Có Thuốc Trị

Chương 5: Chương 5: [CÓ ĐỘC] 1




Edit&Beta: Di Di gà mờ

Hế lu mấy tình yêu, xin lỗi vì hổm rài không có chương mới nha, Di Di bận quá mới sắp xếp được thời gian biểu là đăng chương mới liền luôn nà <3333

- ------------------

[Một]

Lý Khắc tỉnh lại.

Hắn đảo mắt, phát hiện bản thân nằm trên mặt đất. Vừa ngẩng đầu, lại thấy cách hai bước có một nam tử mặc trường bào ngồi trên ghế bằng gỗ tử đàn.

Lý Khắc nhắm mắt hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi: "Ta đang ở nơi nào đây?"

"..."

Lý Khắc nói: "Nơi này toàn mặc cổ phục là như nào? Ta làm sao mà tới được đây? Ngươi là ai? Đây là chương trình thực tế gì sao?"

"..."

Lý Khắc nói: "Nói chuyện với ngươi đó!"

Nam tử mở miệng nói: "Hai năm nay, rất ít khi nhìn thấy ngươi có loại phản ứng này."

"..."

Nam tử nói: "Người tới đây hai năm này, không biết vì sao đều mang bộ dáng rất chắc chắn, bình thường há mồm sẽ hỏi có phải chính mình bị xuyên rồi hay không."

"..."

[Hai]

Nam tử thản nhiên nhấp một ngụm trà.

Nam tử tóc đen như mực, hai hàng lông mày kéo dài đến thái dương, dáng mắt hẹp dài, trời sinh là một gương mặt mỹ nhân bạc tình nhạt nghĩa.

Lý Khắc trấn định một lát, nói: "Cho nên ta xuyên không rồi."

Nam tử gật đầu nói: "Ngươi xuyên."

Lý Khắc nói: "Đây là triều đại nào địa phương nào?"

Nam tử nói: "Nơi đây là kinh thành Đại Lương."

Lý Khắc lâm vào trầm tư, nam tử ngồi ngoài quan sát một lúc lâu, có lòng nhắc nhở nói: "Không có thực."

Lý Khắc nói: "Nga."

[Ba]

Lý Khắc nói: "Cho nên nơi này thường xuyên có người xuyên không đến?"

Nam tử nói: " Đô thành đại khái là địa thế long huyệt, phong thủy kì dị, phụ cận hằng năm luôn luôn có chuyện một hai người vừa mới chết sống lại, những người sống lại hoàn toàn mất đi trí nhớ, tự xưng đến từ trăm ngàn năm sau. Đương nhiên thiên tử có lập ra một phủ vụ chuyên xử lí những người này."

"..." Lý Khắc nói, "Cái gì gọi là xử lí?"

Nam tử chỉ cười không nói.

Lý Khắc lại nói: "Pháp luật xử lí sự sống như thế nào?"

Nam tử nói: "Căn cứ theo người mà phân ra. Hoàng đế đối với chuyện lạ này trước nay vô cùng xem trọng, mệnh lệnh rõ ràng các nơi một khi phát hiện người giống như các ngươi, cần phải lập tức bẩm báo với triều đình, trải qua thẩm vấn do chính hoàng đế đích thân thực hiện."

Lý Khắc nói: "Vậy ngươi tại sao còn không bẩm báo?"

Nam tử lại nhấp một ngụm trà.

Đang lúc này, một người hầu vội vàng đẩy cửa tiến vào: "Điện hạ! Trong cung triệu gấp các hoàng tử vào điện, sợ là Hoàng thượng lại không xong nữa rồi!"

"..."

[Bốn]

Nam tử trước khi đi nâng nâng cằm với Lý Khắc trên mặt đất, phân phó người hầu nói: "Đem hắn nhốt lại."

Lý Khắc cùng người hầu hai mặt nhìn nhau.

Người hầu nghĩ nghĩ, đuổi theo hỏi một câu: "Điện hạ, giam Liễu công tử ở đâu?"

Nam tử nói: "Liền giam ở tại chỗ này đi."

"..."

Người hầu nghĩ nghĩ, đứng ở cửa phòng, mặt hướng vào trong, yên lặng nhìn chằm chằm Lý Khắc.

Lý Khắc cũng yên lặng nhìn chằm chằm hắn.

Sau một lúc, Lý Khắc hỏi: "Ta là ai?"

Người hầu nhanh chóng mím môi không nói lời nào.

Lý Khắc nói: "Điện hạ nhà ngươi phân phó ngươi không được nói chuyện với ta?"

Người hầu nói: "Không có."

Lý Khắc nói: "Ta là ai?"

Người hầu nói: "Ngươi bị choáng váng?"

Lý Khắc nói: "Không phải."

Người hầu nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: "Nga, ngươi xuyên không."

"..."

[Năm]

Người hầu nói: "Ngươi tên là Liễu Ôn Trọng, là nhạc sĩ trong một nhạc phường ở kinh thành. Điện hạ yêu thích nhã nhạc, nghe nói ngươi am hiểu thổi sáo, cho ngươi vào phủ thổi mấy khúc nhạc."

Lý Khắc nói: "Điện hạ là ai?"

"Điện hạ chính là con của hoàng đế, Dự Vương điện hạ. Mới vừa rồi ta ở ngoài phòng canh gác, nghe thấy bên trong truyền đến một đoạn sáo, vang lên một nửa đột nhiên 'ô' một cái không còn âm thanh gì, nghĩ là ngươi đã chết."

"..."

[Sáu]

Lý Khắc nói: "Ta vì cái gì đến thổi sáo cũng có thể thổi đến chết?"

Người hầu nói: "Ta không biết được."

Lý Khắc nói: "Điện hạ nhà ngươi có phải rất không thích ta?"

Người hầu nói: "Ta không biết được."

Lý Khắc nói: "Điện hạ nhà ngươi có cái gì mà một chiêu trí mạng hay không?"

Người hầu nói: "Điện hạ không có võ công."

Lý Khắc nghĩ nghĩ, không nghĩ rõ được, vì thế nhảy tới vấn đề kế tiếp: "Ta có thể soi gương không?"

Người hầu chỉ chỉ một cái gương đồng trong phòng: "Ngươi cứ tự nhiên."

Lý Khắc xuyên qua tấm gương nhìn bóng người nhược liễu phù phong* trong đó, gương mặt tái nhợt, thần thái Tây Thi ôm ngực**, nhất thời cảm thấy người này thổi sáo thổi đến chết cũng không ngạc nhiên.

(Nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đong dưa theo gió)

(Tây Thi bị bệnh đau ngực, cứ mỗi lần phát bệnh nàng đều lấy tay ôm ngực cau mày nhăn mặt, nhưng dù vậy ngay cả dáng vẻ ấy của nàng cũng đẹp não nùng, ở đây chỉ dáng vẻ xinh đẹp mà yếu ớt)

[Bảy]

Lý Khắc nói: "Điện hạ nhà ngươi cứ như vậy thản nhiên nhìn ta chết đi, lại thản nhiên nhìn ta sống lại?"

Người hầu nói: "Điện hạ luôn luôn rất bình tĩnh. Còn nữa người chết sống lại đã không còn là chuyện đáng ngạc nhiên."

Lý Khắc nói: "Người xuyên đến nơi này của các ngươi, sẽ bị xử lí như thế nào?"

Người hầu nói: "Phân hai loại. Có những người có thể khai báo ra tri thức của trăm ngàn năm sau, tỷ như lần trước có một người lấy một đống sắt vụn đồng nát ra đấm đấm đánh đánh, tạo ra một thứ thay thế việc đi bộ, nó gọi là xe đạp. Đáng tiếc Hoàng thượng cưỡi một lần, nói cái mông tôn quý bị đau, không bằng cưỡi ngựa ngồi kiệu."

"..."

"Tóm lại, loại người này sẽ được triều đình căn cứ theo tài năng mà trọng dụng. Còn có những người, tỷ như bị điên. Cái gì cũng không biết rõ ràng, lại cứ cho rằng chính mình được vận mệnh lựa chọn tới cứu vớt thương sinh vang danh sử sách. Còn từng có nữ tử tát Hoàng thượng một cái, lập tức bị giam vào thiên lao, theo lời nàng tự thú, lại là cảm thấy nếu làm vậy Hoàng thượng có lẽ sẽ yêu mình."

"..."

Người hầu nói: "Đây là đạo lý gì?"

Lý Khắc nói: "... Ta không hiểu được."

[Tám]

Lý Khắc nói: "Tưởng tượng cẩn thận, ta hình như, quả thực không có lấy một tay nghề nào tinh thông cả, cũng báo không ra tri thức gì hữu dụng đâu... Nga, làm thơ thì sao?"

Người hầu nói: "Ngươi làm thơ gì?"

Lý Khắc nói: "Sông Hoàng Hà lưng trời tuôn nước..."

(Đây là bài "Tương tiến tửu" của Lý Bạch, câu này mình lấy trong bản dịch thơ của Ngô Tất Tố)

Người hầu nói: "Người đến đây năm năm liền đều làm bài này."

"..."

Người hầu nói: "Ngươi có thể từ từ nghĩ."

Lý Khắc nói: "Nghĩ không ra sẽ thế nào?"

Người hầu nói: "Hoàng thượng nói người chết sống lại dù sao cũng là chuyện xấu, nếu là trăm người không thể dùng được một, hãy giam chung thân vào thiên lao, để miễn phát sinh việc phiền phức."

Lý Khắc nói: "A."

[Chín]

Người hầu nói: "Nga, nhưng mà hoàng đế bệnh nặng đã lâu, hiện tại đại khái đã băng hà. Không biết tân đế có thể sửa chữa lại chính sách hay không."

Lý Khắc nói: "Tân đế không phải điện hạ nhà ngươi?"

Người hầu hoảng hốt, mạnh mẽ trừng Lý Khắc một cái, lui ra ngoài "phanh" một tiếng đóng cửa lại.

Xem ra là không phải rồi, Lý Khắc nghĩ.

[Mười]

Thời điểm Chu Dung Cật trở về, Lý Khắc đang ngồi ở trước bàn, uống chén trà vừa rồi y uống qua.

Gặp Chu Dung Cật đẩy cửa vào, Lý Khắc ngẩn ngơ, "tạch" một phát đứng lên, nhanh chóng làm động tác cháu trai lui qua một bên: "Điện hạ."

Chu Dung Cật chậm rãi ngồi xuống, đưa mắt nghi ngờ liếc Lý Khắc một cái.

Chu Dung Cật nói: "Ngươi sẽ thổi sáo thổi đến chết chứ?"

Lý Khắc nói: "Sẽ không..."

Chu Dung Cật nói: "Có sở trường khác không?"

Lý Khắc nói: "Không có..."

Chu Dung Cật nói: "Người đâu, đưa hắn vào thiên lao."

Lý Khắc hét lớn: "Từ từ!"

Chu Dung Cật nói: "Nghĩ ra chưa?"

Lý Khắc cắn môi, nhớ lại một vài cuốn tiểu thuyết kỳ quái mình đọc được, nghiêm túc mạnh mẽ túm kéo quần áo trên người mình, để lộ ra một bên vai: "Ta biết sắc, sắc dụ."

"..."

Chu Dung Cật cười cười.

Chu Dung Cật nói: "Người tới."

Lý Khắc ngay lập tức quỳ xuống: "Từ từ! Từ từ!"

[Mười một]

Chu Dung Cật bất vi sở động*, nâng lên một ngón tay, liền có hai gã người hầu tiến lên túm lấy Lý Khắc, kéo hắn ra ngoài.

(Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục)

Lý Khắc cuồng loạn nói: "Ta biết làm ấm giường! Ta biết giặt quần áo! Ta biết lau nhà! Ta biết nấu cơm! Ta biết tiếng Anh! Tiếng Anh các ngươi cũng không cần sao? Hello! How are you!"

Chu Dung Cật nhíu nhíu mày, người hầu buông lỏng Lý Khắc ra.

Chu Dung Cật nói: "Ngươi biết nấu cơm?"

Lý Khắc nhớ lại ba món mình có thể làm: cà chua xào trứng, cơm chiên trứng, cơm chiên trứng cà chua.

Lý Khắc gật gật đầu, chắc như đinh đóng cột nói: "Biết."

[Mười hai]

Chu Dung Cật sai ngươi đưa Lý Khắc đến phòng bếp, canh chừng hắn làm một mâm đồ ăn.

Lý Khắc tỉ mỉ tìm kiếm khắp cả phòng bếp một phen.

Lý Khắc nói: "Làm thôi."

Hắn rốt cuộc nghĩ tới, cổ đại không có cà chua.

[Mười ba]

Hai gã người hầu đứng ở một bên, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm.

Lý Khắc nhìn hai cái tượng đá đó một lúc lâu, cười làm lành nói: "Làm phiền đại ca hỗ trợ nhóm giùm đống lửa."

Người hầu nói: "Ngươi không phải biết nấu cơm sao?"

Lý Khắc nói: "Nấu cơm ở chỗ chúng ta... Không có phải nhóm lửa từng bước như này."

Người hầu nói: "Chậc."

Ba món ăn có hai món không làm được, Lý Khắc không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải làm cơm chiên trứng.

Lửa cháy lên, Lý Khắc khó khăn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và gia vị, đánh tan trứng, trộn với cơm, làm nóng chảo sắt, dựa vào linh cảm cho chút dầu vào, sau đó cho vào cơm trộn trứng, lấy sạn thoải mái đảo đều thức ăn. Lửa rất lớn, mắt thấy trứng nhanh chóng chín, Lý Khắc bỗng nhiên kinh hãi nói: "Muối muối muối!"

Lý Khắc mở lọ muối, gặp muối thô cổ đại hình dáng kỳ quái, nhất thời cũng không biết chính xác nên cho nhiều hay ít, dưới tình thế cấp bách cho vào trong chảo một thìa, tự mình gắp một đũa nếm thử, không nếm ra vị gì, liền cho vào thêm hai ba thìa.

"..." Người hầu nheo mắt nhìn.

Lý Khắc lại gắp một đũa nếm thử, bình tĩnh bảo trì im miệng không nói.

Hắn bưng lên trên án một bát nước trong, tay run lên, thật sự đem toàn bộ đổ vào trong nồi.

"..."

[Mười bốn]

Chu Dung Cật nhìn bát cơm luộc trứng trước mặt.

Lý Khắc nói: "Này chỉ là một lần diễn tập."

Lý Khắc lại nói: "Để ta chính thức làm lại một lần, ta cảm thấy còn có thể sửa chữa một chút."

Chu Dung Cật mặt không đổi sắc cầm đũa lên, tư thế thập phần cao nhã.

Trong lòng Lý Khắc đột nhiên dâng lên hy vọng: ngộ nhỡ tế bào vị giác của thế giới này không giống như thế giới kia thì sao?

Chu Dung Cật không đổi sắc gắp một chút thức ăn không biết là trứng bị cháy khét hay cơm nhão này, đưa vào trong miệng nhai vài cái.

Lý Khắc tiếp tục tính toán: chính mình sống nhiều năm như vậy cũng chưa nấu cơm chiên trứng đâu, nói không chừng ngoài ý muốn lại ăn ngon thì sao?

Chu Dung Cật nói: "Phi."

"..."

[Mười lăm]

Khi Lý Khắc bị lôi ra ngoài cũng không giãy dụa, mắt lẳng lặng nhìn trời.

Bầu trời không mây thật trong xanh a, có lẽ mình xuyên qua chỉ để ngắm thôi, hắn nghĩ.

Kết quả, không bị kéo vào thiên lao như dự đoán, thậm chí không ra khỏi cửa lớn của vương phủ, lại quẹo qua một khúc quanh, bị nhốt vào một nội thất tối mờ mịt.

Cánh cửa kẽo kẹt đóng lại, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa. Lý Khắc một mình đứng trong phòng, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy roi trượng đầy đủ mọi thứ, nơi này tựa hồ là một cái phòng xử phạt nhỏ.

Đây là ý gì?

Lý Khắc đột nhiên gặp kinh hãi, cảm xúc phập phồng đi qua đi lại một vòng lại một vòng, đầu tiên nhớ lại cuộc đời tối đen mờ mịt kiếp trước, chảy nước mắt nhớ lại người thân bạn bè một chút, tiếp theo phỏng đoán dụng ý của vị vương gia này một chút, không có kết quả.

Thẳng đến đêm tối, mọi nơi đều chìm vào bóng tối, Lý Khắc lại cảm thấy đói, rốt cuộc nghe thấy được âm thanh mở cửa. Chỉ thấy Chu Dung Cật lẻ loi một mình đi đến đây.

Chu Dung Cật một tay cầm đèn soi, một tay che lại tránh gió thổi tắt, ánh sáng và bóng tối dập dờn giữa những ngón tay, chiếu đến mày mắt trầm tĩnh trở nên đẹp đến kỳ lạ.

Lý Khắc đánh giá y từ trên xuống.

Chu Dung Cật đang muốn mở miệng, Lý Khắc giành nói: "Ngươi là người làm việc lớn."

"..."

Lý Khắc nói: "Bình thường người lớn lên có được bộ dáng này giống như ngươi, ít nhất có thể sống đến tập gần cuối."

"..."

Chu Dung Cật nói: "Quá khen."

[Mười sáu]

Chu Dung Cật đặt nến xuống, xoay người rút một cây đao trong đống dụng cụ tra tấn.

"..."

Lý Khắc nói: "Ngươi muốn gì?"

Chu Dung Cật mỉm cười nói: "Hai năm trước, có một người giống như ngươi nhắc tới, ở nơi đó của các ngươi phát hiện một ít thực vật không độc lại tương khắc với nhau, ăn vào có thể giết người."

Chu Dung Cật cầm thanh đao đến gần từng bước, hỏi: "Ngươi có nghe nói qua chưa?"

Lý Khắc ngây ngốc nói: "Cua với quả hồng?"

Chu Dung Cật nói: "Này đã có ghi lại, ta hỏi chính là phát hiện mới của ngươi."

Lý Khắc chảy mồ hôi lạnh: "Nga, thật ra, mẹ ta trước kia có chia sẻ trên WeChat một bài báo..."

Lý Khắc nói: "Cái gì?"

Lý Khắc nói: "Một trang bác bỏ tin đồn."

"..."

Lý Khắc lau mồ hôi lạnh, thanh âm ngày càng nhỏ: "Nói là thực vật tương khắc linh tinh này nọ đều là không khoa học, có người tự mình thực nghiệm, ăn cua với quả hồng, uống sữa với nước chanh... Kết quả cũng cũng không có... Việc gì."

[Mười bảy]

Chu Dung Cật giơ đao lên.

Lý Khắc nói: "Chuyện gì cũng phải từ từ!"

[Mười tám]

Lý Khắc nói: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

Chu Dung Cật mỉm cười nói: "Dưỡng sinh."

Lý Khắc nói: "Ngươi muốn độc chết người? Ngươi muốn tìm một loại phương thức người nơi này không thể phát hiện, yên lặng không tiếng động độc chết người, có phải hay không?"

Chu Dung Cật không đáp, cong tay búng thân đao một chút: "Nhớ lại cho tốt, nhớ không ra liền xong đời."

Lý Khắc nói: "Nhớ! Mẹ ta còn chia sẻ trên WeChat một bài báo khác! Các nhà khoa học mới phát hiện một loại nấm độc, ăn vào lúc đầu không việc gì, nửa ngày sau mới bắt đầu đau đầu nôn mửa, tứ chi run rẩy, gan suy kiệt, sau đó sẽ ngủm."

Chu Dung Cật trầm ngâm nói: "Tên gọi là gì?"

Lý Khắc nói: "Ta quên òi."

"..."

Lý Khắc nói: "Ta nhớ rõ! Ta nhớ rõ! Ta nhớ rõ ảnh chụp! Bộ dạng rất giống nấm hương, nhưng đỏ hơn so với nấm hương một chút, ta sẽ nhận ra nếu có thể thấy được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.