Cổ Thiên Nga

Chương 14: Chương 14




Bước sang một ngày mới, lại thêm một tờ lịch được sang trang.

Hôm nay là 30 tháng 12, từ ngày mai sẽ bắt đầu kì nghỉ Tết dương lịch, chuẩn bị bước sang năm mới.

Hồi còn đi học, Kim Hề luôn háo hức mong ngóng được nghỉ lễ. Một năm 365 ngày, ngoại trừ những ngày lễ, các ngày còn lại cô đều phải luyện múa, không có một ngày nghỉ ngơi. Nhưng nếu đến ngày nghỉ, cô sẽ được đi du lịch với ba mẹ. Người chăm chỉ như cô cũng có lúc lười biếng muốn được nghỉ ngơi.

Sau khi đi làm rồi, ngày nghỉ mong chờ nhất chỉ còn lại lễ Quốc khánh và Tết âm lịch, vì thời gian nghỉ lễ đủ dài để xả hơi. Còn những dịp như Tết dương lịch chỉ được nghỉ ba ngày, thế nên có nghỉ hay không cũng không có gì khác, du lịch gần nhà thì cuối tuần cũng có thể đi được, đi chơi xa thì mất hết hai ngày ở trên đường, thời gian du lịch chẳng còn lại bao nhiêu.

Mà mấy ngày nghỉ lễ theo quy định thế này thường là thời điểm bận rộn nhất của bệnh viện.

Cũng là lúc Hạ Tư Hành bận rộn nhất.

Xưa nay cô và Hạ Tư Hành đều không có duyên với mấy ngày nghỉ lễ.

Nhưng cũng có những người cực kỳ thích nghỉ lễ... Ví dụ như Mạnh Ninh chẳng hạn.

Lúc ăn trưa, Mạnh Ninh hỏi cô, “Tết Tây này cậu có dự định gì không? Nếu không thì chúng ta đi suối nước nóng nhé? Suối nước nóng bên Nam Sơn cũng được lắm, cậu đi không?” Cô nàng nói một tràng dài không nghỉ một giây.

Kim Hề định từ chối, nhưng vừa nghe đến “suối nước nóng” thì lại rung rinh.

“Bên Nam Sơn hả?”

“Đúng vậy, mình có thẻ đen của Duyệt Đình, tối qua quản lý khách sạn gọi hỏi mình Tết Tây này có dự định sang đó nghỉ dưỡng hay không, chị ấy sẽ giữ lại một phòng có suối nước nóng riêng cho mình.”

Kim Hề đắn đo một lúc, “Đi mấy ngày?”

“Cậu muốn chơi mấy ngày cũng được.” Mạnh Ninh nói, “Tụi mình trước giờ đều bận rộn biểu diễn, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi thoải mái, hay là tết tây năm nay mình cứ nghỉ ngơi ở khách sạn nhé?”

Cô nàng nói một hồi thì ngừng lại, chợt nhớ ra, “Chẳng lẽ cậu có hẹn với bạn trai rồi?”

Nhắc tới hai chữ “bạn trai”, hai người ăn ý mặt đỏ bừng bừng.

“Không, ba ngày nghỉ tết anh ấy đều phải trực.” Ánh mắt Kim Hề cực kỳ hờ hững, giống như không có gì đáng nhắc tới, “Thế tụi mình đi ngày mai hay là tối nay đi luôn?”

“Mình sao cũng được, tùy cậu thôi.”

“Vậy thì mai nhé, để tối nay mình thu xếp quần áo.”

“Chốt nha.”

“Ừ.”

Buổi tập ban đêm kết thúc, Kim Hề là người cuối cùng rời khỏi phòng tập, cô tắt đèn khóa cửa, tắm rửa thay đồ rồi mới trở về nhà.

Màn đêm bao trùm khắp bốn phía, nhành cây khô yếu ớt đung đưa trong cơn gió rét, mấy hàng xe riêng đang đậu ngay ngắn ở trước tòa nhà màu đỏ gạch của vũ đoàn.

Kim Hề vừa đảo một vòng đã tìm được chiếc Porsche màu đen của Hạ Tư Hành. Cô đi sang mở cửa xe, theo thói quen cài dây an toàn, “Anh đến hồi nào sao không nói với em?”

Hạ Tư Hành chưa kịp trả lời thì có người đứng ngoài gõ lên cửa sổ xe.

Kim Hề quay sang phía Hạ Tư Hành, vừa hay trông thấy gương mặt bé chừng một bàn tay khi cửa kính xe vừa hạ xuống. Châu Tranh không trắng lắm, trái lại nước da màu bánh mật khá hợp với cái tên của cô nàng.

Ở Nam Thành, xe của Hạ Tư Hành không tính là VIP, nhưng biển số nền trắng chữ đen* lại cực kỳ bắt mắt.

* Biển số nền trắng chữ đen là biển số quân sự, được hưởng khá nhiều đặc quyền khi lưu thông.

Hiển nhiên Châu Tranh cũng phát hiện Hạ Tư Hành đang ở đây, cô nàng vui vẻ bước tới chào anh, “Anh A Hành.” Giọng nói cao vút bất chợt hạ xuống vài tone khi trông thấy người đang ngồi bên ghế phụ, “Kim Hề cũng ở đây à.”

Kim Hề ưỡn ngực, “Anh ấy tới đón tôi, tôi không ở trên xe thì ở đâu?” Cô bình tĩnh đáp lại, rất có phong thái của chính thất.

Châu Tranh bị chặn họng không bật lại được, bèn quay sang hỏi Hạ Tư Hành, “Hai người tính sang chỗ Châu Dương hả? Hôm nay em không lái xe, có thể cho em đi nhờ một đoạn không?”

Hạ Tư Hành, “Lên xe đi.”

Kim Hề ngơ ngác, “Sao lại tới chỗ Châu Dương?”

“Thì Tết tây, hiếm khi mọi người được nghỉ, nên cậu ấy gọi mọi người đến liên hoan.”

“Chẳng phải ngày nào cũng là ngày nghỉ của anh ta sao, chỉ vì muốn uống rượu mà bày đặt lí do lí trấu.” Kim Hề hết nói nổi.

Tuy Châu Dương kinh doanh Pha sắc, nhưng số lần anh ta đến Pha sắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh ta chẳng khác gì với đám con nhà giàu trong giới, sinh ra không phải để trải qua cực khổ, mà là để hưởng thụ. Lắm tiền nhiều của, lại chẳng thiếu thời gian tận hưởng.

Mối liên hệ duy nhất giữa kỳ nghỉ Tết và người vô công rỗi nghề như anh ta chính là, bạn bè xung quanh đều được nghỉ, anh ta cũng có lí do tụ tập tổ chức liên hoan.

Trong từ điển của Châu Dương, chơi mới là việc lớn của đời người.

Châu Tranh vừa ngồi vào băng ghế sau, nghe Kim Hề nói thế, cô ta hừ một tiếng, giọng điệu mỉa mai vừa khinh miệt, “Chẳng biết đến khi nào anh ta mới chịu trưởng thành nữa.”

Khóe môi Kim Hề giần giật, nhưng chỉ cười chứ không đáp lại.

Có lẽ mọi người hưởng ứng kỳ nghỉ lễ quá nồng nhiệt, trên cầu vượt cũng nghẹt kín đèn xe.

Nhìn dòng xe kẹt cứng, Châu Tranh bắt chuyện, “Dạo này bận lắm hả?”

Hiển nhiên lời này không phải hỏi Kim Hề.

Hạ Tư Hành đáp, “Cũng vậy thôi.”

“Tết tây này anh có được nghỉ không?”

“Đi làm.”

“Tội thế.”

“Cũng bình thường.”

“...”

Hỏi câu nào anh trả lời câu ấy, tuyệt đối không vượt quá ba chữ, cuộc trò chuyện không tài nào tiếp tục được nữa.

Kim Hề buồn cười, đành chủ động lên tiếng, “Hôm nay ngoài Châu Dương thì còn ai nữa vậy anh?”

Hạ Tư Hành, “Còn ai nữa, toàn là người em quen cả.”

Kim Hề ngạc nhiên, “Giang Trạch Châu cũng đến hả?”

Cô nhớ mang máng là hôm qua Giang Trạch Châu còn đi công tác, vậy mà hôm nay đã về rồi? Anh ta và Châu Dương là hai thái cực, Giang Trạch Châu làm đầu tư, tự mở công ty mà không đụng đến một đồng của gia đình, có bản lĩnh, có năng lực, tốt nghiệp mới ba năm nhưng khá là thuận buồm xuôi gió trong giới.

“Cậu ta về từ hồi sáng rồi.”

“Nhanh thế?”

“Châu Dương sợ cậu ta không chịu về nên tự tay đặt chuyến bay sớm cho cậu ta.”

“Đồ ngốc.”

Trong kính chiếu hậu, sắc mặt Châu Tranh héo úa như mấy chiếc lá rụng ven đường.

Yên lặng chưa đầy một phút, trong xe lại vang lên tiếng chuông điện thoại. Cứ tưởng là Châu Dương gọi đến, nhưng khi kiểm tra, màn hình hiển thị lại là mẹ Hạ Tư Hành - Vu Tố.

Hạ Tư Hành ấn nút nhận cuộc gọi.

“A Hành, đang bận hả con?” Lịch trực của Hạ Tư Hành được xếp kín mít, Vu Tố cũng không nắm rõ, lần nào gọi điện đến cũng hỏi câu này đầu tiên. Nếu anh bận thì bà để anh bận tiếp, gác chuyện lại sau. Còn nếu Hạ Tư Hành rảnh, bà sẽ trò chuyện với anh.

Lúc này Hạ Tư Hành khá rảnh, “Con đang lái xe, có chuyện gì thì mẹ cứ nói đi ạ.”

“Lái xe hả?” Vu Tố định cúp máy, “Con tập trung lái xe, lúc đến nơi thì gọi lại cho mẹ.”

“Con đang bị kẹt xe, còn lâu mới tới nơi.”

“Thế à.” Vu Tố hỏi anh, “Ngày mai có được nghỉ không con? Lâu rồi con không về nhà, ba con lại bận rộn, đúng lúc ngày mai là Tết tây, nếu con nghỉ thì về nhà ăn cơm nhé.”

Thời gian như chó chạy ngoài đồng, mong ước được con cái kề bên của ba mẹ đã hạ thấp đến mức chỉ cần cùng nhau ăn một bữa cơm là đủ.

“Ngày mai con phải đi làm, thứ ba tuần sau con được nghỉ, tới lúc đó con sẽ về nhà ăn cơm sau.”

“Thứ Ba tuần sau hả? Được, để mẹ nói với dì giúp việc làm mấy món con thích.”

Nhận được lời này, tâm trạng Vu Tố cũng khá hơn, bà bắt đầu chuyển sang luyên thuyên chuyện trong nhà, “Mấy bữa trước mẹ có sang nhà chú Kim của con, Tiểu Yến đáng yêu lắm, cứ đi theo mẹ gọi dì ơi dì à, làm mẹ nhớ tới con hồi nhỏ ghê.”

Nghe chuyện nhà họ Kim, Hạ Tư Hành liếc sang Kim Hề.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, góc nghiêng sắc sảo, không biết cô đang nghĩ gì.

Vu Tố lại nói tiếp. “Mẹ và dì Kim có nói chuyện với nhau, dì ấy nhắc Kim Hề lâu rồi không về nhà, Tết dương lịch cũng không về. Dì ấy nghĩ Kim Hề đang yêu nên không chịu về nhà, nhưng con bé nói con tổ chức đi suối nước nóng, có đúng vậy không?”

Kim Hề chột dạ rụt cổ dưới ánh mắt lạnh thấu xương của Hạ Tư Hành.

Để tiếp tục một lời nói dối, cần phải có hàng ngàn lời nói dối khác lấp liếm vào.

Ngay lúc này là thời cơ nói rõ tốt nhất.

Hạ Tư Hành đáp, “Vâng.”

Vu Tố lại hỏi, “Con bé không yêu đương thật chứ?”

Hạ Tư Hành siết chặt vô lăng, ngón trỏ khẽ nhịp.

Một thoáng im lặng.

Không chỉ có mỗi Vu Tố chờ đáp án, mà Kim Hề cũng đang dỏng tai lắng nghe, và cả Châu Tranh nữa.

Châu Tranh đương nhiên hy vọng anh phủ nhận.

Vậy còn Kim Hề?

Chính bản thân cô cũng không biết mình có mong anh đáp là có hay không.

“Sao con biết được?” Hạ Tư Hành lấy lại tinh thần, cất giọng hờ hững nhưng không hề lạnh lùng, “Nếu mẹ muốn biết thì cứ hỏi thẳng cô ấy đi.”

“Nghe con nói kìa!” Vu Tố bất mãn, “Hẹn con bé đi suối nước nóng đâu phải mẹ, sao mẹ hỏi được?”

“...”

“Nhưng con bé xinh xắn như thế, có lẽ xung quanh cũng không thiếu người theo đuổi đâu. Con nhớ phải kiểm định thay con bé đấy, biết không? Đừng có để ai cũng bám theo con bé được, mẹ xem Kim Hề như con gái mình, sau này con bé mà kết hôn mẹ sẽ chuẩn bị của hồi môn cho nó.”

Hạ Tư Hành nghe bà nói thế, anh nhướng mày, ánh mắt đong đầy ý cười, “Thật sao?”

Vu Tố, “Đúng thế, con phải tốt với Kim Hề một chút, biết không hả? Con xem xem bệnh viện con còn bác sĩ nào điều kiện tốt xứng đôi với Kim Hề thì giới thiệu cho con bé. Ngoài bệnh viện cũng được, xung quanh con có ai không?”

“Mấy người xung quanh con cô ấy đều quen cả, mẹ thấy ai hợp?”

“Châu Dương thì không được, cả ngày chẳng làm nên trò trống gì.”

Khóe mắt Hạ Tư Hành lướt sang, Kim Hề gật đầu tán thành, như rất có lý.

Vu Tố tiếp tục, “Mẹ thấy Giang Trạch Châu cũng được lắm, đẹp trai gia cảnh lại tốt, quan trọng là có chí tiến thủ, không phong lưu. Hay là bữa nào con làm mai hai đứa nó với nhau đi?”

Kim Hề như người ngoài cuộc, giật giật tay áo Hạ Tư Hành, nói bằng khẩu hình miệng: Làm mai đi.

Hạ Tư Hành không trả lời lại, đưa tay véo mặt cô, cô đau đến nghiến răng.

Thấy anh im lặng lúc lâu, Vu Tố hỏi, “A Hành? Con thấy sao?”

Ánh mắt Hạ Tư Hành đầy hờ hững, cất giọng lạnh nhạt,“Con thấy chẳng ra làm sao cả.”

“Giang Trạch Châu mà chẳng ra sao ư? Mẹ thấy đám nhí nhố bên cạnh con chỉ có cậu ta là ưu tú nhất.” Vu Tố nghĩ mãi không ra, “Thằng bé có gì không tốt?”

Hạ Tư Hành hừ lạnh, “Chẳng có chỗ nào tốt cả.”

Nhận ra thái độ của Hạ Tư Hành, người tốt tính như Vu Tố cũng bất mãn, “Thế con thấy ai được?”

Kim Hề trông thấy đuôi mắt Hạ Tư Hành cong lên đầy ngả ngớn, trái tim cô như thắt lại.

Kế đó, cô nghe anh hỏi, “Mẹ thấy con được không?”

Hai người còn lại trên xe đều hoảng hồn.

Đúng lúc này, Vu Tố lên tiếng, “Nếu hai đứa yêu nhau thì sớm đã bên nhau rồi, còn chờ tới hôm nay sao? Hơn nữa con chỉ là một thằng bác sĩ nghèo, không có nhà mình thì con chẳng là gì cả, Kim Hề không thể chịu khổ với con được.”

“Trông thế nào cũng thấy Giang Trạch Châu thích hợp hơn con.”

“...”

“...”

Mặt Hạ Tư Hành ngay lúc này còn đen hơn cả màn đêm bên ngoài.

***

Tác giả:

Nam N soán ngôi, nam chính nghẻo, hết truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.