Có Thời Hạn

Chương 30: Chương 30: Không phải người như vậy




Về đến nhà đã là 11 giờ, Hứa Hân tắm xong, thay quần áo, cầm cốc nước nóng ngồi trước bàn máy tính. Trên thanh tìm kiếm cô gõ tên Sầm Bắc Đình, thông tin nhảy ra nhiều nhất chính là trận cãi nhau với phóng viên ngày hôm nay.

Là một ngôi sao đang lên trong giới thương mại, vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào anh chẳng khác gì những con linh cẩu hung hãn trên thảo nguyên nhìn chằm chằm vào những con sư tử đực đang ngậm con mồi trong miệng. Bọn họ là một đám chỉ cần ngửi được mùi máu tươi sẽ xông tới cướp đoạt, giống như những con thú nguyên thủy chỉ tin vào sự chọn lọc của tự nhiên, kẻ nào thích ứng được sẽ sống sót, mà Sầm Bắc Đình chắc chắn là một mối uy hiếp lớn với bọn họ.

Thái Bình Dương là ranh giới chiến trường, công ty của Sầm Bắc Đình trước đây chỉ tập trung vào thị trường quốc tế nên không có tính uy hiếp với bọn họ. Nhưng bây giờ, Sầm Bắc Đình muốn khai thác thị trường trong nước, điều này không khác nào một người ngoài muốn gia nhập vào trò chơi của bọn họ. Đương nhiên kết quả của việc này nhất định sẽ làm nổi nên một trận gió tanh mưa máu.

Lúc này trên Internet đều là những tin tức bôi đen Sầm Bắc Đình, thậm chỉ có một blogger đại V nổi tiếng còn đăng lên một bài viết dài, lưu loát liệt ra những tội ác chống lại anh.

Thứ nhất--- kẻ buôn bán thuốc phiện tinh thần

Sầm Bắc Đình lập nghiệp bằng ngành lập trình game. Hơn mười năm trước, anh ta đã bắt đầu tự thiết kế những trò chơi nhỏ, khi đó những trò chơi mà anh ta thiết kế chưa có sự phức tạp, nhưng cách thiết kế của những trò chơi này lại có mánh khóe riêng, khiến người khác một khi đã chạm vào thì không thể ngừng chơi được. Sau khi vào học ở Đại học Toronto, Sầm Bắc Đình bắt đầu mở công ty riêng, dã tâm của anh ta rất lớn, những trò chơi nhỏ trước kia không còn đáp ứng được thú vui của bọn họ, anh ta đã thiết kế gần một trăm nhân vật trò chơi, những nhân vật trong trò chơi này có trại khác nhau, kỹ năng thiết lập khác nhau, các nhân vật này cùng có một mục đích là khắc chế lẫn nhau. Về sau anh ta thậm chí còn tạo ra một hệ thống nâng cấp trò chơi hoàn toàn mới, tích hợp với đồ họa và phần lập trình game trước đó, khi đưa lên thị trường lập tức trở thành một cơn sốt, được rất nhiều game thủ ca ngợi là kiệt tác. Trò chơi này về sau được gọi là “Thần tích (Miracle Comes)”

Bởi vì “Thần tích” quá mức hot, chẳng khác nào việc lập bia ngắm giữa bãi đất hoang, thu hút một lượng lớn hỏa lực, người đầu tiên hò hét phất cờ là các bậc phụ huynh lo lắng, sốt ruột cho con em mình. Họ nói vì trò chơi nhảm nhí này mà con cái bọn họ không chịu học tập, đọc sách, thành tích tụt dốc không phanh.

Cho nên blogger đại V này đã bình luận về trò chơi của Sầm Bắc Đình và bản thân anh như sau: “Người này vô cùng thông minh, anh ta hiểu rõ những điểm yếu của con người, ngay cả khi phản hồi kịp thời về việc nghiện game, anh ta cũng lợi dụng thói lười biếng của con người, thậm chí còn đổ lỗi cho các kỳ thi khiến bọn trẻ cảm thấy áp lực với việc học, cố tình phóng đại chuyện này lên. Anh ta chính là một tên buôn bán thuốc phiện tinh thần. Nhìn tầm ảnh hưởng hiện tại của Sầm Bắc Đình, tôi thật sự cảm thấy sợ hãi cho sự phát triển của con mình sau này.

Vì vậy thuật ngữ “buôn bán thuốc phiện tinh thần” trở nên phổ biến.

Thứ hai--- Banana Man

Banana Man là một từ lóng để chỉ một số người giống quả chuối, nhìn từ bên ngoài, bọn họ vẫn là người da vàng, mắt đen, tóc đen, nhưng khi bóc lớp vỏ vàng ra sẽ phát hiện, thật ra bên trong sớm đã bị phương tây đồng hoá, hơn nữa bọn họ còn nghĩ bản thân mình là người da trắng.

Nguồn gốc của cáo buộc này xuất phát từ việc sau khi Sầm Bắc Đình xuất ngoại từ lúc còn học cấp 3, trong một khoảng thời gian dài anh ta không trở về Trung Quốc lần nào.

Nếu thật sự xem mình là người Trung Quốc, tại sao trước đây anh ta chưa bao giờ về nước, lại cố tình vào thời điểm công ty muốn tiến vào thị trường nội địa mới quay về? Cái này không phải là muốn trở về rút tiền sao? Muốn kiếm tiền từ Trung Quốc mới nhớ ra mình cũng là người Trung Quốc? Nếu không thì đi ra nước ngoài sớm như vậy làm gì?

“Anh ta đã đổi quốc tịch rồi, căn bản không phải là người Trung Quốc nữa. Nhưng hiện tại anh ta lại muốn kiếm tiền từ Trung Quốc để đóng thuế ở nước ngoài sao?”

“Anh ta thực sự vẫn còn mặt mũi để nói tiếng Trung à, tiếng Trung là tiếng mà anh có thể nói sao? Anh xứng à?”

“Nhân phẩm như thế này, tôi nghĩ trò chơi của anh ta cũng là một đám rác rưởi thôi, may mà tôi chỉ chơi bản lậu chứ không bỏ tiền mua“.

“Việc nào ra việc đó, Thần Tích...... Vẫn là trò chơi rất hay mà......”

“Lầu trên +1......”

Thứ ba ----- Tính cách quái đản, kiêu ngạo, bất chấp, không coi ai ra gì.

Không thể liệt kê được số lần Sầm Bắc Đình công khai mắng chửi người khác. Anh ta từng oán giận những công ty sao chép game của người khác như sau: “Đã sao chép thì thôi đi, lúc sao chép cũng đừng chép lại y nguyên số liệu sai lệch của người ta chứ“.

Anh ta sử dụng khái niệm chuỗi khu vực để lừa dối các công ty ở khắp mọi nơi: “Tôi chưa bao giờ coi Eto là đồng nghiệp của mình, trong mắt tôi, anh ấy là một viên ngọc quý“.

Anh ta than trời bên trên, trách đất ở dưới, giữa thì oán giận không khí, thật sự không biết còn thứ gì trên đời mà anh ta không bất mãn nữa không.

Thứ tư ---- Anh ta quản lý nhân viên quá khắc nghiệt, đối xử với cấp dưới cũng rất tệ, máu lạnh vô tình. Một bộ phận nhân viên trong công ty còn lên án Sầm Bắc Đình bóc lột sức lao động của bọn họ, thậm chí anh ta còn sa thải không có lý do những công nhân mà anh ta không thích...

Điều thứ năm...

Điều thứ sáu...

Bài viết tố cáo của blogger đại V này dài như không có điểm kết thúc.

Hứa Hân càng đọc càng cảm thấy khó chịu, một bên là ma vương vô tình, tính tình quái gở trong miệng người khác, mà bên kia là một Sầm Bắc Đình ngồi sau làn khói, ánh đèn ấm áp chiếu trên đầu anh thành những vệt sáng mờ. Vòng tròn ấy khiến cô nhớ lại nhiều năm về trước, lúc đó cô ngủ gật trong lớp học, khi giật mình tỉnh giấc chợt nhìn thấy cảnh hoàng hôn trên bầu trời.

“Anh ấy không phải người như vậy”, đầu óc Hứa Hân chưa kịp bình tĩnh lại sau những cáo buộc vừa đọc thì tay đã bắt đầu đánh chữ “Người kia rất tốt, tính cách hướng ngoại, hoạt bát, là một người đoan chính, anh ấy rất yêu nước, tuyệt đối không có chuyện tự nhận mình không phải người Trung Quốc“.

Bình luận vừa được gửi đi, tài khoản của Hứa Hân lập tức hiện thông báo đỏ, có người trả lời lại, Hứa Hân click vào câu trả lời, “Làm sao cô biết được những chuyện này? Cô núp giướng gầm giường nhà anh ta sao?”

“Thôi đi, cô không phải chính là dạng fan vợ não tàn sao? Vừa nhìn thấy trai đẹp đã không đi nổi, liêm sỉ lẫn đạo đức cơ bản nhất đều vứt hết!”

“Cô cho rằng cô giúp anh ta cãi nhau ở trên mạng có thể biến thành nữ chính trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo sao? Đầu cô có bị cửa kẹp không đấy?”

“Làm bài tập xong chưa? Đã lên lớp học trực tuyến chưa? Học sinh tiểu học thì nhanh lăn đi làm bài tập đi.”

Những lời chửi bới cùng bịa đặt về cuộc sống cá nhân lập tức khiến Hứa Hân bừng lên ý chí chiến đấu, cô phản hồi lại từng lời bình luận: “Tôi có biết anh ấy, chúng tôi là bạn học chung cấp ba, tính cách của anh ấy rất tốt, anh ấy còn là một người thông minh, toán học cùng vật lý học rất giỏi, mỗi lần có bài kiểm tra anh ấy luôn đạt điểm tuyệt đối ở bài khoa học tự nhiên; anh ấy cũng đối xứ rất tốt với bạn bè, lúc đó trong lớp chúng tôi có một người bạn trong nhà mở quán thịt nướng, anh ấy thường xuyên rủ chúng tôi đến đó ăn cơm giúp cửa tiệm của người bạn này làm ăn ngày càng tốt...”

Nhưng những lời biện hộ này trong mắt cư dân mạng đang giận dữ chỉ toàn là những lời bịa đặt, bọn họ tiếp tục mắng Sầm Bắc Đình, mắng Khoa học Kỹ thuật Sao Mai, Hứa Hân có liên quan cũng bị lôi vào mắng cùng.

*

“Ong ong.”Lúc này di động đột nhiên vang lên, Hứa Hân hoàn hồn lại, vừa mở màn hình, tay cô lập tức cứng đờ---- trên màn hình khoá di động nhảy ra một khung chat, Sầm Bắc Đình nhắn hỏi cô: “Cậu ngủ chưa?”

Hứa Hân ngẩn người một lát, tay cầm lấy di động.

Vì sao anh lại đột nhiên tìm cô? Vừa rồi ở bữa tiệc bọn họ còn làm như không hề quen biết. Anh còn nhớ rõ thông tin liên lạc của cô sao? Hứa Hân suy nghĩ hồi lâu, cân nhắc một lúc, sau đó chậm rãi gõ từng chữ trả lời: “Tôi chưa ngủ“.

Có ba dấu chấm hiện lên sau tên Sầm Bắc Đình, bong bóng thoại lại hiện lên một tin nhắn: “Hôm nay thật trùng hợp, không ngờ lại là cậu“.

Tin nhắn Sầm Bắc Đình gửi đến dường như mang theo cả giọng điệu của anh, Hứa Hân giống như có thể nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của anh ở bên kia màn hình.

Ngón tay đặt trên bàn phím, Hứa Hân suy nghĩ nên trả lời thế nào, kịch bản xứt xẹo của phim truyền hình không thể dùng được. Xa cách lâu ngày gặp lại, tuyệt đối không phải là hình ảnh ôm đầu khóc ầm lên, hay ôm chầm lấy nhau mà khóc, thực tế chính là xấu hổ, không khí như đông cứng lại vì xấu hổ, giống như hai con ốc nhỏ gặp nhau trên đường, gượng gạo rung râu chào hỏi lẫn nhau.

Khung thoại lại hiện lên tin nhắn, Sầm Bắc Đình tiếp tục gửi đến: “Tình huống hôm nay có hơi đặc biệt, khách mời ngoài đối tác của công ty còn có giới truyền thông, nếu tôi biểu hiện quen biết cậu, không biết ngày mai ở trên mạng sẽ viết thành dạng gì nữa“.

Đọc những dòng tin nhắn này, Hứa Hân sững sờ. Cô chưa bao giờ nghĩ đến thì ra hôm nay Sầm Bắc Đình lạnh nhạt như vậy là vì lý do này, càng không nghĩ đến anh sẽ chủ động giải thích với mình. Hứa Hân còn đang bối rối, không biết phải trả lời thế nào, Sầm Bắc Đình lại tự nhiên tiếp tục cuộc trò chuyện kì lạ này: “Cậu thế nào? Đến thành phố S từ bao giờ thế?”

“Vẫn tốt lắm” Hứa Hân ghé người lên giường, nghiêm túc đánh chữ trả lời lại: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tôi đến thành phố B học đại học, sau đó lại chuyển đến đây làm việc. Cậu thì sao?” Hứa Hân không trả lời tiếp mà hỏi ngược lại Sầm Bắc Đình.

Sầm Bắc Đình nói: “Vừa mới trở về, tôi phải ngồi máy bay mười mấy tiếng đấy“.

“Công việc có bận rộn nhiều không?”

“Cũng khá bận”, Hứa Hân nghiêm túc nói: “Những chắc chắn là không bận bằng cậu được“.

Sầm Bắc Đình gửi lại một biểu tượng cảm xúc mặt cười, “Tôi thì bận cái gì“.

“Cậu còn liên hệ với bạn học trước đây không?”

“Có” Hứa Hân đáp: “Lý Hiểu Hầu, Thôi Tuệ Lợi, Ngô Nhạc Nhiễm, còn có cả bạn trai cô ấy...”

“Nhiều như vậy sao?” Sầm Bắc Đình kinh ngạc nói.

Hứa Hân trả lời lại: “Lý Hiểu Hầu mở cửa hàng gần đây, tiệm nướng nhà cậu ấy bây giờ đã mở thành một chuỗi rồi, mọi người đều gọi cậu ấy là ông chủ Lý, Thôi Tuệ Lợi thì từ chức để học tiếp lên cao học, Ngô Nhạc Nhiễm và bạn trai cô ấy lập thành một ban nhạc, hiện tại đang đi biểu diễn khắp cả nước“.

“A, đúng rồi”, Hứa Hân đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhắn tiếp: “Cậu còn nhớ Bối Bác Nghệ không?”

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, Sầm Bắc Đình ở đầu bên kia dừng lại một lúc lâu, lâu đến mức Hứa Hân nghĩ anh đã ngủ. Cô trở mình, nằm trên giường nắm chặt di động chờ đợi, lúc này cô không hề có một chút cảm giác buồn ngủ nào.

Cô không thể không thừa nhận, thì ra bản thân lại nhớ Sầm Bắc Đình nhiều như vậy.

Cô có rất nhiều chuyện muốn kể cho anh, cô muốn nói với anh, Lý Nguyệt Hoa cùng Ngô Kiến Quân sau khi kết hôn thì luôn cãi nhau, mỗi lần như vậy Lý Nguyệt Hoa sẽ tìm cô khóc lóc, khóc xong lại nói đàn ông ở bên ngoài chơi bời một chút cũng không sao, về nhà lại thành người chồng người cha tốt là ổn rồi; em trai cô tên là Ngô Cẩn(*), nhưng tên có cái gì, mệnh thiếu cái đó, lá gan Ngô Cẩn rất nhỏ, ở trong trường luôn bị người khác khi dễ bắt nạt; Ngô Nhạc Nhiễm sau khi tốt nghiệp cấp ba đã lập một ban nhạc Rock'n Roll cùng người bạn trai Hoàng Kỳ Phong của cô ấy, vận khí của bọn họ không tồi, sau khi thành lập được một công ty giải trí nhìn trúng, hiện tại ban nhạc của họ đã có chút danh tiếng, nói không chừng sau khi anh về nước còn có thể nghe thấy bài hát của họ trên radio...

(*)Ngô Cẩn (吴惧-Wú jù): 'jù' mang nghĩ là sợ hãi, sợ sệt.

Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng cô lại không biết Sầm Bắc Đình có muốn nghe không.

Lúc này màn hình di động đột nhiên sáng lên, Sầm Bắc Đình trả lời, anh nói: “Nhớ chứ, người đứng đầu lớp mà, thế người anh em kia của tôi dạo này thế nào?”

Hứa Hân: “Bối Bác Nghệ cũng ở thành phố S, cậu ấy xem như là đồng nghiệp của tôi đi, chúng tôi làm cùng một toà văn phòng“.

Sầm Bắc Đình: “Không tệ, ở đây có nhiều bạn học cũ như vậy, nếu rảnh chúng ta cùng ăn một bữa cơm“.

“Được.”

“Cậu là chủ nhà, cho cậu chọn món“.

“Được“. Hứa Hân đánh chữ trả lời lại.

“Tối thứ hai tuần sau được không?” Tin nhắn của Sầm Bắc Đình gửi đến, “Thứ sáu tôi phải đi Tô Châu công tác“. Anh nhanh chóng chốt thời gian, giống như ngồi trên bàn đàm phán hợp đồng, không cho đối phương cơ hội từ chối.

“Được” Hứa Hân đồng ý nói “Thứ hai tuần sau tôi có thời gian”

“Bối Bác Nghệ thì sao?” Sầm Bắc Đình hỏi

Hứa Hân nói: “Để tôi hỏi lại cậu ấy” cô lại nói thêm: “Nếu không hai người chúng ta đi cũng được.”

“Tốt.” Sầm Bắc Đình nhanh chóng trả lời lại, anh còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương, “Đi ngủ sớm một chút“.

“Cậu cũng vậy”

“Ừ, ngủ ngon“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.