Nhờ có Giang Du Đinh mà phòng khách ngập tràn tiếng cười.
Một lát sau, quản gia đi đến, “Vườn hoa trên lầu đã chuẩn bị xong, mọi người có muốn lên bây giờ không?”
“Chuẩn bị gì thế ạ?” Kim Hề khó hiểu.
“Đồ nướng.” Hạ Tư Hành khẽ hất cằm về phía Châu Dương và Giang Trạch Châu, “Hai đứa đó rảnh rỗi nên bày trò làm tiệc nướng.”
“Ồ.”
Một nhóm năm người cùng đi thang máy lên lầu.
Biệt thự nhà họ Hạ có tổng cộng bốn tầng bao gồm cả tầng hầm. Tầng cao nhất được phân ra một nửa là khu giải trí, một nửa là vườn hoa lộ thiên. Trước ghế mây, vỉ nướng và dụng cụ đã được đặt sẵn ở đó.
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bọn họ bắt tay vào làm.
Cả nhóm đều là người xưa nay tay không dính nước, tiệc nướng phải tiếp xúc khói dầu, phải động tay thế này đều do một người bao thầu - Hạ Tư Hành.
Than thấm dầu bắt đầu nổ lửa tách tách, khói tỏa ra mang theo mùi thịt nướng thơm nức mũi lan tỏa khắp không khí.
Hạ Tư Hành đứng nướng một mình, bốn người còn lại chỉ ngồi chờ ăn, chẳng ai xót cho anh, chẳng ai thèm đến giúp đỡ.
Chẳng mấy chốc, Giang Du Đinh đã ăn no.
Con nít ăn no liền buồn ngủ, một hai quậy quọ đòi về ngủ. Quản gia xuất hiện đúng lúc nắm lấy tay Giang Du Đinh, quay sang nói với Giang Trạch Châu, “Để tôi đưa Giang tiểu thiếu gia về.”
Giang Trạch Châu, “Vâng.”
Không còn cậu nhóc ở đây, mọi người nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Châu Dương nhắc lại chuyện lúc nãy, nhàn nhã nói, “Công chúa thiên nga có sức quyến rũ ghê thật đấy, Tiểu Giang mới mười tuổi mà đã bị em mê hoặc đến điên đảo rồi.”
Kim Hề nuốt miếng nấm nướng xuống, “Cũng tàm tạm thôi, vẫn không mê hoặc được anh mà?”
Châu Dương bật cười, “Em nói thế mà không sợ bị A Hành xử hả?”
Kim Hề hất cằm, cần cổ thiên nga lộ ra một đường cong đầy kiêu ngạo, giọng điệu kiêu căng, “Em mà sợ anh ấy á?”
Châu Dương nhăn mặt, “Em không sợ nhưng anh sợ.”
“Thế sao anh còn chọc em?”
“... À, anh sai rồi, lần sau anh còn dám nữa.”
Anh ta là một người rất biết khuấy động bầu không khí, Kim Hề cười, đưa mắt nhìn Châu Dương, ánh mắt anh ta trong veo.
Điện thoại Châu Dương đúng lúc này lại reo lên, anh đứng dậy đi sang một bên nhận máy. Giang Trạch Châu đang đi vệ sinh, trên ghế mây chỉ còn lại một mình cô.
Kim Hề nhún vai, đứng dậy đi sang chỗ Hạ Tư Hành.
Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, Hạ Tư Hành liếc nhìn cô, gió đêm quét qua gương mặt đỏ bừng của anh.
“Em muốn ăn gì?”
“Bắp cải.”
“Chẳng phải mới đem qua đó một dĩa sao?”
Cô méc ngay, “Châu Dương ăn hết rồi.”
Thế là Hạ Tư Hành lại lấy thêm một phần bắp cải bỏ lên giấy bạc.
Kim Hề như một cô bé tò mò, hỏi anh, “Phải chờ bao lâu vậy anh?”
“Chừng năm, sáu phút.”
“OK.”
Hỏi xong, cô không rời đi mà vẫn đứng ở đó.
Hạ Tư Hành thấy lạ, đôi mắt đen láy quan sát cô một lúc lâu. Hai người cách nhau rất gần, gió đêm hòa với hơi nóng của lò nướng, hơi thở ấm áp vây lấy nhau.
Hai người nhìn nhau không chơp mắt.
“Sao không lại đằng kia ngồi?” Anh hỏi.
“Em đứng với anh không được hả?” Cô nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên tia sáng, trong ánh lửa bập bùng càng thêm lóa mắt, “Hay ý anh là không muốn ở cùng em?”
Vừa dứt câu, không chờ anh trả lời, Kim Hề đã nhón chân lên hôn lên bờ môi anh trong làn khói quẩn quanh.
Vừa chạm vào đã vội buông ra ngay.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lướt từ đôi môi đỏ mọng xuống vòng ngực no đủ của cô, anh híp mắt, im lặng không nói gì.
Kim Hề vẫn ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ cười, “Đây là tiền bo cho công khổ cực của anh đấy.”
Hạ Tư Hành nhướng mắt, “Cực khổ cả buổi, có một cái hôn mà đòi đuổi anh hả?”
Kim Hề, “Châu Dương nói đâu có sai, anh đúng là đồ nhỏ mọn.”
“Chẳng sao cả, chỗ khác lớn là được.”
Chỗ khác là chỗ nào?
Cô không hề bỏ qua ẩn ý trong mắt anh.
Lửa trên vỉ nướng đang mạnh, hơi nóng cuồn cuộn phả ra hun nóng làn da cô.
Gió đêm cuốn theo hơi nóng quét qua khiến gương mặt cô đỏ bừng.
Cổ họng cô khô ran, “Hạ Tư Hành.”
“Hửm.”
Qua một lúc lâu vẫn không nghe cô nói tiếp.
Hạ Tư Hành gắp đồ đã nướng chín ra, đưa cho cô, “Qua đó ăn đi.”
Kim Hề lấy lại tinh thần, trông thấy gương mặt bình thản của anh, tựa như người vừa nói câu đó không phải là anh vậy.
Rõ ràng cái người trêu người ta là anh.
Nhưng người giả vờ như không có chuyện gì cũng là anh.
Anh luôn giỏi về khoảng này, khiến lòng cô nhấp nhô gợn sóng.
Chuyện này hoàn toàn kích thích lòng hiếu thắng của cô.
Cô nhận lấy đĩa đồ nướng, đi được vài bước rồi vòng trở lại, nhón chân tiến lại bên tai anh, giọng thì thầm đầy quyến rũ, khiến dây thần kinh thính giác của anh phải rung lên, “Có lớn hay không thì phải ăn thử mới biết được.”
Hạ Tư Hành biến sắc.
Đôi mắt anh thẫm lại, bàn tay đang đặt trên lưng cô chợt siết chặt. Động tác bất ngờ này làm cô giật mình, cô buông lỏng tay, đĩa đồ nướng rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ tung tóe.
Tiếng đồ vỡ loảng xoảng đã kéo lý trí anh quay về.
Hạ Tư Hành mất kiên nhẫn nhíu mày, sầm mặt ôm Kim Hề bước qua đống mảnh sứ vỡ rồi để cô ngồi xuống ghế mây. Sau đó anh cầm chổi, dọn sạch mấy mảnh sứ kia.
Kim Hề chống cằm, trông bộ dạng khá là nhàn nhã, “Đồ ăn vừa mới nướng xong, phí quá đi.”
Hạ Tư Hành lườm cô.
“Anh giận hả?” Cô khiêu khích.
Nhưng chỉ nhận được một tiếng hừ lạnh từ anh.
“Có phải anh phát hiện ra em rất biết ăn nói đúng không?”
“Chọc ai không chọc lại đi chọc anh?”
“Anh giận thật hả?”
Thấy anh không nói lời nào, Kim Hề đi tới trước mặt anh, ánh mắt ám chỉ liếc xuống bên dưới, “Tối nay cho anh muốn làm gì thì làm.”
Lúc nói câu này, cô hồi hộp đến mức không dám chớp mắt lấy một cái.
Hạ Tư Hành lạnh mặt, ánh mắt nóng rực hơi cụp xuống như đang kiềm chế điều gì, anh nói gần như là mất tiếng, “Bây giờ mới mấy giờ mà đã quyến rũ anh rồi?”
“Em đâu có quyến rũ anh.”
Cô sửa lời, giọng thỏ thẻ mang theo hương hoa thơm ngát trong vườn, “Đó là trả công cho anh đã cực khổ.”
...
Lúc Giang Trạch Châu và Châu Dương quay lại, không ai phát hiện ra điều bất thường.
Kim Hề lắc lắc ly rượu đế cao, đôi mắt như say chếnh choáng, hai má ửng hồng. Nhưng mấy người có mặt ở đây đều biết tửu lượng của cô, biết cô không hề say.
Châu Dương ngạc nhiên, “Rượu này đâu có nặng đâu nhỉ?”
Kim Hề, “Hửm?”
Châu Dương, “Lần trước ở quán bar của anh em uống bao nhiêu là rượu nặng mà có thấy em đỏ mặt đâu, bây giờ mới uống có tí sao mặt mày lại đỏ bừng bừng rồi?”
Nghe anh ta nói thế, Giang Trạch Châu cũng nhìn sang.
Hạ Tư Hành bưng phần cánh gà nướng cuối cùng sang, ngồi xuống, như cười như không, “Sao mặt em đỏ thế?”
Anh biết rõ mà còn cố hỏi.
Kim Hề lườm anh một cái, bình tĩnh đáp lại, “Em nóng.”
Một cái cớ cực kỳ hợp lý.
Châu Dương và Giang Trạch Châu không nghi ngờ gì.
Trời dạo này vừa nóng vừa hầm, lâu lâu mới hưởng được miếng gió, nhưng vẫn thấy oi bức khó chịu.
Dự báo thời tiết tuần trước còn cảnh báo sắp có bão, nhưng tới hôm nay gió vẫn êm sóng vẫn lặng, không có một dấu hiệu gì gọi là sắp bão to cả.
Bốn người quây quần một chỗ, vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.
Châu Dương lại cảm thán lần nữa, “A Hành này, có phải mấy người học y như cậu đều khéo tay thế không? Đừng nói là nướng đồ, đến cơm chiên trứng tôi còn không biết làm đây.”
Ở Nam Thành này, Châu thiếu gia pha chế rượu đứng thứ hai thì không ai dám đứng nhất, nhưng bảo anh ta xuống bếp thì đúng là như cá mắc cạn.
Người có sở trường thì cũng sẽ có sở đoản.
Châu Dương nhìn Hạ Tư Hành từ trên xuống dưới, cảm thấy anh không phải người. Làm gì có người nào toàn năng như anh?
Hạ Tư Hành đang lột tôm cho Kim Hề, nghe thế thì đáp, “Mấy người học y khác thì tôi không biết. Nhưng cơm chiên trứng thì ở đây không chỉ có mỗi cậu không biết làm đâu.”
Lời anh sực mùi châm biếm, ám chỉ cũng hết sức rõ ràng.
Giang Trạch Châu từng xuất ngoại làm sinh viên trao đổi, tha hương nơi đất khách quê người nên anh ta cũng nắm được không ít kỹ năng, mà nấu nướng là một trong số đó. Hơn nữa anh ta sống một mình, lại mắc bệnh sạch sẽ, không thích có người lạ xông vào lãnh địa của mình, thế nên Giang Trạch Châu không mướn giúp việc, mọi chuyện trong nhà đều do anh ta đích thân làm.
Không biết làm cơm chiên trứng hiển nhiên là chỉ Kim Hề rồi.
Như sợ Kim Hề không biết đang nói tới mình, Châu Dương có tâm bồi thêm một nhát, “Công chúa thiên nga, không lẽ cái người vô dụng giống anh mà A Hành nói là em hả?”
Kim Hề thu lại nụ cười, nhìn anh ta đăm đăm rồi bỗng dưng bật cười, “Em không biết làm cơm chiên trứng thì sao? Dù gì bạn trai em cái gì cũng biết, chẳng giống như anh, đã không biết nấu ăn lại còn không có bạn gái.”
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng nói thêm một câu, “Đúng không A Hành?”
Hạ Tư Hành đặt con tôm đã bóc vỏ vào đĩa trước mặt Kim Hề, hiếm khi anh vui như thế, ý cười thoảng bên môi, “Cái gì tôi cũng biết làm, nên bạn gái tôi không cần làm gì hết.”
Châu Dương ngớ người.
Một thoáng im lặng.
Lại thêm một luồng gió mang theo hương hoa lướt qua.
Cùng lúc đó, Châu Dương ấm ức lên tiếng, “Lẽ ra tôi phải sớm nhận ra mình chẳng thắng nổi trước mặt hai người, tôi nên ngoan ngoãn im lặng như Giang Trạch Châu mới đúng.”
Giang Trạch Châu lườm anh ta, nhớ đến mấy chuyện trước đó, hừ một tiếng, “Có đôi khi yên lặng cũng sẽ được vinh danh biến thành trò đùa tình ái của hai người bọn họ, tôi đề nghị tuyệt giao là tốt nhất.”
Châu Dương dứt khoát, “Được đó.”
Một giây sau, anh ta quay sang dặn dò, “Nhưng đem xe tới ga ra nhà tôi rồi tuyệt giao sau.”
Bị lòng tham không chút liêm sỉ của Châu Dương chặn họng, Giang Trạch Châu quăng cho anh ta ánh mắt khinh bỉ.
“Đúng rồi.” Giang Trạch Châu chuyển chủ đề, tầm mắt dời sang Hạ Tư Hành, “Tuần sau là sinh nhật cậu rồi, định làm gì?”
“Trước kia làm sao thì năm nay cứ thế mà làm.”
“OK, tôi sẽ dành hẳn một phòng bao cho cậu.” Châu Dương hào hứng cứ như đó là sinh nhật của mình, “Hôm đó kiểu gì cậu cũng phải uống rượu nhỉ? Sinh nhật cậu mà.”
Hạ Tư Hành cười, “Cái đó tính sau.”
Châu Dương hết vui, quay sang hỏi Kim Hề, “Công chúa thiên nga này, dù sao nhà em cũng phải có một người uống rượu, vậy sao người đó không thể là em?”
Kim Hề, “Được thôi.”
Châu Dương hài lòng, “Đúng là em gái chí cốt của anh.”
Châu Dương và Giang Trạch Châu đến tìm Hạ Tư Hành một phần là do Châu Dương quá chán nên kéo Giang Trạch Châu đang được nghỉ đến Hạ gia làm tiệc nướng; một phần là vì cuối tuần sau là sinh nhật của Hạ Tư Hành.
Giờ đây, cơm no rượu say, chuyện cũng đã bàn xong, hai người không nán lại nữa. Sau khi xuống lầu, vì ai cũng uống rượu nên Hạ Tư Hành đã cho tài xế đưa bọn họ về.
Giang Trạch Châu ngồi lên xe, nhớ ra chuyện gì đó, anh ta hạ cửa xe xuống, gọi Hạ Tư Hành lại, “A Hành, chuyện đầu tư hôm trước...”
Hạ Tư Hành đi tới.
Giang Trạch Châu xuống xe.
Hai người tựa vào xe bàn công việc.
Đèn ở bãi đỗ xe sáng rực, nhưng vẫn có muỗi vo ve xung quanh,
Kim Hề đứng đó chưa được hai phút đã bị muỗi xơi vài phát, cô không muốn tham gia cuộc trò chuyện giữa Hạ Tư Hành và Giang Trạch Châu, ngẫm nghĩ rồi quyết định quay về phòng.
Vừa xoay người, điện thoại trong túi cô vang lên.
Là Trần Lăng gọi đến.
Cô vội vàng nhận máy. “Em nghe ạ.”
Trần Lăng ân cần hỏi han, “Đang bận sao?”
Kim Hề, “Dạ không, cô gọi em có gì không ạ?”
Sau màn hỏi thăm ngắn gọn, Trần Lăng nói, “Vì khoảng thời gian này em nghỉ dưỡng thương nên có vài chuyện em không biết, cô sẽ thông báo với em luôn. Dĩ nhiên là cô không bắt em phải đồng ý, chỉ hỏi ý kiến của em thôi.”
Kim Hề, “Cô cứ nói đi ạ.”
Trần Lăng đi thẳng vào chủ đề, “Là thế này, đài truyền hình địa phương và một nền tảng phát sóng video muốn sản xuất một cuộc thi vũ đạo, lúc chọn người ra nước ngoài tiến tu, người phụ trách bên chương trình có đến xem, cô ấy ngồi ở trên nhưng chắc lúc ấy em không để ý. Vốn định để cho Châu Tranh xếp hạng ba tham dự, nhưng em lại rút lui, thế nên... Sau khi cô, đoàn trưởng và vài vũ công chính bàn bạc, chúng ta cảm thấy để em tham gia chương trình kia là tốt nhất.”
“Đương nhiên, nếu em không muốn thì mọi người cũng không bắt buộc em tham gia.” Bà ngừng lại, giọng nói tuy rất bình tĩnh nhưng lại có cảm giác bức bách, “Có điều chương trình kia đến cuối tháng chín mới bắt đầu quay, lúc ấy sức khỏe em đã hồi phục lại rồi, tham gia hẳn sẽ không sao. Hơn nữa em cũng biết, mấy năm nay vũ đoàn thu không đủ chi, cần kiếm thêm tài trợ.”
Kim Hề từng nghe tới chương trình này, trước đó đã làm được hai mùa, rating và danh tiếng khá ổn, nhưng vì một vài nguyên nhân mà tạm dừng một năm. Không ngờ năm nay lại tiếp tục sản xuất.
Kim Hề không có suy nghĩ, cũng chẳng có hứng thú nổi tiếng trên TV.
Lúc thi văn nghệ, không ít người săn tìm ngồi sao ngồi chực trước cổng học viện vũ đạo Nam Thành, mắt như radar đảo qua từng gương mặt mộc của các nữ sinh, tìm được người nào ưng ý sẽ đưa danh thiếp ra.
Kim Hề nhận được một xấp danh thiếp, nhưng vừa bước vào trường, cô liền ném hết vào thùng rác.
Cô không có hứng thú vào showbiz, định từ chối nhưng Trần Lăng trông thì có vẻ tôn trọng cô, song từng câu từng chữ đều đang tạo áp lực với cô.
Thậm chí có thể nói là ép cô phải tham gia chương trình này.
Kim Hề, “Không tham gia có được không ạ?”
Một câu nói của Trần Lăng đã bác bỏ suy nghĩ của cô, “Em đã bỏ mất cơ hội xuất ngoại tiến tu, cô đề nghị em nên tham gia chương trình này.”