Cổ Tích Của Công Chúa Nhỏ

Chương 5: Chương 5: Chương 3




Công chúa nhỏ và người qua đường: Quá khứ xa (1)

Mưa vẫn cứ rơi ngày một nặng hạt.

Lúc đó trong lòng tôi thật sự muốn chạy trốn nhưng rồi nhìn ngoài trời mưa một chút thì lại nghĩ, thôi bỏ đi. Mưa như thế này thì có thể chạy đi đâu được chứ? Dù sao tôi cũng đã đủ thảm hại lắm rồi...

Càng xấu hổ càng khiến cho tôi bình tĩnh. Vì vậy tôi cứ đứng nguyên đó và làm như không có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng vẫn có người không chịu tha tôi.

- Khanh! Sao em lại ở đây?

Khải ngạc nhiên gọi. Tôi quay đầu đi nơi khác, bày ra một bộ dạng không sao cả.

- Trời nóng quá nên tôi ra ngoài tắm mưa cho mát thôi!

Sau đó im luôn và ngoảnh đầu đi nơi khác. Thế nhưng anh ta vẫn chưa bỏ qua.

- Đùa gì vậy, cảm lạnh bây giờ! Lại đây, lên xe anh đưa về!

Tôi không nhịn được trợn trắng mắt. Này này, anh ta có biết bây giờ là tình huống gì không vậy?

- Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng giờ tôi vẫn chưa đủ mát nên muốn đứng thêm một lúc nữa. Mấy người cứ thong thả đi trước!

Tôi lắc đầu từ chối theo cách lịch sự nhất có thể. Khải định nói thêm gì nhưng Huyên thật sự đã không chịu nổi nữa, cô ta kéo tay Khải một cái. Hai người liếc qua nhau, Khải thở dài.

- Được rồi, vậy anh về trước đây! Có cần anh báo người tới đón em không?

- Không cần! Không cần!- Tôi vội vàng xua tay- Mời đi thong thả…

Rồi ngoảnh đầu đi không thèm nói gì nữa. Đến tận khi thực sự nghe thấy tiếng máy nổ tôi mới thở phào, rồi lại bất chợt ngẩn người một chút.

Rất lâu trước đây tôi đã từng nghĩ hàng trăm ngàn lần về viễn cảnh sẽ gặp lại hai người đó. Có nghĩ rằng tôi sẽ đau khổ, sẽ buồn bực, sẽ khó chịu, sẽ lại tổn thương lần nữa. Nhưng thật sự không ngờ khi đã gặp rồi thì tôi lại bình thản như vậy. Có lẽ tôi thật sự đã làm được chăng? Đã thật sự quên được bọn họ?

- Này!

Giọng nói ngay sát tai khiến tôi giật bắn. Bàng hoàng quay đầu lại, kẻ mà tôi đã chạy trốn vài tháng trước đang đứng ngay sát bên. Anh ta nheo mắt lại, cười như không cười nhìn tôi.

- Anh anh anh… anh muốn làm gì?

Tôi lắp bắp, hai chân không tự chủ được lùi về phía sau vài bước. Anh ta đến càng gần hơn, miệng nhếch lên nụ cười tà khí quen thuộc.

- Thế… Cô nghĩ tôi muốn làm gì?

Lưng tôi đã dính sát vào tường, hai cánh tay hắn chống sang hai bên tựa như đang giam cầm tôi. Tôi còn có thể ngửi thấy một mùi hương dễ chịu nhàn nhạt toát ra từ cơ thể hắn. Hai chân tôi bất giác run lên.

- Tôi… tôi… la lên đó!

Tôi cố gắng giữ bộ mặt bình tĩnh nhất có thể, âm thầm sát xung quanh. Trời ạ! Tại sao mọi người bỗng nhiên biến đâu mất hết thế này? Buông tha cho ý định tìm kiếm viện trợ, tôi rũ mi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta. Tầm mắt vô tình dừng ngay lại chỗ cổ áo được thắt cà vạt một cách rất chỉnh tề. Làn da hơi sẫm màu khoẻ khoắn cùng yết hầu gợi cảm kia khiến tôi cảm thấy hai má nóng ran. Tôi bất giác ngây ra không kịp phản ứng.

Tựa như đã qua rất lâu, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng bật cười, sau đó là một bàn tay to phủ lên đầu tôi, xoa xoa.

- Còn giả chết như không nhận ra tôi nữa à? Lần trước cô còn chạy nhanh lắm cơ mà!

Tôi cười haha hai tiếng, giả ngu.

- Ô, anh đẹp trai, vậy là anh có biết tôi sao? Vinh dự quá! Nhưng mà xin lỗi nhé, tôi lại không nhớ ra anh… Lần khác chúng ta nói chuyện được không? Giờ tôi thật sự rất bận cần phải đi về trước! Tôi, tôi không hề biết anh mà!

Tôi có nói dối đâu chứ. Tôi không biết anh ta, chỉ là cảm thấy nguy hiểm nên bỏ chạy thôi mà, làm ơn tha cho tôi đi...

Bỗng nhiên một chiếc ô tô màu đen phanh két lại trước mặt chúng tôi. Một người từ trong xe bung dù bước ra, cung kính đi đến trước mặt chúng tôi:

- Phó giám đốc, mời ngài lên xe!

Anh ta gật đầu một cái rồi quay sang tôi, vẫn điệu cười nửa miệng đó, nói một cách vô cùng đương nhiên.

- Vậy thì bây giờ chúng ta làm quen. Lên xe đi!

Sau đó buông tay trả tự do cho tôi. Tôi đứng đần người ra một chút, do dự. Tôi muốn nói không được không?

- Cái này… Thật ra thì anh thấy đấy, người tôi bây giờ ướt lắm, leo lên xe sẽ làm ướt xe anh mất! Hay là anh cứ đi trước đi, còn tôi…

Người đàn ông đó cười nhạt, rất nhạt.

- Có cần tôi phải gọi điện cho bố cô nhờ giúp đỡ không? Công chúa nhỏ của RIA?

RIA đúng là tên tập đoàn của bố tôi… Tôi thở dài nhận mệnh, có chút hung hăng chui tuột vào trong xe. Ừ thì hắn ta đã không ngại ướt, tôi sợ gì chứ!

Anh ta và người đàn ông trông có vẻ là tài xế cũng lên xe ngay sau đó. Anh ta ngồi xuống cạnh tôi rồi nói với người tài xế:

- Đến Hoa Nguyệt!

Cái tên này khiến cho tôi chợt cảm thấy không lành.

- Hoa Nguyệt là đâu?

Anh ta chỉ cười cười.

- Đến nơi chẳng phải là sẽ biết hay sao.

Thế là tôi đành ngồi im, nhàm chán quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ kính đang nhòa đi vì mưa lớn. Trong xe yên tĩnh đến lạ lùng.

Tôi thật sự không biết người đàn ông này là ai nhưng hình như anh ta có biết bố tôi. Có lẽ anh ta thật sự là người quen của bố tôi chăng? Cũng chính vì suy nghĩ này mà tôi đành phải miễn cưỡng lên xe. Tôi thật sự k hề muốn bố mẹ tôi sẽ trông thấy bộ dạng thảm hại bây giờ của tôi, họ đã phải lo lắng quá nhiều về tôi rồi. Hơn nữa, tuy cảm giác sợ hãi này là thật nhưng tôi lại càng có cảm giác rằng anh ta không hề có ý muốn hại tôi. Nói thế nào nhỉ, anh ta có gì đó rất giống bố tôi, khiến người ta có cảm giác đáng tin cậy. Sau một hồi, mưa dần dần nhỏ đi nhường chỗ cho ánh nắng lên. Chiếc xe cũng giảm tốc độ và dừng hẳn lại. Nhưng vừa chui ra khỏi xe tôi liền sững sờ.

Khách sạn?!!

Anh ta thế mà đưa tôi tới khách sạn?!!!

Tôi dứt khoát quay lưng định bỏ đi thì bị một cánh tay kéo lại.

- Đi đâu đấy?

Tôi tức giận.

- Ban ngày ban mặt anh đưa tôi tới đây là muốn làm gì? Uổng cho tôi còn tin rằng anh không phải người xấu! Thật là làm tôi tức chết!

Anh ta nhướn mày nhìn tôi, rất bình tĩnh đáp:

- Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với trẻ con.

Trẻ con cái đầu nhà anh! Tôi thật muốn hét lên nhưng nhìn ánh mắt thản nhiên của anh ta thì tôi lại hơi trấn tĩnh lại. Đúng là trông anh ta không hề có vẻ gì là kẻ hạ lưu cả, ánh mắt nhìn tôi chỉ như nhìn một đứa trẻ chứ không dày đặc tạp niệm như gã giám đốc đê tiện kia.

Nhưng… nhưng lỡ đâu anh ta lại là kiểu mặt người dạ thú thì sao? Không, không được, đường đời hiểm ác, tôi không thể tin người dễ dàng như vậy được! Tôi còn đang đắn đo thì người đàn ông đó đã buông cánh tay tôi ra, một mình đi vào bên trong.

- Nếu thích thì cô có thể mang nguyên bộ dạng đó về nhà cũng được, tùy ý!

Tôi dậm chân một cái, suy nghĩ lướt rất nhanh, nhưng cuối cùng cũng bất chấp hết chạy theo anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.