Editor: Gấu Gầy
Đột nhiên bị Cố Tử Nguyên đánh thẳng như vậy, Tông Lạc có chút không kịp phản ứng.
Hoàng tử bạch y ngẩn ngơ một lúc mới hiểu ý nghĩa của “ái mộ đã lâu”, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.
Hắn đang được tỏ tình ư?
Tông Lạc không quan tâm đến chuyện tình cảm, hoàn toàn không biết mức độ được yêu thích của mình.
Vào ngày cá tháng tư trước khi xuyên sách, hắn bị một sinh viên buồn chán nào đó chơi khăm, đăng thông tin hẹn hò lên mạng, đặc biệt ghi rõ trình độ học vấn, tuổi tác và công việc, cố tình tự khen mình là giảng viên nghiên cứu cao cấp thiên tài.
Kết quả tối đó, điện thoại của hắn cháy máy. Nhưng những người gọi đến không phải vì cho rằng mình đã gặp được một món hàng hot trên thị trường xem mắt, mà gọi điện để mắng hắn vì ghi giả thông tin. Tức quá, Tông Lạc đã mắng sinh viên kia một trận ngay tối đó.
Sau đó, cũng không thiếu những sinh viên mới vào hỏi những câu tương tự, Tông Lạc luôn trả lời rằng mình là người nhàm chán, chỉ thích vùi đầu trong phòng thí nghiệm, không được người khác yêu thích, có đi xem mắt cũng không ai muốn, thà sống cô đơn đến già.
Sinh viên:????
— Có lẽ giảng viên của chúng ta có một hiểu lầm kỳ lạ nào đó về bản thân mình.
Chưa nói đến việc trợ cấp hằng tháng cho nghiên cứu sinh vẫn được phát đúng hẹn, tiền trong dự án cũng chưa bao giờ thiếu, người còn đẹp trai, tốt bụng đến mức không thể tin được, là giảng viên nghiên cứu sinh thiên tài nổi tiếng trong trường. Với những điều kiện như vậy, đốt đuốc đi tìm cũng không thấy, kết quả lại là một người độc thân từ trong bụng mẹ???
Không hiểu sao, các sinh viên đều cảm thấy được khích lệ. Khó trách tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, thì ra chính trong lòng không có tình yêu, khoa học tự nhiên vĩ đại!
Sau khi xuyên sách, mặc dù không có cởi mở như thời hiện đại, nhưng từ những giỏ trái cây rau củ được đặt trước cửa phủ Tam hoàng tử, có thể thấy được hình ảnh của hắn trong lòng người dân.
Bị người cùng giới công khai tỏ tình, đây thật sự là lần đầu tiên Tông Lạc trải qua trong suốt mấy đời.
Hắn mở miệng, vừa định nói gì đó, đột nhiên cảnh giác ngước mắt lên nhìn.
Khi tầm mắt chạm vào tường cung đỏ sẫm, Tông Lạc mới hoàn hồn.
Đây không phải là phủ Tam hoàng tử, mà là hoàng cung.
Sau khi sống lại, Ngu Bắc Châu thường xuyên leo vào tường phủ Tam hoàng tử để nghe lén, khiến Tông Lạc chỉ cần nghe thấy một chút tiếng động trong khi đang nói chuyện với người khác, hắn cũng tự động trở nên thận trọng.
Tông Lạc vô thức bỏ qua cái cảm giác không được tự nhiên giống như bị bắt gặp tại trận vừa nảy lên trong lòng mình, quay đầu trở lại.
“Ta, vừa rồi là ta đường đột!”
Khuôn mặt của Cố Tử Nguyên đỏ bừng, ánh mắt trở nên ảm đạm: “Ta nói với Lạc huynh không phải muốn một câu trả lời. Ta chỉ muốn nói cho Lạc huynh biết tâm tư của mình thôi.”
Hắn cũng không biết mình bị sao nữa.
Nghe thấy tin vui Lạc huynh sáng mắt, hắn hào hứng chạy tới để chúc mừng, nhưng giữa chừng lại nghe đồng liêu nói Thánh thượng có ý ban hôn cho Tam hoàng tử, vì vậy hắn rút lại bước chân, trằn trọc hồi lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm bước vào cung.
Trước khi đến đây, Cố Tử Nguyên đã không ngừng nhắc nhở chính mình, nếu ván đã đóng thuyền, nên buông bỏ những suy nghĩ viễn vong không cần thiết.
Đúng, suy nghĩ viễn vong.
Trước đây, Cố Tử Nguyên còn có thể mơ tưởng một chút. Nhưng khi Tông Lạc phục hồi danh phận và bước vào triều đình, hắn mới nhận ra những suy nghĩ trước đây của mình thật ngây thơ ấu trĩ.
Nếu là thân phận khác, có thể vẫn còn cơ hội. Nhưng Lạc huynh không chỉ là Hoàng tử, mà còn sống trong Vũ Xuân cung, có lẽ là lựa chọn duy nhất cho ngôi cao Hoàng thái tử.
Thân phận của họ khác xa như trời với đất.
Chỉ là đến khi gặp được, nhìn thấy bạch y Hoàng tử đã sáng mắt hoàn toàn, nghe chính miệng hắn nói chuyện tứ hôn chưa định đoạt, Cố Tử Nguyên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu óc nóng lên, tự nhiên mở miệng nói ra.
Hắn như vậy, khiến Tông Lạc không biết phải nói gì.
Nhưng mặc kệ thế nào, cho dù sẽ làm tổn thương người khác, Tông Lạc cũng phải hồi đáp rõ ràng, để hắn không còn hy vọng: “Nếu là ý tứ của ta, Tử Nguyên, xin lỗi, ta không có cảm giác đó với ngươi.”
Đáp án nằm trong dự liệu.
Nhưng mà, dù đã dự đoán từ trước, nhưng khi nghe được, trái tim vẫn đau đớn như bị xé rách.
“Xin lỗi vì đã làm phiền Lạc huynh.”
Cố Tử Nguyên cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe: “Ta, ta cảm thấy không thoải mái lắm, xin cáo lui trước.”
Hắn lập tức đứng lên, liên tục nói vài câu xin lỗi, rồi cúi đầu rời đi nhanh chóng.
Nhìn bóng lưng Cố Tử Nguyên, Tông Lạc không khỏi thở dài.
Nếu là chuyện khác, hắn sẽ không cự tuyệt thẳng thừng như vậy. Nhưng liên quan đến tình cảm, kéo dài hay mập mờ chỉ làm khổ người ta.
Hắn xoa xoa huyệt thái dương của mình, cảm thấy mơ hồ, bắt đầu ngẫm lại.
Tuy nhiên suốt cả quá trình, Tông Lạc không thấy chỗ nào khác lạ, bao gồm cả bản thân hắn, luôn coi Cố Tử Nguyên là bạn, không hề có tình cảm khác.
Tông Lạc tự nói trong lòng: “Mình cuốn hút đến vậy sao?”
Ước chừng qua một chén trà, lại có hạ nhân đến báo, nói Bùi thừa tướng đến.
Tông Lạc vội vàng ổn định tâm trạng của mình, lệnh cho người hầu bưng lên một bộ chén trà mới.
Bùi Khiêm Tuyết bước vào, nhìn thấy hắn, trước tiên nghiêm túc quan sát một lượt.
Bạch y Hoàng tử ngồi ở trước bàn, dáng người cao thẳng, mi mục như hoạ, tóc đen như thác.
Sau khi cởi bỏ lụa trắng, đôi mắt giống như cá chép phá băng, cả người trút đi bệnh tật u ám, tràn đầy sự sống, trở về dáng vẻ linh động hăng hái của Tam hoàng tử ngày xưa.
“Xin chúc mừng.”
Bùi Khiêm Tuyết trước nay lạnh lùng cũng không khỏi mỉm cười: “Năm mới, vận khí mới, đều là tin tốt.”
“À, vừa rồi ta thấy vị đệ tử Nho gia họ Cố vội vã rời đi, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc Bùi Khiêm Tuyết đến, Cố Tử Nguyên đang cúi đầu chạy ra, suýt chút nữa va vào hắn.
Nói đến đây, sắc mặt Tông Lạc nhất thời xấu hổ: “Không phải việc lớn gì, chỉ là một số chuyện riêng tư, khiến A Tuyết cười rồi.”
Nhìn biểu cảm của hắn, Bùi Khiêm Tuyết đã thấy không được bình thường. Nhưng hắn không muốn nói nhiều, Bùi Khiêm Tuyết tất nhiên sẽ không hỏi.
Hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ phép cuối cùng của Bùi Khiêm Tuyết, hắn tranh thủ đến tìm Tông Lạc uống trà chơi cờ, cùng nhau trò chuyện.
Trà qua ba vòng, thanh y Thừa tướng nhẹ nhàng đặt một quân cờ xuống, làm như lơ đãng hỏi: “Nghe nói Bệ hạ có ý tứ hôn ngươi với đích tiểu thư nhà Thẩm thái uý?”
Nghe Bùi Khiêm Tuyết nhắc tới chuyện này, Tông Lạc tự dưng nhớ tới Cố Tử Nguyên vừa mới tỏ tình ban nãy.
Sau khi khôi phục tinh thần, Tông Lạc phỉ nhổ chính mình, trong lòng tự trách.
Nghĩ cái gì vậy, Bùi Khiêm Tuyết chính là bạn thân của hắn! Tự cho mình người gặp người yêu, hắn thật là tự phụ.
“Phụ hoàng có ý định đó.” Tông Lạc hàm hồ trả lời.
Hắn thực sự không muốn nghĩ nhiều về chuyện tứ hôn, giống như làm vậy có thể tránh đi cảm xúc bất thường trong tâm trí hắn.
Trên bàn cờ đen trắng đan xen, tốc độ đặt quân của Bùi Khiêm Tuyết chậm lại: “Vậy ý kiến của Cẩn Du là gì?”
Tông Lạc bất đắc dĩ nói: “A Tuyết, ngươi đừng trêu ta. Ngay cả ngươi cũng chưa lập gia đình, ta làm sao có tâm tư này chứ!”
Bùi Khiêm Tuyết nghĩ thầm, ý nghĩa của câu này giống như hắn chưa lập gia đình, nên đối phương mới không có ý định.
Có lẽ lòng mang ái mộ chính là như vậy, biết rõ không được, nhưng vẫn cố chấp.
Suýt chút nữa, Bùi Khiêm Tuyết đã không kiềm chế được sự tự hào của mình mà hỏi ra miệng.
Nhưng mà hắn vẫn nhịn xuống, miễn cưỡng cười cười, không nói thêm nữa.
Chờ thêm chút nữa. Bùi Khiêm Tuyết nghĩ, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Cẩn Du rõ ràng không có tâm tư. Vẫn chưa thống nhất đại hoang, chiến sự hiện đang tới gần, sa vào tình yêu là không sáng suốt.
Có lẽ chờ thêm một chút, mọi chuyện sẽ khác đi?
Sau khi tiễn Cố Tử Nguyên thẳng thắn tỏ tình, Bùi Khiêm Tuyết biểu tình kỳ lạ, Tông Lạc lại đón chào vị khách thứ ba không mời mà đến.
“Điện hạ, Thẩm tiểu thư cầu kiến.”
So với hai người trước, người này mới thực sự khiến Tông Lạc cảm thấy cực kỳ khó xử.
Hắn còn chưa cho Uyên Đế một lý do, Uyên Đế cũng không thể quay đầu liền nói với Thái Uý “Tam hoàng nhi của trẫm không có hứng thú với cháu gái trưởng nhà lão” được.
Vì vậy, Thẩm Tâm Nguyệt đến tìm hắn, mục đích rõ ràng là để nuôi dưỡng tình cảm.
Nhưng càng như vậy, Tông Lạc càng không thể gặp nàng.
Khác với việc từ chối Cố Tử Nguyên, Thẩm Tâm Nguyệt thân là nữ tử, dù có nhiệt tình đến đâu, cũng không thể tỏ tình trực tiếp. Tông Lạc tự xưng quân tử, càng không thể cự tuyệt phũ phàng.
Trong lòng đã muốn từ chối tứ hôn, còn công khai chuyện trò gặp mặt, đối với thanh danh của một cô nương rõ ràng không tốt.
Thà ngay từ đầu không gặp.
Chỉ cần từ chối thêm vài lần, Thẩm Tâm Nguyệt thông minh tinh tế, sẽ tự hiểu ý tứ của hắn.
Tông Lạc trong lòng thầm nói một câu xin lỗi, sau đó bảo người hầu thông báo cho Thẩm Tâm Nguyệt, nói hắn uống thuốc xong có chút buồn ngủ, hiện đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Không được bao lâu, hạ nhân trở về sắc mặt khó xử: “Điện hạ, Thẩm tiểu thư nói chiều nay nàng không có việc gì, đúng lúc Bệ hạ triệu Thái Uý đến, vì vậy nàng định sẽ chờ trước Vũ Xuân cung.”
Tông Lạc trầm mặc một lúc, đi đến trước cửa sổ nhìn.
Quả nhiên, trong sân không xa, Thẩm Tâm Nguyệt cùng thị nữ đã nhanh chóng sắp xếp bàn ghế cho mình trước Vũ Xuân cung, tâm tình có vẻ nhẹ nhàng thư thái.
Từ góc độ của mình, hắn có thể nhìn thấy lưng nữ tử.
“Chờ một chút, các ngươi đi chuẩn bị trà nước bánh ngọt, chiêu đãi tận tình, không được khinh suất.”
Nếu Thẩm Tâm Nguyệt muốn chờ, Tông Lạc cũng không thể đuổi người đi, chỉ căn dặn hạ nhân tuyệt đối không được tiết lộ tình hình của hắn.
Hắn nghĩ, chỉ cần mình không ra ngoài gặp, nàng sẽ tự rời đi.
Nhưng Tông Lạc không ngờ, Thẩm Tâm Nguyệt đã chờ từ sáng đến khi trời tối.
“Công công, Tam điện hạ vẫn chưa tỉnh sao?”
Sau thời gian dài như vậy, Thẩm Tâm Nguyệt ban đầu thoải mái thảnh thơi đã dần trở nên bồn chồn nôn nóng, cứ ba lần bốn lượt trông ngóng.
Tuy nhiên, điều làm nàng thất vọng là tẩm điện bên trong vẫn luôn đóng chặt, người hầu ở cửa chỉ biết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không có dấu hiệu nào cho thấy chủ tử đã tỉnh.
“Hồi bẩm Thẩm tiểu thư, hai ngày nay ánh mắt Điện hạ vừa mới hồi phục, lại uống thuốc do Ngự y đặc chế, chỉ sợ nhất thời sẽ không tỉnh.”
Nghe xong, Thẩm Tâm Nguyệt nắm chặt hộp gấm trong tay.
Đó là bánh ngọt sáng nay nàng đặc biệt học cách làm với dì nhỏ.
Nếu Tam hoàng tử vẫn chưa hồi phục, có lẽ nàng vẫn còn hy vọng. Nhưng nếu hắn sáng mắt, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến người ta mặc cảm tự ti.
“Tiểu thư,“ người hầu thấp giọng nói.
“Chờ một chút.”
Thẩm Tâm Nguyệt ngắt lời cô. .
Chờ Tam điện hạ, cũng chờ nàng.
Nhưng mà Thẩm Tâm Nguyệt không biết, chỉ sau một bức tường, Hoàng tử tôn quý giống như tiên nhân cao cao tại thượng trong lòng nàng đang bị người khác ấn vào tường.
Hơi thở nóng rực từ từ áp sát, âm thanh không biết vui hờn, cố ý hạ thấp.
“Sư huynh nói xem người ngoài cửa có biết hay không, huynh mặc nhiên để cho người ta chơi đùa như vậy?”
—----