Có Thời Hạn

Chương 31: Chương 31: Tặng hoa




Vào sáng thứ hai hằng tuần sẽ có một cuộc họp nội bộ, trên tay mỗi người đều cầm theo một ly cà phê, trong không khí tràn ngập hương vị caramel dễ chịu. Trên bàn họp tròn, chị Từ đứng trước màn hình máy chiếu tổng kết lại tình hình làm việc của tuần vừa rồi cho tất cả mọi người, chỉ đến họ tên ai, người đó lập tức có phản xạ phát run, cơn buồn ngủ vào sáng sớm cũng bị doạ chạy.

“Cuối cùng, Hứa Hân.” Rốt cuộc cũng tới lượt mình, ngồi bên trái chị Từ, sau lưng Hứa Hân lập tức cứng đờ, cô bất giác ngồi thẳng dậy.

Chị Từ hiếm khi để lộ ra biểu cảm hài lòng, Hứa Hân là phụ tá đắc lực mà chị đánh giá cao nhất, chị có tâm bồi dưỡng người tài, mà Hứa Hân cũng đủ năng lực cùng thái độ cạnh tranh, bất cứ là công việc quan trọng hay không quan trọng, cô đều có thể hoàn thành một cách hoàn hảo, cô chưa bao giờ vì nội dung công việc dễ dàng mà thiếu cẩn thận, hay vì nội dung công việc quá khó mà từ chối không làm.

Chị Từ mỉm cười nói: “Khoa học kỹ thuật Sao Mai là khách hàng VIP của chúng ta, công ty họ đưa ra yêu cầu về trình độ nghiệp vụ cho công ty chúng ta vô cùng cao, lần này ý kiến đánh giá phản hồi tôi thu được là” chị Từ cố tình dừng lại chốc lát khiến mọi người cảm thấy căng thẳng.

Chị Từ hiếm khi nào để lộ cảm xúc vui mừng với cấp dưới nay lại mỉm cười, “Bọn họ nói công ty của chúng ta có trình độ chuyên môn tốt nhất trong những công ty mà họ đã từng hợp tác“.

Ngực Hứa Hân cuối cùng cũng thả lỏng nhẹ nhàng thở ra. Cô lại không nhịn được mà nghĩ, lấy trình độ tiếng Anh sứt sẹo của Sầm Bắc Đình, anh có thể phân biệt được cô phiên dịch đúng hay sai sao? Có khi cũng chỉ nghe được cô gái nào có giọng nói dễ nghe một chút.

Chị Từ nói tiếp: “Sao Mai vừa gửi tài liệu hành trình của công ty họ tới, bọn họ muốn mở cuộc họp ở Tô Châu vào thứ sáu này, Hứa Hân và Lý Hiểu Linh, hai người tiếp tục nhận công việc lần này đi“.

“Vâng” Hứa Hân gật đầu, ghi lại vào cuốn sổ tay của mình. Lý Hiểu Linh cũng nhận công việc rồi ngồi xuống. Chị Từ lại tiếp tục bố trí trọng tâm công tác trong tuần này vài phút, sau đó tan họp.

Tại phòng trà, Hứa Hân đang đun nước nóng lại nghe được vài đồng nghiệp đứng nói chuyện phiếm gần đó, bọn họ liên tục nói đến “Sao Mai”, “Hứa Hân“.

“Chị Từ sao có thể không thích cô ta chứ? Mấy cô không biết cô ta cùng giám đốc Sao Mai có quan hệ sao“. Là giọng của Lý Hiểu Linh, chị ta cố tình hạ giọng, khiến lời nói ra càng có vẻ cổ quái.

“Quan hệ gì?”

Lý Hiểu Linh đột nhiên im lặng, một lát sau, mấy người kia trăm miệng một lời mà cùng phát ra âm thanh kinh ngạc hít vào một hơi. “Ôi trời, thật vậy à?”

“Thật sự!” Lý Hiểu Linh mười phần tự tin nói: “Hôm qua các cô không ở đấy, hai người họ chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra”, chị ta lại cười lạnh một tiếng: “Nếu các cô mà ở đấy, khẳng định còn nói ra lời khó nghe hơn tôi nhiều“.

Lúc này có người nhìn thấy Hứa Hân đang đứng trước cửa phòng trà lập tức hoảng sợ, vẻ mặt xem kịch vui ngưng lại, cô ta vội vàng đẩy Lý Hiểu Linh một cái, ý bảo chị ta đừng nói chuyện nữa.

Lý Hiểu Linh quay đầu lại nhìn vào đôi mắt của Hứa Hân cũng thấy hoảng sợ, vội vàng dời mắt đi.

Đêm qua chị ta tra được Sầm Bắc Đình từng học chung một trường cấp ba với Hứa Hân nên hôm nay mới tự tin nói những lời như vậy, nhưng thực chất trong lòng vẫn có chút chột dạ.

Mọi người ăn ý cùng tản ra, phòng trà chỉ còn lại Hứa Hân. Cô uống xong ly cà phê liền trở lại bàn làm việc của mình.

Cô tiếp tục tìm đọc tư liệu về Khoa học kỹ thuật Sao Mai. Hội nghị tổ chức ở Tô Châu lần nay là một hội nghị thương vụ quốc tế, các công ty khoa học kỹ thuật lớn sẽ chia sẻ kinh nghiệm của mình trong lần hội nghị này.

Mục đích của Sao Mai ở cuộc hội nghị quá rõ ràng, bọn họ muốn mượn cơ hội để kêu gọi nhà đầu tư góp vốn, mục tiêu nhà đầu từ lần này là Kỹ thuật nhiệt Phong Đầu. Vì hội nghị này, bọn họ đã chuẩn bị hai át chủ bài để tạo thành một cặp bom tấn. Hai con át chủ bài đó chính là “Thần tích 3.0” cùng một phần mềm VR lần đầu tiên ra mắt.

Khác nghề như cách núi, công ty công nghệ thiết kế Internet có rất nhiều ngôn ngữ chuyên môn, chẳng hạn như ngôn ngữ C, Java... Mà Hứa Hân lại chưa từng tìm hiểu qua những thứ này, hiện tại chỉ có thể giống như người mới mù mờ học lại từ đầu.

Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp khó khăn, thời điểm mới vào công ty, cái gì cô cũng không hiểu, mơ hồ gia nhập vào nhóm đi dịch tài liệu cho một công ty sản xuất xi măng. Tuy rằng tiếng Anh cấp bốn và cấp tám của Hứa Hân đều đạt 90 điểm, năng lực chuyên môn cũng không thể chê vào đâu được, nhưng lần phiên dịch đầu tiên đó cô lại giống như bị kẹt trong xi măng.

Khoảng thời gian đó, cô giống như trở về năm cuối cấp ba, trong đầu đều là ABC, khi đi ngủ cũng ôm theo quyển từ điển lên giường.

May mắn thay, sự nỗ lực nào cũng được đền đáp xứng đáng, nhiệm vụ đầu tiên cô đã hoàn thành vô cùng tốt. Trong lúc dịch tài liệu, cô phát hiện ra lỗ hổng trong hợp đồng của công ty kia, nhờ đó mà giúp bọn họ cữu lỗ gần một ngàn vạn. Ông chủ công ty đặc biệt cảm kích, cũng không thông báo với cô một tiếng trực tiếp chuyển vào thẻ của cô mấy chục vạn, không những thế còn đến tận công ty ngỏ ý muốn đưa cô vào chỗ họ làm việc. Lần đó chị Từ phải ra mặt, trực tiếp cho cô thăng chức để giữ người, cuối năm còn thưởng gấp đôi. Vì vậy, mặc dù Hứa Hân mới vào công ty được một năm nhưng đãi ngộ đã ngang hàng với những nhân viên cũ có thâm niên ở đây trong năm, sáu năm.

Khi Hứa Hân sắp xếp xong toàn bộ tài liệu, bầu trời ngoài cửa sổ lớn sát đất đã tối đen như mực, đèn đường đã được bật lên, rực rỡ như một biển sao.

Hứa Hân tắt máy tính, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, cách thời gian hẹn ăn cơm với Sầm Bắc Đình còn nửa tiếng, nếu bây giờ đi thì lại quá sớm, nhưng ở lại công ty cô cũng có tâm trạng xem tài liệu. Cô chần chừ trong chốc lát, quyết định mặc thêm áo khoác, tắt đèn rời khỏi văn phòng.

Buổi tối đầu thu có chút lạnh, cô đút tay vào túi áo khoác len, trên cổ quàng khăn lông dê đỏ, chân đi đôi bốt cao gót khiến cả người cô thêm thon dài nhưng cũng làm nổi bật vẻ lạnh lẽo cô độc.

Cửa kính của toà nhà văn phòng tự động mở ra, vừa liếc mắt cô đã thấy một chiếc xe đang đậu bên kia đường.

Chiếc xe kia đậu ở chỗ này giống như một con Baraba(*)đang gào thét chói tai, hãy nhìn tôi đi, hãy nhìn vào cái sừng lớn của tôi này.

(*)Baraba: là một quái vật trong phim siêu nhân Ultraman, đặc điểm nhận dạng là cái sừng lớn trên đầu.

Ở con phố được gọi là trái tim của tài chính này, chiếc Ferrari màu đỏ kia không phải là chiếc xe đắt nhất, nhưng chắc chắn đó là chiếc xe khoa trương nhất, chủ nhân của chiếc xe kia giống như hận không thể mang tiền dán lên người, đèn lắp trên lốp xe phát ra ánh sáng trong đêm tối như đèn giao thông.

“Tích tích tích tích......”

Sầm Bắc Đình dựa và đầu xe, đôi chân dài bắt chéo nhau, anh mặc một bộ tây trang màu xám nhạt, trong tay còn cầm bó hoa tươi, tóc được chải gọn gàng, tóc mai trước mặt cũng được vuốt cẩn thận, dùng keo cố định sau đầu lộ ra vầng tráng cao như đá cẩm thạch. Ngoại hình được chải chuốt tỉ mỉ khiến anh càng thêm anh tuấn, mắt ngọc mày ngài sáng như sao trời.

Vừa nhìn thấy Hứa hân, ánh mắt Sầm Bắc Đình lập tức sáng lên, từ đầu xe đứng thẳng dậy.

Hứa Hân nhìn bó hoa cùng vẻ ngoài đầy long trọng của anh, nhất thời cảm thấy bộ váy đi làm của mình thật quá qua loa.

Cô đứng dưới bậc thang, Sầm Bắc Đình đưa hoa đến trước mặt cô, Hứa Hân nhận lấy, nói: “Làm gì vậy?”

Bó hoa kia dường như không phải là hoa hồng, tuy có màu hồng nhạt nhưng hương toả ra không nồng, chỉ có trên cánh hoa nhỏ toát ra mùi hương thoang thoảng.

Sầm Bắc Đình nói: “Tôi không biết cậu thích hoa gì nên tuỳ tiện chọn loại này“.

“Ồ.” Hứa Hân sờ sờ cánh hoa.

Sầm Bắc Đình dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Đó là hoa cẩm chướng.”

Anh muốn mua hoa hồng, nhưng lại sợ hoa hồng quá phô trương, vì thế lấy lui mà tiến, mua một bó hoa cẩm chướng màu hồng phấn.

Hứa Hân: “?”

Lúc này trong xe vang lên một trận cười, Ellen ló đầu ra từ cửa sổ xe.

Nếu không cho cậu cười, cậu thật sự nghẹn chết mất, Ellen lấy mu bàn tay lau khoé mắt, nói: “Sầm, em thật sự chưa thấy ai theo đuổi bạn gái mà lại dùng cách này đấy, cười chết mất“.

Sầm Bắc Đình hoảng sợ, vội vàng che miệng Ellen lại, anh nhét cậu vào trong xe, quay đầu nói với Hứa Hân: “Ôi, cậu đừng nghe thằng nhóc này nói bừa... Nó là người nước ngoài, tiếng Trung không được tốt lắm....”

Ellen bị nhét lại vào trong xe, đôi mắt vẫn nhìn Hứa Hân phát tín hiệu mạnh mẽ. Cậu rốt cuộc cũng lấy được tay Sầm Bắc Đình ra, hít một hơi thật sâu nói, “Tiếng Trung của em thật sự rất tốt...”

Tiếng Trung này đúng là không tồi, “Đích, đắc, địa”(*) nói rất rõ ràng.

(*)”Đích, đắc, địa” (的得地): là ba kết cấu trợ từ được sử dụng với tần số rất cao trong Tiếng Trung hiện đại và đều có mối quan hệ liên kết chặt chẽ với nhau. Về mặt ngữ âm không có gì khác biệt, trong Tiếng Trung Phổ thông đều đọc thanh nhẹ là “de“. Tuy nhiên trong văn viết buộc phải phân biệt rõ ba từ này. (Nguồn: youcan.edu.com)

Sầm Bắc Đình mạnh mẽ áp chế Ellen một lần nữa: “Lên xe đi”

Hứa Hân không ngờ hôm nay Sầm Bắc Đình sẽ đến công ty đón cô. Buổi sáng cô có lái xe đến, hiện tại nếu không lái về, sáng ngày mai không biết phải đi làm bằng cách nào.

Vì vậy Hứa Hân nói: “Hai người đi trước đi, tôi đi lấy xe”

Sầm Bắc Đình như trút được gánh nặng, buông tay khỏi người Ellen: “Thật tốt quá, tôi ngồi xe cậu“.

*

Từ chiếc xe sang trọng ai nhìn cũng muốn rớt xuống ngồi trong một chiếc xe gia đình, Sầm Bắc Đình lại chấp nhận nó rất nhanh. Sau khi lên xe, anh tự giác đeo dây an toàn, không nhịn được lắc đầu với con búp bê anh đào nhỏ đặt trên xe của Hứa Hân.

Hứa Hân cười khẽ một tiếng, cô lên số, vững vàng điều khiển xe hoà vào dòng xe cộ tấp nập đang tiến vào trung tâm thành phố.

Đã lâu không gặp, Hứa Hân không chắc khẩu vị của Sầm Bắc Đình có giống trước đây hay không, vì vậy cô quyết định đặt chỗ tại một nhà hàng Nhật Bản, đồ ăn thanh đạm, giá cả phải chăng, hơn nữa trang trí cũng rất tốt, sạch sẽ lại lịch sự tao nhã.

Cô liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, Sầm Bắc Đình đang cúi đầu gửi tin nhắn, cô đoán là chuyện quan trọng của công ty nên không nói gì. Một lát sau, Sầm Bắc Đình nhét điện thoại vào túi áo vest, quay đầu hỏi cô: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Hứa Hân nói: “Gần đây có một nhà hàng kiểu Nhật đồ ăn không tồi“.

Sầm Bắc Đình gật đầu, ánh mắt dừng lại dòng xe phía trước. Ngón tay anh gõ nhẹ trên đầu gối, “Tôi nhớ trước kia cậu rất thích ăn cay”

Hứa Hân sửng sốt, lúc này một chiếc Maserati màu trắng vượt qua ở khúc cua, cô phanh gấp, cả người bị lực từ dây an toàn kéo lại đập vào lưng ghế. Chưa kịp hoàn hồn lại cô đã thấy tay Sầm Bắc Đình đang che trên trán mình, viên pha lê treo trên kính chiếu hậu rung lắc kịch liệt đập vào mu bàn tay anh, sau đó dần đứng im lại. Sắc mặt Sầm Bắc Đình tái mét, anh vươn tay ấn còi xe liên tục, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Hứa Hân ngẩng đầu nhìn Sầm Bắc Đình, cô đột nhiêu hiểu vì sao nhiều người sau khi tiếp xúc với anh đều cảm thấy sợ hãi. Anh rõ ràng vẫn giống trước đây, tính tình ôn hoà, cả người ấm áp như ánh mặt trời, tựa như sẽ chẳng nói nặng lời với ai bao giờ. Nhưng giờ phút này, cô ngẫu nhiên nhìn thấy một mặt khác của Sầm Bắc Đình, hai loại tính cách hoàn toàn bất đồng nhưng lại không hề mâu thuẫn mà cùng dung nhập hoàn mỹ trên người anh, anh cũng có một mặt lạnh như băng, khắc nghiệt, lạnh lùng chỉ trích cấp dưới mắc sai lầm, chỉ là một mặt này anh không muốn để cô nhìn thấy.

“Có sao không?” Sầm Bắc Đình rũ mắt xuống hỏi, hàng mi cong vút tạo thành một cái bóng dày, che khuất đôi mắt sâu bên dưới.

Hứa Hân hít một hơi sâu để bình phục, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, nguy hiểm thật“.

Sầm Bắc Đình buông tay ra, một lần nữa ngồi lại vào ghế lái phụ: “Lái chậm một chút“.

“Ừ”, Hứa Hân dẫm chân ga xuống.

Vì để giảm bớt không khí ngột ngạt trong xe, Hứa Hân suy nghĩ tìm đề tài nói chuyện: “Tôi cũng không kén ăn đâu“.

“Đúng vậy.” Sầm Bắc Đình gật đầu, nhẹ nhàng dựa người vào lưng ghế, anh tựa như đang nghĩ đến điều gì, khoé miệng hơi cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.