Bên ngoài cửa hàng được chiếu sáng bởi đèn neon, một nữ phục vụ xinh đẹp mặc kimono khom lưng dẫn họ vào phòng riêng. Trong phòng được trải chiếu tatami cùng hương thơm thoang thoảng, chính giữa bàn đặt một bình sứ tinh xảo, trong bình cắm mấy bông hoa anh đào đỏ, một bình đang đốt trầm hương, sương khói toả ra lượn lờ giữa không trung.
Bối Bác Nghệ đã tới, anh ấy đang ngồi ngay ngắn trước bàn. Bối Bác Nghệ vẫn mang bộ dáng trước đây, mặt không biểu tình, lạnh như băng, đến mức mặt trời ở xích đạo cũng không hoà tan được khối băng lớn này. Trên sống mũi Bối Bác Nghệ có thêm một cặp mắt kính viền vàng khiến vẻ ngoài của anh càng thêm lạnh nhạt, hờ hững.
Sau khi tốt nghiệp đại học khoa chính quy, anh ấy không tiếp tục học lên mà quyết định đi làm tại một công ty tài chính, sau ba năm ngắn ngủi đã được thăng chức lên làm quản lý trung cấp.
Khi Hứa Hân mới tới thành phố S, ở nơi đất khách xa lạ này người cô quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có một người bạn là Bối Bác Nghệ, nên trong vài lần chuyển nhà, tìm phòng trọ, đều phải nhờ anh ấy giúp đỡ. Sau đó trong công việc cũng hợp tác qua, công ty của Bối Bác Nghệ là một trong những khách hàng quen thuộc của công ty Hứa Hân, vì vậy cũng gặp nhau vài lần trong các buổi tiệc liên hoan.
Ra ngoài cuộc sống, có thêm một người bạn là nhiều thêm một con đường, mà có thêm một người bạn như Bối Bác Nghệ giống như có thêm một con đường cao tốc, Hứa Hân đã được anh ấy giúp đỡ không ít.
Bối Bác Nghệ đang uống trà, thấy Hứa Hân cùng Sầm Bắc Đình tiến vào phòng liền gật đầu chào hai người họ. Hứa Hân và Sầm Bắc Đình lần lượt ngồi xuống, Lý Hiểu Hầu còn chưa đến, Hứa Hân và Bối Bác Nghệ lại không phải người thích nói chuyện, mọi người đã nhiều năm không gặp, bầu không khí trong phòng có chút gượng gạo. Bối Bác Nghệ châm trà cho hai người, hỏi han vài câu bình thường, anh ấy hỏi Sầm Bắc Đình vì sao lâu như vậy mới trở về, cảm thấy trong nước thay đổi thế nào, công việc có thuận lợi không.
Nói vài chuyện, dần dần cũng không còn chủ đề để tiếp tục, đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên nghe thấy giọng của Lý Hiểu Hầu đang nói chuyện điện thoại, “Này, ông chủ Ngô, dạo gần đây ông kiếm được nhiều tiền quá nhỉ, lần trước lô hàng ông đưa tôi giá hơi cao đấy... Biết, tôi biết chất lượng hàng bên ông không tồi“. Cô gái nhỏ đang dẫn đường bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện này liền sợ chết khiếp, tay giấu dưới lớp áo kimono đã cầm sẵn lấy điện thoại để gọi cảnh sát.
“Không phải cái giá này, ớt tôi chuyển từ Trùng Khánh đến còn rẻ hơn từ chỗ ông đấy“.
Cô gái nhỏ buông tay: “...” Thật là đáng sợ.
Lý Hiểu Hầu bước vào phòng, mặt cười hớn hở, vừa ngồi xuống đã tự rót cho mình ba ly rượu: “Ngại quá, đến trễ, tôi tự phạt mình ba ly“.
Uống xong chén rượu, không khí lúc này mới được hâm nóng. Lý Hiểu Hầu vừa uống rượu vừa trò chuyện sôi nổi. Là người làm ăn, cái khác có thể không biết, nhưng chắc chắn phải biết cách ăn nói. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lý Hiểu Hầu đã lăn lộn ngoài xã hội mấy năm, luyện cho bản thân tính cách xảo quyệt như một con cá chạch, lúc nói chuyện câu đầu cửa miệng luôn là kiếm được mấy trăm vạn cùng mấy trăm nghìn đơn đặt hàng, anh ta nghiêng người nhìn Sầm Bắc Đình: “Nhưng nếu muốn gọi là người thành đạt, Sầm ca mới là người thành đạt đích thực, chúng ta cùng lắm chỉ là những con rùa may mắn mà thôi“. Anh ta cầm lấy chiếc đũa, gõ vào cạnh bát sứ: “Chớp mắt một cái đã thấy mặt cậu lên trang bìa tạp chí rồi“.
Sầm Bắc Đình cầm lấy ly rượu cụng ly với anh ta, mỉm cười không nói. Có lẽ là do vừa uống rượu, Hứa Hân bây giờ mới chú ý đến trong mắt Sầm Bắc Đình có chút mệt mỏi, mí mắt anh lười biếng hạ xuống, khoé miệng dương lên, bình thản nói: “Do may mắn cả thôi“.
Sầm Bắc Đình quả thật là có vận may. Thời điểm anh ra nước ngoài, Bitcoin vẫn còn một khái niệm mới mẻ. Lúc đó anh nhàm chán lại nhàn rỗi, để giết thời gian, anh tuỳ ý thiết kế một phần mềm phát triển Bitcoin, khi không có việc gì làm thì để treo trên máy tính, chỉ sau một năm, anh đã đào được một ổ đĩa USB Bitcoin, ổ USB đó sau này bán được 100.000 đô la. Đây chính là nguồn vốn đầu tiên để anh gây dựng sự nghiệp, cũng là bước đi mà anh không thể dừng lại được.
Sầm Bắc Đình gõ vào đế cốc trên bàn nói: “Lúc tôi vừa sang bên đấy, trong lớp chỉ có một mình tôi là người nước ngoài, muốn rủ một người bạn đi ăn cùng cũng khó. Nhưng tôi là người thế nào, dĩ nhiên tôi sẽ không để mình đói bụng rồi, vì vậy khi đi ăn nếu là đồ ăn tôi không muốn tôi liền nói this, no,no,no, đồ ăn mình thích thì ngược lại nói this, yes, yes, yes“.
“Cậu có thể sống sót trở về đúng là không dễ dàng” Lý Hiểu Hầu bật cười, anh ta hỏi Sầm Bắc Đình: “Cậu có quen bạn gái nước ngoài không? Phụ nữ nước ngoài đều rất xinh đẹp nhỉ?”
“Chậc, dáng người không tồi“. Sầm Bắc Đình hớn hở nói “Mỗi người ít nhất cũng phải cao từ 1m7 trở lên, lại rất nhiệt tình...” Sau đó anh nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hứa Hân bên cạnh, đột nhiên không dám nói chuyện, tự rót cho mình một ly rượu: “Nhưng mà muốn nói về xinh đẹp, phụ nữ Trung Quốc của chúng ta vẫn xinh đẹp hơn“.
Hứa Hân trợn trắng mắt.
Bọn họ lại tiếp túc trò chuyện, Lý Hiểu Hầu lúc này đã say mèm, nói chuyện không còn để ý câu chữ “Tôi không có số tốt như các cậu, đầu óc cũng không tốt như vậy, cũng không có gia đình giàu có, tôi đây, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình“.
Có những lời khi nói ra giống như làm ra vẻ, nhưng khi nói những lời này, Lý Hiểu Hầu nhìn thật mệt mỏi, dưới hai mí mắt là quầng thâm dày đậm do thiếu ngủ tạo thành, anh ta xoa chân mày, tự giễu nói: “Tôi uống nhiều quá, lời nói ra không để ý lắm, đều là bạn học cũ với nhau, mọi người nghe tôi tâm sự một chút, đừng cười tôi“.
Sầm Bắc Đình dễ dàng kéo cánh tay của Lý Hiểu Hầu rồi nâng người dậy, so với trước đây anh vẫn khoẻ hơn anh ta, anh thở dài nói: “Uống nhiều quá thì về thôi“.
Sầm Bắc Đình gọi taxi, thời điểm anh đỡ Lý Hiểu Hầu vào xe, Bối Bác Nghệ và Hứa Hân đang đứng ngoài cửa hóng gió cho bớt mùi rượu. Bối Bác Nghệ rút một điếu thuốc, hỏi cô: “Hút không?”
Hứa Hân lắc đầu.
Bối Bác Nghệ nhìn cô cười nhạo: “Thế nào, người ấy trở về rồi thì không cần hút nữa sao?“. Bối Bác Nghệ châm điếu thuốc, mỗi câu nói ra đều mang theo một tầng khói mù mịt.
Hứa Hân bị khơi ra cơn nghiện thuốc lá, ngón tay rũ dọc bên chân vô thức gõ nhẹ. Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ấy.
Bối Bác Nghệ lại cười nhạo một tiếng, búng tàn thuốc xuống đất.
“Ngày mai cậu ra sân bay như thế nào?“. Bối Bác Nghệ hỏi
“Lái xe đến?”
“Hay đi cùng Sầm Bắc Đình?”
Hứa Hân hơi dừng lại: “Tôi tự đi”
“Có lái xe không?” Bối Bác Nghệ gật đầu, quay lại nhìn cô, “Muốn tôi đưa cậu về không?”
Hứa Hân từ chối: “Không cần.”
Bối Bác Nghệ không miễn cưỡng, cầm nửa điếu thuốc còn dư ấn trên nắp thùng rác inox màu trắng “Được thôi“.
Hứa Hân gọi anh lại: “4N là do công ty cậu làm?”
Bối Bác Nghệ nhướng mày: “Tin tức nhanh đấy, thế nào, muốn xin tôi mở đường cho cậu ta sao?”
Hứa Hân nhún vai: “Anh ấy cũng là bạn học cũ của cậu“.
Bối Bác Nghệ nói: “Nhưng tôi không thích cậu ta”
Hứa Hân không biết phải nói gì, dứa khoát bỏ qua vấn đề này: “Quên đi, cậu muốn làm gì thì làm“.
Bối Bác Nghệ nghiêm mặt nói: “Về đạo đức nghề nghiệp, tôi không thể tiết lộ thông tin nội bộ cho các cậu, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết một chút tin tức bên ngoài“.
Lỗ tai Hứa Hân lập tức dựng lên, chờ Bối bác Nghệ nói tiếp.
Nhưng Bối Bác Nghệ chỉ đơn giản nói: “Cậu không cần lo lắng thay cho cậu ta“.
Sau khi tiễn Lý Hiểu Hầu, Sầm Bắc Đình quay về, gật đầu với Bối Bác Nghệ cùng Hứa Hân: “Các cậu định trở về thế nào?”
Bối Bác Nghệ cười đầy nghiền ngẫm, liếc mắt nhìn Hứa Hân một cái: “Tôi có người lái thay rồi, Sầm Bắc Đình, cậu không lái xe đến đúng không? Hứa Hân không uống rượu hay để cô ấy đưa cậu về?”
Sầm Bắc Đình lấy điện thoại khỏi túi: “Không cần đâu, để tôi gọi cho em trai đến đón cũng được“.
Sầm Bắc Đình cúi đầu ấn điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mắt anh, Hứa Hân nhìn anh, đột nhiên nói, “Tôi không uống rượu, để tôi đưa cậu về“.
Sầm Bắc Đình ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.
Lúc này Bối Bác Nghệ đã bước đến chỗ để xe “Tôi đi trước“.
Sau khi lên xe, Hứa Hân hỏi địa chỉ nhà Sầm Bắc Đình, sau đó mở bản đồ lái xe theo chỉ dẫn, đột nhiên Sầm Bắc Đình hỏi cô: “Nhà cậu ở đâu?”
Hứa Hân đang tập trung nhập địa chỉ vào bản đồ, bị hỏi đột ngột khiến cô không kịp phản ứng, mắt chớp một cái: “Tôi ở khu phía nam“.
“Ồ”, Sầm Bắc Đình lại hỏi: “Có xa không?”
“Không xa lắm” Hứa Hân nói
“Lái xe mất bao lâu“.
“Khoảng hai mươi phút“. Hứa Hân trả lời ước chừng
Sầm Bắc Đình gật đầu, lại hỏi: “Cậu có thể giúp tôi một việc không?”
Hứa Hân khởi động xe, “Việc gấp à?”
Sầm Bắc Đình không chút để ý nói: “Tìm giúp tôi một nơi ở mới“.
Anh vừa về nước, ở thành phố S còn chưa tìm được chỗ ở cố định. Từ trước đến nay anh vốn không quá để ý đến chỗ ở, tính chất công việc khiến anh hôm nay ở chỗ này, ngày mai đã bay đến thành phố khác, cho nên anh vẫn luôn ở trong khách sạn trong trung tâm thành phố, Ellen vì thế mà đã mắng anh không biết bao nhiêu lần, nói chưa từng gặp qua người nào thích phá của như anh. Trước kia anh không quan tâm bất cứ chuyện gì, hiện tại lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay vô thức nắm lấy tay vịn, anh nghĩ, mình nên tìm một ngôi nhà ở đây.
“Được thôi”, Hứa Hân nhìn qua kính chiếu hậu, vững vàng lùi xe ra khỏi bãi đỗ, “Tôi giúp cậu tìm“.
Khoé miệng Sầm Bắc Đình nhếch lên một chút, trong đôi mắt như hiện lên một tầng nước sáng long lanh, “Vậy cảm ơn cậu“.
“Không có việc gì,“ Hứa Hân hào phóng nói, “Vốn là phải quan tâm nhau như vậy”
“Đúng vậy.” Sầm Bắc Đình nghiêng đầu cười, “Bối Bác Nghệ cũng chăm sóc cậu như vậy?”
“Ừ,“ Hứa Hân nói: “Nhưng không hẳn là quan tâm tôi, bởi vì tôi cũng giúp cậu ấy nhiều việc, đều là bạn học với nhau cả. Đúng rồi, chuyến đi đến Tô Châu Bối Bác Nghệ cũng đi cùng, cậu ấy hiện tại đang làm ở Phong Đầu.
“Ừ” Sầm Bắc Đình trả lời có lệ.
Tới bãi đỗ xe của khách sạn, Sầm Bắc Đình nói: “Cậu muốn lên ngồi một chút không? Uống cốc nước chanh cho tỉnh rượu?“. Nhưng anh lại nhớ ra Hứa Hân không có uống rượu, vì thế lại bổ sung: “Trên phòng tôi có người, là em trai tôi“. Anh gọi hai tiếng em trai này với đứa em khác cha khác mẹ cũng thật thuận miệng.
Hứa Hân cười nói: “Hôm nay muộn rồi“.
Sầm Bắc Đình cũng cười, cồn làm đầu óc anh suy nghĩ chậm một chút, tuy nhiên anh vẫn có thể nói chuyện như bình thường, thậm chí trong năm phút vẫn có thể viết ra một chương trình phóng pháo hoa tự động. Anh xoa giữa mày, cười nhẹ: “Ừ”
Sầm Bắc Đình xuống xe, anh gõ nhẹ vào cửa kính, Hứa Hân hạ cửa xuống, nghiêng người qua ghế phụ ghé sát vào cửa sổ xe. Sầm Bắc Đình chống tay lên cửa xe, hỏi cô: “Ngày mai cậu ra sân bay như thế nào?”
Hứa Hân nói: “Tôi lái xe qua”
Sầm Bắc Đình gật đầu nói: “Đi cũng Bối Bác Nghệ sao?”
Hứa Hân: “Không phải, tôi với cậu ấy không làm cùng công ty“.
Sầm Bắc Đình nhìn Hứa Hân, lại nói: “Cậu ngồi xe công ty tôi đi.”
Hứa Hân phát ngốc, không lập tức đồng ý mà thấy có chút nghi hoặc, Sầm Bắc Đình liền nói tiếp: “Tài liệu thuyết trình sẽ có chút thay đổi, lên xe tôi bàn lại với cậu“.
Hứa Hân: “Được”
Sầm Bắc Đình mỉm cười, cắm hai tay vào túi quần: “Cậu về đi”
“Ừ”
“Cảm ơn đã đưa tôi về”
“Việc nhỏ mà“. Hứa Hân nói
Dưới sự hướng dẫn của bảo vệ khách sạn, Hứa Hân ra khỏi gara để xe. Cô ngẫu nhiên nhìn qua kính chiếu hậu phát hiện Sầm Bắc Đình vẫn đứng ở chỗ cũ. Anh hơi ngẩng đầu, dường như đang nhìn đèn đường phía trên, dáng người cao lớn đứng dưới cái bóng tròn, một cảm giác đã quên từ lâu lại xuất hiện. Hứa Hân chớp mắt, hai tay nắm chặt bánh lái, nhiều năm như vậy, thì ra chỉ cần anh nhìn cô một cái cô vẫn sẽ động tâm như cũ.
*
Ellen đang ngồi chơi game, âm thanh tiếng súng bắn vang lên ầm ầm, Sầm Bắc Đình đổi dép đi trong nhà, tiến vào phòng, lấy chân đạp lên mông Ellen một cái: “Tránh ra”
“A!”Một đạp vừa chạm đến mông cậu thì trên màn hình cũng xuất hiện một viên đạn bay đến, sau đó trên màn hình TV hiện ra hai chữ “Game over” lớn. Mặt Ellen lập tức xám ngoét, nhưng chỉ có thể xoa cổ tay thở dài một tiếng, nhắn lại cho đối phương hai chữ “gg”(*) rồi thoát game.
(*) 'gg': Good game
“Hẹn hò thế nào rồi?” Ellen mang vẻ mặt hóng hớt tiến đến hỏi, bộ dáng bát quái chỉ thiếu không ôm thêm một hộp bắp rang trong ngực.
Sầm Bắc Đình ném về phía cậu một cái gối ôm, anh nằm dài lên ghế sô pha, nhìn trần nhà đến ngây người “Hôm nay chỉ là bữa cơm với vài bạn học cũ“.
“Đã hiểu, đã hiểu......” Ellen ngập ngừng nói, “Sau đó thì sao? Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài còn là bạn học không?
Sầm Bắc Đình lườm Ellen một cái: “Cậu rốt cuộc có phải là người nước ngoài không vậy, không phải bên đó mọi người đều lấy ví dụ về Romeo và Juliet sao?”
“Hai người đấy kết thúc không có hậu, Lương Chúc tốt xấu gì vẫn còn hoá điệp”, Ellen nói: “Em vừa thấy đã biết Hứa tiểu thư này là mẫu người anh thích, vừa xinh đẹp lại thông minh, tính cách còn ôn nhu, dịu dàng, chậc, chậc“.
“Chậc cái đầu cậu“. Sầm Bắc Đình ấn gối váo mặt Ellen khiến mặt cậu biến dạng.
“Được rồi, được rồi, cây vạn tuế muốn nở hoa, hiện tại đã tiến triển đến bước nào rồi?”
Sầm Bắc Đình cầm gối ném ra phía sau: “Không biết”
Anh dừng một chút, hai tay ôm sau đầu, suy nghĩ: “Đang nghĩ cách theo đuổi...”
Ellen bật cười, cậu ôm một chiếc gối gối vào lòng: “Anh nói nghĩ cách chính là tặng cho người ta hoa cẩm chướng? Anh là muốn bỏ qua Lễ tình nhân mà tặng luôn quà Ngày của mẹ cho người ta sao? Nhưng em khuyên anh nên hỏi trước một tiếng, xem người ta có muốn nhận nuôi một đứa con trai 30 tuổi không?”
Sầm Bắc Đình lại đạp một cái vào mông Ellen: “Anh muốn gộp Lễ Tình Nhân với Ngày của mẹ làm một đấy, được không?”
Ellen che mông lại cười đến lăn lộn, “Ha ha, ha ha, thất lễ thất lễ rồi.”
Ellen cuối cùng cũng cười đủ, chỉnh lại bộ dáng nghiêm túc, đứng đắn nói: “Thực ra theo đuổi con gái rất dễ, ngày thường thì ôn nhu, chăm sóc các cô ấy, ngày nghỉ thì đưa đi shopping mua vòng cổ, trang sức, váy áo, đảm bảo cô ấy sẽ thích anh“.
Sầm Bắc Đình “À” một tiếng, tự hỏi có nên làm theo lời của Ellen hay không.
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Bắc Đình: Mỗi ngày học một kỹ xảo để thoát kiếp độc thân.