điển đã hai năm trì hoãn.

Theo nghĩa rộng mà nói, sau vu tế đại điển vào ngày lễ Xã Nhật*, chuyện thái tử sẽ được nghị sự.

Cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Thái tử Đại uyên cũng chỉ xoay quanh mấy vị Hoàng tử.

Là một người xuyên sách, Tông Lạc không có sự kiêu ngạo xa cách của vương công quý tộc, ngược lại vô cùng yêu thương bách tính.

Trong thời loạn thế, phẩm tính cao thượng như thế đương nhiên khiến người ta ngưỡng mộ. Hơn nữa Tông Lạc chiến công hiển hách, tạo dựng uy vọng cao trong lòng dân chúng, quan trọng nhất vẫn là có thành tích khiến người ta tin phục. Những Hoàng tử khác hoặc còn nhỏ tuổi, hoặc không đủ năng lực bị lu mờ ảm đạm.

Tông Lạc hiện giờ xếp hạng nhất trong các Hoàng tử, nghĩ đến vị trí thái tử, trừ hắn ra không ai thích hợp.

Tông Lạc tính cách ổn trọng, không có dã tâm gì, đối với vị trí Thái tử cũng chỉ giữ thái độ tùy duyên.

Trước khi hắn xuyên sách, cha mẹ đều mất sớm, nên rất khao khát thân tình. Sau khi xuyên, mẫu khó sinh mà chết, nên hắn càng quan tâm đến các hoàng đệ và tôn trọng phụ hoàng Uyên Đế của mình.

Nhưng mà đại điển qua đi, Thái Vu tính ra vận mệnh quốc gia lại giữ kín như bưng nội dung quẻ bói.

Ngày hôm sau, binh quyền của Tông Lạc đột nhiên bị thu hồi, không chỉ bị giam lỏng trong hoàng thành, ngay cả chuyện lập trữ cũng không còn triển vọng.

Tình cảnh như vậy đối với Tông Lạc mà nói không khác gì sấm sét giữa trời quang.

Hắn kích động muốn được đối mặt chất vấn Uyên Đế, mong nhận được một lời giải thích.

Nhưng chờ đợi hắn lại là thái độ đóng cửa không gặp, cùng với một thánh chỉ đày hắn đến biên cương không định ngày về.

Tông Lạc cuối cùng nản lòng thoái chí, dập đầu từ biệt rời khỏi hoàng thành, ở lại biên quan từ đó.

Hai năm sau, Uyên Đế đột nhiên lâm bệnh, hoàng thành sinh biến.

Trong lúc nhất thời sóng ngầm mãnh liệt, mấy vị Hoàng tử công khai lộ ra dã tâm tranh đoạt, Ngũ hoàng tử còn dẫn đầu muốn bức vua thoái vị.

Khi tin cấp báo truyền tới biên cương, thời gian đã qua mấy ngày. Mật thám của Tông Lạc ở kinh thành sai bồ câu truyền tin cho hắn, báo rằng sự tình tiến triển, Ngu Bắc Châu nhảy vào đoạt trữ, trở thành chỗ dựa lớn nhất của Tứ hoàng tử.

Ai cũng biết thế lực của Ngu Bắc Châu lớn nhất kinh thành, cho nên sau đó không chỉ có Thừa tướng, mà ngay cả thân tín còn sót lại của Tam hoàng tử ở kinh thành cũng bị y lôi kéo, đa phần ngưỡng mộ đi theo, quyền thế của y hiện giờ cực kỳ hưng thịnh.

Có thể nói, được Ngu Bắc Châu ủng hộ, kế vị Hoàng đế là điều chắc chắn.

Xem xong thư báo, Tông Lạc quả thực bị chọc giận đến bật cười.

Hắn cùng đối phương nhiều năm đối địch, lại biết thế cục hướng đi trong sách, làm sao không rõ Ngu Bắc Châu là người thế nào?

Ngu Bắc Châu lòng muôn dạ thú không bao giờ khuất phục người khác, giúp Tứ hoàng tử làm giá y*? Đẩy Tứ hoàng tử lên long ỷ?

Sợ là chuyện cười.

Giúp xong không đứng đằng sau đâm Tứ hoàng tử một đao mới lạ.

Hiện giờ Hung Nô ở bắc cảnh đang nhìn chằm chằm, Tông Lạc lại không có hổ phù điều binh. Lùi một vạn bước mà nói*, dù hắn có thể dựa vào uy danh của mình mà cưỡng ép điều binh, cũng không thể vứt bỏ tính mạng bách tính biên cương không thèm để ý.

Bởi vậy sau khi biết tin, Tông Lạc trong lúc cấp bách chỉ kịp mang theo ba ngàn thân binh ra roi thúc ngựa nhanh chóng trở về, không ngờ giữa đường bị chặn giết.

Đường xá xa xôi, ngay tại thời điểm kiệt quệ nhất đột nhiên xuất hiện tập kích trong đêm, đội quân tinh nhuệ do Tông Lạc tự tay bồi dưỡng gặp phải tổn thất nghiêm trọng nhất từ trước tới giờ. Đợi đến khi tới gần được hoàng thành, chưa nói đến việc Huyền Kỵ mười phần không còn một, ngay cả bản thân hắn cũng đã ba ngày không thu được một chút tin tức trong kinh.

Rốt cục là Ngu Bắc Châu mưu phản thành công, thay đổi triều đại. Hay là Uyên Đế bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, trọng chỉnh triều cương. Hắn vẫn chưa được rõ.

Cuối cùng, Tông Lạc trải qua trăm cay vạn khổ đứng dưới chân Hoàng thành.

Mây đen áp thành, gió lạnh gào thét.

Cửa thành màu nâu sẫm đóng chặt, tràn ngập lãnh khốc không muốn mở ra cho Uyên Triều Tam hoàng tử. Hắn đợi hết một ngày, mới từ trong mật thư Tiết Ngự Sử đưa tới biết được, Uyên Đế đã hôn mê tỉnh lại, tuy nhiên bệnh tình vẫn như trước không mấy lạc quan, toàn bộ hoàng thành hiện giờ thần hồn nát thần tính, bắt đầu thu hậu toán trướng*.

Chạng vạng tối, nội thị vội vàng chạy tới, đứng trên thành lâu cầm thánh chỉ đọc.

“Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương.... Tội thứ nhất, đóng ở biên ải mà không thể tiến lên, chỉ thủ không công là bất dũng. Tội thứ hai, thân là thần tử, vọng nghị Hoàng tộc, nhiều lần khuyên bảo không nghe, dạy mãi không sửa là bất nghĩa. Tội thứ ba, không được làm Thái tử, ngày đêm oán hận là bất hiếu. Tội thứ tư, không có ý chỉ tự mang binh hồi triều, ý đồ mưu phản là bất trung.”

Một thanh trường kiếm cùng thánh chỉ từ trên tường thành ném xuống, đồng tử Tông Lạc đột nhiên co lại.

Hắn nhớ thanh kiếm này, đó là danh kiếm Trạm Lư mà phụ hoàng Uyên Đế trân quý, bình thường cất kỹ, muốn nhìn một chút cũng khó.

Nếu như vừa nãy hắn vẫn còn hoài nghi, giờ khắc tiếp nhận Trạm Lư và thánh chỉ rõ ràng xuất phát từ tay Uyên Đế, nhìn thấy nét chữ cứng cáp hữu lực, tất cả hoài nghi đều biến thành sự thật.

Giọng nội thị tiếp tục vang lên.

“Nay ban kiếm tự sát, lập tức thi hành!”

Hay cho một kẻ bất trung bất nghĩa bất dũng bất hiếu.

Trạm Lư còn được gọi là thanh kiếm nhân từ, là đỉnh cao cả đời của bậc thầy đúc kiếm u Dã Tử.

Uyên Đế lại ban nó cho Tông Lạc tự sát, quả thực rất châm chọc.

Khắp bảy nước đại hoang đều biết, Tam hoàng tử Uyên triều lấy quân tử nhân đạo làm nền tảng lập thân.

Hiện giờ đạo thánh chỉ này hung hăng giẫm lên sự kiêu ngạo của Tông Lạc, khiến người đời nhạo báng.

Cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt, khóe mắt Tông Lạc khô khốc.

Hắn không biết mình đã làm gì sai, nhưng hắn có thể làm gì?

Muốn binh không có binh, muốn quyền không có quyền, sớm đã bị đẩy vào đường cùng. Ngay cả một chút thể diện cuối cùng, cha hắn cũng không muốn giữ lại cho hắn.

Tông Lạc khom lưng nhặt Trạm Lư trên mặt đất, ở trong mưa cất tiếng cười to.

“Sống có gì vui, chết có gì sợ!”

Thật sự cho rằng hắn chưa từng chết sao?

Đời này, dừng ở đây, không sống cũng được.

Tông Lạc giơ tay quét kiếm ngang cổ mình, không ngờ khi tỉnh lại toàn thân toát mồ hôi lạnh, đập vào mắt chính là đỉnh trướng* quân doanh.

Cổ vẫn còn nguyên vẹn, đau đớn rõ mồn một thoáng qua trước mắt giống như một giấc mộng hoàng lương.

Hắn hỏi đi hỏi lại phó tướng Mục Nguyên Long, lúc này mới xác nhận.

Chính mình đã trở lại ba năm trước, quay về thời khắc mấu chốt của cuộc chiến Hàm Cốc Quan.

Tông Lạc bỗng nhiên nhớ tới, kiếp trước đúng là có một ngày như vậy.

Đó là ngày Thái Vu tiên đoán sẽ xuất hiện dị tượng cửu tinh liên châu. Hơn nữa binh lính trong quân cũng nói đêm qua bởi vì dị tượng trời đất mà trải qua một hồi đại mộng, rất nhiều người đều mơ thấy cảnh tượng hắn tự sát dưới hoàng thành, không khỏi khiến Tông Lạc khó hiểu.

Chỉ có Tông Lạc mới biết, hắn thật sự đã chết một lần.

Về phần tại sao còn sống, có lẽ ông trời không cho chết, Diêm Vương không dám nhận. Sau khi để hắn xuyên sách còn tặng kèm trọng sinh, nhân sinh trải qua vô cùng đặc sắc.

Lúc này, Tông Lạc vẫn là Tam hoàng tử Uyên triều nắm binh quyền trong tay, là ứng cử viên sáng giá cho ngôi Thái tử, là Đại tướng quân chinh phạt hăng hái. Hắn không có hồi kinh bị giam lỏng, không có Thái Vu phê mệnh, càng không có bị Uyên Đế chán ghét.

Nói cách khác, hắn hoàn toàn có cơ hội thay đổi vận mệnh kiếp trước của mình, sắp xếp lại thế cục trong tương lai.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn không rõ vì sao mình lại bị Uyên Đế chán ghét, đến mức ban kiếm ép hắn tự sát.

Chẳng lẽ là Ngu Bắc Châu châm ngòi ly gián sau lưng? Hay những hoàng đệ hắn từng thật lòng đối đãi âm thầm hạ độc thủ? Hoặc những nhân vật nam phụ vây quanh nhân vật chính trong sách...... Rốt cuộc là ai?

Chết một lần cũng là chết, không thể chết không minh bạch được.

Kích động qua đi, Tông Lạc tỉnh táo lại.

Hắn phân phó thuộc hạ lấy sa bàn và bản đồ gỗ đến, nhìn chằm chằm thế cục của Uyên triều cùng ba nước đại hoang, cả đêm suy đi tính lại.

Dựa theo diễn biến của kiếp trước, Tông Lạc trong tay nắm giữ hổ phù toàn bộ quân đoàn Đông Nam, mang theo Huyền Kỵ khải hoàn hồi triều. Kết quả không ngờ vượt qua liên minh các nước, thành công tiêu diệt quân địch ở Hàm Cốc Quan, lấy ba ngàn Huyền Kỵ đánh đuổi năm mươi vạn quân, ngược phong lật bàn*, truyền kỳ đến cực điểm.

Trận Hàm Cốc Quan đánh vô cùng đẹp, đủ để ghi vào sử sách.

Nhưng mà danh vọng quá cao, công cao lấn chủ, ủng binh tự trọng*, đối với người làm vua mà nói luôn luôn là mối nguy trí mạng.

Chưa kể Uyên Đế còn là một bạo quân có tiếng. Trong thời gian tại vị đại đoán độc tài, phổ biến luật pháp nghiêm khắc, thi hành bạo lực, đạt thành hình thức tập trung quyền lực cao độ lấy hoàng quyền làm trung tâm, triều đình nói một không hai.

Mặc dù tàn bạo bất nhân, nhưng nếu luận đến công lao, Tông Lạc cảm thấy, cha hắn khẳng định công lớn hơn khuyết, sự cường thịnh mắt thường có thể nhìn thấy được của Đại Uyên sau khi ông lên ngôi là minh chứng rõ nhất.

Từ trước tới nay, Tông Lạc chưa từng đoán được cha mình đang nghĩ gì, đối với ông đa phần là kính sợ, đừng nói đến tình thân. Mà hiện giờ, mưu tính của đế vương coi như hắn đã tỏ tường tất cả.

Tông Lạc càng hiểu được nguyên nhân khiến Uyên Đế bỗng nhiên trở mặt trong hai nắm hắn trấn giữ biên cương kiếp trước.

Suy cho cùng, vẫn là hắn đối với thân tình quá mức khát cầu, nhưng lại không nắm rõ tình thế, xem nhẹ đạo lý quân thần khác biệt, đế vương vô tình.

Hơn nữa, chuyện tranh giành ngôi vị Thái tử, cho dù Tông Lạc không quan tâm, nhưng các Hoàng tử khác không có khả năng không để ý. Địa vị và uy vọng của hắn chính là tảng đá ngáng đường huynh đệ, không trách người ta được.

Sống ở hiện đại đã lâu, trở thành con tin sau khi xuyên sách, học nghệ trong Quỷ Cốc nhiều năm, vậy mà không kịp phản ứng với tình huống thân tại đế vương, sống uổng phí nhiều năm như vậy, quả thật buồn cười.

Sau khi suy nghĩ cả đêm, Tông Lạc quyết định làm ngược lại, đi một nước cờ mạo hiểm.

Hắn quyết định bỏ chạy.

Nhiều nước hợp lực tấn công Đại Uyên, thời điểm quốc gia sinh tử tồn vong, Tông Lạc không thể khoanh tay đứng nhìn, ngồi yên mặc kệ.

Nhưng hắn tối đa chỉ có thể mang theo ba ngàn kỵ binh trở về. Nếu như tham chiến, sẽ lại lấy ít thắng nhiều, lật ngược tình thế, lặp lại con đường kiếp trước.

Cân nhắc lợi hại, Tông Lạc chỉ có thể dẫn binh trợ giúp, cuối cùng giả vờ chết trận.

Chỉ có như vậy, mới không quay lại cục diện kiếp trước, tránh đươc một loạt diễn biến tiếp theo.

Vì thế, hắn cố tình tách khỏi phó tướng Mục Nguyên Long, dụ địch xâm nhập, ve sầu thoát xác, cuối cùng ngụy trang thân phận tiến vào Bá Quốc. Bá Quốc tuy là một nước nhỏ, giữa nhiều nước tranh bá không lớn hơn cát sỏi bao nhiêu, nhưng lại là nơi cư ngụ của Nho gia.

Hầu như không ai biết, thủ lĩnh Nho gia là sư huynh của Quỷ Cốc Tử, sư thúc của Tông Lạc.

Vì thế Tông Lạc mượn mối quan hệ này, thực hiện thành công kế hoạch của mình.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn tránh được nhất thời, không tránh được mãi mãi. Chạy trốn chỉ là kế sách tạm thời, không phải tính toán lâu dài.

Gốc rễ lập thân của hắn ngay tại Đại Uyên, có thể đi đâu chứ?

Cho nên Tông Lạc mới theo Cố Tử Nguyên trở về.

Trước khi trở về, để tránh tiếp tục bị Uyên Đế ngờ vực vô căn cứ, hắn chuẩn bị cho mình cái cớ mù loà và mất trí nhớ.

Mất trí nhớ chỉ là ngụy trang, dùng để che đậy một chút, mù loà mới quan trọng nhất.

Vốn dĩ sau khi trở về, Tông Lạc muốn mau chóng khôi phục thân phận của mình, lại lên một kế hoạch khác.

Nhưng sau khi bị Ngu Bắc Châu ngăn cản ở cổng thành, hắn đã thay đổi chủ ý.

Thay vì vừa trở về liền khôi phục thân phận, chi bằng tạm thời tránh xa đầu sóng ngọn gió.

Hắn muốn điều tra rõ ràng nguyên nhân tại sao mình lại mơ mơ hồ hồ chết đi ở kiếp trước. Cách bờ xem lửa dù sao cũng tốt hơn tự mình ra trận.

Bởi vì một khi khôi phục thân phận, hắn nhất định phải nhảy vào tham gia đoạt trữ.

Đời trước, Tông Lạc không thèm để ý đến vị trí kia. Thế nhưng sau khi sống lại, hắn chợt có chút kích thích, muốn thử tranh đoạt một lần.

Bước kế tiếp cần phải từ từ, không nên nóng vội.

Về phần khôi phục thân phận, hắn to xác như vậy đi lại trong hoàng thành, sớm muộn gì cũng được phát hiện, còn phải xem mồi lửa là ai.

—---

Chú thích:

*Cp: cách viết tắt của từ “Couple” có nghĩa là 1 cặp, 1 đôi.

*NP: viết tắt của N Person (nhiều người), thường chỉ quan hệ cùng lúc nhiều người. NP trong đam mỹ nói về mối quan hệ một công nhiều thụ hay một thụ nhiều công.

*Đệ tử quan môn: đệ tử chân truyền.

*Xã Nhật: ngày nhà nông tế lễ cầu được mùa, ngày Mậu thứ 5 sau Lập Xuân.

*Giá y: áo cưới.

*Lùi một vạn bước mà nói: ý chỉ việc đặt giả thiết nào đó ở giới hạn thấp nhất của nó.

*Thu hậu toán trướng: chờ chuyện phát triển đến giai đoạn cuối cùng sẽ truy cứu đúng sai, truy cứu trách nhiệm thuộc về ai.

*Đỉnh trướng: nóc nhà.

*Ngược phong lật bàn: ngược gió lật ngược tình thế.

*Ủng Binh Tự Trọng: tập hợp quân đội riêng, từ đó không tuân theo triều đình và đưa ra thách thức.

—----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.