Được Mạnh Ninh nhắc nhở, sau khi về đến nhà, Kim Hề xem lại lịch ghi hình của chương trình đã được gửi đến cách đây mấy ngày.
Kim Hề không hay xem show truyền hình, lại càng không rành về mấy chương trình thi đấu thế này.
Xem sơ qua một lượt, cô phát hiện ra tuy đây là chương trình giải trí, nhưng nội dung vẫn lấy thi đấu làm chủ.
Cuộc thi có tổng cộng bốn vòng, vòng đầu tiên là thi đấu trực tiếp trên sân khấu, mỗi thí sinh sẽ lên sân khẩu biểu diễn, giám khảo sẽ quan sát rồi chấm điểm, hai thí sinh có số điểm thấp nhất sẽ bị loại.
Vòng thi thứ hai sẽ rút thăm tìm bạn hợp tác. Việc bốc thăm này là một ẩn số. Bọn họ không biết sân khấu biểu diễn sẽ thế nào, có lẽ sẽ là hai thể loại múa hoàn toàn khác nhau, mang đến một phần thi vượt ngoài sự mong đợi; cũng có thể là hai phong cách múa trái ngược nhau, không thể nào hòa hợp với nhau, khiến phần thi trở nên dở dở ương ương, chẳng mang lại hiệu quả; mà cũng có thể chỉ là một phần trình diễn hết sức bình thường, chỉ xem qua một lần là quên ngay.
Ở vòng này sẽ tiếp tục loại thêm 4 thí sinh.
Tổng số thí sinh từ 10 xuống chỉ còn 6, bắt đầu tiến hành thi đấu trong nhóm.
Đến vòng thi thứ ba, thí sinh có điểm thấp nhất sẽ bị loại.
Chỉ có bốn thí sinh được vào vòng chung kết, mỗi người tự chuẩn bị phần trình diễn của bản thân, kết quả sẽ do khán giả bình chọn trên mạng cùng lúc, người nhận được số phiều bầu cao nhất sẽ trở thành quán quân của I Dance Therefore I Am.
Ánh mắt Kim Hề tập trung lên danh sách ban giám khảo.
Cô không xem giám khảo của phần Hip hop là ai, cô chỉ xem những thứ có liên quan đến mình.
Vũ công ba lê quốc tế - Trương Lệ, vũ công chính trong vũ đoàn ba lê Nam Thành - Lâm Sơ Nguyệt, Trần Tiêu Tiêu - bậc thầy trong làng múa hiện đại, và vũ công múa cổ điên - Vu Quả.
Lâm Sơ Nguyệt?
Hóa ra cô ấy là giám khảo.
Ban giám khảo có tổng cộng là sáu người, trong đó cô biết được hai người.
Người còn lại... chính là Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên...
Nghĩ đến anh, Kim Hề mở máy tính lên, tìm kiếm thông tin liên quan đến anh.
Tin tức liên quan đến Kỳ Nhiên rải đầy trên mạng, có người nói anh nổi tiếng lúc còn rất trẻ, tốt nghiệp học viện âm nhạc Berklee, khi còn là sinh viên từng đi hát ở quán bar thì được người ta quay video đăng lên mạng, nổi tiếng chỉ sau một đêm. Anh có thể hát hard rock, cũng có thể hát Jazz, hơn nữa tất cả những bài hát của anh đều do chính tay anh chắp bút.
Dưới cái tên anh có không ít những mục tìm kiếm liên quan.
Tất cả đều là tin đồn, song có vài tin hoàn toàn như vả bôm bốp vào nhau.
#Tác phẩm tiêu biểu của bad boy Kỳ Nhiên là gì?#
# Anh Kỳ Nhiên bad thế nào?#
# Rốt cuộc là Kỳ Nhiên quen bao nhiêu em rồi mới có thể viết ra mấy bài sexy gợi tình thế này?#
Hai hashtag đầu cô không trả lời được, còn cái hashtag cuối cùng kia, rốt cuộc là anh đã quen bao nhiêu cô rồi?
Kim Hề ngẫm nghĩ, e là đến ngay cả bản thân Kỳ Nhiên cũng không thể cho một câu trả lời chính xác.
Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Kim Hề bấm vào một bài hát tiêu biểu do fan hâm mộ bình chọn của “bad boy” Kỳ Nhiên nghe thử xem thế nào.
Vui vầy nhục dục.
Lúc nhập tên bài hát, hàng mày cô chợt nhăn tít lại.
Ngập ngừng vài giây, cuối cùng cô bấm vào nút play. Giai điệu chầm chậm vang lên, mới nghe cô cứ ngỡ đây là một bài hát trữ tình, nhưng khi chất giọng trầm khàn của Kỳ Nhiên vang lên, nhạc bắt đầu sôi động hẳn.
“Bóng đêm dần phủ xuống tòa nhà, sau lưng anh như được sưởi ấm, bởi làn da của em.
Trái tim hừng hực rực cháy, khi nụ hôn lướt qua, bỗng chốc hóa thành đại dương.
“Bia đã cạn vài lon, không có em, anh chẳng thể nào say.
Cùng em dựa bên ô cửa kính, ở trong lòng anh, em là người thứ mấy.”
...
...
“Ánh trăng dịu dàng đáp lại ngọn lửa da thịt hừng hực đang cháy, chỉ hận không thể ** em đến chết.”
“Em cuộn tròn trong lòng anh, rấm rứt như chú mèo con. Ngoan nào, gọi daddy và master, anh sẽ cho em no đầy.”
Ban đầu là âm thanh trầm thấp, khi âm nhạc vang lên, giọng Kỳ Nhiên càng thêm trong trẻo. Chất giọng lành lạnh, điệu cười đểu như cố tình ghìm xuống thật thấp, hoàn toàn phù hợp với lời bát hát của một bad boy chính hiệu.
Dù là Kim Hề thì cũng không thoát khỏi tình trạng mặt đỏ tim loạn.
Đặc biệt là cái câu kia... gọi daddy, gọi chủ nhân.
Lyric dở hơi gì thế này?
Bài hát kết thúc, đây là một video do fan hâm mộ tự quay.
Anh đứng trên sân khấu trong quán bar, cầm micro bằng một tay, vài sợi tóc rơi xuống dán lên vầng trán của anh, để lộ đôi mắt vừa hẹp vừa dài tựa như một chú sói hoang, nụ cười mang theo ý chiếm hữu, nhạc vừa lên, anh cũng biến thành một tên bad boy, kéo theo tiếng hét chói tai bên dưới sân khấu.
Hình ảnh cũng tạm dừng ngay lúc anh nhìn vào ống kính và mỉm cười.
Hạ Tư Hành vừa bước vào đã bắt gặp hình ảnh trước mắt.
Kim Hề ngồi trước bàn đọc sách, mặt đỏ bừng bừng nhìn người đàn ông trong máy tính.
Anh đứng sau lưng cô một lúc lâu, xác định cô vẫn không phát hiện ra mình mới lên tiếng, “Có hay không?”
Kim Hề sững người, ngẩng đầu lên hỏi, “Anh tắm xong rồi hả?”
Ngay sau đó, cô vội đưa tay toan đóng laptop, nhưng anh đã duỗi tay ngăn cản.
“Anh làm gì thế?”
“Không xem thêm một lát nữa à?” Khóe môi anh khẽ nhếch lên, giọng lành lạnh, “Gã này là ai đây?”
“Kỳ Nhiên.”
“Em thích kiểu này à?”
Kim Hề biến sắc, “Anh nói gì thế?”
“Xem mải mê suốt mười phút đồng hồ, mặt mày đỏ bừng bừng thế kia.” Hạ Tư Hành cầm tấm gương lớn chừng một bàn tay đưa tới bên tai cô, một màu ửng đỏ hiện lên.
Kim Hề lấy lại tinh thần, đẩy cánh tay của anh ở trước mặt ra, “Không phải đỏ mặt vì ngắm anh ấy đâu.”
Cô đóng laptop lại, cất về chỗ cũ, sau đó đứng dậy quay về giường.
Hạ Tư Hành đi tới trước mặt, đưa mắt lườm cô một cái, im lặng không nói lời nào.
“Em chỉ nghe nhạc rồi ngẩn người, chỉ thế mà thôi.” Kim Hề nói.
“Nhân tiện hai tai cũng đỏ luôn?”
Anh mỉm cười, nhưng ý cười không chút chân thật, “Bộ tưởng anh không biết tai em đỏ lên khi nào sao?”
Kim Hề không muốn nói cho anh biết mình chỉ nghe một bài hát kích tình nên mặt mới đỏ tim mới loạn, chuyện này mất mặt lắm. Cô mấp mấy đôi môi, ngay sau đó, đuôi mắt cô khẽ nhướng, vẻ quyến rũ hiện lên gương mặt, “Anh nghĩ sao? Em có thể nghĩ chuyện gì mà đỏ mặt?”
Đôi mắt anh bình lặng không một gợn sóng.
Thế là Kim Hề luồn tay qua gáy anh, ngửi lấy mùi hương cơ thể của anh.
“Anh tắm rồi hả?” Cô cởi nút áo ngủ của anh, “Để em kiểm tra xem nào.”
Hạ Tư Hành, “Về sau bớt xem ba cái này lại đi.”
Kim Hề, “Cái nào cơ?”
“Mấy tên đàn ông khác.”
“Xem thôi cũng không được à?”
Anh đặt cô lên giường, kéo dây buộc tóc của cô xuống, đưa hai tay cô ra sau lưng rồi trói chặt bằng dây buộc tóc, ánh mắt lướt qua bờ môi cô, “Được chứ, nhưng hậu quả thế nào em hẳn là phải biết.”
Cô không tài nào động đậy được, tư thế này gần như khuất phục, chỉ đành tiếp nhận, không được phản kháng.
“Hạ Tư Hành...”
Cô không chịu nổi loại dày vò vừa sảng khoái vừa sung sướng thế này.
Hạ Tư Hành hôn nhẹ lên môi cô, “Sau này còn xem nữa không?”
“... Không, không xem nữa đâu.”
...
Hạ Tư Hành mà ghen thì cô hoàn toàn không gánh nổi.
Đến thẳng chín giờ sáng hôm sau Kim Hề mới lọ mọ tỉnh dậy. Vừa động một cái, cả người cảm giác như vừa bị xe tải cán qua, từ đầu đến chân, không có chỗ nào lành lặn không đau.
May là hôm nay cô không cần phải đến vũ đoàn.
Vì phải tham gia chương trình nên vũ đoàn đã cho cô nghỉ phép hai tháng.
Tính từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng ghi hình cho I Dance Therefore I Am tròn đúng hai tháng, hẳn là vũ đoàn đang ôm ấp hy vọng cô sẽ đoạt giải quán quân.
Tuy hợp đồng để rõ hôm nay là ngày ghi hình, nhưng thật ra chỉ cần sang đó bàn bạc thêm về tình huống cụ thể như sân khấu, ánh sáng, dàn nhạc, cũng như làm quen với ban giám khảo. Bên cạnh đó còn để mọi người làm quen với từng phòng thu, sân khấu, mỗi người cũng được cung cấp một phòng hóa trang độc lập.
Trong lúc phổ biến thông tin, trợ lý còn bóng gió vài câu rằng, không được tự tiện lân la sang các phòng khác, đặc biệt là phòng của ban giám khảo. Lúc nói mấy lời này, ánh mắt của cô ta dừng lại bên ngoài phòng hóa trang của Kỳ Nhiên.
Có lẽ là sợ truyền ra tin đồn không hay nào đó.
Về phần là tin đồn gì, tuy không nói huỵch toẹt nhưng mọi người đều ngầm hiểu.
Kim Hề không có hứng thú về chuyện này, cô đến đây để thi đấu, điều khiến cô cảm thấy hứng thú chỉ có thể là đối thủ của cô.
Thí sinh tham gia cuộc thi có người là vũ công chính của vũ đoàn, cũng có vũ công từng đạt được giải thưởng quốc tế, còn có cả nữ diễn viên nổi tiếng của sân khấu kịch múa trong nước.
So ra, hồ sơ của Kim Hề quả thật không nhìn thấy tương lai. Cô chỉ có kinh nghiệm tham gia các trận đấu trong nước, tuy nhận được vài giải thưởng, nhưng nếu so với mọi người thì quả thật có hơi “thua chị kém em“.
Kim Hề dần nhận ra tâm tư của Trần Lăng khi bảo cô tham gia cuộc thi này.
Tuy cô đã bỏ lỡ giải đấu quốc tế, nhưng đối thủ cạnh tranh trong chương trình này không khác mấy so với các đối thủ trên đấu trường quốc tế, thậm chí còn xuất sắc hơn.
Ở đây cô không còn là công chúa thiên nga, trái lại càng giống vịt con xấu xí khi chưa lột xác hơn.
...
Sau khi phổ biến gần như xong xuôi, điện thoại trợ lý chợt vang lên.
“Kỳ Nhiên đến thật sao?”
“Được, tôi tới ngay đây.”
“Bên đây đã hòm hòm rồi.”
Gương mặt trợ lý vừa nãy còn mang theo chút bực dọc, nhưng chỉ nhận một cuộc gọi mà trời quang mây tạnh ngay lập tức. Cô ta quay sang nói với tất cả thí sinh, “Mọi người trở về phòng trang điểm đợi một lúc, lát nữa sẽ có người đến gọi từng nhóm ghi hình phần mở đầu.”
Sau khi quay xong phần mở đầu, ngày mai sẽ lên sân khấu biểu diễn, hiển nhiên không phải biểu diễn chính thức, mà chỉ là diễn thử.
Kim Hề quay lại phòng trang điểm, ngẫm nghĩ xem nên mặc gì khi lên sân khấu. Cô đã chuẩn bị bài múa đâu vào đấy, là một điệu múa do chính cô biên đạo, tên là Lần đầu gặp gỡ.
Tổ ekip đã quy định, ngoại trừ đêm chung kết, tất cả các bài dự thi đều phải do chính mình biên đạo.
Sau khi khôi phục, cô đã về vũ đoàn luyện múa, cả ngày nhốt mình trong phòng tập suy nghĩ nên biểu diễn thế nào, nội dung là gì. Nhất định phải có tính chuyên nghiệp, bên cạnh đó cũng phải mang đến cho khán giả cảm nhận được ý nghĩa câu chuyện mà mình muốn truyền đạt.
Vì sao lại có cái tên này...
Là vì cô muốn kể lại tâm trạng của mình khi gặp Hạ Tư Hành lần đầu.
Ở nơi hào nhoáng rực rỡ, trong tiếng cười nói rộn ràng, bọn họ trao nhau một ánh mắt từ xa, cô đã cất giấu tâm tư của mình dưới vẻ mặt gần như là điềm tĩnh như thế nào.
Đó là sự rung động đầu đời của thiếu nữ, một chút dè dặt, một chút nhút nhát.
Sợ nhất cử nhất động của mình sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên.
Đúng vậy.
Trái tim Kim Hề đã lỗi nhịp còn sớm hơn cả Hạ Tư Hành.
Lúc ấy cô chỉ học lớp 11, kinh nghiệm sống còn lâu mới đuổi kịp bây giờ.
Hạ Tư Hành bị bạn bè kéo tới, phần tóc trên trán rủ xuống che khuất ánh mắt sâu thăm thẳm.
Bất ngờ trông thấy cô trong phòng thay đồ, anh không hề kinh ngạc hay bất ngờ như những người khác, gương mặt lạnh lùng như cười như không, ý cười lại không thấm vào đáy mắt.
Anh tựa như đang nhìn cô, nhưng lại tựa như không thấy gì.
Cô nghĩ, có lẽ trong mắt anh, cô chỉ là một nhân vật bên lề.
Nhưng cánh tay để xuôi bên người đã siết chặt làn váy.
Anh không để tâm.
Nhưng cô lại động lòng.
...
Nếu là lần đầu gặp gỡ, vậy thì váy múa ngày mai sẽ là váy đen.
Dù sao thì năm ấy lúc gặp nhau, cô đã mặc một chiếc váy đen.
Nghĩ thế, Kim Hề bèn gọi cho Hạ Tư Hành.
Tất cả váy múa của cô đều do công ty trang phục dưới quyền của Hạ thị phụ trách, trưởng phòng thiết kế là nhà thiết kế hàng đầu của một nhãn hiệu xa xỉ nước ngoài, mỗi lần có bộ sưu tập mới, Vu Tố đều mua. Về sau, bà mời thẳng nhà thiết kế này về đầu quân cho công ty mình.
Các buổi biểu diễn của vũ đoàn đa phần đều được chuẩn bị trang phục đầy đủ, nhưng trước khi vào vũ đoàn, tất cả váy áo của cô đều được cô tự mình chuẩn bị.
Nói chính xác hơn là, tất cả đều do Hạ Tư Hành chuẩn bị cho cô.
Nếu cô có ý kiến gì, Hạ Tư Hành sẽ nói lại với bên thiết kế, chưa đầy hai ngày, váy sẽ được đưa đến trước mặt cô.
Vừa hay chiều nay Hạ Tư Hành không có ca mỗ, đang ngồi viết bệnh án trong phòng làm việc.
Thấy cô gọi đến, anh đưa tay xoa xoa phần gáy hơi mỏi, tay kia nhận điện thoại.
“Nhớ anh rồi à?”
Vừa bắt máy anh đã hỏi ngay.
Có việc nhờ anh nên Kim Hề giở giọng lấy lòng, “Nhớ chứ.”
Hạ Tư Hành khẽ gõ tay lên mặt bàn, biết tỏng suy nghĩ của cô, “Có chuyện gì tìm anh thế?”
Kim Hề, “Em không thể nhớ anh thật à?”
Hạ Tư Hành hừ một tiếng.
Tiếng cười xuyên qua điện thoại, rơi vào tai cô lại mang theo cảm giác tê dại.
Cô nói thẳng, “Đúng là em có chuyện tìm anh, mà anh không thể giả vờ được hả? Sao không nghĩ đơn giản là em nhớ anh nên mới gọi cho anh?”
Hạ Tư Hành, “Được rồi.”
Anh hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Kim Hề nói, “Em muốn may một chiếc váy.”
Hạ Tư Hành, “Có yêu cầu gì em cứ nói.”
Kim Hề nói vài yêu cầu của mình, cuối cùng còn không quên nhấn mạnh, “Thứ tư tuần sau là em phải mặc rồi, có thể may trước cuối tuần được không anh?”
Hạ Tư Hành đã lấy một cái điện thoại khác ra liên lạc với nhà thiết kế, đối phương trả lời cũng rất nhanh.
[Tám giờ tối thứ sáu, vẫn địa chỉ cũ?]
[Ừ.]
[Ok, nhưng tôi khá là tò mò, không biết có nên hỏi không?]
[Anh hỏi đi.]
[Chừng nào thì tôi mới có thể thiết kế váy cưới cho hai người đây? Cậu cũng biết ước mơ lớn nhất của tôi chính là thiết kế một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị, nhưng tiếc là không tìm được người mẫu hoàn mỹ.]
Hạ Tư Hành cụp mắt, [Tôi không phải là vật thí nghiệm của anh.]
[Lạy hồn, cậu có biết biết bao nhiêu người muốn được tôi thiết kế váy cưới cho họ không? A Hành à, cậu chẳng có tí tình thú nào cả. Thôi, để tôi hỏi công chúa thiên nga, dù sao thì nhà cậu đều do cô ấy làm chủ.]
Đọc đến câu cuối cùng, anh nheo mắt lại, khẽ cười.
Bên Kim Hề, lúc anh đang định mở miệng thì đầu bên kia bỗng nhiên vang lên giọng nói của đàn ông.
“Thiên nga nhỏ, lại gặp nhau nữa rồi.”
Thanh âm lạnh lùng, ngữ khí ngả ngớn ẩn chứa ý cười. Hơn nữa giọng điệu khi anh ta gọi “Thiên nga nhỏ” cực kỳ thân quen, chắc chắn là người quen.
Tuy nhiên xung quanh Hạ Tư Hành chẳng có ai gọi Kim Hề như thế cả.
Mà Kim Hề không hề phản cảm trước những lời nói lỗ mãng này, cô cười hỏi, “Sao anh lại đến đây?”
Không hề bất ngờ, tựa như cô đã sớm biết sẽ gặp được người kia.
Năm ngón tay Hạ Tư Hành dần dần siết chặt lấy điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng.