Có Thuốc Trị

Chương 4: Chương 4: [CÓ THUỐC] 4




Edit&Beta: Di Di cute phô mai que

- ----------------

[Bốn mươi chín]

Lâu Chủ tức đến cơm cũng ăn không ngon.

Cơn tức này ba phần là vì bị con khỉ Lâm Khai đùa giỡn, bảy phần là bị Tả Vân Khởi phản bội.

Tâm phúc lo lắng sốt ruột nói: "Không bằng hiện tại ngự tiền tố cáo Tả công tử?"

Lâu Chủ cười lạnh nói: "Ta cũng muốn vậy, nhưng mà không thể."

Tâm phúc nói: "Vì sao?"

Lâu Chủ nói: "Hiện tại tố cáo, liền thể hiện rằng ta hiểu rõ tình hình, cho dù không bị coi là đồng mưu, cũng khó mà không lưu lại nghi kị trong lòng Thánh Thượng. Chi bằng làm bộ hoàn toàn không biết gì cả, như vậy cho dù trong cung mất trộm, ta cùng lắm là không phân biệt rõ người, chịu tội cũng nhẹ hơn."

Tâm phúc nói: "Nhưng mà Bàng Môn cũng không phải loại người tốt lành gì, một khi thật sự có được thuốc quý, làm ra một đám quái vật đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tất nhiên là một đại họa nha!"

Lâu Chủ nói: "Bọn họ bái ngươi làm tổ tông hay là cho ngươi tiền, quản nhiều như vậy?"

"..."

[Năm mươi]

Lâu Chủ nói đến bạc bẽo, trong lòng vẫn là tính toán có nên đem chuyện này không tiếng động bóp chết ở nội lý hay không.

Nhưng mà, còn chưa đợi y điều động, trong cung có chuyện lớn xảy ra.

Sáng sớm ngày hôm đó, hạ nhân báo lại: "Ngọc phủ ban đêm xảy ra hỏa hoạn, tuy rằng cứu được hơn phân nửa vàng bạc châu báu, nhưng vẫn có một lượng lớn bị thiêu hủy. Trong tro tàn lưu lại một khối thi thể cháy đen, khuôn mặt đã sắp không thể nhận ra, nhưng xem ngọc bội trên người, chỉ sợ là... Tả công tử."

Trong lòng Lâu Chủ mạnh mẽ chấn động.

Tả Vân Khởi đã chết rồi?

Âm mưu mới được một nửa, cứ như vậy mà chết rồi?

Lâu Chủ còn chưa kịp phân biệt chính mình là may mắn nhiều hơn hay phiền muộn nhiều hơn, chỉ số thông minh đã tăng lên: "Thi thể cháy đen?"

Hạ nhân nói: "Phải."

Lâu Chủ sờ sờ cằm, nói: "Vàng bạc châu báu cụ thể bị thiêu hủy, đã kiểm kê ra chưa?"

Hạ nhân nói: "Trong cung chưa kiểm kê."

Lâu Chủ nói: "Đi tìm hiểu một chút, nhìn xem bên trong có viên nại hà hương kia không?"

Hạ nhân mới vừa đi đến cửa lớn lại vòng về, nói: "Bên ngoài có một đám nhân sĩ giang hồ cầu kiến."

[Năm mươi mốt]

Dự cảm không lành trong lòng Lâu Chủ ngày càng mãnh liệt.

Lâu Chủ đi vào phòng khách, liền gặp một đám đội đấu lạp che mặt, trông rất khả nghi.

Người ở giữa chuyển động, đưa tay tháo khăn che mặt, mỉm cười nói: "Hi!"

"..."

Lâu Chủ nói: "Tiểu Tuyết, tiễn khách."

Tả Vân Khởi cuống quít nói: "Chậm đã!"

[Năm mươi hai]

Tả Vân Khởi nói: "Ngươi cũng không hỏi một tiếng ta vì cái gì lại ở đây?"

Lâu Chủ nói: "Người chết cũng chết rồi, thì an tâm đi đầu thai đi, đừng ở nơi này ám ta, ta sẽ đốt thêm giấy tiền cho ngươi. Tiểu Tuyết, tiễn khách."

Tả Vân Khởi nói: "Ám không được ngươi. Chúng ta che giấu hành tung một đường, không bị người ta phát hiện. Lại nói cho dù phát hiện, ta cũng không phạm tội."

Lâu Chủ nói: "Ngươi không phạm tội?"

Tả Vân Khởi nói: "Ta không đơn giản lấy hương hoàn đi là xong việc, trước đó ta đem nó đổi thành một viên bạch la hương, sau đó mới phóng hỏa. Có thể phân biệt nại hà hương và bạch la hương chỉ có người trong Bàng Môn chúng ta, đám người ngu xuẩn trong cung kia kiểm kê tám trăm lần cũng không phát hiện được."

"..."

Tả Vân Khởi nói: "Nga đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là huynh đệ trong Bàng Môn, vị này chính là cha của ta."

Một người trung niên mặt trắng không râu tháo đấu lạp xuống nói: "Đại nhân vẫn khỏe chứ?" (trong đây tả đẹp thế này sao lên phim nó... =.=)

Lâu Chủ nói: "Chúng ta có gặp qua sao?"

Tả Đạo nói: "Ngày ấy ta dịch dung thành đại hán râu quai nón xen lẫn trong Thanh Long Bang, đã cùng đại nhân nói chuyện."

"..."

Lâu Chủ nói: "Các ngươi chơi đến rất vui vẻ nhỉ."

[Năm mươi ba]

Bàng Môn dã tâm bừng bừng, từ khi phát hiện công dụng của nại hà hương, liền bất kể giá cả thế nào cũng sưu tầm, rốt cuộc trằn trọc biết được có một viên hương hoàn được cất trong quốc khố.

Quốc khố thủ vệ nghiêm ngặt, không có khả năng trực tiếp vào trộm. Vì lẻn vào trong đó, Thiếu môn chủ Tả Vân Khởi chủ động hiến kế, muốn ngụy trang thành người xuyên việt tiến cung.

Tuồng diệt môn bị bắt kia, đều là vì mượn tay đối thủ một mất một còn Thanh Long Bang để hành sự, tránh cho người khác nghi ngờ. Tả Đạo trước tiên cải trang trà trộn vào Thanh Long Bang nằm vùng, để cùng Tả Vân Khởi nội ứng ngoại hợp.

Tả Vân Khởi nói: "Ta làm bộ bị xuyên, cha ta nhân cơ hội xúi giục Thanh Long Bang đem ta đưa tới kinh thành. Nếu ngươi bị gạt, kế hoạch của chúng ta thành công một nửa. Nếu ngươi phát hiện ta là giả, cha ta sẽ mượn danh báo thù đưa ta đi, sau đó tùy thời giết chết mấy hán tử của Thanh Long Bang kia."

Lâu Chủ gật đầu nói: "Ngươi lợi hại."

"..."

[Năm mươi bốn]

Tả Vân Khởi nói: "Nhưng chúng ta chung quy tính sai một việc. Chúng ta không dự đoán được, ngươi phát hiện ta là giả, lại vẫn đồng ý đưa ta vào cung."

Trong lòng Lâu Chủ đã đem tiểu bạch nhãn lang này chặt thành tám khúc, lạnh lùng nói: "Ta cũng coi như tính sai một việc. Ta không nghĩ ra ngươi học những tri thức hiện đại này ở đâu, không ngờ đến ngươi bản lĩnh thông thiên, thế nhưng có thể mượn sức đến đường đường là Lâm ——"

Tả Vân Khởi nói: "Ai nha!"

Lâu Chủ đột nhiên bị ngắt lời, híp mắt nhìn hắn.

Tả Vân Khởi nói: "Ta nhớ tới một việc. Ngươi rốt cuộc tính khi nào thì đưa nại hà hương cho ta?"

"..."

[Năm mươi lăm]

Lâu Chủ nói: "Ta? Đưa nại hà hương? Cho ngươi?"

Tả Vân Khởi nói: "Đúng vậy, không phải sáng sớm nói rồi sao?"

"..."

Lâu Chủ nói: "Ngươi chạy trốn đến hư đầu rồi hả?"

Tả Vân Khởi nói: "Không có a. Để đảm bảo không có sơ sót, ta sai người đem nại hà hương giao cho ngươi tạm quản, hương đâu?"

Lâu Chủ tức tới bật cười: "Nga, ta lúc trước đi Quảng Hàn cung đút cho thỏ ngọc rồi."

Tả Vân Khởi nói: "Cha, hắn muốn chơi xấu."

Tả Đạo thét to một tiếng, chỉ một thoáng mọi người đã bao vây Lâu Chủ. Thị vệ trong lâu không kịp cứu, trơ mắt nhìn đao thương kiếm kích đặt trên cổ Lâu Chủ.

Cả người Lâu Chủ đều ngây ngốc.

Trong lúc nhất thời, thế nhưng lại không thể tin được thực sự có người còn vô sỉ hơn cả Lâm Khai.

[Năm mươi sáu]

Tả Vân Khởi nhìn kiếm đặt trên cổ Lâu Chủ, mím môi nói: "Cha, đừng để người bị thương, đến lúc đó quan phủ đến chúng ta cũng không thể cầu xin được."

Tả Đạo tùy ý vung kiếm, trực tiếp cắt đứt một tầng da của Lâu Chủ, máu nhanh chóng tuôn ra.

Hai đời Lâu Chủ cũng chưa ăn qua loại đau khổ này, ánh mắt bắn về phía Tả Vân Khởi như muốn đốt cháy hắn.

Tả Đạo quát: "Ai cũng đừng nghĩ đến muốn cứu y! Lục soát cho ta!"

Lập tức người của Bàng Môn tản ra bốn phía, lục tung tìm kiếm khắp các gian phòng, cả lâu không một người dám ngăn cản.

Lâu Chủ nói: "Tả Vân Khởi."

Tả Vân Khởi quay đầu nhìn lại đây.

Lâu Chủ nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Tả Vân Khởi nói: "Nại hà hương."

"..."

[Năm mươi bảy]

Tả Vân Khởi tự mình ra trận lục soát mấy gian phòng, bỗng nhiên nói: "A, có phải viên này không?"

Mọi người nháy mắt đều vây đến, Tả Đạo gào to một tiếng: "Không được chạm vào!" Tả Đạo kéo Lâu Chủ lướt qua mọi người, chen vào gian phòng kia, chỉ thấy trên án bày một hương hoàn, tức khắc mắt phóng tinh quang xông lên trước nhặt lấy, để lên chóp mũi tỉ mỉ ngửi thử.

Trong chớp nhoáng, chợt có một vật phá không mà đến, "Phốc" một tiếng đập vào cổ tay Tả Đạo!

Tả Đạo bất ngờ không kịp phòng bị, trường kiếm trong tay bị chấn đến thoát khỏi tay, leng keng một tiếng rơi xuống đất. Cùng lúc đó, thân mình Lâu Chủ đột nhiên bay lên, có người túm cổ áo xách y sang một bên.

Mọi người của Bàng Môn hoảng sợ quay đầu, nhìn đoàn người Lâm Khai không biết đến từ chỗ nào.

Lâm Khai chắn trước người Lâu Chủ, cười tủm tỉm phe phẩy quạt xếp, tạo cho mình hình tượng tiêu sái tóc mai nhẹ bay.

Lâm Khai nói: "Tả môn chủ, thật sự là đời người gặp lại không phân nơi chốn a."

[Năm mươi tám]

Tả Đạo xanh mặt vứt hương hoàn trong tay đi, nói: "Cái này là giả."

Lâm Khai nói: "Giả? Đáng tiếc đáng tiếc."

Tả Đạo nói: "Lâm minh chủ giờ khắc này xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là cũng muốn chia một chén cháo?"

Ánh mắt Lâu Chủ đảo quanh ở giữa hai người, ý niệm trong lòng bay loạn: Lâm Khai và Tả Đạo không cùng một hội? Như vậy Tả Vân Khởi ——"

Lâm Khai đột nhiên nói: "Di, các ngươi có nghe thấy mùi gì không?"

"..."

Tả Vân Khởi nói: "Có."

Lâm Khai nói: "Ta như thế nào lại cảm thấy có mùi nại hà hương đâu đây."

Tả Vân Khởi nói: "Không có khả năng."

Lâm Khai nói: "Mũi ta không thính, ngươi lại ngửi thử xem."

Tả Vân Khởi quay đầu dùng sức ngửi vài lần, nói: "Giống như là thật."

Lâm Khai nói: "Hương hoàn giả này, như thế nào sẽ có mùi hương như vậy?"

Tả Vân Khởi nghĩ nghĩ, nói: "Nga, vừa rồi có khả năng là ta đem hương hoàn thật xem thành giả mà ném vào trong bếp lò."

"..."

[Năm mươi chín]

Tả Đạo hét lên một cách quái dị, dang hai tay đập về phía bếp lò, nhìn như một con kên kên rụng trụi hết lông.

Tả Đạo một chân đạp đổ bếp lò, cũng không màng lửa than nóng, đôi tay trần trụi tìm kiếm, làn da cơ hồ lập tức liền bị nướng ra mùi khét. Hắn giống như phát điên, trong miệng kêu không ngừng, mọi người không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bới than, cuối cùng bới ra một dúm bụi đen.

Tả Đạo đem dúm bụi đen trong lòng bàn tay liều mạng ngửi, khóe mắt muốn nứt ra mà gào thét thê lương nói: "Đã không còn! Đã không còn! Đây đúng là mùi của nại hà hương! Toàn bộ đốt hết rồi! Đốt hết rồi!..."

Lâm Khai nói nhỏ: "Chậc, đáng sợ."

[Sáu mươi]

Tả Đạo gào thét một lúc lâu, đột nhiên xoay người, bổ một chưởng về phía Tả Vân Khởi.

Tả Vân Khởi trốn không kịp, thủ hạ của Lâm Khai thân ảnh chợt lóe, chắn giữa hai người, ngang ngạnh đối một chưởng với Tả Đạo.

Tả Đạo lảo đảo lui về sau hai bước, ôm ngực kêu lên: "Nghịch tử! Ngươi sớm đã ủ mưu! Ta vậy mà tin tưởng ngươi là một tấm lòng hiếu thảo chủ động xin đi giết giặc!"

Tả Vân Khởi sắc mặt âm trầm chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu nói: "Cha, người nên thức tỉnh đi."

"..."

Lâu Chủ nói: "Nga, thì ra cốt truyện là thế này."

[Sáu mươi mốt]

Tả Vân Khởi nói: "Con không cầu người cái gì mà giúp đỡ hiệp sĩ chính nghĩa, con chỉ nguyện người bình an khỏe mạnh ——"

Tả Đạo nói: "Nghịch tử."

Tả Vân Khởi nói: "Mấy năm nay người truy tìm nại hà hương ngày càng điên cuồng, vì cái niệm tưởng này mà làm môn phái hoang tàng, những thuộc hạ trung thành tận tâm đó làm sao chịu được ——"

Tả Đạo nói: "Nghịch tử."

"..."

Tả Vân Khởi nói: "Cha ngươi có thể nói câu khác được không?"

Tả Đạo nói: "Đừng gọi ta là cha. Cha con chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày khác nếu gặp lại, ta giết ngươi tuyệt không thủ hạ lưu tình."

Tả Vân Khởi sắc mặt tái nhợt.

Lâu Chủ ở bên cạnh nhíu mày nói: "Uy, nói ẩu nói tả dưới chân thiên tử, có tin ta đi báo quan không."

Trên gương mặt trắng bệch của Tả Vân Khởi có lại vài phần huyết sắc, nghiêng đầu đưa mắt nhìn y một cái.

[Sáu mươi hai]

Lâm Khai lạnh lùng nói: "Chính là, bổn minh chủ còn đứng ở đây, buông lời hung ác là có ý gì."

Tả Đạo kiêng kị cao thủ xung quanh Lâm Khai, một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, phất tay áo đi mất, trong chớp mắt dẫn người đi sạch sẽ.

Tả Vân Khởi quỳ gối cúi đầu tại chỗ như cũ.

Lâm Khai thở dài, thu quạt, đi qua kéo Tả Vân Khởi, nói: "Ngươi làm tốt lắm."

Tả Vân Khởi cười khổ nói: "Hy vọng không phụ sứ mệnh."

Lâm Khai vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ngươi tự mình cẩn thận một chút. Sau này còn gặp lại." Nói xong cũng mang theo một đám cao thủ tuyệt trần mà đi.

"..."

Lâu Chủ bị bỏ lại tại chỗ rốt cuộc hồi phục nhận thức, giận dữ hét: "Lâm Khai! Tiền thuê nhà!"

[Sáu mươi ba]

Hiện trường chỉ còn lại Lâu Chủ và Tả Vân Khởi mắt to trừng mắt nhỏ.

Tả Vân Khởi vô tội chớp chớp mắt.

"..."

Lâu Chủ nói: "Chúng ta sau này vẫn còn gặp lại đi."

Tả Vân Khởi nói: "Chỉ có cái này? Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"

Lâu Chủ nghĩ nghĩ, nhịn không được nói: "Có. Ngươi muốn khuyên can cha ngươi, từ đầu tới cuối đừng đi trộm nại hà hương kia là được rồi, làm gì mà phải hạ nước cờ lớn như thế?"

Tả Vân Khởi nói: "Nại hà hương được cất trong quốc khố, cha ta liền sẽ vĩnh viễn không từ bỏ, sớm hay muộn cũng có một ngày phải làm hành động thiêu thân lao đầu vào lửa. Chỉ có làm cho hắn tận mắt thấy nại hà hương bị đốt thành tro, mới có thể chặt đứt niệm tưởng muốn có nó."

Lâu Chủ nói: "Đây là ý của Lâm Khai?"

Tả Vân Khởi nói: "Là của ta. Ta viết thư gửi Lâm minh chủ xin giúp đỡ, hắn mới nói muốn dạy ta ngụy trang thành người xuyên không."

"..."

Tả Vân Khởi nói: "Nga, nhưng mà thật ra cũng không bị đốt hoàn toàn."

Tả Vân Khởi mở tay ra, lòng bàn tay rõ ràng là một mảnh nhỏ của khối hương hoàn.

Tả Vân Khởi nói: "Giá của hương này rất dọa người, ta nghĩ ít nhiều lưu một chút, trước mắt thuốc này quá ít, biết đâu hương liệu này có thể bán được nhiều tiền thì sao."

"..."

Lâu Chủ nói: "Thiếu niên, thủ đoạn này của ngươi, thật không hổ là hậu nhân của Bàng Môn."

Tả Vân Khởi nói: "Không giống nhau, ta là người tốt."

[Sáu mươi bốn]

Tả Vân Khởi đưa tay ra phía trước, nói: "Cầm lấy."

Lâu Chủ nói: "Vì sao lại cho ta?"

Tả Vân Khởi nói: "Ở trong lâu của ngươi không phải nên trả tiền thuê nhà sao?"

"..."

[Sáu mươi lăm]

Lâu Chủ nói: "Ta nói cho ngươi ở lại bao giờ vậy."

Tả Vân Khởi cúi đầu, rầu rĩ nói: "Cha ta muốn giết ta."

"..."

Tả Vân Khởi nói: "Thế lực của Bàng Môn rất lớn, lại giỏi dùng độc, ta hiện tại lưu lạc giang hồ nhất định là ăn bữa hôm lo bữa mai."

"..."

Tả Vân Khởi nói: "Tốt xấu cũng quen biết một hồi, ta lại đưa tiền, ngươi coi như làm người tốt thu nhận ta đi."

Lâu Chủ biểu tình phức tạp.

Lâu Chủ nói: "Ngươi hiện tại theo lý mà nói là một cái xác cháy đen, lại xuất hiện ở trong lâu, bị người ta thấy rồi bảo ta phải giải vây cho ngươi thế nào?"

Tả Vân Khởi nói: "Này thì đơn giản, cha ta có thể cải trang thành hán tử râu quai nón, ta tất nhiên cũng sẽ không kém."

Lâu Chủ nói: "Qua đêm trong lâu đều là khách quý, ngươi muốn giả thành thân phận gì? Vạn nhất bị vạch trần thì nên làm thế nào cho phải?"

Tả Vân Khởi nói: "Ta không làm khách nhân, ta làm công cho ngươi."

Lâu Chủ nói: "Trong lâu không thiếu người."

Tả Vân Khởi nói: "Nhưng ngươi thiếu ta a."

"..."

Tả Vân Khởi nói: "Không có ta, ai tán gẫu việc quá khứ —— tương lai với ngươi? Ta còn không có hiểu học sinh tiểu học trung học tập thể dục theo đài rốt cuộc là chiêu thức gì, còn chưa biết làm ra một chiếc xe đạp chân chính, còn có chưa đẩy mạnh tiêu thụ 'lá bài sinh tử' ở kinh thành đâu. Về sau ta mỗi ngày bồi ngươi đánh một ván, như thế nào?"

Lâu Chủ nói: "Không có như thế nào hết."

[Sáu mươi sáu]

Lâu Chủ nói: "Ít nhất cũng phải ba cục mới đủ."

[Có thuốc — Hoàn]

- ---------------------------

Vậy là phần "Có thuốc" đã hoàn rồi, tiếp theo là đến phần "Có độc" của Dự Vương và tiểu kiều thê rồi nha ~~~~ Mấy cô góp ý cách edit của Di có cần chỉnh sửa gì lại không? Comment đi nha <33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.