Editor: Gấu Gầy
Lần này, Tông Lạc thật sự cảm thấy năng lực của thị vệ hoàng cung không tốt lắm.
Tuy nói đệ tử Quỷ Cốc võ nghệ hơn người, nhưng cũng không đến nỗi bị mò vào tẩm điện mà không có cảm giác.
Nhưng Ngu Bắc Châu thật sự đã kiêu ngạo xông vào Vũ Xuân cung như chốn không người.
Nghĩ đi nghĩ lại, người duy nhất ở đây có năng lực ngăn cản y, cũng chỉ có Tông Lạc.
Chỉ tiếc Tông Lạc hiện giờ không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Không phải vì đánh không lại Ngu Bắc Châu, mà do Thẩm Tâm Nguyệt bây giờ còn đang ngồi trong viện Vũ Xuân cung. Khoảng cách vốn không xa, nếu bọn họ đánh nhau trong tẩm điện, vừa rồi Tông Lạc tìm lý do bảo hạ nhân từ chối chẳng phải là lòi đuôi sao?
Loại chuyện không chỉ tự huỷ, mất mặt lại khó xử này, Tông Lạc dĩ nhiên sẽ không làm.
Huống hồ......
Nhìn khuôn mặt quá đỗi tuấn mỹ trong ánh nến lung linh trước mặt, những cảm giác lạ mà Tông Lạc đã chôn giấu trong những ngày qua lại dâng trào, đến mức hắn không biết nên nói gì vào khoảnh khắc này.
Kể từ giấc mơ đó... Không, phải là từ sau khi trùng sinh, mối quan hệ căng thẳng gay gắt giữa hắn và Ngu Bắc Châu đã đột nhiên chuyển hướng.
Rõ ràng kiếp trước, bọn họ không như vậy.
Kiếp trước, Tông Lạc thực sự từng động sát ý với Ngu Bắc Châu, đương nhiên, Ngu Bắc Châu cũng không ngoại lệ. Sau khi xé rách bề ngoài hoà bình giả tạo ở Quỷ Cốc, từ trước khi xuất sư tới sau khi xuất sư, mọi thứ đã trở nên khốc liệt.
Đầu tiên là những trận giao đấu đơn giản nhất, sau đó là một loạt quỷ kế âm mưu, đừng nói là nương tay, cả hai thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.
Nhưng tất cả những chuyện này, đều kết thúc theo cái chết dưới hoàng thành của hắn.
“Sao hả? Sư huynh đây là luyến tiếc tiểu mỹ nhân ngoài cửa?”
Rõ ràng, sự im lặng lâu dài của Tông Lạc càng khiến y hiểu lầm sâu sắc.
Ngọn lửa không tên bùng lên mãnh liệt, ghen tuông chưa từng phát hiện quấy phá hoành hành.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Ngu Bắc Châu nheo lại, dấu vết đỏ thẫm ở đuôi mắt nhuộm lên sắc thái lạnh lùng tàn nhẫn, vô cớ khiến người ta liên tưởng đến máu tươi.
“Huynh nói......”
Bàn tay nóng bỏng nắm chặt cổ tay hắn.
Những khớp ngón tay rõ ràng như ngọc thạch bị cường ngạnh chen vào, đầu ngón tay ma sát, để lại cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt.
Tướng quân áo đỏ lông trắng không ngừng tiến tới, dễ dàng đánh đổ rổ cờ trên bàn, khiến những quân cờ trắng đen đan xen rơi đầy đất: “Thẩm tiểu thư có biết, cách một bức tường, huynh đang bị người ta tùy tiện chơi đùa thế này không?”
Lời này đúng là vô cùng mất dạy.
Cho dù Tông Lạc gần đây đối với Ngu Bắc Châu có cảm giác phức tạp, cũng không khỏi nhíu mày thật sâu, nhịn rồi lại nhịn, mới không đấm y một đấm.
“Buông tay.” Hắn lạnh lùng nói.
Ngu Bắc Châu nhíu mày: “Thế nào? Chẳng lẽ bị ta nói trúng rồi sao?”
Đúng lúc này, nghe thấy âm thanh từ trong tẩm điện, nội thị do dự một lát, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Điện hạ?” Nội thị hỏi.
Thẩm Tâm Nguyệt đã chờ bên ngoài tẩm điện từ lâu đột nhiên đứng dậy, thị nữ vội vàng cầm theo hộp điểm tâm, đi theo sau nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Tông Lạc thầm mắng Ngu Bắc Châu một vạn lần.
Cách tầng cửa mỏng, giọng nói trầm thấp của Thẩm Tâm Nguyệt dễ dàng truyền đến.
Nàng đang hỏi nội thị: “Tam điện hạ đã tỉnh chưa?”
Trong tẩm điện yên tĩnh.
Tông Lạc không dám thở ra, sợ phát ra tiếng động lạ.
Ngộ nhỡ người hầu trực tiếp đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hắn đang mặc cho Ngu Bắc Châu nắm chặt cổ tay đè lên tường làm loạn.... Hiển nhiên có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Nghĩ đến đây, hắn cố ý khàn giọng nói: “Không sao, chỉ là đột nhiên tỉnh giấc.”
Nội thị cũng rất thông minh, vừa rồi Tông Lạc đặc biệt dặn dò, hắn biết rõ Điện hạ không muốn gặp Thẩm tiểu thư, vì vậy vội vàng lấp liếm: “Ai, xém nữa thì quên. Điện hạ, vừa rồi sau khi ngài uống thuốc xong, Ngự y đã dặn tiểu nhân, nói ngài cần phải nghỉ ngơi đầy đủ. Nếu như tỉnh lại cảm thấy nhức đầu chóng mặt, xin ngài hãy nghỉ ngơi thêm.”
Tông Lạc trong lòng đánh giá cao người hầu này, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên rùng mình một cái.
Hắn bận rộn ứng phó với bên ngoài, người nào đó lại không chịu an phận.
Thừa dịp bạch y Hoàng tử mệt mỏi ứng phó, Ngu Bắc Châu tiếp tục ép sát vào tường.
Nồng đậm, nóng rực, hơi thở giống như một cơn khát dâng trào khi khô cạn, tràn ngập dục vọng tiến gần Tông Lạc, cảm giác tên đã lên dây áp bách mạnh mẽ, gần như khiến người ta không thở nổi.
Cùng lúc đó, bàn tay mơn trớn trượt xuống cổ tay, rơi vào tay áo. Giống như vừa rồi y nói “chơi đùa” là ý trên mặt chữ.
Tông Lạc ngước mắt, trừng Ngu Bắc Châu cảnh cáo.
Hắn còn chưa kịp trả lời nội thị, đã nghe thấy giọng của Thẩm Tâm Nguyệt: “Điện hạ? Ngài có nghe thấy không?”
Đứng ở ngoài tẩm điện bỗng dưng lên tiếng, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng cũng coi như đi quá giới hạn.
“Thẩm cô nương.”
Giọng nói bên trong vẫn rất dễ nghe, như ngọc rơi, như suối lạnh.
Thẩm Tâm Nguyệt hít một hơi thật sâu, không hối hận về hành động táo bạo của mình: “Điện hạ, hôm nay thần nữ vừa vặn cùng tổ phụ tiến cung, nhân tiện mang theo một ít điểm tâm từ trong phủ, không biết hôm nay Điện hạ không khoẻ, nên đã quấy rầy.”
Nam chưa vợ nữ chưa chồng, gửi tặng một ít điểm tâm, không đề cập là do mình làm. Dù vượt quá giới hạn, nhưng không hề vi phạm lễ nghi, ít nhất khiến người ta không thể từ chối.
Tông Lạc ở trong lòng cười khổ: “Hai ngày nay ta bị nhiễm phong hàn, vừa mới bình phục, thật sự không thể gặp khách, Thẩm cô nương có lòng.”
Hoàng tử bạch y khuôn mặt ôn nhu, trong căn phòng tối mờ phủ lên một tầng sáng ấm.
Đó là sự an bình chưa từng biểu lộ trước mặt Ngu Bắc Châu.
Y đã gặp qua rất sắc thái của Tông Lạc.
Tức giận, lạnh lùng, sát ý dạt dào, mặt không cảm xúc, biểu tình chán ghét, thậm chí là ánh mắt cao cao tại thượng khinh thường chúng sinh, như thể đứng trên vạn vật.
Nhưng ở trước mặt mọi người, hắn lại thường xuyên biểu lộ ra điềm tĩnh, mạnh mẽ, ôn nhu.... Ngu Bắc Châu một thứ cũng không có.
Điều này khiến hắn vô cùng bực bội.
“Xuỳ.”
Ngu Bắc Châu phát ra tiếng cười châm chọc, bàn tay dùng sức như trút giận, nghiêng đầu cắn vào cổ.
Dù vẫn treo nụ cười lạnh nhạt, nhưng có thể nhận ra tâm tình không tốt của y.
Thẩm Tâm Nguyệt mơ hồ nghe thấy một đoạn âm thanh ngắn, do dự một chút, chỉ nghĩ mình nghe lầm: “... Điện hạ, nếu không có việc gì, thần nữ cáo lui trước.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, giọng nói ôn nhu phía sau cánh cửa có chút run rẩy: “Được.”
Đương nhiên không có bất kỳ lời giữ lại nào, thậm chí còn không phủ thêm áo choàng miễn cưỡng gặp mặt.
Trong lòng Thẩm Tâm Nguyệt vô cùng mất mát.
Nàng thông minh tinh tường như vậy, tất nhiên không thể không đoán ra...... Tam hoàng tử đối với nàng rõ ràng không có ý.
Lần trước dạo tiết thanh minh, Điện hạ dù đã đồng ý lời mời, nhưng mọi hành động đều chỉ dừng ở lễ, không vượt quá nửa phần. Huống chi sau khi kết thúc, Thẩm Tâm Nguyệt cố ý để thị nữ bao trà lâu tao nhã nhất Hoàng thành, mời tất cả các quan viên mới và các công tử tiểu thư có mặt đến trà lâu dùng bữa, Điện hạ cũng từ chối không đi.
Nam nhân đối với nữ nhân, nếu thật sự có một chút tình ý, tuyệt đối không thể kiềm chế như vậy.
Thẩm Tâm Nguyệt hiểu rõ điều này, mới càng thêm khổ sở.
Nếu không có chuyện Tam điện hạ mất trí nhớ mù loà, nàng tất nhiên không dám nhiều lời với ông nội.
Nhưng người này bỗng nhiên từ trên trời đi xuống, cho người ta không gian mơ tưởng, khiến người ta nảy sinh vọng niệm. Để rồi khi Thẩm Tâm Nguyệt còn chưa kịp thổ lộ lòng mình, hắn lại phất tay áo bay về trời nhanh chóng.
Nếu từ đầu chưa từng hy vọng, thì đâu phải thất vọng thế này?
Trong mắt các tiểu thư công tử trong hoàng thành, nàng vô cùng tôn quý, gia nghiệp lớn mạnh, ông nội còn được thánh sủng, không kém gì Công chúa Đại Uyên, thậm chí còn có thể từ chối Hoàng tử một cách tự do, hoàn toàn xứng với danh Thiên Chi Kiêu Nữ.
Nhưng mà chỉ có Thẩm Tâm Nguyệt biết, trước mặt người trong lòng, nàng không là gì cả.
Trước khi đến đây, Thẩm Tâm Nguyệt đã nghĩ sẵn.
Nàng muốn gặp Tam điện hạ để xác định một lần, nếu Điện hạ không có ý gì, nàng cũng sẽ nhẹ nhàng từ bỏ, không uổng công bước đi dũng cảm.
Nhưng đến lúc này, nàng lại không thể nói ra.
Cuối cùng, chỉ mất hồn lạc phách: “Vậy xin Điện hạ bảo trọng thân thể nhiều hơn, thần nữ...... ngày khác lại đến.”
Nói xong, nàng ra hiệu thị nữ phía sau đem hộp cơm giao cho nội thị, rồi rời đi trong ánh hoàng hôn.
Đợi đến khi bóng người kia hoàn toàn biến mất trước cổng Vũ Xuân cung, tẩm điện yên tĩnh dường như lại chuyển động.
Thân ảnh đỏ trắng quấn quýt bên tường, dán chặt vào nhau vô cùng thân mật.
Ngu Bắc Châu nuốt xuống mùi máu tươi trong miệng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mặt y, trong đồng tử đen ngòm tràn đầy lãnh ý không che giấu: “Người đã đi rồi, sư huynh còn luyến tiếc sao?”
Mái tóc dài rơi trên vai Hoàng tử áo trắng, giống như chủ nhân của nó, mỗi một sợi đều hóa thành rắn độc lạnh lùng, phun ra nọc rắn đỏ tươi ghen tị.
“Ngu Bắc Châu, đủ rồi, ngươi không thể nói chuyện đoàng hoàng sao?”
Ngực Tông Lạc phập phồng hai cái, đè nén lửa giận trong lòng: “Ngươi mò đến Vũ Xuân cung chỉ để nói điều này với ta?”
Trước đây hắn chỉ thấy y ăn nói xà lơ, nhưng bây giờ đã tiến triển đến mức không thể giao tiếp được.
“Sao hả? Đang trách sư đệ phá hỏng chuyện tốt của sư huynh sao?”
Ngu Bắc Châu tiếp tục âm dương quái khí: “Còn phải chúc mừng sư huynh, không chỉ khôi phục thân phận, tiến thêm một bước, còn được Thái úy nhìn trúng, sắp sửa tứ hôn trở thành rể quý. Thậm chí không chỉ vậy, tên đệ tử Nho gia họ Cố kia cũng bị sư huynh mê hoặc đến điên đảo thần hồn, khó lòng buông bỏ, quả thực quyến rũ vô cùng.”
Cách một tầng y phục mỏng manh, ngọn lửa ghen tuông càng cháy càng mạnh.
Không biết vì sao, nghe Ngu Bắc Châu nói vậy, cơn tức vừa rồi của Tông Lạc chợt tắt.
Đối đầu nhau lâu như vậy, phân biệt cảm xúc của đối phương không khó.
Tuy rằng ngày thường Ngu Bắc Châu thường xuyên làm chó không chịu làm người, nhưng tức giận như vậy...... Tông Lạc thật sự là trong hai đời lần đầu tiên thấy.
Còn một lần nữa, nhưng mà trong mơ, khi hắn tự sát dưới hoàng thành.
Vậy câu hỏi đặt ra. Tại sao Ngu Bắc Châu lại tức giận khi biết hắn tứ hôn và Cố Tử Nguyên thổ lộ?
Trong lòng Tông Lạc bất chợt dâng lên một suy đoán thật không dám tin, hoang đường vô lý, lên men mãnh liệt.
Hoàng tử bạch y giữ nguyên tư thế, lưng dựa vào tường, khóe miệng bỗng cong lên một đường cong giễu cợt.
Giống như làm vậy, mới có thể che đậy rung động phức tạp của mình trong những ngày qua và chuyển sang một người khác.
Khuôn mặt hắn bình tĩnh, che đi dòng nước xiết ẩn giấu bên trong: “Thật thú vị. Rõ ràng là ta được ban hôn, chưa nói đến việc bát tự còn chưa có một nét, cho dù có, thì liên quan gì đến ngươi?”
Giọng Tông Lạc rất nhẹ, rõ ràng là hỏi Ngu Bắc Châu, lại giống như tự hỏi lòng mình.
“Ngu Bắc Châu, chẳng lẽ ngươi thích ta?”
—-----
*Đẹp quá mấy bác ơi
- -------
Lời Gấu Gầy: Lạc Lạc được cái rất thẳng thắn, sảng khoái
- -------