Lần thứ năm rồi!
Tôi bi thương đi ra khỏi thang máy. Lần này là bị từ chối thẳng thừng luôn!
- Cô Khanh này, cô không có bằng cấp cũng không có kinh nghiệm sao cô nghĩ chúng tôi sẽ tuyển dụng cô?
- Thưa bà, tôi không có kinh nghiệm gì chỉ là vì tôi chưa có cơ hội, vì thế nên tôi rất mong công ty có thể cho tôi cơ hội này. Hơn nữa tuy
không có bằng cấp gì nhưng ngoại ngữ của tôi rất tốt, tôi thành thạo cả
tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Nhật, tôi…
- Thôi cô không cần
nói nữa!- Người phụ nữ gắt gỏng cắt ngang lời tôi- Cô thậm chí còn không có chứng chỉ ngoại ngữ, cô nghĩ chúng tôi sẽ tin cô sao? Đừng nghĩ cô
lớn lên xinh đẹp là có thể muốn làm gì thì làm! Công ty chúng tôi cũng
không cần thêm bình hoa!
Đấy! Chẳng hiểu bà cô vẻ mặt cau có kia có
gì bất mãn với tôi mà lại nói ra những lời độc địa như vậy nữa! Nhưng
tôi phát hiện ra kể từ khi đi xin việc tính tình tôi dễ chịu hơn hẳn, đã bị người ta nói như vậy mà vẫn còn có thể mỉm cười chào rồi bình tĩnh
ra về. Aii, thôi thôi, cứ coi như rèn luyện tính nhẫn nại, bỏ qua đi!
Tôi vừa đi vừa tự an ủi mình, thậm chí còn đang suy nghĩ đến việc có nên đi thi lấy chứng chỉ ngoại ngữ rồi quay lại đập vào mặt cho bà ta tin
hay không thì bỗng nhiên trước mắt tối lại. Tôi ngẩng đầu nhìn lên.
Là hắn!
Chính là tên đã dùng ánh mắt không tiếng động dọa dẫm tôi ngày hôm đó!
Hắn đang nhếch môi cười cười nhìn tôi.Không hiểu sao tôi lại bắt đầu thấy
lạnh. Tuy rằng nhìn gần thì mới biết hắn ta cũng vô cùng đẹp trai nhưng
nụ cười tà khí kia khiến tôi chẳng còn tâm trạng mà ngắm nghía gì nữa.
Trong lòng tôi từng hồi chuông báo động rung lên inh ỏi.
- Cô…
Tôi nhanh như cắt xoay người bỏ chạy.
- Khoan đã!
Mặc kệ phía sau người đàn ông kia gọi với theo, tôi cắm cổ chạy như
bay. Sau đó bằng một loạt động tác vô cùng lưu loát, tôi phi lên con xe
máy bé nhỏ của mình,vặn khoá, gạt chân chống, rồ ga, phóng bạt mạng ra
bên ngoài.
Thật mất mặt!
Sau khi bình tĩnh lại tôi mới nhận ra mình đã phản ứng hơi quá.Sao tôi lại phải sợ hắn thế nhỉ? Chỉ cần nhìn
thấy đôi mắt sâu lạnh lẽo kiathôi là tôi đã run bắn lên theo bản năng
như con thỏ nhỏ gặp con sói lớn rồi.
Tôi giảm ga lại, thong thả lượn vòng quanh cho đến khi hoàn toàn bình tĩnh rồi mới quay đầu đi về nhà.
Thôi mặc kệ, thế giới lớn như vậy, có lẽ tôi cũng chẳng thể gặp lại hắn ta lầnnào nữa đâu, bỏ đi bỏ đi….
--- ------ ------ --------[***]--- ------ ------ ------ ---
Hồi hộp ngồi trong phòng chờ phỏng vấn, tôi lần thứ e nờ liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt.Đã qua mấy tháng rồi, lần này tôi thật sự đã
đặt rất nhiều hy vọng vào công việc này. Đây là vị trí tôi nghĩ mình phù hợp, hơn nữa vì vừa nhận chứng chỉ IELTS xong nên tôicũng khá an tâm.
- Xin mời cô Lê Uyển Khanh!
Giọng cô gái dịu dàng vang lên, tôi mỉm cười nhẹ nhàng bước vào phòng.Đóng
cửa lại, trong phòng là một người đàn ông trung niên dáng người tròn vo, đầu còn lơ thơ vài sợi tóc cùng với nét mặtđã bị lớp dầu bóng che đi
mất cảkhiến tôi phải cố gắng lắm mới có thể giữ vững nụ cười nhẹ nhàng
trên môi.
Trời ạ, so sánh với ông bố thân yêu của tôi thì người
này quả thật kém xa ba ngàn tám trăm dặm! May mắn, thật quá may mắn, cho dù cùng một độ tuổi nhưng bố tôi vẫn phong độ ngời ngời, ít nhất thì
cũng đã không để cho tôi phải nhìn thấy cơ thể suy sụp vì tuổi tác như
thế nàymỗi ngày. Cảm tạ trời đất!
Cuộc phỏng vấn bắt đầu với vài ba
câu xã giao rồi tiến hành cũng khá là thuận lợi.Trong lòng tôi vui vẻ
nghĩ, có lẽ lần này sẽ đậu chăng?
Sau khi đã hỏi hết những câu hỏi tôi đã trả lời hàng trăm lần trong mấy tháng qua. Người đàn ông tròn
trịa đó (tha thứ cho tôi khôngthể tìm nổi biệt danh nào khá hơn) ngồi
trầm ngâm, ánh mắt lơ đãng, cây bút trong tay gõ đều xuống mặt bàn. Tôi
kiên nhẫn chờ đợi. Qua một lúc sau ông ta ngẩng đầu lên nhìn tôi cười
nói:
- Cô Khanh này, cô đã có gia đình chưa?
Cái này… có lẽ sợ tôi vì gia đình mà ảnh hưởng đến công việc chăng?Tôi mỉm cười.
- Tôi vẫn còn trẻ nên chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình ạ.
- Vậy sao…
Ông ta kéo dài giọng, ánh mắt khẽđộng. Tại sao tôi lại thấy ánh mắt ông ta có gì đó sai sai vậy?
- Vị trí này của chúng tôi có rất nhiều người mong muốn, trước cô cũng
có vài người điều kiện lẫn kinh nghiệm đều tốt hơn cô, nhưng cá nhân tôi lại cho rằng, cô Khanh là người thích hợp nhất với vị trí này…
Tôi vội vàng nói:
- Cảm ơn ngài đã chiếu cố. Nếu như có thể may mắn ngồi vào vị trí này, tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!
- Tôi cũng cho rằng cô sẽ không làm tôi thất vọng. Cô biết đấy, công ty chúng tôi là một công ty lớn, đãi ngộ rất cao vì vậy chỉ cần có vị trí
trống là sẽ có rất nhiều người tranh đoạt. Thật ra người vừa phỏng vấn
trước có điều kiện tốt hơn cô rất nhiều, tuy nhiên quyền lựa chọn, thật
ra cũng chỉ nằm trong một câu nói của tôi mà thôi…
Tôi im lặng, hoang mang không biết ông ta định làm gì nên chỉ có thể tiếp tục duy trì nụ
cười trên môi. Đột nhiên ông ta bắt lấytay tôi.
- Vậy nên tối nay chúng ta có thể gặp nhau để bàn kĩ hơn về chuyện này được chứ…
Tôi ngây người ra như bị sét đánh.
Con mẹ nó, gặp cầm thú rồi!
Bàn tay bị nắm lấy có cảm giác ghê tởm, tôi dứt khoát rụt tay lại, ánh
mắt hung hăng nhìn về phía ngón tay sáng loáng một chiếc nhẫn của ông
ta.
- Xin hỏi vợ ngài vẫn khỏe chứ?
Ông ta nhăn mặt lại, có chút khó chịu nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến gia đình tôi cả!
- Ghê tởm!- Tôi đứng phắt dậy, lớn tiếng- Vậy ông coi vợ ông là gì? Ông coi tôi là loại người gì?! Làm sao ông có thể nói chuyện vô đạo đức
đáng ghê tởm đó một cách bình thản như vậy!Ông cho rằng chúng tôi đều
phải bò lên giường ông thì mới có thể kiếm được việc làm hay sao? Đáng
thương cho vợ con ông ở nhà, có loại chồng loại cha đê tiện như ông thật sự là xui xẻo tám đời! Đồ sâu bọ khốn kiếp, lương tâm ông đúng là bị
chó tha đi rồi!
Bị mắng chửi thậm tệ khiến lão ta thẹn quá hóa giận:
- Đồ đĩ, mày còn muốn giả vờ thanh cao gì nữa, cái loại như mày tao đã
thấy qua nhiều rồi! Khuôn mặt xinh đẹp kia không biết đã bị bao nhiêu
thằng chơi qua, tao chịu chơi mày đã là vinh dự của mày rồi! Một đứa
không bằng cấp nghề nghiệp thì có thể làm được cái gì chứ! Ngoan ngoãn
ngậm miệng lại hầu hạ đi, tao mà vui có lẽ còn có thể bố thí cho mày vài thứ tử tế đấy!
Tôi tức đến mức không thở được, lửa giận bùng phát cuồn cuộn lên trong lồng ngực tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có
thể nổ tung. Ý thức trống rỗng một vài giây, tôi ngọt ngào mỉm cườivơ
lấy cái gạt tàn bên cạnh.
Bốp!
- Con mẹ nó! Ông đi chết đi! Giữ lấy thứ tốt của ông mà chết luôn đi! Đồ ghê tởm!
Bốp!
Tôi lại đập thêm một phát nữa mới hả dạ. Tên cầm thú kia hét hên một tiếng
thất thanhôm đầu gục xuống. Cửa phòng bật mở, rất nhiều người hốt hoảng
chạy vào.Tôi điên tiết ném cái gạt tàn xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
Tiếng động lớn dọa mọi người sợ xanh mặt nhưng vì đang cáu nên tôi không thèm để ý đến ai, hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi cửa.
Ra đến tận đường
lớn rồi tôi mới thoáng tỉnh lại.Một cảm giác nhục nhã vì bị xúc phạm
cùng với thứ cảm xúc sợ hãi không tên dâng lên trong lòng tôi.Tôi cắm
đầu chạy như điên.
Trời lúc này đang nắng rực rỡ đột nhiên kéo mây
tối sầm lại.Mưa cùng gió không hề báo trước đổ ập xuống.Tôi đã chạy được một quãng rất xa, cơn hoảng loạn trong lòng cũng đã lắng xuống, một hạt mưa đập vào má khiến tôi tỉnh táo lại.
Xung quanh là một nơi lạ lẫm, mọi người trên đường rối rít chạy trốn cơn mưa rào rào trút xuống bất
ngờ này. Đôi cao gót tôi đi không biết đã văng đến tận nơi nào, tôi đành cắn răng quay lại tìm nó. Cuối cùng khi tìm đủ đôi thì tóc tai cùng váy áo đã ướt nhẹp, tôi vội vàng chạy vào trú mưa tại một gian cửa hàng đã
đóng cửa có mái hiên nhô ra ở gần đó.
”Có lẽ bây giờ trông tôi rất thảm hại đi?”, tôi nghĩ.
Thực sự là thảm hại.Cứ ngỡ qua bao nhiêu thời gian, tính cách đã thay đổi
trở nên hiền hòa bình tĩnh hơn nhưng không ngờ từ trong xương tôi lại
vẫn cứ là người điêu ngoa bốc đồng như vậy.Đây là lần đầu tiên tôi chịu
uất ức lớn đến thế. Lão già ghê tởm đó coi tôi như một món đồ chơi, lão
cho rằng mối giao dịch đó là đương nhiên và thái độ cứ như đang bố thí
cho tôi vậy! Chẳng lẽ thế giới này đã u ám và tồi tệ đến mức đó rồi
sao?Người ta đã không còn cho rằng phản bội gia đình và đùa bỡn các cô
gái trẻ cần tiền là một chuyện khốn kiếp vô đạo đức nữa sao?
Vì gia
đình tôi vốn rất hạnh phúc nên thế giới của tôi từ nhỏ chỉ có một màu
hồng, lần đầu tiên tôi trực tiếp gặp phải chuyện như vậy. Thật sự là…*** muốn chửi bậy lần nữa!
Đang trong cơn bực tức thì công trường bên cạnh đột nhiên mở cửa, một nhóm người từ bên trong bước ra.
Tôi lập tức đứng hình.
Những người khác thì không biết nhưng ba người đi đầu được che ô cho
kia thì tôi lại rất rõ ràng. Một là gã đàn ông đáng sợ đã khiến tôi phải bỏ chạy vài tháng trước.Một là Ngọc Huyên.Và người cuối cùng là Nguyên
Khải. Ba người đó không hẹn mà cùng nhìn sang bên này.
Lòng tôi bi
thương gào thét. Giờ thì hay rồi, bộ dạng chật vật thảm hại này của tôi
bị những người tôi không muốn nhất thấy hết rồi!
Con mẹ nó! Hôm nay là cái ngày quái gì vậy?Sao quả tạ đổi lịch chiếu mệnh ư?
--- ------ ------ -------[***]--- ------ ------ ------
Rất nhiều, rất nhiều năm sau đó, có người ôm tôi nhắc về những lần chúng tôi gặp nhau rồi cảm khái:
- Lần anh ấn tượng mạnh nhất với em chính là lần chúng ta tình cờ gặp
lại kia. Lúc đó em vừa chật vật lại vừa thảm hại như con thú nhỏ bị
thương vậy! Đầu tóc quần áo thì ướt nhẹp, hai mắt đỏ hoe, đi chân trần,
tay còn xách một đôi cao gót dính đầy bùn nữa chứ…
- Anh yêu à,
em rất vui vì lúc đó anh đã có ấn tượng đẹp như vậy về em…- Tôi nhào lên hung hăng hôn người nào đó một cái- Đêm nay anh ra sô pha ngủ đi nhé!
Người nào đó:
”…”
…
- Có thể để anh phục vụ em xong rồi mới ra đó ngủ không?
- Không cần!
Tôi nhe răng ra ngọt ngào cười với anh.
- Bổn cung hôm nay không thị tẩm!
Lời tác giả: Tại sao cái hố này lại sâu như vậy a a a a a a a…