Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 6: Chương 6




Có lẽ do trời đổ mưa to, hai ngày sau, thời tiết rất tốt, ánh bình minh chiếu xa vạn dặm.

Hừng đông vừa mới lờ mờ sáng, nơi thường trú đã bắt đầu náo loạn.

Khi Tông Lạc rời giường, thay quần áo buộc tóc xong, nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy gã sai vặt canh ngựa đang chán nản đút cỏ cho ngựa ăn, xem chừng đã đợi rất lâu.

Cố Tử Nguyên còn chưa tới, Tông Lạc dứt khoát buông chốt cửa sổ xuống, tháo cổ ngọc quỳ văn màu đen trên Thất Tinh Long Uyên xuống, buộc vào bên hông mình.

Hôm nay là tiệc khai mạc Bách gia yến, đêm qua trong cung có thánh chỉ, đặc biệt đổi địa điểm mở tiệc thành trong cung. Nếu muốn tiến cung, tất nhiên không thể mang theo bội kiếm.

Bách gia yến ba năm tổ chức một lần, mỗi lần mở tiệc đều thu hút sự chú ý của người trong thiên hạ. Nếu giành được khôi thủ trong cuộc thi lục nghệ, sẽ không thua gì mười năm khổ học không ai hỏi, một lần nổi bật vạn người hay. Ngày sau bất luận đi nước nào trong đại hoang bái quan, đều có thể hưởng đãi ngộ cao ngất.

Đại Uyên là nước lớn, cầu hiền như khát, đối với nhân tài nước khác tham dự lại càng lấy lễ đối đãi, tôn trọng khách khanh. Triều đình vô cùng coi trọng kỳ Bách gia yến lần này, cố tình thay đổi địa điểm tổ chức cũng là điều dễ hiểu.

“Lạc huynh! Huynh đã thay thuốc chưa?”

Tông Lạc vừa quấn xong tất lụa trắng, Cố Tử Nguyên đã đến gõ cửa.

Lụa trắng hôm nay hắn quấn đã thấm qua Vô Ảnh Thủy, có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng bên ngoài.

“Đương nhiên.” Tông Lạc thuận miệng đáp: “Y thánh tiền bối đã nhắc nhở, ta làm sao dám quên?”

Hai người đi tới cửa viện, xe ngựa nối đuôi nhau xếp hàng chờ sẵn bên ngoài, âm thanh ồn ào chồng chất lên nhau, vô cùng náo nhiệt.

“Lạc huynh hôm qua không ra khỏi cửa, e rằng có điều không biết, năm nay học tử trăm nhà cùng tới tham dự Bách gia yến, có thể nói là ngọa hổ tàng long.”

Cố Tử Nguyên hôm qua cả ngày tìm hiểu tin tức thuộc như lòng bàn tay: “Đương kim Thừa tướng Đại Uyên chính là cao đồ của Pháp gia, hôm nay đồ đệ của hắn cũng tới nhúng tay vào. Chưa kể Đạo gia và m Dương gia, ngay cả Tung Hoành gia cũng phái đệ tử thân truyền đến. Không ít sòng bạc đã bắt đầu đặt cược, khôi thủ lục nghệ vẫn còn là ẩn số, sự kiện rầm rộ như vậy mấy chục năm qua chưa từng có.

Tông Lạc cảm thán một câu: “Kỳ Lân cũng cần chọn chủ, Đại Uyên bây giờ cường hưng hùng mạnh, nhân tài đương nhiên sốt sắng.”

Cố Tử Nguyên thấy hắn bình tĩnh, không khỏi tò mò: “Lạc huynh không nóng lòng sao? vô vi kiếm pháp của Đạo gia, khôi thuật của m Dương gia, đao pháp của Mặc gia...... đều nổi danh lợi hại, uy lực vô cùng, khôi thủ võ công rơi vào nhà ai, ngay cả người kể chuyện trong quán trà cũng không thể suy đoán.”

Tông Lạc mỉm cười, vén rèm xe ngựa: “Gấp cái gì chứ, võ công là nội dung thi ngày cuối cùng. Nhưng mà Tử Nguyên, ngươi định tham gia thư nghệ, hẳn là lo lắng nhiều hơn.”

Cố Tử Nguyên lập tức ngừng nói, khuôn mặt khó tránh có chút khẩn trương, tay nắm dây cương hơi lơ đễnh, ở trong đầu diễn luyện thư họa.

Không bao lâu, xe ngựa dừng trước cổng cung, kế tiếp các học sinh đổi thành đi bộ.

Cấm vệ quân trước cổng cung kiểm tra lần lượt, xác định trên người không mang theo vũ khí mới cho phép đi qua.

Tông Lạc không muốn gây chú ý, vì thế đặc biệt thay bạch y bình thường. Nhưng mà không có bao nhiêu công dụng, bởi vì trên mặt quấn lụa trắng, dọc theo đường đi vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn soi mói.

Đợi đến khi kiểm tra kết thúc, thị vệ mới nhìn theo bóng lưng hắn, thấp giọng xì xào.

“Vị công tử vừa rồi hình như nhìn rất quen......”

“Người mù quấn vải trắng kia hả? Quả thật nhìn quen quen, một vị công tử tao nhã như thế sao lại mù chứ.”

“Ta biết tại sao nhìn thấy quen rồi.” Thị vệ nọ ấp úng nói: “Các ngươi còn nhớ năm ngoái Thái Vu đại nhân bói ra ngày xuất hiện Cửu Tinh Liên Châu không? Vị bạch y công tử kia, rõ ràng giống Tam hoàng tử như tạc....”

Lời này vừa nói ra, bọn họ đồng loạt nghĩ tới giấc mộng ngày đó.

Thị vệ trưởng biến sắc: “Vọng nghị Hoàng tộc là tội chém đầu, hơn nữa Điện hạ vì nước xả thân, sao có thể tùy ý bàn luận, lời này cẩn thận!”

Nghe xong, tất cả mọi người đều câm miệng, không dám nhiều lời nữa.

Tam hoàng tử quanh năm ở bên ngoài dẫn quân, đa số thị vệ trong cung chưa từng nhìn thấy, chỉ thoáng gặp trong mơ.

Bởi vì chỉ có người Đại Uyên mơ thấy Tam hoàng tử tự sát, phần lớn học sinh các nước khác cũng chỉ nghe nói qua, nên dù có để ý cũng không biết nguyên nhân thực sự khiến những thị vệ này câm như hến.

Một số học sinh khác tỏ thái độ thờ ơ, thậm chí không có mấy người tiến lên chào hỏi. Harry Potter fanfic

Nho gia và Mặc gia được biết đến như hai đại hiển học* đương thời, luôn đối chọi với nhau.

Quan hệ giữa Pháp gia và Nho gia cũng vô cùng tệ, Nho gia không thể tiến vào Đại Uyên vì đương kim Thừa tướng của Đại Uyên là cao đồ Pháp gia, mấy năm trước khi còn chưa làm quan, Thừa tướng từng viết một bài hịch lưu loát, phê bình tư tưởng chủ đạo của Nho gia không đáng một đồng.

Đương nhiên, không riêng gì Nho gia, mối quan hệ giữa các học phái khác cũng đều nửa cân tám lạng. Dọc theo đường đi chỉ có học sinh Đạo gia là cởi mở, chủ động chào hỏi mọi người. Tuy rằng Nho gia và Đạo gia quan hệ không tốt lắm, nhưng giơ tay không đánh người tươi cười, đại đa số cũng sẽ xã giao ngoài mặt.

Đi tới quảng trường ngoài trời Chương Cung, nội thị dẫn đường dừng bước, cung kính đứng sang một bên.

Hồi lâu, chỗ cao trên điện xa xa truyền đến âm thanh “Thánh thượng giá lâm“.

Uyên Đế mặc long bào huyền sắc, từ trong điện thong thả đi tới, chuỗi ngọc trên mũ miện rủ xuống, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, không giận tự uy, nếu bị cặp mắt đen thâm thúy phía sau miện lưu kia nhìn thẳng sẽ không khỏi tim đập chân run.

“Tham kiến Bệ hạ.”

Chúng học sinh nhao nhao ôm quyền hành lễ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vị bạo quân nổi danh trong các nước, không khỏi có chút tò mò, mỗi người đều âm thầm đánh giá.

Trong số những người này, chỉ có một mình Tông Lạc đứng phía sau, cúi thấp đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Đời trước không nói một lời bị đày đi biên cương hai năm, lại chết trong một đạo thánh chỉ cưỡng chế tự sát.

Tông Lạc cho rằng, gặp lại phụ hoàng sau một năm, trong lòng hắn nên hận.

Nhưng khi thật sự đứng ở đây, hắn lại giật mình, thời khắc này tâm tình lại bình lặng đến thế.

Có lẽ cuối cùng hắn cũng hiểu được, Hắn chưa bao giờ là người được chú ý.

Tam hoàng tử bốn tuổi đã bị đưa đến Vệ quốc làm con tin, mười bảy tuổi xuất sư trở về Đại Uyên, tính ra suốt mười mấy năm không sống chung với người thân ruột thịt, các Hoàng tử khác chưa từng gặp qua vị huynh trưởng trên danh nghĩa này, bình thường đa phần là khách khí, xa cách như người dưng nước lã, huống chi là Uyên Đế.

Sau đó, hắn quanh năm chinh chiến tứ phương, thời gian gặp nhau càng thêm ít, nhiều năm đến tết cũng không có hồi cung.

Mà Uyên Đế nhìn như ủy thác trọng trách, nhưng mặc kệ Tông Lạc thắng trận đẹp cỡ nào, làm việc hoàn hảo cỡ nào, cũng chưa từng mở miệng khen hắn.

Hắn tận tâm tận lực cố gắng tốt mọi việc, ngưỡng mộ phụ hoàng, yêu thương hoàng đệ, lại so ra lại kém hơn một câu làm nũng của Hoàng tử nhỏ tuổi Thừa Hoan kề bên Uyên Đế.

Uyên Đế sủng ái Cửu hoàng tử nhỏ tuổi nhất, đây là sự thật ai cũng biết, cưng chiều đến mức muốn trăng muốn sao gì cũng được. Các Hoàng tử khác trong lúc lớn lên cũng ít nhiều được che chở, chỉ có Tông Lạc, đứng trong hoàng cung rộng lớn, dù có cố gắng hòa nhập thế nào, vẫn giống như một người đứng ngoài cuộc.

Tông Lạc trước khi xuyên sách dạy học trồng người, thế mà bản thân lại rơi vào tình cảnh như vậy, sống uổng phí hai đời.

Hắn tự giễu nghĩ, kỳ thật cũng không cần phải cúi đầu trốn tránh.

Nếu nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của hắn, Uyên Đế hẳn sẽ rất yên tâm.

Bởi vì ai cũng biết, người có tật không thể kế thừa đại thống.

Không biết qua bao lâu, xa xa lại truyền đến tiếng khởi giá, Tông Lạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói Uyên Đế mang tiếng bạo quân, nhưng xử lý chính vụ rõ ràng chính xác, tuổi gần năm mươi vẫn có thể mỗi ngày phê duyệt trên trăm cân mộc độc tấu chương. Dành chút thời gian gặp mặt học sinh đã là ân thưởng lớn lao rồi, về phần lần diện thánh tiếp theo.... Hẳn là phải đợi đến năm sau khi bế mạc yến hội, trao tặng văn thư cho khôi thủ Lục nghệ.

Hoạn quan hành lễ với mọi người: “Mời chư vị đi theo ta, mấy ngày tới luận đạo sẽ cử hành tại thủy tạ Lan Đình.”

Dựa theo quy củ, trước khai yến năm ngày, các nhà được tự do luận đạo.

Không cần thiệp mời sau thiết yến, từ tướng lĩnh thế gia, cho tới dân chúng bình thường, chỉ cần có thể thông qua vấn đáp, đều có thể nhập tiệc tham dự, đây cũng là những ngày náo nhiệt nhất.

Tông Lạc đi theo bên cạnh Cố Tử Nguyên, vì chiếu cố hắn, một đám học sinh Nho gia đều tự giác nhảy xuống cuối hàng. Mới vừa bước vào thủy tạ Lan Đình cách cung không xa, chợt nghe thấy gã sai vặt phía trước la lớn.

“Mau tránh đường, chớ đụng vào quý nhân!”

Cố Tử Nguyên đang muốn kéo Tông Lạc lùi lại, đã thấy người phía sau rời khỏi xe, lúc này mới hạ tay kinh ngạc nói: “Là xa giá của các Hoàng tử Đại Uyên.

Tông Lạc không lên tiếng.

Nếu thế gia quý tộc có thể đến, hoàng thân quốc thích đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Huống chi...... Ngoại trừ Cố Tử Nguyên không hề có loại khứu giác này ra, mọi người đều biết, hiện giờ cuộc chiến đoạt trữ giữa các Hoàng tử Đại Uyên đã đến giai đoạn gay cấn.

Nhiều năm qua, Uyên Đế vẫn chưa lập Thái tử.

Cửu hoàng tử bề ngoài được sủng ái nhất, nhưng tuổi tác cách nhược quan còn xa, mẹ đẻ lại sớm qua đời, ở trong triều cũng không có căn cơ, trừ phi Uyên Đế quyết tâm phế trường lập ấu, bằng không khả năng lập hắn làm Thái tử không cao. Bát hoàng tử bẩm sinh có chút si ngốc, không tính vào danh sách.

Tính ra, chỉ có Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử là gắt gao nhìn chằm chằm vị trí Thái tử.

Xét ra, Ngũ hoàng tử chỉ là một cái gối thêu hoa* luyện võ, toàn bộ dựa vào mẫu tộc anh liệt chống đỡ, mấy lần ra chiến trường đều thành sự thì ít bại sự thì nhiều, tuy có binh quyền Định Bắc quân, nhưng không đủ lực.

Lục hoàng tử cũng có ngoại thích tôn quý, là thế gia quyền thế, gốc rễ như cổ thụ, tỷ lệ ủng hộ trong triều rất cao, thực lực thâm hậu.

Tứ hoàng tử mặc dù mẹ đẻ xuất thân thấp hèn, thực lực thoạt nhìn không mạnh, làm người khiêm tốn. Nhưng kì thực giấu tài, tâm tư thâm trầm, bề ngoài ra vẻ ăn chơi trác táng, kì thực không có việc gì liền ở sau lưng hai người kia thêm dầu vào lửa, thừa cơ hội tích góp quyền lực.

Nếu không phải nhân vật chính Ngu Bắc Châu chặn ngang một cước, e rằng ngôi vị Hoàng đế đã thuộc về Tứ hoàng tử. Chỉ sợ chính Tứ hoàng tử cũng không ngờ, bản thân hắn nuôi hổ gây họa, hậu hoạn khôn lường.

Nhưng có lẽ Tứ hoàng tử không quan tâm lắm, bởi vì hắn yêu người đẹp hơn cả giang sơn.

Tông Lạc nhớ rõ, Tứ hoàng tử được ủng hộ rất cao, khu bình luận không ít độc giả đều nghiêng về CP Ngu Bắc Châu và hắn, còn có bình luận nói chờ sau khi Ngu Bắc Châu đăng cơ, sẽ phong Tứ hoàng tử làm Hoàng phu danh chính ngôn thuận.

Đời trước Tông Lạc tuy rằng không thể sống đến khi đó, nhưng từ trên văn án <Có thể uống một ly không?> biết được, Ngu Bắc Châu cuối cùng thành công đoạt được giang sơn và cơ nghiệp ngàn năm của Đại Uyên, quả thực châm chọc.

Quả nhiên, sau khi dẫn đệ tử Nho gia đến bên cạnh mấy cái bồ đoàn, các học sinh có tiếng là tài hoa nhao nhao đứng lên hành lễ. Xem tình hình, ba vị Hoàng tử có ý với ngôi Thái tử đều tới.

Lục hoàng tử Tông Vĩnh Liễu thong thả bước vào, cất giọng cười nói: “Các vị tài tử đến đây, Đại Uyên ta quả thật may mắn. Trong mấy ngày luận đạo, mọi người phải thoải mái nói chuyện. Đại Uyên ta đang cầu hiền như khát, chỉ cần có tài, ai đến cũng không từ chối, mong chư vị đừng câu nệ.”

Tông Lạc trầm ngâm một lát, thấp giọng nói một câu với Cố Tử Nguyên, chuyển lời cho thư đồng và nội thị, lấy cớ sửa sang y phục chậm rãi bước ra ngoài.

Kiếp trước vào lúc này, Tông Lạc đã lên đường đến biên cương, phần lớn tin tức trong kinh thành đều phải thông qua mật thư mới biết được. Dựa theo thời gian, Thái hậu tế vu nhiều năm ở bên ngoài cũng nên hồi triều tham gia Bách gia yến.

“Vị công tử này, Thiên điện ở ngay phía trước, ngài tuỳ tiện chọn một gian là được. Xiêm y sạch sẽ và đồ cần dùng đều để trên bàn, ngài tự mình lấy đi.”

Tông Lạc thấp giọng cảm ơn, thuận tay đặt một xâu tiền vào tay gã sai vặt: “Đa tạ, ta không hy vọng lúc thay y phục bị người khác quấy rầy.”

Gã sai vặt vội vàng cúi đầu khom lưng: “Được được, nếu lát nữa có người đến, tiểu nhân sẽ đưa họ đến gian khác trong Thiên điện, tuyệt đối sẽ không có người quấy rầy công tử.”

Sau khi đóng cửa lại, Tông Lạc từ khe cửa xác định gã sai vặt đã xoay người rời đi, lúc này mới đi tới sau điện, đẩy cửa sau ra, cố ý để lại dấu vết khép hờ.

Lan Đình thủy tạ gần cổng cung, là nơi Hoàng thất hay tổ chức yến tiệc. Trái ngược với sự trang nghiêm của nội cung Đại Uyên, bên trong toàn là đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, còn đặc biệt đào mười tám con kênh, dùng để uống rượu làm thơ, vô cùng trang nhã.

Nơi này có thể coi là biệt trang Hoàng gia, gần sát nội cung, ngày thường do cấm vệ trong cung canh gác, người không phận sự không vào được.

Tông Lạc chộp lấy một hòn đá, nhắm vào chim sẻ trên cành, dùng thêm chút sức.

Đợi đến khi thị vệ nghe được động tĩnh, tiến lên xem xét vết thương của chim sẻ, hắn bỗng nhiên đứng lên, mũi chân điểm nhẹ, nhẹ nhàng đề khí*, rời khỏi mặt đất như một tia sét, bay vào trong bức tường cung điện màu đỏ gạch.

Trong cung một mảnh vắng tanh.

Ít có người biết, sau hoa viên thủy tạ có một cánh cửa, bước qua quẹo một cái chính là lãnh cung.

Nơi này nhiều năm chưa từng tu sửa, gỗ khắc xà ngang giăng đầy mạng nhện, tường tróc loang lổ, phóng mắt nhìn lại một màu xám xịt, người hầu không có, chuột cống không ít.

Tông Lạc đi lại trong lãnh cung yên tĩnh này, thuần thục quẹo trái quẹo phải, tới trước một mảnh sân cũ nát, tiến lên gõ cửa.

“Cốc cốc cốc.”

Hồi lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh bên trong.

Ngay khi Tông Lạc tự hỏi liệu người kia có rời khỏi lãnh cung sau khi hắn trốn chạy được một năm hay không, cánh cửa bỗng nhiên két một tiếng mở ra.

Thiếu niên gầy yếu đứng sau cửa, mở to đôi mắt đen láy, không nói gì, chỉ rụt rè nhìn qua.

Đôi mắt còn che lụa trắng, Tông Lạc lộ ra nụ cười trấn an: “Tiểu Bát, là ta, Tam ca của đệ đã trở về.”

Nhìn đi nhìn lại, sau khi thấy cổ ngọc quỳ văn bên hông hắn, thiếu niên mới giống như thỏ giật mình, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên, chạy như bay tới ôm lấy hắn, nức nở nói: “Tam ca... thật sự là huynh sao?

“Không sao không sao, Tam ca của đệ làm sao mà chết được? Đệ xem, ta đây không phải rất tốt sao?”

Tông Lạc vỗ vỗ bả vai thiếu niên: “Đừng đứng ở cửa, đi vào rồi nói.”

“Được!”

Thiếu niên vội vàng đóng cửa lại, không có một chút ngu ngốc nào trên mặt.

Nếu như nói Tông Lạc là người ngoài cuộc trong hoàng cung này, thì Bát hoàng tử Tông Thụy Thần chính là người vô hình trong hoàng cung.

Vinh gia của mẫu phi Tông Thụy Thần mấy năm trước từng tham gia mưu nghịch, chuyện này có liên quan đến Thái hậu.

Tuy cuối cùng Uyên Đế nể tình mẫu tử không trách tội Thái hậu, chỉ hạ chỉ đưa Thái hậu đến vùng ngoại ô thanh tu. Nhưng khi xử trí Vinh gia, Uyên Đế không hề nương tay, trực tiếp tịch thu tài sản, tru di cửu tộc.

Kẻ chủ mưu thậm chí còn bị thi hành hình phạt ngũ mã phanh thây, mùi máu tươi ba ngày ba đêm không thể tiêu tán ở Ngọ Môn. Ngay cả mẫu phi của Tông Thụy Thần cũng bị tống vào lãnh cung, ban thưởng rượu độc.

Nhưng lúc đó mẫu phi của Tông Thụy Thần thai kỳ bụng đã to, sau khi nghe được mẫu tộc mưu phản thất bại, hai mắt tối sầm ngoài ý muốn sinh non, lúc hấp hối, bất đắc dĩ giao phó hài tử mới sinh cho ma ma kề cận.

Trên người chảy máu tội thần, mặc dù thân là Hoàng tự được miễn tội chết, nhưng Tông Thụy Thần những năm qua sống ở trong cung dĩ nhiên không tốt. Hơn nữa ma ma từ nhỏ dạy hắn đừng gây chuyện thị phi, cho nên hắn ở trước mặt người ngoài vô cùng câu nệ, lâu ngày mang danh là kẻ ngốc.

Cũng may Uyên Đế không chú ý đến hắn, coi hắn như người vô hình. Về phần hạ nhân trong cung, bọn họ đã quen gió chiều nào theo chiều đó, dần dà, lãnh cung lớn như vậy nhưng đến một người hầu hạ cũng không có, nhiều lắm là thỉnh thoảng có người tới đưa chút đồ, thậm chí còn không bằng con tin bị giam lỏng ở cung bên cạnh, quả thực khiến người ta thổn thức.

Hoàng thất Đại Uyên đông đảo như vậy, chỉ có Tông Thụy Thần là người Tông Lạc lo lắng nhất.

Những người khác có thể là ngoài mặt. Nhưng hắn thật lòng coi Tông Thụy Thần như đệ đệ ruột thịt của mình, Tông Thụy Thần cũng thật lòng ngưỡng mộ huynh trưởng.

Năm đó từ Vệ quốc hồi cung, Tông Lạc không chỉ không có căn cơ, còn chưa gia quán*, hắn đã bầu bạn với Tông Thụy Thần vượt qua một quãng thời gian.

Kiếp trước hắn bị đày đến biên cương, bản thân khó bảo toàn, về sau nghe nói Tông Thụy Thần vì bảo vệ hắn, bị cuốn vào cuộc chiến đoạt trữ của ba vị Hoàng tử, trở thành một quân cờ, bị Cửu hoàng tử đánh chết bên ngoài cung Nguyên Gia.

Khi đó Tông Lạc ở biên cương xa xôi, nhận được mật thư suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Tông Thụy Thần căn bản không hề ngu ngốc như người ngoài nói, ngược lại, hắn không chỉ thông minh sáng dạ, mà căn cốt cũng rất tốt. Tông Lạc còn nhớ rõ lúc trước mình đã hứa hẹn, đợi Tông Thụy Thần trưởng thành, sẽ dẫn hắn ra chiến trường mở mang bờ cõi, dạy võ công để hắn trở thành nam tử anh hào.

Nhưng trong nháy mắt, cảnh còn người mất, thậm chí không thể gặp mặt lần cuối cùng, thi thể phải nhờ bộ hạ cũ trong kinh thành nhặt giúp.

Đời này, Tông Lạc dù thế nào cũng phải nghĩ ra cách đưa Tông Thụy Thần rời khỏi cung.

“Sự tình đại khái là như vậy.”

Hắn ngắn gọn thuật lại chuyện của mình, che giấu mục đích, chỉ nói mình bị trọng thương, được Nho gia cứu, hiện giờ mắt không nhìn thấy, nhưng nhờ thánh y giúp đỡ, vẫn còn hi vọng chữa khỏi.

Tông Lạc thuận tay ụp nồi, nói hắn bị trọng thương trên chiến trường cũng nhờ ba vị Hoàng tử, tìm ra một cái cớ hoàn hảo cho việc tại sao hắn phải tốn công giả vờ mất trí nhớ.

Không phải hắn không muốn nói chi tiết, nhưng hắn mưu đồ rất nhiều, nếu như không chuẩn bị vẹn toàn, Tông Lạc sẽ không tiết lộ với bất cứ người nào, cho đến khi tích đầy thực lực.

Tông Thụy Thần vội vàng gật đầu, quả nhiên tin tưởng vào kế hoạch “ngụy trang mất trí nhớ câu cá lớn” của Tôn Lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu như bàn tay vẫn còn chảy nước mắt: “Tam ca không sao là tốt rồi!”

Trong lòng Tông Thụy Thần, Uyên Đế không khác gì Tu La máu lạnh.

Thế mà Tam ca lại giấu được phụ hoàng tàn bạo, Tông Thụy Thần nghe xong, càng thêm tôn sùng và ngưỡng mộ vô bờ bến.

Tông Lạc xoa xoa đầu hắn: “Tóm lại, Thụy Thần nhớ giữ bí mật chuyện này, còn phải che giấu giúp huynh khi cần thiết.”

“Yên tâm đi.”

Tông Thụy Thần vỗ ngực cam đoan: “Tam ca đừng lo, chút chuyện nhỏ này đệ tuyệt đối có thể làm tốt.”

“Vậy......”

Tông Lạc đang định nói tiếp, đột nhiên ngoài điện truyền đến tiếng đá cửa kịch liệt.

—-----

Chú thích:

*Đại hiển học: học thuyết nổi tiếng lớn.

*Một cái gối thêu hoa: ý nói công tử bột.

*Đề khí: có nghĩa là nín thở ngay lập tức sau khi hít vào, làm cho lồng ngực cố định.

*Gia quán/gia quan: Thời cổ ở Trung Hoa, con trai 20 tuổi thì làm lễ đội mũ, gọi là gia quán.

—-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.