Cơn gió chiều mang theo cái oi ả của mùa hạ.
Cửa sổ mở toang, hơi nóng bên ngoài đối đầu trực diện với hơi lạnh trong phòng, cảm giác ngột ngạt bất chợt ập tới.
Hạ Tư Hành đứng bên cửa sổ, rũ mi mắt nhìn cảnh tượng dưới lầu tựa như đang theo dõi một bộ phim Hollywood.
Giang Trạch Châu thủng thẳng bước tới, thấy anh cúi đầu nhìn xuống thì đi đến bên cạnh, dõi mắt nhìn theo -- Chu thiếu gia đang làm nô tài chơi cùng công chúa thiên nga.
Anh ta khẽ cười, “Ai mà ngờ Châu Dương khó hầu hạ lại trở nên an phận trước mặt công chúa thiên nga như thế chứ?”
“Chẳng phải cậu ta xưa giờ đều như thế sao?” Hạ Tư Hành hỏi lại.
Ánh mắt khuất sau lớp kính Giang Trạch Châu chợt sáng bừng, hình ảnh trong quá khứ cũng được tái hiện lại.
Kim Hề chuyển trường về Nam Thành hồi cấp ba, khi ấy mọi người trong hội đều đã có bạn bè cố định. Tình bạn trong giới này không phải được hình thành trong ngày một ngày hai, mà phải trải qua một thời gian khá lâu mới được. Hơn nữa trong giới này, kết giao bạn bè không phải chỉ dựa vào tính cách, bề ngoài, thành tích của đối phương, mà còn phải xem gia cảnh người kia thế nào.
Cô vừa xuất hiện, trong mắt nam sinh, cô là một cô gái cao quý xinh đẹp, còn trong mắt nữ sinh, cô lại là một con người kiêu căng ngạo mạn.
Đám con gái không ai thích Kim Hề, một phần là vì cô quá xinh đẹp, dù ai đứng cạnh cũng trở thành lá xanh làm nền cho cô.
Một phần khác là do cùng học ba lê, nhưng Châu Tranh lại ngọt ngào dễ thương, còn Kim Hề lại mang đến cho mọi người cảm giác lạnh lùng xa cách.
Chẳng có ai thích ăn “bơ” cả.
Chỉ có mỗi Châu Dương là đi ngược với tất cả mọi người.
Châu Dương mà tiếp cận với một cô gái nào đó thì đa phần là muốn cưa cẩm người ta. Thế nên ban đầu khi Châu Dương làm thân với Kim Hề, đừng nói đến người khác, ngay cả Giang Trạch Châu cũng nghĩ anh ta có ý với Kim Hề.
Châu Dương lườm anh ta một cái, trong lòng lại thầm nghĩ, cậu thì biết cái vẹo gì.
Anh ta làm thân với Kim Hề là vì nhận ra ánh mắt Hạ Tư Hành nhìn Kim Hề không hề đơn thuần.
Châu Dương là người đầu tiên phát hiện ra Hạ Tư Hành có ý với Kim Hề.
Thế là anh ta đi làm thân với Kim Hề.
Sau khi thân nhau rồi anh ta mới nhận ra, Kim Hề là kiểu người nếu người ta tốt với cô ba phần, cô sẽ tốt lại gấp mấy lần. Chỉ có điều cô không biết thể hiện ra ngoài mà thôi.
Cô đối xử với mọi người rất chân thành, yêu ra yêu, ghét ra ghét. Khác hẳn với mấy đứa con gái trong hội, rõ ràng là không thích mà cứ vờ như thân nhau lắm. Còn Kim Hề lại không như thế, cô ấy không hề giả tạo.
Vậy nên Châu Dương rất thích cô, cũng rất thích chơi cùng cô.
Xưa nay anh ta có tiếng chiều bạn gái, mà bạn gái của anh em tốt thì lại càng không dám ăn hiếp.
Anh ta cũng chẳng phải loại người chịu cúi đầu trước tiền tài mà ngoan ngoãn mặc cho Kim Hề xịt nước.
Đơn giản là anh ta nể mặt Hạ Tư Hành.
Dưới sân, Kim Hề xịt mãi cũng mệt, cánh tay cầm vòi nước hạ xuống, dòng nước mát lạnh tưới lên đám cỏ qua kẽ tay cô.
Châu Dương, “Xong rồi hả?”
Kim Hề buồn cười, “Bị xịt nước vậy mà anh không giận à?”
Châu Dương bắt đầu ba hoa, “Là anh nể mặt A Hành đấy chứ.”
Kim Hề, “Em còn tưởng anh nể mặt tiền tài chứ.”
Châu Dương nghiêm giọng, “Không đâu, không phải đâu, em đừng có nói tầm bậy. Anh là loại người dễ dàng bị mua tôn nghiêm chỉ bằng chút tiền lẻ đó sao? Đừng nói vớ vẩn.”
Cái dáng vẻ trợn mắt nói phét cũng đáng yêu ghê.
Kim Hề bật cười, “Nếu thế thì... chú Trương ơi, không cần phải mua lại chiếc xe kia đâu nhỉ?”
“Này! Sao em nói mà không giữ lời? Không được! Chú Trương ơi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, đây là điều mà chú dạy con hồi nhỏ mà.” Châu Dương trịnh trọng đáp lại, ngôn từ chính xác, “Chỉ là một chiếc xe thôi, con có nhiều xe lắm, chiếc xe ấy nào đáng để tâm chứ. Nhưng chú Trương ơi, chú nói được làm được, đúng không chú?”
Quản gia cười, “Tôi nghe theo thiếu phu nhân.”
Châu Dương bèn đổi giọng, bắt chước theo, “Thiếu phu nhân ơi---”
Kim Hề đã nghe xưng hô này hơn tháng nay, toàn bộ nhà họ Hạ đều gọi cô như thế, cô nghe không quen, cũng từng sửa lời mọi người. Nhưng sửa thì sửa, đối phương đều vâng vâng dạ dạ, rồi ngay sau đó lại bắt đầu gọi cô như cũ.
Mỗi lần nghe thấy xưng hô này là Kim Hề lại thấy ngại.
Châu Dương vừa gọi thế, da gà Kim Hề đã nổi hết cả lên, “Anh mà gọi thế nữa là không có chiếc xe nào đâu.”
Châu Dương gió chiều nào theo chiều nấy, “Công chúa thiên nga.”
“A Hành, công chúa thiên nga nhà cậu không thích được gọi là thiếu phu nhân kìa, làm sao đây?” Châu Dương bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt ranh mãnh chiếu tướng Hạ Tư Hành, anh ta khẽ cười, “Hình như cô ấy không thích cậu cho lắm.”
Lòng Kim Hề run lên, sợ Hạ Tư Hành hiểu lầm nên vội vàng tính lên tiếng giải thích.
Giọng Hạ Tư Hành từ trên vọng xuống, “Không thích tôi vậy thì cô ấy thích ai?”
Châu Dương nghẹn họng.
Giang Trạch Châu hóng kịch hay thủng thẳng đáp, “Công chúa thiên nga không thích xưng hô thiếu phu nhân, rồi làm sao, cậu thích hả? Nhường cho cậu nhé?”
Gương mặt Châu Dương như bị đóng băng.
...
Tự dưng bị ba người hội đồng chơi khăm, Châu thiếu gia mặt mày đen như đít nồi.
Quần áo ướt đẫm dính sát vào người, quản gia đành dẫn anh ta lên lầu tắm rửa thay đồ.
Kim Hề đi sau vài bước, trông thấy trên sofa trong phòng khách có một bóng người be bé đang đọc sách, hơi bất ngờ khi thấy Giang Du Đinh ở đây.
Giang Du Đinh lật một trang, bỗng dưng ngẩng phắt đầu lên, khi thấy Kim Hề thì đôi mắt sáng bừng. Cậu nhóc định mỉm cười, nhưng nhớ ra cái gì, bỗng mím môi. Ánh mắt nhìn cô sau đó mang theo vẻ bực dọc và oán trách.
Cậu nhóc nhìn sang rồi lại thôi nhìn, không nhịn được lại u oán liếc sang cô.
Kim Hề giật mình, mỉm cười hỏi, “Sao nhìn chị thế hả?”
Trẻ con vốn chẳng che giấu được cảm xúc, bĩu môi đáp, “Chị Kim Hề, em cứ tưởng chị là người tốt, ai dè chị với anh trai em đều xấu như nhau.”
“Sao cơ?”
“Giáo viên dạy đàn Cello là chị giới thiệu.”
“...”
Hóa ra là vì chuyện này.
Kim Hề đi tới chỗ Giang Du Đinh, ngồi bẹp xuống thảm với cậu nhóc.
Cô hỏi, “Em không thích luyện đàn à?”
Giang Du Đinh nhíu chặt hàng mày, ngẫm nghĩ hồi lâu mới ấp a ấp úng, “... Không phải, tại mấy giáo viên trước đó cứ hễ em mà học không tốt là sẽ nói em mất tập trung, nhưng rõ ràng là em rất cố gắng, em vẫn còn nhỏ mà! Sao có thể giống người lớn học gì cũng tiếp thu nhanh được?”
“Em cố gắng chỗ nào? Lần nào anh về nhà đều thấy em coi Cừu vui vẻ chứ có thấy em tập đàn đâu?”
Chẳng biết từ khi nào Giang Trạch Châu và Hạ Tư Hành đã xuống lầu.
Giang Trạch Châu đưa tay xoa mạnh đầu Giang Du Đinh, giọng lạnh lùng, “Cố gắng xem cừu vui vẻ bị sói xám bắt đi hả?”
“Em không có coi cừu vui vẻ nhé! Cái đó con nít lắm! Anh đúng là đồ quê mùa, bọn em bây giờ chỉ coi Siêu nhân điện quang thôi.”
“...”
“Phải luôn tin vào ánh sáng...” Trên lầu hai vang vọng giọng hát đầy kích động và phấn khởi của Châu Dương.
“Anh Tiểu Châu!” Trong mắt Giang Du Đinh, Châu Dương giống anh ruột của cậu bé hơn, cậu đánh dấu trang, gấp sách lại bỏ vào ba lô. Sau đó, chạy thẳng lên lầu hai cụng tay với Châu Dương.
Châu Dương nháy mắt, “Ngầu!”
Giang Du Đinh cũng nháy mắt, “Ngầu!”
“...”
“...”
Chờ Châu Dương và Giang Du Đinh đi xuống, Hạ Tư Hành hỏi Giang Du Đinh, “Vừa nãy em nói thế với chị Kim Hề là không thích giáo viên dạy Cello à?”
Anh biết Kim Hề giới thiệu Mạnh Ninh đến làm giáo viên dạy Cello cho Giang Du Đinh.
“Không phải, giáo viên dạy Cello bây giờ siêu nice, mỗi lần gặp chị ấy là em lại mắc cười.”
Châu Dương đã hiểu, “Trông cô ấy buồn cười lắm à.”
Giang Du Đinh lớn tiếng phản bác, “Không phải đâu, chị ấy siêu xinh luôn, không hề buồn cười tí nào! Là vì...” Cậu bé vẫn còn bị hạn chế từ ngữ, vò đầu bứt tai một hồi, ấm ức thốt lên, “Anh Tiểu Châu, em dám chắc với anh một điều, không có anh chàng nào không thích chị ấy.”
Kim Hề cực kỳ đồng ý, rồi lại không đồng ý, “Con gái cũng rất thích cô ấy.”
Hạ Tư Hành nhướng mày, “Ở trước mặt anh mà dám mơ tưởng đến người khác, gan thật đấy.”
Kim Hề dở khóc dở mếu, “Cô ấy là con gái mà, bác sĩ Hạ à, anh đừng có nhỏ mọn thế có được không hả?”
Châu Dương giơ ngón cái và ngón trỏ ra dấu, “Trái tim của Hạ Tư Hành chỉ bé tẹo thế này thôi, hiểu chửa?”
Nghe bạn nói thế, Hạ Tư Hành chỉ cong môi đáp lại nụ cười nhạt nhẽo.
Trái lại là Kim Hề phản ứng khá lớn, cô túm lấy cái gối dựa trên sofa quăng vào người anh ta.
Châu Dương nhanh tay nhanh chân tránh sang một bên,
Kim Hề mặc kệ anh ta, hỏi Giang Du Đinh, “Nếu em thích chị ấy thế thì sao còn giận chị?”
Giang Du Đinh thẳng thắn đáp, “Vì chị đứng cùng chiến tuyến với anh trai em.”
Giang Trạch Châu, “...”
Mặt anh ta đen như đít nồi, cười lạnh liên tục.
Mọi người đều bật cười.
Giang Du Đinh ngồi đối diện Kim Hề, hai tay chống cằm, vẻ mặt chăm chú nhìn Kim Hề, “Nhưng mà chị Kim Hề này, nếu chị hứa sau này chị không bắt tay với anh trai em nữa thì em sẽ tha thứ cho chị.”
Kim Hề, “Tha thứ cho chị dễ thế à?”
Giang Du Đinh gật đầu, “Đúng vậy, chị xinh thế này, em nhất định sẽ tha thứ cho chị.”
Phòng khách rơi vào im lặng vài giây, ngay sau đó, cả đám bật cười rôm rả. Châu Dương cười to nhất, “Tiểu Giang à, mới tí tuổi đầu mà nhóc đã biết nói mấy lời đường mật này rồi hả? Anh của em già cái đầu rồi mà còn không biết nói đó.”
Giang Trạch Châu lạnh mặt, “Bé tí mà đã có tiềm năng làm bad boy rồi.”
Giang Du Đinh, “Em không phải là bad boy, chị Kim Hề đẹp thật mà! Chị ấy là cô gái xinh đẹp nhất mà em từng gặp! Chị Kim Hề, sau này lớn lên em có thể cưới chị được không?”
Vẻ mặt thằng bé quá nghiêm túc, trông vừa đáng yêu vừa thú vị.
“Không được đâu.” Kim Hề chỉ sang Hạ Tư Hành, “Chị đã là bạn gái của anh ấy rồi.”
“Bạn gái đâu phải là vợ, chị Kim Hề, em có thể đợi chị.”
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đảo qua đảo lại giữa Hạ Tư Hành và Kim Hề.
Không ai đứng ra giảng hòa, bởi vì họ bận hóng trò hay.
Hạ Tư Hành ung dung ngồi đấy, im lặng một lúc lâu, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong đầy ngả ngớn, anh không tiếp lời Giang Du Đinh mà quay sang hỏi Kim Hề, “Hỏi em kìa, có chờ thằng bé không?”
Anh đẩy quyền lựa chọn sang cho cô.
Nhưng chuyện này có gì để chọn chứ.
Trong mắt Kim Hề, dù có được lựa chọn thì cô vĩnh viễn chỉ có một sự lựa chọn.
“Bạn gái chính là vợ tương lai, Tiểu Giang à, chị là thiếu phu nhân của Hạ gia, chị không được đứng núi này trông núi nọ, phải chung thủy.” Kim Hề khẽ mỉm cười, đuôi mắt nhướng lên đầy xinh đẹp, “Nếu mà chờ em lớn lên thì chị Kim Hề đã già rồi, thành gái già mất thôi.”
Giang Du Đinh gần mười tuổi, từ nhà trẻ đến tiểu học, không thiếu bạn nữ tỏ tình với cậu nhóc.
Giang Du Đinh tự biết mình đẹp trai, nhưng không ngờ lại liên tục gặp trắc trở, bị người ta từ chối.
Cậu nhóc nhăn mặt, “Chị Kim Hề, chị là người thứ hai từ chối em đấy.”
Kim Hề, “Thế người đầu tiên là ai?”
Giang Du Đinh, “Là cô giáo dạy đàn Cello của em, em giới thiệu chị ấy làm người yêu anh em, mà chị ấy lại từ chối.”
Kim Hề, “Chị ấy không phải từ chối em, chị ấy từ chối anh em mà.”
Ngẫm nghĩ vài giây, Giang Du Đinh vỡ lẽ, hồn nhiên nói, “Vậy là anh em không đẹp trai bằng em đúng không? Ba em nói nhà bốn người thì anh em xấu nhất.”
Giang Trạch Châu nhướng mí mắt, giọng nói lạnh lùng mang theo áp lực nặng nề, “Giang Du Đinh!”
Giang Du Đinh sợ đến run người, vội vàng núp sau lưng Hạ Tư Hành, nhỏ giọng cầu cứu, “Anh A Hành, em có thể tha thứ chuyện anh cướp vợ tương lai của em, nhưng anh có thể đuổi ông anh này đi được không? Ảnh dữ quá!”
Giang Trạch Châu đau đầu, “Anh đúng là không nên đưa mày sang đây.”