Cổ Thiên Nga

Chương 63: Chương 63




Người đến tìm Kim Hề không ai khác ngoài Kỳ Nhiên.

Anh trở tay đóng cửa lại, lúc này mới nhận ra Kim Hề đang nói chuyện điện thoại. Anh hơi hất cằm, chỉ về phía điện thoại của cô rồi nói bằng khẩu hình miệng: Làm phiền em sao?

Kim Hề lắc đầu, “Không có.”

Cô nói với Hạ Tư Hành, “Em có việc, cúp trước nhé.”

Cúp điện thoại, cô quay sang hỏi, “Sao anh không ở trong phòng mình?”

Kỳ Nhiên ngồi xuống sofa, dáng ngồi cực kỳ thoải mái, khóe môi hơi nhếch lên, “Chán quá nên ra ngoài dạo một lúc.”

“Sao lại biết em ở phòng này?”

“Anh đi hỏi.”

“Anh hỏi ai?” Kim Hề cau mày.

Trong studio này, Kỳ Nhiên chính là nhân vật quan trọng nhất, nhất cử nhất động của anh đều được người khác để mắt đến. Tuy Kim Hề và anh là người quen cũ, nhưng năm tháng thoi đưa khiến bọn họ cũng dần trở nên xa lạ, mà cô lại không thích cái kiểu nghênh ngang thế này.

Cái cô thích chỉ là cảm giác nhận được sự yêu thích và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người khi đứng trên sân khấu, chứ không phải là một mối quan hệ cá nhân.

“Em yên tâm, trợ lý của anh đã nghe ngóng hết tất cả phòng hóa trang của các thí sinh.” Có lẽ đoán được điều cô đang băn khoăn, Kỳ Nhiên đã giúp cô xóa tan nỗi lo lắng.

Khóe môi Kim Hề giần giật, trông cô không có cảm xúc gì.

Bầu không khí im lặng chưa kịp kéo dài đến một giây, Kỳ Nhiên đã lên tiếng hỏi, “Em biết sẽ gặp anh ở đây à?”

“Ừm.”

“Thế sao không nhắn Wechat cho anh?”

“Nhắn cho anh làm gì?”

“Tốt xấu gì cũng phải báo với anh một tiếng là em cũng ở đây chứ. Em có biết là lúc nhìn thấy danh sách thí sinh anh đã bất ngờ thế nào không?” Kỳ Nhiên bây giờ là miếng bánh thơm trong showbiz, lịch trình của anh gần như đã được xếp kín. Anh tham gia chương trình này cũng chỉ vì MC là bạn tốt của anh, nể mặt bạn nên anh mới đến.

Vội vàng chạy từ nơi khác về Nam Thành, anh không có thời gian xem lịch trình cụ thể của chương trình. Hôm nay đến đây, nhìn lướt qua danh sách các thí sinh tham gia do tổ đạo diễn mang đến, ánh mắt hờ hững bất chợt khựng lại.

- - Kim Hề, vũ đoàn ba lê Nam Thành.

Họ Kim vốn rất hiếm, đằng này lại cùng họ cùng tên, lại còn học ba lê. Chín mươi phần trăm là cô rồi.

Kim Hề cười nói, “Sớm muộn gì cũng gặp thôi mà.”

Đôi mắt đang nhìn cô bỗng dưng hơi nheo lại, anh bất ngờ đổi giọng, “Có phải bạn trai em không cho em liên lạc với bạn khác phái không?”

“Anh nói nhảm gì đấy?”

“Ai biết được? Nếu anh mà có cô bạn gái như em, anh cũng không thích em giao du với tên khác đâu.”

Kim Hề ngẩng lên lườm anh một cái, “Thế anh nói chuyện với bạn gái người khác thì có đúng mực không?”

Cô vẫn giống như xưa.

Hễ người ta nói một câu là cô lại đốp lại một câu, lực sát thương chẳng hề kém cạnh.

Kỳ Nhiên bật cười, “Thiên nga nhỏ này, sao em vẫn như ngày xưa thế? Muốn ăn hiếp em một tí cũng không được, không ngoan tẹo nào.”

Kim Hề hừ một tiếng, mặc kệ anh.

...

Khi Kim Hề và Kỳ Nhiên đang ôn chuyện với nhau, ở bên kia, Hạ Tư Hành nhìn đăm đăm điện thoại bị cúp ngang, ánh mắt tối sầm.

Hai giờ chiều, kết thúc giờ nghỉ trưa, mọi người lục tục trở về văn phòng làm việc.

Trịnh Lê và Uông Húc là sinh viên thực tập nên không bận rộn như các bác sĩ khác, hai người cầm mấy cốc cà phê từ quán cà phê cạnh bệnh viện, vừa nói chuyện vừa đủng đỉnh thả bước về văn phòng.

Uông Húc đặt cà phê lên từng bàn làm việc của mọi người.

Cốc cuối cùng là của Hạ Tư Hành.

“Đàn anh, Americano đá...”

Âm thanh mất hút khi chạm phải gương mặt lạnh như băng của Hạ Tư Hành.

“Đàn anh, anh không vui sao?” Cậu chàng đánh bạo hỏi.

Hạ Tư Hành thu lại cảm xúc, nhưng gương mặt vẫn rét căm căm, hàng mày nhuốm vẻ mất kiên nhẫn, không trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu mà chỉ nhận lấy ly Americano đá trước mặt, “Cám ơn cậu.”

Uông Húc bĩu môi, không thèm hỏi nữa, trở lại chỗ ngồi tiếp tục tán dóc với Trịnh Lê.

Hạ Tư Hành cầm ly Americano đá trên bàn lên, đá đã tan đi, đọng lại một lớp hơi nước bám trên thân ly.

Anh uống một hớp hơn nửa ly, chất lỏng lạnh buốt đi thẳng qua cuống họng, kích thích đến độ nứu răng cũng run lên vì buốt.

Bỗng, anh nghe thấy Uông Húc gọi mình.

“Đàn anh, có phải nữ thần của em cũng tham gia chương trình I Dance Therefore I Am không?”

Hạ Tư Hành, “Nữ thần của cậu là ai?”

Uông Húc, “Bạn gái của anh đấy!”

Lòng bàn tay anh áp lên thành ly lạnh lẽo, đánh mắt lườm sang Uông Húc, “Bạn gái tôi thành nữ thần của cậu từ khi nào thế?”

Giọng điệu không nhanh không chậm, Uông Húc có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm đâu đây.

Uông Húc khựng lại, đầu óc nhanh nhạy đáp trả, “Đương nhiên là từ khi biết cô ấy là bạn gái của anh rồi. Chinh phục được nam thần duy nhất trong lòng em thì không phải là nữ thần chứ là gì?”

Trịnh Lê ngồi bên cạnh giần giật khóe môi.

Cô nàng cúi gầm đầu nhắn tin cho cậu ta, [Xem bộ dạng nịnh đầm của anh kìa, đúng là hết thuốc chữa.]

Nghe thấy thế, Hạ Tư Hành khẽ cười.

Uông Húc lại hỏi tiếp, “Đàn anh, nữ thần của em tham gia chương trình kia thật sao?”

Hạ Tư Hành, “Sao cậu biết?”

“Em thấy trên mạng, ầy...”

Uông Húc đưa poster quảng bá của chương trình ở trên mạng cho Hạ Tư Hành xem, tặc lưỡi đánh giá, “Không hổ danh là nữ thần, ảnh chất lượng thấp thế này mà cũng thấy cô ấy xinh nữa.”

Tuy bình thường Trịnh Lê hay chí chóe với Uông Húc, nhưng lần này cô nàng cũng đồng ý với anh chàng, “Mấy người kia toàn là ảnh đã qua photoshop mấy lần, chỉ có ảnh của nữ thần trông như chụp đại rồi gửi cho chương trình vậy. Nhưng dù có chụp đại thì trông vẫn rất xinh.”

Hạ Tư Hành ngước mắt, vừa nhìn thấy tấm ảnh anh tiện tay chụp cho cô khi hai người xuống nhà tản bộ, tâm trạng bức bối vừa nãy đã vơi đi không ít.

Song giọng anh vẫn hờ hững như trước, “Cô ấy có tham gia.”

Uông Húc, “Thế thì em nhất định phải dành thời gian đu show này rồi! Vì nữ thần của em!”

Trịnh Lê, “Vì nam thần của em! Em cũng sẽ đu show!”

Uông Húc hoảng hồn, “Nam thần của cô không phải là tôi à?”

Trịnh Lê trợn trắng mắt, “Anh đúng là, mặt mũi thì bình thường mà lúc nào cũng tự tin quá đáng.”

Uông Húc cười hền hệch, hỏi cô nàng, “Không lẽ nam thần của cô là Kỳ Nhiên?”

“Đúng thế!”

“Anh ta hấp dẫn cô ở điểm nào? Bề ngoài chẳng phải cũng chỉ có thế thôi sao, mũi ra mũi, mắt ra mắt, tôi thấy tôi cũng chẳng khác anh ta là bao.”

Trịnh Lê câm nín vài giây, sau đó nói, “Có thể là vì anh ấy không tự tin như anh, tôi lại thích đàn ông khiêm tốn.”

Uông Húc, “Anh đây chưa đủ khiêm tốn à?”

Trịnh Lê không nhịn được nữa, “Tôi muốn xé nát cái miệng này của anh lắm rồi đấy.”

Uông Húc vờ hoảng hốt, quay sang cầu cứu Hạ Tư Hành, “Đàn anh, Trịnh Lê muốn bạo lực học đường với em.”

Đúng lúc có bệnh nhân gọi, Hạ Tư Hành đứng dậy, đi tới trước cửa phòng làm việc thì nghiêng đầu nhìn lướt qua, bâng quơ đáp, “Bị thương thì xuống nhà thuốc dưới lầu mua đồ sơ cứu, đừng vào phòng cấp cứu gây phiền phức cho bác sĩ người ta.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Ở đây là bệnh viện chứ không phải trường học, phải nói là bạo lực bệnh viện.”

“...”

Trịnh Lê và Uông Húc nhìn nhau, hai người đều cảm thấy tâm trạng bác sĩ Hạ hôm nay không được vui vẻ cho lắm.

Vừa dứt lời, anh đưa tay mở cửa phòng.

Cánh cửa vừa mở ra, bóng dáng anh cũng biến mất trong tầm mắt mọi người.

***

Cùng lúc đó, cửa phòng trang điểm chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Ba tiếng gõ cực kỳ lịch sự.

Ngay lập tức, người đó cất giọng hỏi, “Kỳ Nhiên? Anh có trong đó không?”

Kỳ Nhiên cau mày, uể oải đáp lại, “Ra ngay đây.”

Trong phòng cách âm rất tốt, người bên ngoài không nghe thấy đáp lại, hỏi thêm lần nữa, “Kỳ Nhiên?” Âm thanh đã hạ thấp xuống, như sợ có người nghe thấy.

Kim Hề bất lực đành phải đứng dậy đi mở cửa.

“Ơ, chào cô.” Nhìn thấy vẻ ngoài của cô gái trước mặt, hai mắt Lâm Mông như bừng sáng.

“Chào cô, cô tìm Kỳ Nhiên sao?”

“Ừ, tôi nghe trợ lý nói cậu ta ở đây.”

“Đây đây.” Kỳ Nhiên ngồi bất động trên sofa, “Chẳng phải tôi đã nói lát nữa tôi sẽ về sao? Sao chị còn đến đây?”

“Đây là nơi mà anh có thể chạy tới chạy lui ư? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích la cà thế hả? Tôi phải lấy còng cậu lại thì cậu mới không chạy đi lung tung nữa đúng không?”

Lâm Mông là quản lý của Kỳ Nhiên, lúc mắng anh cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, không hề chừa lại mặt mũi cho anh.

Kỳ Nhiên, “Thế thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

Lâm Mông xì một tiếng, ánh mắt như vô tình liếc sang Kim Hề, “Không giới thiệu với tôi à?”

Kỳ Nhiên, “Đây là Kim Hề, là...”

Trong lúc giới thiệu quan hệ giữa hai người, chẳng hiểu sao anh lại khựng lại.

“Là hàng xóm hồi còn bé.” Kim Hề tiếp lời một cách tự nhiên.

Trong lời cô còn thêm một cụm... hồi còn bé.

Ánh mắt Kỳ Nhiên tối lại chỉ trong một giây, ngay sau đó đã bị ý cười nhấn chìm.

“Chơi với nhau từ nhỏ.”

Lâm Mông là quản lý nên rất thông minh, trong nháy mắt đã hiểu ra ngay, “Thanh mai trúc mã, xa cách nhiều năm, bây giờ gặp lại?”

Vẻ mặt Kim Hề không thay đổi, mỉm cười lịch sự nhưng vẫn mang theo vẻ xa cách lạnh lùng.

Kỳ Nhiên đứng dậy, “Giả vờ nho nhã làm gì, mắc mệt.”

Anh hất cằm với Kim Hề, “Anh đi trước đây, có gì nhắn qua Wechat nhé.”

Kim Hề, “Ừm.”

Kỳ Nhiên đi không lâu thì người bên ekip chương trình đến báo Kim Hề ra sân khấu tập hợp, chuẩn bị quay phần mở màn.

Phần mở màn được quay rất nhanh.

MC giới thiệu thí sinh dự thi và ban giám khảo, từng người bước lên sân khấu, màn hình LED sau lưng sẽ hiện lên lý lịch của người đó, có thể là xxx giải thưởng hoặc là xxx những cuộc thi mình đã tham gia.

Tiến độ của chương trình khá nhanh, không dài dòng câu giờ, sau khi giới thiệu xong sẽ chuyển cảnh đến vòng thi đầu tiên.

Vòng đầu tiên là vòng thi solo, thời gian ghi hình chính thức vào tuần sau. Thời gian trống của tuần đó sẽ dành cho các vũ công, dàn nhạc, và bên phía ánh sáng sân khấu bàn bạc với nhau.

Đương nhiên, vì để đạt được hiệu quả hoàn mỹ nhất cho từng phần trình diễn, lúc thí sinh biểu diễn trên sân khấu, các thí sinh khác sẽ được yêu cầu ở lại phòng trang điểm, không được xem màn dự thi của người khác.

Trình tự lên sân khấu biểu diễn cũng được áp dụng bằng hình thức đơn giản nhất - rút thăm.

Giữa sân khấu được thiết kế hõm xuống một khoảng, dành không gian cho đoàn diễn tấu biểu diễn.

Mạnh Ninh bò từ dưới lên đi đến cạnh Kim Hề, liếc sang cô, “Tiết mục thứ hai từ dưới đếm lên?”

Kim Hề đáp, “Áp chót, tốt mà.”

Mạnh Ninh đồng ý, “Đúng là thế.” Dừng lại một lúc, cô nàng nói thêm, “Nhưng cậu mà diễn xong thì ít nhất đã mười giờ tối rồi. Mỗi ngày về đến nhà cũng phải mười một, mười hai giờ đêm, mình thấy cái thăm này không ổn lắm.”

“Chẳng phải vừa hay tan làm cùng lúc với cậu sao?”

Tuy không phải phần biểu diễn nào cũng cần đàn Cello làm nhạc đệm, nhưng Mạnh Ninh là thành viên trong đoàn diễn tấu, cô hẳn phải cùng chờ đoàn mình tan làm cùng.

Mạnh Ninh ngẫm nghĩ, “Thôi không cần đâu, cậu cứ về trước, mình về sau.”

Kim Hề chợt bật cười, “Mình về cùng cậu không được hả?”

Mạnh Ninh thật thà đáp, “Chỉ là mình cảm thấy, tuy bọn mình cùng về, nhưng tiền bọn mình kiếm được đâu có giống nhau, mình kiếm được nhiều hơn cậu mà.”

“Thế nên cậu cứ về sớm đi, không cần chờ mình đâu.”

Kim Hề không nhịn được bật cười thành tiếng.

...

Trên thực tế, thời gian tan làm còn trễ hơn mọi người nghĩ.

Vì đây là buổi tổng duyệt đầu tiên, mỗi một vũ công đều có rất nhiều ý tưởng, có nhiều đòi hỏi phức tạp, yêu cầu đối với đoàn diễn tấu cũng nhiều hơn - song đây không có gì gọi là rắc rối, bởi vì đây chính là thái độ nghiêm túc đối với sân khấu.

Đồng hồ đã hiển thị chín giờ rưỡi tối rồi mà vẫn chưa đến lượt Kim Hề.

Cô ngán ngẩm ngồi chờ trong phòng trang điểm, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, có tin nhắn từ Wechat, bấm vào xem mới biết là tin nhắn của Hạ Tư Hành.

Hạ Tư Hành, [Mấy giờ em xong việc?]

Kim Hề, [Không biết nữa, chắc là hơi trễ, anh ngủ trước đi.]

Hạ Tư Hành, [Anh đang ở bên ngoài, xong việc thì gọi cho anh.]

Kim Hề khựng lại một giây, anh đến đón cô sao?

Ngay sau đó, cô vội gọi cho anh nhưng đối phương từ chối cuộc gọi.

Kim Hề nhíu mày, ngón tay gõ bàn phím cũng dùng lực mạnh hơn, lộ rõ cảm xúc hiện tại của cô, [Sao anh không nghe máy?]

Hạ Tư Hành, [Anh ngủ một lát, lát nữa em cứ gọi cho anh là được.]

Anh lảng tránh câu hỏi của cô khiến cơn khủng hoảng bất chợt dâng trào trong lòng.

Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chưa kịp suy nghĩ thì cửa phòng trang điểm đã được người ta mở ra, “Kim Hề, đến lượt cô rồi.”

“Vâng.”

Kim Hề vẫn giữ nét bình tĩnh trên gương mặt, vẻ lạnh lùng lướt qua là thẳng những nếp uốn nơi chân mày. Cô điều chỉnh lại cảm xúc, bước lên sân khấu trao đổi vài câu với staff, nói qua một lần đã đạt được ý kiến thống nhất, sau đó cô bắt đầu biểu diễn.

Phần trình diễn kéo dài mười phút, điệu múa vừa kết thúc, cô không đứng lại nghỉ mệt mà kiểm tra những lỗi sai vừa rồi, lại tiếp tục trao đổi với staff.

Quay đi quay lại những chín lần, cuối cùng cũng hài lòng.

Đồng hồ trên tường của phòng tập hiện lên thời gian hiện tại, mười một giờ hai mươi lăm phút.

Cô xoa hàng chân mày, cúi đầu cảm ơn mọi người.

Lúc đi đến đoàn diễn tấu, cũng chính là đoàn diễn tấu của vũ đoàn ba lê Nam Thành, đều là những gương mặt quen thuộc, hơn nữa còn có Mạnh Ninh ở đó, mọi người thở dài cất giọng đầy hâm mộ, “Sướng thật đấy, cô có thể về nhà rồi, bọn tôi còn phải “cày” thêm hai tiếng nữa.”

Từ hai giờ chiều đến giờ, đoàn diễn tấu đã làm việc hơn mười tiếng.

Mạnh Ninh đã quen với công việc 9 giờ làm 5 giờ về, trưa nghỉ hai tiếng, bây giờ vẫn còn rất phấn chấn. Cô nàng trừng mắt với Kim Hề, “Mình thật hạnh phúc, hôm nay mình kiếm được biết bao nhiêu là tiền. Kim Hề, cậu mà đoạt giải quán quân thì mình sẽ tặng cậu một cái túi.”

Mọi người buồn cười vì câu nói của cô nàng, cố tình hỏi gặng, “Túi thịt hay túi rau?”

Mạnh Ninh, “Này! Không được ăn hiếp người ta!”

Kim Hề cũng cười, nhưng không trả lời câu nói vừa nãy của Mạnh Ninh.

Lúc tuyển chọn người xuất ngoại tiến tu ở vũ đoàn, cô tự tin như thế là vì hiểu rõ thực lực của mọi người nên mới chắc chắn như thế. Nhưng giờ đây, cô không nắm rõ thực lực của những người kia, không thể nào a tầm phù mà đưa ra lời hứa hẹn.

Cô khom người nói với Mạnh Ninh, “Mình không chờ cậu về chung được, Hạ Tư Hành đã chờ mình ba tiếng rồi, mình về trước đây.”

Mạnh Ninh phất tay, “Cậu về đi, đi đường cẩn thận đấy.”

Kim Hề vẫy tay chào bạn, sau đó chạy nhanh xuống sân khấu.

Sợ Hạ Tư Hành chờ lâu, Kim Hề không quay về phòng trang điểm mà rời khỏi sân khấu, đi thẳng về phía lối ra của trường quay. Vừa đi cô vừa gọi cho Hạ Tư Hành.

Trời đã cuối tháng chín, gió thu mang theo cơn lạnh se se, vì đi gấp nên cô không mang theo áo khoác. Cơn gió cứ thổi ập vào người gẩy lên một lớp da gà.

Ngay khi điện thoại được bắt máy, cô đã nhìn thấy chiếc xe của Hạ Tư Hành cách đó không xa đang ẩn mình trong màn đêm, hai ngọn đèn trước xe lấp lóa ánh sáng chói mắt.

“Sao không mặc thêm áo?” Điện thoại vừa kết nối, cô lại nghe thấy câu này đầu tiên.

Kim Hề dừng bước, “Sợ anh chờ lâu.”

“Anh đã chờ đến giờ thì còn ngại gì vài phút?”

“Nhưng em muốn gặp anh.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Hạ Tư Hành đã bước xuống xe, trên tay còn cầm thêm một chiếc áo khoác.

Anh sải bước đến bên cô, cúp điện thoại, khoác áo của anh lên người cô.

Áo anh không to mấy, nhưng khung xương Kim Hề khá nhỏ, lại luyện múa từ bé nên thân hình mảnh mai, mặc đồ của anh cứ giống như mấy bạn nhỏ lén mặc đồ của người lớn trong nhà.

Hạ Tư Hành đưa tay chỉnh lại cổ áo, che khuất mặt cô.

Kim Hề ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt xinh đẹp động lòng người mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng cũng tràn ngập sự vui vẻ, “Hạ Tư Hành, em mệt quá, nhưng vừa nghĩ đến chuyện anh đang ở đây chờ em là em không còn thấy mệt gì nữa.”

Vào khoảnh khắc ấy, Hạ Tư Hành thầm nghĩ, anh ghen cả ngày hôm nay, bực bội cả ngày đều là công cốc.

Người con gái trước mặt đây chỉ thuộc về mỗi một mình anh.

Trước giờ vẫn như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.