Cổ Thiên Nga

Chương 57: Chương 57




Ánh trăng bàng bạc khuất sau rặng mây mù, gió đêm bắt đầu trở lạnh.

Quản gia cầm điện thoại đi tới cạnh Kim Hề, khẽ nói, “Công ty chi nhánh bên Giang Thành xảy ra chút chuyện, phu nhân và tiên sinh tạm thời sang bên đó giải quyết, e là sẽ vắng nhà mấy hôm.”

Kim Hề, “Con biết rồi.”

“Thiếu gia và Giang thiếu gia có lẽ còn phải nói chuyện thêm một lúc, hay là thiếu phu nhân về phòng trước đi.”

“Dạ.”

Kim Hề đưa mắt nhìn sang phía Hạ Tư Hành, dường như cảm nhận được, anh cũng nhìn sang đây, sau đó lại thu hồi tầm mắt. Anh cầm điện thoại trên tay, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt, phát họa đường nét sắc sảo.

Chẳng mấy chốc, điện thoại trên tay Kim Hề rung lên.

Cô mở ra, là tin nhắn của Hạ Tư Hành.

Hạ Tư Hành, [Phải một lát nữa mới xong, về giường chờ anh.]

Cô lại ngắm nhìn gương mặt lúc này của anh, sắc mặt nghiêm túc, nếu nhìn lâu sẽ cảm thấy khó thở. Nhưng khi nhìn cô, cảm giác lạnh lẽo ở nơi đầu mày đã biến mất, bờ môi mang theo ý cười như có như không.

Cô dùng khẩu hình miệng nói với anh: Em sẽ khóa cửa.

Kim Hề quay người đi vào nhà, vì chuyện Trần Lăng nói nên đầu óc cô bây giờ cứ đặc quánh lại, mơ mơ màng màng. Động tác tắm rửa cũng chậm rì rì, kéo theo thời gian tắm cũng lâu hơn bình thường.

Hạ Tư Hành đã tắm ở phòng anh, đang tựa lên giường đọc sách. Nghe thấy động tĩnh, anh ngước lên nhìn Kim Hề, đôi mắt dần sẫm lại.

Cô mặc chiếc váy hai dây màu trắng, trước ngực được viền ren tạo điểm nhấn cho khuôn ngực đầy đặn.

Chiếc váy chỉ dài vừa đủ che đến đùi, phác họa đường cong tinh tế theo từng động tác xoay người của cô.

Kim Hề đã khóa cửa, nhưng cô biết có khóa cũng vô dụng, vì anh luôn có cách vào được.

Cô mặc anh ngồi đó, bước đến bên giường còn lại, vén chăn nằm vào.

Vừa thả mình xuống đệm êm, bên dưới chăn, chân cô đã bị người ta kéo lên đặt lên người anh.

Ánh đèn chợt tắt ngóm, màn đêm xâm chiếm cả căn phòng.

Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên mặt, lên tai, lên cổ, phủ khắp toàn thân cô.

Kim Hề thở gấp, “Hôm nay không được đâu anh.”

Cô từ chối, hai chân giãy giụa muốn thoát khỏi sự cuồng nhiệt của anh.

Hạ Tư Hành thở dốc khàn giọng thì thầm bên tai cô, “Ban nãy em đâu có nói thế.”

Không hiểu sao cô lại cảm nhận được nỗi... ấm ức trong lời anh.

Kim Hề không đành lòng, cô cọ cọ lên lồng ngực anh, đầu lưỡi vân vê một lúc rồi lên tiếng, “Em tới mùa dâu rồi, em cũng mới biết thôi.”

Thế thì đúng là không tiện thật.

Anh vùi đầu vào cổ cô hít sâu một hơi.

“Em cố ý tra tấn anh đúng không?”

“Chuyện này đâu do em quyết định?” Tay cô di chuyển xuống bên dưới, trong bóng đêm vẫn có thể tìm đúng mục tiêu, cô dừng lại vài giây, “... Sao nóng thế này?”

Cũng chỉ vài giây ấy, cô chợt có suy nghĩ lùi bước.

Nhưng kết cuộc lại bị anh chộp lấy, ấn mạnh vào, cất giọng trầm khàn bên tai cô, “Em tự châm lửa mà không định dập lửa ư?”

“Em đâu có quyến rũ anh.”

“Mặc váy như thế mà bảo không quyến rũ à?”

“Em thích mặc đấy.”

“Nó cũng thích em kìa.”

Da mặt Kim Hề chẳng dày bằng anh, cũng may trong phòng tối om nên dù có đỏ mặt cũng chẳng ai biết.

Đêm đó anh kéo dài hơn mọi khi, tựa như cố ý trừng phạt cô.

Ngón tay cô mềm nhũn, hoạt động một lúc lâu nên chẳng còn sức lực, anh bao lấy tay cô dẫn dắt cô từng chút một, cổ họng ngâm nga vài tiếng rên thỏa mãn, “Cứ thế mà làm, đã học được chưa?”

Kim Hề nhắm mắt, trong tay cô là nhiệt độ nóng bỏng của anh, bên tai cô là hơi thở gấp gáp của anh.

Cuối cùng, anh ôm cô vào lòng rồi hôn lên tóc cô, thỏa mãn thở dài một hơi, “Ngoan quá đi.”

Đêm hôm ấy, cơn bão cuối cùng cũng đổ bộ vào Nam Thành.

Hạt mưa rào rạt đập vào ô cửa sổ, Hạ Tư Hành ôm cô từ phía sau. Trên người anh thoang thoảng mùi gỗ mát lạnh sau khi tắm, bao lấy hơi thở của cô.

Kim Hề không thích mưa, nhất là mưa hè.

Không khí oi bức, người lúc nào cũng cảm giác dính dớp. Thời tiết thế này, tâm trạng cũng theo đó sa sút theo.

Có lẽ vì nguyên nhân này nên cô đã nhắc đến cuộc điện thoại của Trần Lăng tối nay, “Hạ Tư Hành, lúc nãy ở dưới bãi đỗ xe, cô anh có gọi cho em.”

Hạ Tư Hành, “Cô giục em trở lại vũ đoàn hả?”

“Dạ không.”

“Thế là vì chuyện gì?”

“Thì... có lẽ em sẽ tham gia thi đấu.”

“Tham gia thi đấu là chuyện tốt mà, cuộc thi gì thế?”

“Một chương trình thi đấu.”

Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rả rít.

Trong chăn phát ra tiếng xột xoạt.

Kim Hề được Hạ Tư Hành kéo ra khỏi chăn, xoay người lại, mặt đối mặt với nhau.

Gương mặt Hạ Tư Hành chẳng có biểu cảm gì, “Bà ấy muốn để một diễn viên múa ba lê như em tiến quân vào showbiz ư?“. Truyện Đông Phương

Kim Hề ngẫm nghĩ rồi đáp, “Không phải tiến quân vào showbiz mà chỉ tham gia cuộc thi này thôi, có thể mở rộng danh tiếng cho vũ đoàn, thuận tiện kéo tài trợ. Anh cũng biết mà, chi tiêu hàng năm của vũ đoàn khá nhiều.”

Hạ Tư Hành, “Tiền Hạ thị tài trợ mỗi năm cho vũ đoàn không đủ sao?”

Sau khi Trần Lăng vào vũ đoàn, mỗi năm Hạ thị đều tài trợ cho vũ đoàn một số tiền khá lớn. Đây là chuyện từ lúc ông cụ Hạ còn sống, không liên quan đến Kim Hề.

Ông cụ Hạ có hai người con trai và hai cô con gái, con trai lớn là Hạ Thành và con gái lớn Hạ Ngọc theo họ Hạ của ông, con trai nhỏ và con gái nhỏ thì theo họ Trần của vợ ông.

Vì muốn để con gái mình có tiếng nói trong chỗ làm, ông vung tay chi một khoảng tài trợ lớn mà không hề chớp mắt. Dù ông cụ Hạ đã qua đời, nhưng tiền tài trợ chưa từng ngừng lại.

Kim Hề bỗng cười, “Hay là anh mua lại vũ đoàn đi.”

Hạ Tư Hành, “Anh cũng có ý này.”

Cô biến sắc, “Không phải chứ?”

“Anh muốn mua, nhưng vũ đoàn có chịu bán không?” Giọng anh lành lạnh. Vũ đoàn phát triển đến bây giờ, dù có là nhà giàu nứt đố đổ vách như Hạ thị muốn cũng không thể nào mua được bằng tiền. Vũ đoàn có thể hoạt động được đa phần là nhờ vào sự ủng hộ từ chính phủ.

Ví như buổi biểu diễn ba lê tại nhà hát Nam Thành hàng năm chỉ dựa vào một câu nói của bên trên. Nhưng nếu vũ đoàn bị mua lại, thế thì các buổi biểu diễn ở nhà hát cũng sẽ có sự biến đổi.

Các buổi biểu diễn hiện tại chỉ có đồng giá 150 tệ một vé, gia đình bình thường đều có thể mua được.

Nếu bị mua lại, tiền sân bãi sẽ tăng, buổi biểu diễn sẽ theo hướng thương mại hóa, vé vào cửa cũng sẽ tăng theo gấp mấy lần. Làm như thế sẽ ảnh hưởng đến các tour diễn toàn quốc.

“Em chỉ là người mới, chẳng lẽ vũ đoàn không còn ai để tham gia chương trình ấy sao? Cứ phải là em đi mới được hả?”

“Cô anh bảo cô ấy và đoàn trưởng đã bàn với nhau, thống nhất để em tham gia là hợp lí nhất.” Kim Hề kể lại chuyện tuyển chọn lần nữa, dù là nguyên nhân nào thì cô vẫn phải tham gia.

Kim Hề không rõ thái độ của anh thế nào, “Anh không muốn em tham gia chương trình này hả?”

“Không phải, anh chỉ thấy em vào showbiz không phải là chuyện tốt.” Hạ Tư Hành bình tĩnh phân tích cho cô nghe, “Tính em không thích lấy lòng người khác, cũng không biết cách ứng xử, mọi người trong hội đối tốt với em là bởi vì em là người của anh...”

“... Anh có ý gì? Em không biết lấy lòng, thế anh thích em ở điểm nào?”

Bàn chân nằm dưới tấm chăn của Kim Hề đạp anh một cái.

Hạ Tư Hành nắm lấy chân cô, thản nhiên hỏi lại, “Em thấy tính tình của em rất được mọi người yêu thích sao?”

Kim Hề lặng thinh.

Cô thừa nhận cô không mấy đáng yêu, quá kiêu ngạo, không thích lấy lòng người khác. Ngay cả khi gặp đoàn trưởng, cô cũng chỉ hơi nhếch môi mỉm cười.

Nụ cười ấy theo Mạnh Ninh đánh giá là, một nụ cười sượng trân, thà rằng không cười còn hơn.

Nhưng, “Em chỉ đi thi đấu chứ không phải đi lấy lòng người ta.”

Hạ Tư Hành, “Khi chương trình được phát sóng, bị khán giả mắng chửi em cũng không quan tâm sao?”

Chương trình giải trí bây giờ chẳng còn gì mới mẻ, khán giả cũng chán. Hơn nữa chương trình này thường được nhiều người nhắc đến, dù sao trước đây đã từng là một chương trình siêu hot. Sau đó vì đạo diễn gặp tai nạn giao thông qua đời, chương trình buộc phải tạm dừng.

Hai năm đã qua, có người mua lại bản quyền muốn làm lại chương trình này.

Nếu muốn thành công, trở thành chương trình hot thì hiển nhiên phải biến cũ thành mới.

Mỗi khi Kim Hề ngâm bồn thường hay xem show giải trí, cô biết mấy chương trình bây giờ không chỉ dựa vào độ nổi tiếng của nghệ sĩ và kịch bản, quan trọng hơn là phải có “drama”, có “drama” diễn biến rất tự nhiên, có vài chỗ là do biên tập mà ra.

Hậu kỳ...

Như Hạ Tư Hành đã nói, tính cô không được yêu thích mấy, đừng nói đến có khả năng đó, vì chắc chắn cô sẽ bị hậu kỳ biên tập thành một người kiêu căng không coi ai ra gì. Nói không chừng sẽ bị rất nhiều người mắng.

“Em từ chối rồi...” Kim Hề nói, “Nhưng vô dụng.”

Thái độ của Trần Lăng cực kỳ kiên quyết.

- - Cô đề nghị em phải đi.

Làm gì có đề nghị nào lại có từ “phải” trong đó?

“Anh sẽ hỏi lại cô tình huống cụ thể của chương trình này, còn chuyện em có thể không cần tham gia thì phải chờ xem sao.” Hạ Tư Hành nói.

Kim Hề, “Chẳng may em buộc phải tham gia thì sao?”

“Vậy thì cứ tham gia thôi.”

“Thế nãy giờ anh nói nhiều thế thì có ích gì?” Cô bực bội, “Chỉ biết nói nhảm thôi.”

Hạ Tư Hành đưa tay véo má cô, “Nếu em phải tham gia, chương trình kiểu gì cũng cần phải có người tài trợ, để anh cho người hỏi thăm xem bên nhà sản xuất có cần Hạ thị tài trợ không?”

Kim Hề trợn mắt, “Mạnh tay dữ vậy hả bác sĩ Hạ?”

Hạ Tư Hành, “Gọi anh xem nào.”

Kim Hề xùy, “Không thèm nhé.”

Hạ Tư Hành cười, “Lại không ngoan rồi.”

...

Hôm sau, Hạ Tư Hành gọi cho Trương Khang - trợ lý của Hạ Thành.

Tuy hai vợ chồng Hạ Thành đi Giang Thành, nhưng trợ lý Trương Khang vẫn ở lại tổng công ty Hạ thị ở Nam Thành.

Sau khi nhận điện thoại của Hạ Tư Hành, Trương Khang bắt tay vào làm ngay.

Chưa đầy mười phút, anh ta đã gọi điện lại.

“Thiếu gia, chương trình này tập đoàn chúng ta là nhà tài trợ chính, nhưng phần lớn nội dung đều giao cho công ty giải trí trực thuộc xử lý, tôi cũng phải hỏi trợ lý Trần của công ty giải trí mới biết.” Dừng một lúc, anh ta nói tiếp, “Tôi đã gửi tất cả tài liệu liên quan đến chương trình này vào hòm thư của cậu, nếu có gì thắc mắc thì cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Tư Hành lướt xem tài liệu trong hòm thư của mình.

Chương trình này có tên là I Dance Therefore I Am, là chương trình có rating đứng đầu của đài địa phương, đồng thời có thể theo dõi trên nền tảng video chiếu mạng. Chương trình được sản xuất rất chuyên nghiệp, ban giám khảo đều là người trong nghề, thậm chí còn mời được cả diễn viên ba lê quốc tế.

Tuy nhiên, vì để tạo đề tài và độ hot, chương trình đã mời MC kiêm vị trí giám khảo là một “tiểu thịt tươi” đang hot mấy năm gần đây, biết sáng tác, biết biên đạo múa, có thể xem là idol nổi tiếng nhất trong nước.

Thí sinh dự thi có thể chia thành hai nhóm.

Một nhóm là múa ba lê.

Một nhóm khác là hip hop.

Hai hình thức hoàn toàn khác biệt, cùng một sân khấu, cũng sẽ có hai biên đạo múa chia thành hai đội thi đấu với nhau.

Ánh mắt Hạ Tư Hành lướt xuống hai người biên đạo múa của hai đội, đằng sau còn có một dấu ngoặc kép, chữ được in đậm - nếu nam nữ chung đội, đề nghị nên collab một màn nhảy sexy, nếu có tin đồn cũng có thể tạo đề tài cho chương trình.

Phần này nằm ở vòng hai, vòng thứ nhất thi cùng sân khấu, những thí sinh bị loại sẽ dừng cuộc, không được tham gia vòng hai.

Anh thảy điện thoại xuống bàn, hai tay nắm chặt.

Suy nghĩ một lát, anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho Trương Khang.

[Tôi có thể loại bỏ thí sinh không? Không phải vòng chung kết mà là vòng đầu tiên.]

Một chương trình nếu đã có nhà đầu tư thì khó tránh khỏi một vài chuyện mờ ám.

Trong giới bọn họ thì đây là chuyện bình thường. Tuy Hạ Tư Hành không theo nghiệp kinh doanh, nhưng đi theo Hạ Thành cũng mưa dầm thấm đất.

Trong mắt bọn họ, cái gọi là chương trình thi đấu chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi của nhà đầu tư mà thôi.

Muốn loại ai, muốn cho ai làm quán quân chỉ cần một câu nói. Dù sao thì phí tài trợ của Hạ thị không thấp.

Trương Khang trả lời lại ngay, [Được chứ, cậu muốn loại ai?]

Nhận được trả lời như ý muốn, Hạ Tư Hành gõ chữ, “Kim...”

Vừa gõ được một chứ, anh lại xóa đi.

Thôi.

Nếu cô bị loại ngay từ vòng đầu tiên, chẳng phải công chúa thiên nga không ai bì nổi sẽ trở thành trò cười trong hội hay sao? Chắc chắn cô sẽ hoài nghi về trình độ vũ đạo của mình.

Anh xoa hàng mày, thở dài một hơi, trả lời lại, [Không ai hết.]

Đoạn đối thoại chẳng đâu vào đâu cả.

Trương Khang khó hiểu vì thái độ thay đổi bất thường của anh, nhưng không hỏi gì, chỉ nói, [Vâng, lúc đó có gì cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ thông báo xuống dưới.]

***

Lẽ ra hôm qua theo kế hoạch là mình sẽ lên hố mới, nhưng sau vài lần đắn đo suy nghĩ thì mình quyết định không đào nữa, vì tác giả đó nổi quá, TT^TT. Xin lỗi mọi người vì đã lỡ hẹn. TT^TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.