Bệnh viện số 1 Nam Thành trực thuộc đại học Y Nam Thành, mỗi lần sinh viên thực tập chuyển khoa đều âm thầm cầu nguyện để được phân đến khoa Bỏng.
Bởi vì...
Đại học Y Nam Thành có một “mặt tiền di động”, và cũng chính là “mặt tiền di động” của bệnh viện số 1 thành phố Nam Thành -- Hạ Tư Hành.
Từ hồi còn đi học Hạ Tư Hành đã là nhân vật đình đám trong trường, người theo đuổi anh nhiều vô số kể.
Có những người được thượng đế cưng chiều, thiên vị từ đầu đến chân, từ khi ra trường đến khi bước chân vào xã hội vẫn luôn được ưu ái.
Trịnh Lê khá may mắn khi được phân vào khoa Bỏng, mà người hướng dẫn cô nàng vừa hay chính là Hạ Tư Hành.
Trong mắt cô nàng, Hạ Tư Hành không chỉ là đàn anh mà còn là thầy giáo của mình. Hiển nhiên cô nàng không có bất kỳ suy nghĩ không yên phận đối với người thầy này, nhưng thực tập trong khoa Bỏng đã hơn ba tháng, Trinh Lê cũng phải cạn lời khi chứng kiến biết bao cô gái dùng đủ loại danh nghĩa để tiếp cận anh. Đặc biệt là ngày hôm nay, khi tin tức Hạ Tư Hành có bạn gái vừa được truyền đi, có không ít người tự xưng là bạn gái của Hạ Tư Hành đến văn phòng tìm anh.
Trịnh Lê và Uông Húc ngồi trong văn phòng sửa soạn tài liệu.
Cô nàng len lén nhìn ra bên ngoài, lặng lẽ nhìn Kim Hề đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế ngoài hành lang, chọc vào tay Uông Húc, “Tuy cô ấy là người thứ mười hai giả làm bạn gái của đàn anh Hạ, nhưng nếu xếp về chỉ số nhan sắc thì cô ấy phải đứng nhất ấy.”
Uông Húc sờ cằm, “Dù sao thì cô ấy cũng chẳng có cơ hội làm bạn gái đàn anh đâu.”
“Cô thấy tôi theo đuổi cô ấy được không?”
“...”
“Tôi thấy chẳng ra làm sao cả.”
Uông Húc không kiềm được mà cứ ngoái đầu nhìn ra ngoài mãi, người đẹp đúng là bổ mắt.
Cậu ta cảm thán, “Sao cô ấy không giả làm bạn gái tôi chứ?”
Trịnh Lê nghiêng đầu như quan sát gương mặt cậu ta, nửa giây sau đáp lại, “Nghĩ hay ghê, lần sau cấm nghĩ nữa đấy.”
Nụ cười trên gương mặt Uông Húc tắt ngúm.
Một lát sau, Trịnh Lê rót một ly nước ấm mang sang.
“Trời tối lạnh lắm, cô cầm cái này ủ ấm tay nhé.”
Kim Hề ngước lên, đưa tay nhận lấy ly nước, nước ấm truyền qua ly giấy đến lòng bàn tay vô cùng ấm áp.
“Cám ơn cô.”
“Không có gì.” Có lẽ người đẹp luôn dễ khiến người ta mềm lòng, Trịnh Lê tốt bụng nhắc nhở cô, “Bác sĩ Hạ thật sự đã vào phòng phẫu thuật rồi, bọn tôi không lừa cô đâu. Ca phẫu thuật của anh ấy nếu nhanh thì hơn tám giờ mới xong, chậm thì kéo dài cũng phải đến mười giờ. Cô định ở lại đây chờ anh ấy thật sao?”
Kim Hề cười, “Đúng vậy.”
Trịnh Lê không còn gì để nói.
Người tự xưng là bạn gái của Hạ Tư Hành nhiều vô kể, nhưng không có ai kiên nhẫn như cô gái này. Năm giờ hơn đã đến đây, nghe nói Hạ Tư Hành đang phẫu thuật thì lẳng lặng ngồi chờ ở hàng ghế ngoài hành lang tận hai tiếng đồng hồ.
Nghĩ đến đây...
Không lẽ cô ấy là bạn gái của Hạ Tư Hành thật ư?
Nhìn lại vẻ ngoài, cách ăn mặc, khí chất, đúng là hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mấy cô người yêu “pha ke” trước đó.
Trịnh Lê dè dặt hỏi lại, “Cô là bạn gái của bác sĩ Hạ thật sao?”
Kim Hề không nhận cũng không chối, chỉ nói, “Đợi lát nữa Hạ Tư Hành về thì cô hỏi anh ấy đi.”
“...”
“Anh ấy có nhiều bạn gái thế mà.” Kim Hề không mặn không nhạt đáp, “Tôi chỉ xếp thứ mười hai mà thôi.”
“...”
***
Ca phẫu thuật này của Hạ Tư Hành bất thình lình ập đến.
Nhà máy cồn gần đó xảy ra hỏa hoạn, trong xưởng vẫn còn công nhân đang làm việc, tuy nhân viên cứu hỏa đã đến kịp thời, nhưng nạn nhân vẫn bị bỏng với diện tích khá lớn, mức độ bỏng lên đến mức 2, 3, trong tình trạng hôn mê.
Bác sĩ phẫu thuật chính là Lâm Lập Huân, Hạ Tư Hành là bác sĩ phụ.
Màn hình điện tử hiển thị thời gian phẫu thuật dừng lại vào năm tiếng hai mươi lăm phút ba mươi sáu giây.
Ca phẫu thuật kết thúc, Hạ Tư Hành rời khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc cởi đồ phẫu thuật, anh chợt nhớ tới lời Kim Hề nói ban sáng, lực trên tay gần như đã biến thành kéo mạnh.
Thang máy vẫn còn ở tầng dưới, anh không đợi nổi bèn dứt khoát chuyển sang thang bộ, chạy một mạch lên ba tầng.
Bệnh viện lúc này đã hơn chín giờ tối, bệnh nhân đều đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh, ngoài hành lang vô cùng yên tĩnh, có vài ngọn đèn đã được tắt bớt đi, song đèn trong văn phòng vẫn còn, ánh sáng len lỏi qua khe cửa, tạo thành một quầng sáng trong màn đêm.
Kim Hề giẫm lên quầng sáng ấy.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô quay đầu lại.
Hạ Tư Hành dừng bước trước mặt cô, “Em chờ lâu rồi hả?”
Kim Hề ngẩng lên, nghiêng đầu theo động tác của anh, “Hơn năm tiếng.”
“Anh xin lỗi, vì phẫu thuật đột xuất nên không kịp nhắn tin cho em.” Cảm giác áy náy hiện rõ trên gương mặt anh, “Bắt em đợi ở đây lâu thế.”
“Chờ cũng đã chờ rồi, hơn nữa trước đây lúc em tập múa anh cũng thường xuyên đợi em, coi như huề vậy.”
Hạ Tư Hành nhướng mày, cô nói huề nhau nghe mà nhẹ nhàng ghê.
Thực tế, mỗi lần cô có tiết học múa đều từ hai đến ba tiếng trở lên, Hạ Tư Hành đứng chờ ngoài hành lang đến khi cô tan học. Mà cô chưa bao giờ cảm thấy áy náy, tựa như chuyện anh đợi cô là chuyện hiển nhiên.
Thượng đế cho anh sự ngông nghênh, nhưng cũng tặng kèm cho anh tính phục tùng.
Người có ngạo mạn cách mấy thì cũng sẽ có lúc mềm lòng, cúi đầu khuất phục.
Kim Hề một năm bốn mùa đều mặc váy, dù đang là trời đông gió rét âm mười độ đi chăng nữa, cô vẫn sẽ mặc váy dài. Váy cashmere dài chỉ lộ phần mắt cá chân trắng muốt.
Ánh mắt Hạ Tư Hành lướt xuống dưới, “Không mặc quần tất à?”
“Không.”
Màu da của quần tất rất giả, cô không chấp nhận được.
“Bị cảm thì đừng lây cho anh.” Giọng Hạ Tư Hành cũng lạnh đi.
“Được thôi.” Kim Hề vui vẻ đáp lại, “Nếu em cảm thì chúng ta giữ khoảng cách, chia phòng ngủ là được.”
“...”
Nhìn thấy ly nước trong tay cô, Hạ Tư Hành hỏi, “Ai rót nước cho em vậy?”
Kim Hề, “Một bác sĩ trong văn phòng, nom còn trẻ lắm, chắc là sinh viên thực tập.”
Hạ Tư Hành lấy đi ly nước trên tay cô, vì cầm quá lâu nên nước đã lạnh, anh vứt vào thùng rác, tay kia kéo cô đi vào văn phòng.
“Sao em lại ngồi ở ngoài?”
“Không tiện lắm.”
Hạ Tư Hành dẫn cô tới bàn mình để cô ngồi xuống.
Anh đi rót một ly nước ấm đưa cho Kim Hề, kế đó, chăm chú quan sát cô.
Kim Hề nhấp một ngụm nước, bỗng dưng nhớ tới điều gì, bật cười thành tiếng.
Hạ Tư Hành, “Em cười gì?”
Kim Hề nói, “Bác sĩ Hạ này, nghe đồn anh có nhiều bạn gái lắm.”
Hạ Tư Hành chẳng hiểu chuyện gì.
Kim Hề nhại lại giọng vừa nãy của Trịnh Lê không khác một li, nói như thật, “Cô là người thứ mười hai trong hôm nay tự nhận là bạn gái của bác sĩ Hạ rồi đấy.”
“...”
Gương mặt lạnh lùng của Hạ Tư Hành sầm xuống, hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.
“Ai nói với em?”
“Anh quan tâm ai nói làm gì.” Kim Hề vắt chéo chân, khẽ đá nhẹ một cái lên chân anh, trên quần xuất hiện một nếp nhăn, sau đó nhanh chóng biến mất, “Hạ Tư Hành, anh đến bệnh viện làm việc hay là đi tán gái hả?”
Anh trầm ngâm một lúc, rồi chỉ đáp lại hai chữ, “Xằng bậy.”
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng người nói chuyện.
“Nữ thần của anh đi mất tiêu rồi.”
“Sao lại đi rồi, tôi còn chưa xin được số điện thoại của cô ấy mà.” Mặt mày Uông Húc như đưa đám.
Trịnh Lê ra sức “đâm” anh chàng, “Dù anh có đi xin số thì cô ấy cũng không thích anh đâu.”
Uông Húc, “Cô có ý gì, bộ tôi xấu lắm sao? Tôi thấy tôi rất đẹp trai là đằng khác.”
Trịnh Lê hừ một tiếng, “Đàn ông ảo tưởng đúng là quá low.”
Uông Húc khẽ tặc lưỡi, đương tính mở miệng nhưng khi nhìn thấy Hạ Tư Hành và cô gái ngồi ở bàn làm việc của anh, cậu chàng im bặt. Cậu hết ngó trái rồi lại ngó phải, chợt vỡ lẽ, “Hạ Bác sĩ, cô ấy là...”
Hạ Tư Hành cầm áo khoác đang vắt trên lưng ghế, đưa tay đặt lên lưng Kim Hề, cất giọng đều đều, “... Bạn gái tôi, sao, cậu quen à?”
Uông Húc cảm nhận được sự nguy hiểm từ giọng nói đầy bình tĩnh kia, cậu chàng nuốt nước miếng, “Không quen, không quen...”
Đến khi hai người bọn họ đi rồi, Uông Húc vẫn còn trong cơn khiếp vía, “Cô ấy là bạn gái bác sĩ Hạ thật ư? Cô ấy không lừa chúng ta!”
Trịnh Lê cũng hoảng sợ không kém, “... Hóa ra cô ấy không xếp thứ mười hai, mà là độc nhất.”
“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, thế mà lúc nãy tôi lại có suy nghĩ bậy bạ với cô của mình?” Uông Húc mặt ủ mày chau, “Tiêu rồi tiêu rồi, có khi nào sau này bác sĩ Hạ sẽ không nhận điện thoại khi tôi gọi hỏi bài nữa không? Có khi nào anh ấy ngứa mắt tôi, ngày mai sẽ bảo tôi biến đi không? Con đường học Y của tôi có lẽ đã kết thúc trong hôm nay rồi.”
“Nếu tôi quỳ gối xin tha với bác sĩ Hạ, liệu anh ấy có rộng lượng tha thứ cho tôi không?”
Trịnh Lê đáp lại đầy chân thành, “Anh ấy sẽ nghĩ đầu óc của anh có vấn đề.”
“...”
...
Ba mẹ Hạ Tư Hành đã tặng anh rất nhiều quà vào lễ trưởng thành của mình, và một trong số đó chính là một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Căn hộ rộng khoảng ba trăm mét vuông, đứng từ cửa sổ sát sàn ở phòng khách có thể nhìn thấy trung tâm mua sắm phồn hoa nhất Nam Thành, cách đó không xa là cầu vượt tấp nập xe cộ, kéo theo một dải ánh sáng mờ tuyệt ảo.
Năm mười tám tuổi, Hạ Tư Hành đã được tặng nhà, nhưng mãi đến hai năm sau căn hộ mới được thi công xong.
Nửa năm sau đó, Kim Hề vào ở, ngủ lại trên giường của phòng ngủ chính.
Không chỉ mỗi giường ngủ, khắp nơi trong căn hộ đều có dấu vết sinh hoạt của cô. Trên bàn ăn được đặt hoa do cô đặt mua, mỗi tháng một bó; Trong tủ lạnh phòng bếp có sữa chua cô thích ăn; Trong phòng thay đồ, tủ đồ bên trái đựng quần áo của Hạ Tư Hành, còn bên phải là đồ của cô; Chưa kể đến chuyện sau khi cô chuyển vào ở, Hạ Tư Hành đã cho người sửa phòng dành cho khách thành phòng luyện múa...
Ra thang máy, đến khu huyền quan.
Kim Hề ngồi xuống đôn thay giày, mở tủ giày ra, nhưng dép lê đặt quá xa nên cô với không tới.
Cô lại nhìn sang Hạ Tư Hành.
Hạ Tư Hành, “Gọi một tiếng anh nghe xem.”
Kim Hề nhướng mày, “Đâu phải em không có tay.”
Hạ Tư Hành cười lạnh, song vẫn đi sang lấy dép lê, nhưng anh không thảy xuống đất mà quỳ một chân xuống trước mặt Kim Hề, dịu dàng nhấc cổ chân cô lên.
“Chậc...” Anh cau mày, “Sao chân em lạnh thế?”
Kim Hề chỉ đáp, “Muốn đẹp thì phải chịu lạnh.”
Hạ Tư Hành lấy tay xoa chân cho cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay của anh lại thêm hơi ấm từ trong phòng phả xuống, chẳng mấy chốc, chân cô đã ấm lên.
Hạ Tư Hành mang dép giúp cô, bàn tay nắm chặt cổ chân cô không buông, “Bắt đầu từ ngày mai em phải mặc quần tất cho anh, biết chưa?”
Cô không chịu, “Xấu lắm.”
Giọng Hạ Tư Hành nặng nề, “Nếu để anh phát hiện em không mặc quần tất, để xem anh xử em thế nào.”
Nhìn nhau một lúc lâu, Kim Hề bỗng hắt hơi, “Hắt xì--”
Hạ Tư Hành buồn cười, “Mới thế mà đã bị cảm rồi?”
Kim Hề thẹn quá hóa giận, “Còn lâu nhé.”
Cô nói, “Có phải anh đang thầm mắng em không?”
Hạ Tư Hành mím môi, hiển nhiên đã quá quen với việc cô cố tình kiếm chuyện. Anh buông tay, ngồi xuống bên cạnh thay giày, xong rồi lại đến bàn ăn ngồi xuống - nửa tiếng trước dì giúp việc đã nấu cơm xong, trước khi ra về có nhắn tin báo anh biết.
Anh cầm chén lên bắt đầu ăn cơm.
Kim Hề ngồi ở bệnh viện chờ anh hơn năm tiếng đồng hồ, bây giờ cũng đã đói đến mức bụng dính vào lưng, nhưng cô có thói quen uống sữa chua trước giờ cơm.
Cô đi tới tủ lạnh lấy một ly sữa chua, cắm ống hút vào, hút một ngụm rồi ngồi xuống cạnh Hạ Tư Hành.
Tướng ăn của Hạ Tư Hành rất nhã nhặn, là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, mỗi một cái giơ tay hay nhấc chân đều mang theo vẻ kiêu ngạo. Anh ăn một miếng rồi mới hỏi, “Sao tự dưng lại đi đón anh?”
Kim Hề, “Anh không thích hả?”
Anh nhìn cô đầy sâu xa.
Kim Hề run lên trước ánh nhìn chăm chú của anh, cô liếm vệt sữa chua bên khóe môi, “Vì muốn lấy lòng anh thôi, không được sao?”
Hạ Tư Hành, “Lấy lòng anh?”
Anh đặt đũa xuống, ngả lưng vào ghế, nghiêng người ung dung nhìn cô, “Nói đi, chuyện to cỡ nào mà phải đi lấy lòng anh.”
Kim Hề im lặng một lúc mới nói, “Mẹ em gọi điện hỏi tết Tây có về không.” Cô ngừng lại vài giây rồi nói tiếp, “Nhưng mà em không muốn về.”
“Không muốn thì đừng về.”
“Mẹ hỏi em sao không về nhà, em nói anh tổ chức đi chơi, không từ chối được.” Kim Hề biết rõ nếu tìm lý do khác, Thẩm Nhã Nguyệt nhất định sẽ có ý kiến, nhưng chỉ cần có liên quan đến nhà họ Hạ thì bà sẽ không nói gì.
Hồi Kim Hề còn đi học, nhà họ Hạ đã giúp đỡ rất nhiều, Kim Hề trở về Nam Thành học cấp ba cũng là nhờ Hạ Thành đứng ra tìm trưởng, và giáo viên dạy múa của Kim Hề cũng nhờ Vu Tố giới thiệu.
Hơn nữa quan hệ giữa hai nhà họ Kim và nhà họ Hạ rất tốt, hiển nhiên cũng mong con mình thân thiết với nhau hơn.
Nghe thấy thế, Hạ Tư Hành bật cười vui vẻ, “Tết Dương lịch được nghỉ ba ngày, anh đi làm hết ba ngày thì tổ chức chơi cái gì?”
Kim Hề, “Thế nên nếu lúc đó người trong nhà có hỏi thì anh có thể...”
Hạ Tư Hành quay đi, tiếp tục và cơm.
Kim Hề nhìn Hạ Tư Hành bằng ánh mắt cún con, kéo áo anh, “Hạ Tư Hành?”
“Anh giúp em nha.”
“Hạ Tư Hành?”
“A Hành?”
“...”
“...”
Gọi anh kiểu gì anh cũng không đáp, Kim Hề cắn môi, thốt lên xưng hô kia, “Anh A Hành.”
Đáy mắt Hạ Tư Hành hiện lên ý cười, anh mở miệng, “Đến lúc đó nếu người nhà em có hỏi, anh sẽ nói em đang ở bên cạnh anh.”
Nhận được đáp án mong muốn, Kim Hề thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một giây sau, cô lại nghe anh nói tiếp, “... đang nằm trên giường của anh.”
Kim Hề, “...?”
***
Tác giả:
Đến Tết Dương lịch, Kim Hề ngủ ở phòng dành cho khách.
Cho anh tức chết luôn đi đồ tồi!