Cổ Thiên Nga

Chương 4: Chương 4




Bầu không khí gượng gạo cuối cùng đã được Vu Tố vừa tiếp khách trở về phá vỡ.

Cả bọn mở miệng chào “Dì Vu”, Hạ Tư Hành nghe thấy thì xoay người, tựa lưng vào cửa, “Mẹ.”

Vu Tố nhìn bọn họ, rồi lại nhìn Kim Hề đang đứng trong phòng thay đồ, bấy giờ mới nhớ ra phải giới thiệu bọn nhỏ với nhau, “A Hành, đây là con gái nhà chú Kim của con, Kim Hề.”

“Kim Hề, đây là con trai dì, Hạ Tư Hành.”

Hai người cách nhau một khoảng chừng hai mét.

Bàn tay đang đặt trước ngực Kim Hề buông xuống, để xuôi bên người, ánh mắt cô không chút gợn sóng, lẳng lặng nhìn Hạ Tư Hành, “Chào anh.”

Hạ Tư Hành cũng điều chỉnh lại cảm xúc, hờ hững đáp lại, “Chào em.”

Xem như đã chào hỏi lẫn nhau.

Vu Tố nhìn điện thoại, trông có vẻ vội vàng, bà nói với Hạ Tư Hành, “A Hành, mẹ có chút việc, ba và chú Kim của con đang đi cùng nhau, con đưa Kim Hề đến đó nhé.”

Cùng lúc đó, bên ngoài hành lang vang lên một giọng nói, “Mấy anh còn đứng đây làm gì, anh A Hành đâu?”

“Cam tới rồi đấy à.” Có người lên tiếng, “Mấy giờ rồi mà bây giờ em mới đến? Sao, sinh nhật của anh A Hành nhà em nên em cũng lo ăn diện mà đến trễ sao?”

“Làm gì có!” Cô nàng cất giọng nũng nịu, “Em vừa đi lấy quà cho anh A Hành nên mới đến trễ, mà các anh đứng ở ngoài đây làm gì thế?”

Một chốc sau, cô nàng nhô đầu vào.

Vu Tố vuốt tóc cô nàng, “Cam tới rồi hả con?”

Cô nàng ngoan ngoãn chào, “Con chào dì Vu.”

Khi ánh mắt giao nhau, cô nàng trông thấy Kim Hề đang đứng bên bàn đảo trung tâm, “Cô ấy là...”

“Đó là Kim Hề, à đúng rồi, Kim Hề học múa ba lê, Cam cũng học ba lê, hai đứa có thể làm quen với nhau, nói không chừng sau này còn có cơ duyên làm bạn thân đấy.”

Vu Tố lướt nhìn đồng hồ, không nói đùa nữa, “Mẹ đi trước đây. A Hành, lát nữa con nhớ đưa Kim Hề xuống dưới đấy.”

Phòng tổ chức tiệc của nhà họ Hạ nằm ở sảnh trước, phải rẽ ngoặt, rồi lại băng qua một đoạn hành lang dài, muốn đi sang đó cũng phải mất vài phút. Kim Hề có trí nhớ khá tốt nên vẫn nhớ đường đi. Cô cũng chẳng nghĩ đại công tử nhà họ Hạ sẽ làm người dẫn đường, bởi vì lúc nãy khi dì Vu Tố bảo anh giúp cô, anh chưa hề mở miệng đồng ý.

Kim Hề, “Em có thể tự về, không cần phiền đến anh.”

Cậu bạn đứng sau Hạ Tư Hành cũng lên tiếng, “Nếu cô ấy đã nhớ đường thì chi bằng đừng tiễn nữa. Chúng ta xem thử nhóc Cam tặng quà gì cho A Hành nhé?”

Châu Tranh mỉm cười, “Đảm bảo có sáng ý hơn so với các anh nhiều!”

“Nói thế là sao? Em biết bọn anh tặng A Hành quà gì ư?”

“Thì tặng xe chứ cái gì, tưởng em không biết à?”

“Mợ nó! Ai tiết lộ bí mật thế!”

“...”

“...”

Tiếng ồn ào vang vọng cả căn phòng, Hạ Tư Hành không để ý đến ai, hờ hững lướt mắt nhìn sang Kim Hề, nhếch môi ra hiệu với cô, “Đi thôi.”

Kim Hề chần chừ hai giây rồi đuổi theo anh.

“A Hành, sao cậu lại đi rồi?”

“Không xem quà của nhóc Cam tặng cậu à?”

Hạ Tư Hành không thèm quay đầu lại, giơ tay lên huơ huơ giữa không trung, mấp máy đôi môi nhưng không phải nói chuyện với bọn họ, mà gọi tên của một người khác, “Kim Hề, đi thôi.”

...

Kim Hề tắt nước.

Hơi thở hòa lẫn hơi nước, làn sương mù mờ ảo bao trùm phòng tắm.

Cô lơ đãng mặc áo ngủ vào, lòng thầm nghĩ ngợi, Hạ Tư Hành không phải là người hay nghe lời ba mẹ, cô cũng từng tỏ ý mình nhớ đường, nhưng anh vẫn chọn đưa cô đi.

Nghĩ thế, cô lại thấy lúc nãy mình cư xử có hơi vô lý.

Kể từ khi cô xuất hiện, giữa cô và Châu Tranh, Hạ Tư Hành luôn chọn cô.

Thế mà cô lại giận dỗi vì xưng hô “Anh A Hành” kia.

Hiển nhiên Kim Hề không cảm thấy đây là vì ghen, cô cũng không cho là mình yêu Hạ Tư Hành đậm sâu, giống như Hạ Tư Hành chưa chắc đã thích cô nhiều đến thế. Hai người bọn họ ở bên nhau cũng chỉ là vì nhu cầu.

Hạ Tư Hành quen cô đa phần là do anh không tìm được “bình hoa” nào xinh đẹp hơn cô, hơn nữa lại còn là một món đồ sứ thượng hạng không chút tạp chất vừa rời khỏi lò nung, không có bất cứ tình sử nào, cũng chưa từng có quan hệ mập mờ với người đàn ông nào khác trước khi gặp anh.

Kim Hề chọn Hạ Tư Hành...

Có thể là do cô quá cô đơn chăng.

Chứ thích thì không thể nào, đúng không?

“Thích” là một từ vừa tầm thường lại bạc bẽo, hôm nay nói thích mình, có khi ngày mai lại nói thích người khác. Hơn nữa cũng chỉ là thích, chứ không phải là chỉ thích, hoặc là thích nhất.

Anh thích rất nhiều người, nhưng anh lại thích em nhất.

Tình cảm vốn dĩ là thứ không cần phải dồn hết niềm tin vào đó, bởi vì người thật lòng rồi sẽ bị chà đạp trong đống bùn ấy.

Kim Hề soi mình qua gương, khuôn mặt mộc sau khi đã được tẩy trang càng thêm trắng mơn mởn dưới ánh đèn.

Một lúc lâu sau, cô nhìn đôi môi đang mấp máy của mình, thầm nhủ với bản thân, “Ngay cả ba mẹ cũng chưa chắc chỉ thích mỗi mình mình, không phải sao?”

...

Trong phòng suite không chỉ có mỗi một phòng tắm.

Lúc Kim Hề về giường, Hạ Tư Hành đã thay sang áo ngủ ngồi phía bên kia giường. Anh cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy động tĩnh thì tắt điện thoại đi, đặt lên đầu giường.

Ánh mắt anh lướt sang tựa như màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, sâu thăm thẳm.

Kim Hề nhíu mày, “Hôm nay em mệt lắm.”

Hạ Tư Hành, “Đến đây.”

Trong phòng tuy có hai phòng tắm, song lại chỉ có một chiếc giường. Đã nửa đêm nên cô lười đặt thêm một phòng nữa, vì có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay anh, cô dứt khoát bước sang đấy, nhưng chưa kịp đến giường đã bị anh kéo ngã lên người mình.

“Anh...” Cô ngẩng đầu.

Một giây sau, đèn đã bị anh tắt mất.

Rèm cửa kêu “rè rè” dần dần khép lại.

Hạ Tư Hành ôm cô nằm lên giường, nhưng chuyện tiếp theo sau đó lại không hề xảy ra, anh ôm cô rất quân tử, cánh tay nghiêm chỉnh khoác trên lưng cô, “Anh cũng mệt lắm, ngủ đi.”

“...” Cô im lặng một lúc, “Ờ.”

Kim Hề tựa vào lòng anh, trước đây anh không thích mặc quần áo khi đi ngủ, nhưng cô lại thấy khó chịu, hai người vì thế mà từng hục hặc với nhau. Hạ Tư Hành thấy cô kiếm chuyện, khó ở, cô chỉ đáp một câu gọn lỏn, “Nằm trên giường em thì anh phải mặc quần áo, nếu không thích mặc thì anh kiếm giường cô khác mà nằm.”

Chê em phiền thì anh đi tìm người ngoan ngoãn đi. Nếu không thì phải tuân theo thói quen của em.

Mấy năm qua, người cưng cô, chiều hư cô đều là anh.

“Hạ Tư Hành.” Kim Hề gọi anh.

“Không chịu gọi anh A Hành thật hả?”

Anh duỗi tay vuốt ve gương mặt cô, lướt đến bên cằm cô khẽ nựng một cái,

Kim Hề cúi đầu, cắn lên hổ khẩu của anh, rất nhẹ, Hạ Tư Hành bị cắn lại không có chút phản ứng, cười mà như không cười, “Đừng cắn ở đây, cắn chỗ khác đi.”

Ở bên anh cũng đã được bốn năm, Kim Hề hiển nhiên hiểu được ẩn ý bên trong lời anh nói, “Mơ đi.”

Hiếm khi Hạ Tư Hành không bật lại, nhịp thở vững vàng từ đỉnh đầu truyền xuống, Kim Hề nghĩ chắc là anh mệt thật, trở mình định rời khỏi người anh. Nhưng khi vừa nằm lại, người nằm bên cạnh cũng áp sát tới, đè lên người cô, “Nửa đêm nửa hôm rồi mà em còn quậy quọ gì nữa?”

Kim Hề, “Anh chưa ngủ hả?”

Hạ Tư Hành, “Đâu có dễ ngủ đến thế.”

Chăn phủ kín đầu, anh lại đè lên người cô, bầu không khí giống như bị vét sạch, cô khó chịu đáp, “Nóng quá, anh tránh ra đi.”

“Hồi tối này ăn ngon không?” Bỗng dưng anh lại hỏi tới chuyện này.

Tuy vẫn lơ mơ không rõ, nhưng cô vẫn thật thà trả lời lại, “Ngon lắm.”

Hạ Tư Hành, “No chứ?”

Kim Hề, “Ờ.”

Giọng anh khản đi, “Vậy thì đến lượt anh ăn.”

...

Sáng hôm sau, Kim Hề bị tiếng chuông báo thức gọi dậy.

Tối qua là buổi diễn cuối năm của vũ đoàn, thế nên cô được nghỉ hai ngày, vì thế tiếng chuông báo thức này không phải từ điện thoại của cô. Kim Hề nhập nhèm hé mắt, duỗi tay ra khỏi chăn tắt báo thức.

Cô muốn ngủ tiếp, nhưng lại không ngủ được.

Kim Hề híp mắt, nghe tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng chảy, rồi thấy Hạ Tư Hành bước ra.

Anh cầm quần áo đưa lưng về phía cô, khắp phần lưng đều là dấu móng tay và vết cào, kẻ đầu têu là Kim Hề đây thấy thế lại chột dạ rụt đầu vào chăn.

Hạ Tư Hành mặc đồ chỉn chu rồi quay sang, bất ngờ thấy cô đã dậy, “Sao em dậy sớm thế?”

Kim Hề hoàn hồn, “Bị báo thức của anh dựng đầu dậy.”

“Xin lỗi nhé.”

Tuy nói thế, nhưng anh chẳng có tí gì là ngượng ngùng.

Hạ Tư Hành hỏi cô, “Có cần anh gọi bữa sáng cho em không?”

Kim Hề lắc đầu, “Em tự gọi.”

Hạ Tư Hành cầm điện thoại bị cô quăng trên gối lên, “Anh đến bệnh viện đây.”

Chờ anh bước đến bên cửa, bỗng nghe thấy giọng cô vang lên từ phía sau, “Tối nay em đến đón anh.”

Hạ Tư Hành dừng bước, hiển nhiên khá bất ngờ với lời này của cô. Trong thời gian học thạc - tiến sĩ, anh đều thực tập tại bệnh viện số 1 của thành phố, khi ấy dù có nói cỡ nào thì cô cũng chưa bao giờ có ý định đến đó. Nhưng hôm nay cô bỗng dưng lại nhắc đến chuyện này, anh vô thức đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kim Hề ngồi dậy, thấy anh như thế thì khó hiểu, “Anh nhìn gì đấy?”

Hạ Tư Hành, “Nhìn xem mặt trời có phải mọc từ đằng tây không.”

“...”

Đáp lại anh chính là một cái gối màu trắng sữa bay tới.

Hạ Tư Hành nhanh tay nhanh chân, phản ứng mau lẹ khép cửa lại. Anh cúi đầu kéo cà vạt, khóe môi dần hiện lên một đường cong.

Sau khi đến bệnh viện, Hạ Tư Hành khoác áo blouse trắng vào, cầm theo hồ sơ bệnh lý rồi dẫn một nhóm thực tập sinh đi thăm bệnh.

Nghe thì rất đơn giản, nhưng buổi thăm bệnh bắt đầu từ 8 giờ sáng đến 11 giờ rưỡi trưa mới kết thúc. Hạ Tư Hành quay lại văn phòng, nhìn một chồng bệnh án đang đợi viết ở trên bàn, cúi đầu xoa hàng chân mày.

“Mệt lắm à?”

Lâm Lập Huân rót cho anh một ly nước ấm.

Hạ Tư Hành rũ mắt, trong tích tắc, vẻ mỏi mệt biến mất ngay tức khắc, “Vẫn ổn ạ.”

Lâm Lập Huân ngồi xuống cạnh anh, “Hết cách rồi, ở bệnh viện nếu bác sĩ không mệt thì bệnh nhân sẽ mệt.”

Ở khoa Bỏng, Hạ Tư Hành chỉ thân với vài bác sĩ và y tá.

Lúc anh chuyển đến khoa Bỏng, không ít người muốn lân la tiếp cận, làm quen với anh, nhưng Hạ Tư Hành lúc nào cũng toát ra hơi thở “người lạ chớ lại gần“. Tuy Lâm Lập Huân là chủ nhiệm khoa nhưng ông không bao giờ ra vẻ kiểu cách, còn gọi mấy cô nhóc kia lại khuyên nhủ, “Nếu một người đàn ông có ý với mình thì cần mình chủ động ư? Nếu anh ta không chủ động thì có nghĩa là anh ta không thích cô.”

Cũng có người vẫn ấp ủ giấc mộng hão huyền, vờ ngây thơ, “Chủ nhiệm không thể nói vậy được, chuyện nữ cưa nam đầy ra kia kìa.”

“Mấy cô cứ nhìn Tiểu Hạ đi, con gái theo đuôi cậu ta có thể xếp hàng dài từ chỗ này ra tận ngoài cổng bệnh viện, cậu ta có thèm liếc mắt nhìn ai chưa, cô nói tôi nghe thử xem.” Lúc Lâm Lập Huân đả kích lòng tự tin của người ta cũng không khác gì khi ông cầm dao mổ, không chút nương tay, “Tiểu Hạ không thích mấy cô đâu, nên dẹp hết ba cái suy nghĩ đó đi.”

Ban đầu, mọi người cũng không hề vì thế mà chết tâm, nhưng càng về sau, khi thấy Hạ Tư Hành chưa bao giờ vì ai mà dẹp cái bản mặt lạnh lùng kia đi, thế là mọi người cũng dần bỏ cuộc.

Sau này Hạ Tư Hành chuyển đến khoa khác, người trồng cây si anh lại thêm vài người, nhưng anh vẫn thế, vẫn giữ khoảng cách với người khác phái.

Đợi đến khi anh trở về khoa Bỏng, mọi người đều đã biết đây là một đóa hoa kiêu ngạo, bên ngoài đẹp trai bên trong lắm tiền, chỉ tính một chiếc xe thôi cũng bằng tiền lương hai năm của chủ nhiệm. Thưởng qua bao nhiêu sơn hào hải vị, thỉnh thoảng cũng có thể đổi sang canh suông, nước lã, nhưng cuối cùng anh vẫn sẽ quay về với cuộc sống vốn có của mình.

Nói một cách đơn giản chính là, anh có thể quen với bất cứ một nhân viên bệnh viện nào có ý với mình, nhưng cuộc tình ấy cũng chỉ tựa như một trò chơi cổ phiếu.

Chính vì thế, anh đều đối xử bình thường với mọi cô gái, trong ấn tượng của bọn họ, anh không phải là người lạnh lùng xa cách, ngược lại tạo dựng được hình tượng người đàn ông biết giữ mình.

Trong văn phòng khoa này, người giao lưu với Hạ Tư Hành nhiều nhất chính là Lâm Lập Huân.

Lâm Lập Huân không chỉ là chủ nhiệm mà còn là thầy hướng dẫn của Hạ Tư Hành, lúc hai người tiếp xúc với nhau, thái độ của anh đương nhiên cũng điềm đạm hơn so với người khác, “Không hẳn là mệt, tại tối qua em ngủ muộn quá nên hôm nay không mấy tỉnh táo.”

“Chẳng phải tối qua em đi xem biểu diễn nghệ thuật sao?” Lâm Lập Huân nhớ ra, “Cô em gái của em diễn thế nào, chắc là thành công lắm nhỉ? Có một anh trai ưu tú như em thì hẳn là em gái em cũng phải xuất sắc lắm.”

Đến giờ cơm trưa, Đỗ Tiểu Vũ xách cơm đặt bên ngoài bước vào văn phòng.

Đỗ Tiểu Vũ lờ mờ nhớ ra, “Không phải bác sĩ Hạ từng nói đó không phải là em ruột của anh ấy sao?”

Hạ Tư Hành cầm ly nước lên uống thấm giọng, thăm bệnh đến trưa, nói chuyện với bệnh nhân cũng không ít, cổ họng anh bây giờ đã khô rang. Sau khi thấm giọng rồi mới lên tiếng, giọng trầm đều nhưng thỉnh thoảng có hơi lên cao không khó nhận ra ý cười bên trong.

“... Không phải em gái, mà là bạn gái.”

Đỗ Tiểu Vũ ngơ ra một lúc, sau khi tiếp thu thông tin thì vội lý giải thành, “Hóa ra không phải em gái mà là em yêu.”

***

Tác giả:

Hạ Tư Hành: Cũng có thể xem là em gái, dẫu sao tối qua em ấy cũng gọi anh A Hành suốt.

Kim Hề: Hứ! Đồ đàn ông thúi!

***

Bộ này từ lúc vào truyện thì hai người đã yêu nhau, bảo đảm ngọt ngào không chia tay chia chân gì hết =))) Chỉ mong sao có một anh bạn trai như bác sĩ Hạ =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.