Kim Hề ngủ thêm một lát, đến khi tỉnh dậy lần nữa, ánh sáng bên ngoài đã len lỏi qua khe hở của rèm cửa.
Nam Thành vào đông mưa nhiều mà tuyết cũng dày, hiếm khi có ngày nắng đẹp như hôm nay. Tia nắng leo qua cửa sổ, đáp xuống hàng mi của Kim Hề, ánh nắng ban trưa của ngày đông không gắt, mà lại rất dịu dàng và ấm áp.
Cô ngồi dậy, khẽ vươn mình, nhưng cả người rệu rã tựa như vừa bị bánh xe nghiền qua.
Tối hôm qua chẳng biết Hạ Tư Hành lại lên cơn gì, cứ bắt cô gọi anh là “anh A Hành“. Mà cô càng cứng miệng hơn mọi khi, một hai đối nghịch với anh, đến cả tiếng thở dốc cũng cố nuốt vào trong.
Thế là Hạ Tư Hành bắt đầu chầm chậm dày vò cô, đến cuối cùng, cô không chịu nổi mà chửi ầm lên.
“Ông già nhà anh...”
“Còn biết chửi thề cơ à?” Anh tinh quái “phanh” gấp lại.
Mấy đầu ngón chân Kim Hề cuộn chặt, đôi mắt đỏ ửng, nức nở cầu xin, “... Anh A Hành...”
Lúc ấy Hạ Tư Hành mới chịu rủ chút từ bi, không tra tấn cô nữa.
Cô thực sự không hiểu nổi, chỉ là một cái xưng hô thôi mà sao đàn ông lại chấp nhất đến vậy? Hơn nữa có rất nhiều cô gái đều gọi anh như thế chứ đâu phải mỗi mình cô?
Cũng có thể là do tối qua anh thấy “xót” vì gọi nhiều món quá nên muốn bắt cô trả hết nợ. Ai biết được?
Kim Hề suy nghĩ vẩn vơ một hồi, sau đó mò lấy điện thoại đang đặt trên đầu giường.
Trong Wechat ngập tràn tin nhắn, đa phần là tin chúc mừng cô có một buổi biểu diễn thành công, cô bấm trả lời vài tin nhắn của mấy cô gái, còn nam thì tự động lướt qua.
Tin nhắn của Mạnh Ninh nhảy lên hàng đầu.
[Chuyện gì đây, anh chàng đẹp trai kia là sao thế?]
[Đừng nói với mình đó là bạn trai cậu nha.]
[Cậu có bạn trai khi nào mà sao mình không biết?]
[Đừng có chối không phải bạn trai, cậu lên xe anh ta rồi, cũng không thể là anh cậu chứ?]
[Chẳng lẽ là ba cậu? Chú cũng trẻ ghê, trông không giống người có con gái lớn như cậu.]
Kim Hề không vội nhắn lại, cô gọi xuống tiếp tân đặt món, sau đó mới lấy di động trả lời cho Mạnh Ninh.
Kim Hề, [Anh trai mình không được à?]
Hai phút sau, Mạnh Ninh trả lời lại, [?]
Mạnh Ninh, [Chẳng phải cậu chỉ có một đứa em trai thôi sao, anh trai ở đâu ra hả?]
Kim Hề tựa vào đầu giường, ánh mắt đờ đẫn, lắc lắc bờ vai mỏi nhừ.
Tiếng gõ cửa phòng đúng lúc vang lên, bữa ăn đã được đưa tới.
Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc trở ra thì nhìn thấy màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy trên đống chăn bừa bộn.
Cô cầm lên, bật loa ngoài, giọng nói của Mạnh Ninh vang vọng trong phòng suite.
“Anh cậu thật à? Anh họ bên nội hay bên ngoại?” Mạnh Ninh như muốn hỏi đến cùng.
Kim Hề nhấp một ngụm Latte, chậm rãi đáp, “Không phải.”
Mạnh Ninh kinh ngạc, “Anh ruột cậu thật sao?”
Kim Hề nhìn đống quần áo lộn xộn trên sàn nhà, không biết nghĩ đến chuyện gì mà bật cười, “Cậu nói sai một chữ rồi.”
Mạnh Ninh, “Chữ gì?”
Kim Hề, “Không phải anh ruột, mà là anh yêu.”
“Anh ta là bạn trai cậu thật hả? Không đúng, cậu quen bại trai hồi nào, sao mình không biết?” Mạnh Ninh không vui.
“Cậu cũng có hỏi đâu.”
“...” Mạnh Ninh nghẹn họng.
Ngẫm nghĩ lại, cô nàng quả thật chưa từng hỏi Kim Hề chuyện này.
Mạnh Ninh và Kim Hề cùng gia nhập vũ đoàn vào đầu năm nay, từ năm tư đến mùa tốt nghiệp, cô nàng đều gửi hồ sơ cho vũ đoàn, sau vài vòng kiểm tra đánh giá đã trở thành một thành viên trong dàn nhạc của vũ đoàn. Hai người biết nhau là vào ngày phỏng vấn. Hôm ấy, Mạnh Ninh không tìm được nhà vệ sinh, Kim Hề đã chỉ đường cho cô nàng. Thấy mặt cô nàng cứ đực ra, Kim Hề đành phải đích thân dẫn Mạnh Ninh đến tận nơi.
Sau khi gia nhập vũ đoàn, cô nàng vừa nhìn đã nhận ra Kim Hề, nhưng đối phương lại không nhớ mình.
Mạnh Ninh hấp háy đôi mắt nhắc nhở cô, “Buổi phỏng vấn hồi tháng Một cô từng dẫn tôi đi tìm nhà vệ sinh ấy, cô có nhớ không?”
Kim Hề không nhớ nhưng vẫn gật đầu, “Là cô à.”
Mạnh Ninh rất tự nhiên, lúc rảnh rỗi sẽ chạy đến phòng luyện múa tìm cô, xuống căn tin ăn cơm cũng ngồi cạnh cô. Kim Hề thấy cô nàng thì chỉ gật đầu chào, không thân thiết nhưng cũng không bài xích cô nàng làm thân.
Kim Hề rất nổi tiếng trong vũ đoàn, nhưng không phải vì vẻ ngoài, cũng không phải vì những giải thưởng xuất sắc mà cô gặt hái được, mà là bởi vì điệu múa Hồ thiên nga của cô trong buổi phỏng vấn.
Cô không phải là thiên nga trắng, mà là con gái ác ma - thiên nga đen.
Độ khó của vai thiên nga đen khó vượt bậc so với thiên nga trắng, không phải chỉ mỗi kỹ thuật xoay Fouette 32 vòng đặc trưng kia, mà chủ yếu chính là nét đẹp quyến rũ ẩn sâu tận trong tâm hồn.
Điệu múa nhẹ nhàng thướt tha, ngây thơ trong sáng, nhưng ẩn sâu bên trong chính là vẻ lả lướt phong tình, từng chút từng chút mê hoặc vị hoàng tử nọ.
Qua màn biểu diễn ấy, vũ công chính chỉ nói một câu, “Tôi có thể nhìn thấy cái hồn ở trong điệu múa của cô ấy.”
Nếu đánh giá quá cao thì sẽ dễ dàng khiến người ta thất vọng.
Nhưng sau khi gặp Kim Hề, mọi người đều nhận ra vũ công chính nói không sai.
Kim Hề quả thực xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô lại mang theo nét lạnh lùng, với gương mặt hờ hững xa cách, đuôi mày khẽ nhếch lên, kiêu ngạo như một nàng thiên nga. Chỉ khi nào cô mỉm cười, vẻ quyến rũ dập dềnh nơi đáy mắt, giống hệt như thiên nga đen.
Cũng vì thế mà nhân duyên của cô không được tốt cho lắm.
Trong vũ đoàn đa số là con gái, người học múa có ai mà chẳng được mọi người vây quanh? Tuy Kim Hề xinh đẹp, nhưng bọn họ đâu có ai thua kém, vì thế mọi người đều mang theo cảm giác nửa hâm mộ nửa ghen tỵ đối với cô.
Song vẫn có người tìm cách lấy lòng cô, Kim Hề cũng lịch sự có qua có lại, tuy hờ hững nhưng không bao giờ khiến người khác cảm thấy khó chịu, song cũng không cảm nhận được sự thân thiện của cô.
Cũng chỉ có Mạnh Ninh...
Bất kể Kim Hề có thái độ gì, mỗi lần nhắc đến Kim Hề, đôi mắt cô nàng như bừng sáng, hễ mở miệng là “Kim Hề nhà tôi“.
Có người móc mỉa, “Có khi Kim Hề người ta cũng chẳng xem cô là bạn.”
Mạnh Ninh cười chê, “Cô thì biết gì, Kim Hề nhà tôi là người mặt lạnh tim nóng. Cô nhìn cây son này đi, lúc dạo phố tôi chỉ tiện miệng khen đẹp, nhưng vì có nhiều son quá rồi nên tôi không mua được. Vậy mà hôm sau lúc ăn trưa, Kim Hề lại nhét cây son này vào túi tôi đấy!”
Kim Hề trông lạnh lùng xa cách, không thân thiện là thế, nhưng cô biết ai tốt với mình, ai ngứa mắt mình. Chỉ có điều cô không bày tỏ bằng lời nói mà thay vào đó là dùng hành động.
Lời ngon tiếng ngọt ai cũng biết nói, nhưng có mấy ai nói được làm được.
Tuy nói là thân nhau, nhưng những lúc ở cạnh Kim Hề, Mạnh Ninh rất ít khi hỏi cô mấy chuyện riêng tư. Mỗi làn gặp nhau, cô nàng đều có một đống chuyện để than, để nghiệp.
Ngay đến chuyện cô nàng đặt đồ ăn, người bán tưởng cô nàng đặt phần ăn dành cho ba người nên giao cho cô nàng ba đôi đũa, mà thực tế phần ăn đó chỉ có một mình cô nàng xử, Mạnh Ninh cũng có thể “nghiệp” mỗi chuyện này trong nửa tiếng đồng hồ.
Mạnh Ninh cần một người mà mình có thể dốc bầu tâm sự.
Mà Kim Hề là một người rất biết lắng nghe.
Bạn bè cũng giống như người yêu vậy, phải bù trừ cho nhau thì mới càng ngày càng hòa hợp.
Mạnh Ninh cũng quên mất, cô nàng chưa từng hỏi Kim Hề có bạn trai hay không. Nhưng tới bây giờ, trang cá nhân của Kim Hề không có nội dung gì, ảnh đại diện là ảnh selfie của cô, bình thường cô thường tự lái xe hoặc bắt xe đi đến vũ đoàn, cuối tuần hẹn nhau thì cô cũng đến rất đúng giờ.
Thấy thế nào cũng không giống như đã có bạn trai.
Mạnh Ninh, “Đúng là mình quên hỏi, thế xin hỏi người đẹp Kim Hề, cậu có bạn trai khi nào thế?”
Kim Hề cẩn thận nhớ lại, cô ở bên Hạ Tư Hành từ khi nào.
Cô chợt hỏi, “Thế nào thì tính là ở bên nhau?”
Mạnh Ninh chần chừ đáp, “Thì... tỏ tình đó.”
Kim Hề lẩm bẩm trong miệng, “Anh ấy chưa từng tỏ tình.”
Cô nói nhỏ nên Mạnh Ninh không nghe thấy, “Cậu nói gì?”
“Không có gì.” Trong đầu Kim Hề chợt hiện lên một cột mốc thời gian, cũng chính từ ngày đó trở đi, quan hệ giữa cô và Hạ Tư Hành cũng đã tiến thêm một bước. Trên người anh cũng được dán thêm một cái mác.
Chính là “Kim Hề“.
“Từ kỳ nghỉ đông năm nhất đến nay, chắc cũng được bốn năm rồi.”
Trong điện thoại, Mạnh Ninh hít một hơi sâu, “Bốn năm á?!”
Kim Hề đáp, “Ừ.”
Mạnh Ninh kích động đến mức hét ầm lên, “Cậu quen một người bạn trai lâu năm như thế mà lại giấu mình. Cậu giỏi lắm Kim Hề, uổng công mình xem cậu là bạn thân, mình nói cho cậu biết, chuyện này không xong dễ dàng thế đâu.”
Kim Hề biết làm gì mà dễ qua thế, cô nàng xem mình là bạn tốt, mọi chuyện vặt vãnh đều chia sẻ cho cô biết, nhưng cô lại chưa bao giờ nhắc đến cái tên Hạ Tư Hành trước mặt bạn thân mình.
Cô dịu giọng dỗ dành, “Mình mời cậu một bữa nhé, được không?”
Mạnh Ninh, “Không.”
Kim Hề, “A...”
Mạnh Ninh không hề khách sáo, “Ít nhất phải ba bữa cơm mới được.”
Kim Hề, “...”
Sau khi cô nàng “chặt” một phát lại dè dặt hỏi dò, “Nếu cậu chê đắt thì đổi sang ba bữa malatang cũng được.”
Kim Hề dở khóc dở cười, “Mình đang ở Bách Duyệt, chẳng phải lúc trước cậu bảo trà chiều ở Bách Duyệt ngon lắm sao, muốn thử không?”
Mạnh Ninh đáp không chút do dự, “Muốn chứ!”
...
“Lần đầu tiên mình thấy có người yêu đương mà lại kín tiếng thế đấy, cậu xem mấy cô nàng trong vũ đoàn có người yêu đi, chỉ thiếu điều cầm cái loa đứng trước căn tin khoe khoang mình tìm được một người bạn trai tốt cỡ nào. Điển hình là Vương Xán Xán bên nhóm mình đây, bạn trai một mét bảy, hai mươi tám tuổi mà trông như ba tám, thế mà cứ hở ra là anh yêu nhà tôi đẹp trai thế đó, anh yêu của tôi đáng yêu lắm....”
“Cậu thì hay rồi, có một người bạn trai đẹp cỡ đó mà không hé môi một tiếng.”
Tại khu phục vụ trà chiều ở tầng năm mươi ba của khách sạn Bách Duyệt, tách cà phê nóng lượn lờ khói tỏa hương thơm, Mạnh Ninh liên tục bắn “rap” không ngừng nghỉ dù chỉ một giây.
Kim Hề im lặng nghe, kiên nhẫn, “Có gì hay mà nói? Cũng không phải mới ngày đầu yêu nhau.”
“Nhưng mà...”
“Ăn bánh đi, không phải cậu thèm lắm sao?”
Kim Hề không muốn nói nhiều về chuyện giữa mình và Hạ Tư Hành, cô ngắt lời Mạnh Ninh, nói lảng sang chuyện khác.
Sau bữa trà chiều, hai người sang khu Ngân Thái bên cạnh dạo một lúc mới tạm biệt nhau.
...
Bước vào đại sảnh bệnh viện, Kim Hề mới nhớ ra phải gọi điện cho Hạ Tư Hành.
Cô gọi cho anh hai cuộc liền, nhưng không có ai nghe máy.
Tuy đây là lần đầu tiên đến bệnh viện, nhưng Kim Hề biết văn phòng anh ở đâu. Cũng hết cách rồi, ngày ngày ở bên nhau, có nhiều thứ dù không muốn biết cũng rất khó.
Đi tới văn phòng khoa Bỏng, Kim Hề đứng bên ngoài gõ cửa.
Trong phòng chỉ có hai nghiên cứu sinh vừa được chuyển đến khoa Bỏng, vừa hay là một nam một nữ.
Chàng trai ngẩng lên, ngay khi trông thấy Kim Hề thì trái tim đã rơi mất nửa nhịp, “Chào cô, cô tìm ai thế?”
Kim Hề, “Tôi tìm Hạ Tư Hành, anh ấy có ở đây không?”
“Bác sĩ Hạ tạm thời có một ca phẫu thuật không thể về ngay được, xin hỏi cô tìm anh ấy có chuyện gì không?”
Phẫu thuật đột xuất.
Hèn gì anh không nghe điện thoại.
Kim Hề định nói “không sao”, nhưng chàng trai rất lịch sự, cầm một tờ giấy note đến, “Cô là bệnh nhân của bác sĩ Hạ sao, hay là người nhà của bệnh nhân? Nếu không ngại thì cô để lại số điện thoại đi, lát nữa bác sĩ Hạ trở về tôi sẽ nhắn anh ấy liên lạc lại với cô.”
Cô gái phía sau nghe thế thì lườm anh chàng một cái.
Kim Hề nhìn tờ giấy note trước mặt, mỉm cười, “Tôi không phải là bệnh nhân của anh ấy, cũng không phải là người nhà bệnh nhân.”
Cô dừng lại một chút, dù không biết Hạ Tư Hành có từng nhắc cô với đồng nghiệp anh hay không, cũng có lẽ anh chưa từng nhắc đến cô với bất kỳ ai, nhưng vào lúc này, cô lại mở miệng nói rằng, “Tôi là bạn gái của anh ấy.”
Cô gái phía sau vô cảm đáp lại, “Cô là người thứ mười hai tự xưng là bạn gái của bác sĩ Hạ trong hôm nay rồi đấy.”
Kim Hề, “...”
***
Tác giả:
Kim Hề: Hạ Tư Hành anh đến bệnh việc làm việc hay là đến đó tán gái hả? Anh biến một nơi thần thánh như bệnh viện thành quán bar à? Đồ tồi!
Hạ thiếu gia rõ không làm gì, chỉ tuyên bố mình đã có bạn gái:?