Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, tâm trạng vui vui vẻ vẻ xuống phòng ăn chờ bữa sáng.
- Khanh, lại đây nào!
Mẹ tôi đặt ly sữa xuống mỉm cười vẫy tôi.Tôi nhào vào lòng bà ra sức cọ.
- Ôi mẹ thân yêu của con, chỉ mới không gặp một đêm thôi mà sao mẹ lạitrở nên xinh đẹp hơn thế này? Con gái ghen tị quá đó!
Mẹ tôi vẻ mặt cưng chiều vuốt vuốt tóc tôi.
- Con bé này! Lớn rồi mà vẫn cứ không đứng đắn như vậy!
Tôi càng làm nũng bám lấy bà chặt hơn, dám đảm bảo nếu tôi có một cái đuôi
thì giờ nó chắc chắn đang ra sức vẫy qua vẫy lại rối rít rồi.Bố tôi đang cầm tờ báo ngồi đọc bên cạnh cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên trêu ghẹo:
- Công chúa nhỏ, thế còn ông bố thân yêu này của con thì sao? Có phải cũng đã đẹp trai phong độ hơn hôm qua rồi không hả?
Tôi quay đầu lại.
- Bố à…- Xoa xoa cằm giống như thật sự đang đánh giá, tôi cười ranh
mãnh- Bố của con đương nhiên là đẹp trai phong độ rồi! Đáng tiếc… So với mẹ thì vẫn còn kém xa nha! Aii aii, thế này là không được rồi, bố mà
không chịu khó tân trang lại thì sớm muộn gì cũng sẽ bị mẹ con quăng
sang một bên mất thôi…
Mẹ tôi và thím giúp việc đều bật cười. Bố tôi thì trừng mắt với tôi làm bộ dạng tức giận:
- Lại ăn nói lung tung rồi!
Tôi lập tức nhào vào lòng ông làm nũng.
- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân sai rồi! Trong lòng tiểu nhân, ngài vĩnh viễn là người đẹp trai phong độ nhất thế gian mà! Ngài nhìn con xem
xem, không phải vì giống ngài nênlớn lên mới xinh đẹpkhả ái được đến thế này sao!
Nghe lời nói tự kỉ của tôi, bố tôi cũng dở khóc dở cười. Ông bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc tôi:
- Ừ ừ, công chúa nhỏ của bố chính là người xinh đẹp nhất!
Tôi cười híp mắt, không hề ngần ngại hưởng thụ lời khen. Mẹ gõ đầu tôi, cười mắng:
- Cô cứ dở dở ương ương thế này thì ma nào dám rước đây!
- Không phải không dám rước mà là không rước nổi!- Tôi bộ dạng không
sao cả ngẩng đầu tự kỉ nói- Không cần ai rước hết, con sẽ ở nhà giữ của
với chăm sóc cho bố mẹ cả đời! Con mà đã chăm sóc nha, bảo đảm bố mẹ có
thểvui vui vẻ vẻ mà sống cả ngàn năm luôn!
Mẹ dí đầu tôi.
- Cô nghĩ chúng tôi là yêu quái chắc!
Tôi cười ha ha ôm lấy bà.
Sau một lúc, bố tôi ăn xong đứng dậy chuẩn bị đi làm. Tôi vội vàng đặt ly sữa xuống:
- Bố, mẹ, con có chuyện muốn nói!
- Chuyện gì vậy?
Mẹ quay lại nhìn tôi khiến tôi có chút ngượng ngùng cười cười:
- Con… con muốn đi làm.
Bố tôi mỉm cười nói:
- Tưởng chuyện gì chứ, bố có thể…
- Không không không…- Tôi vội lắc đầu- Con muốn tự đi xin việc, bố… bố đừng can thiệp vào được không?
Bố mẹ đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
- Tự xin việc? Nhưng con à, chúng ta có thể…
Tôi nhỏ giọng.
- Vâng, con biết bố mẹ có thể lo cho con, nhưng mà… bố mẹ đã lo cho con rất nhiều rồi, bây giờ con muốn tự lo cho mình! Dù sao thì con cũng đã
lớn rồi, không thể cứ để bố mẹ phiền lòng mãi như vậy được…
Mẹ tôi có chút khó chịu muốn nói gì đó nhưng lại bị bố tôi cản lại.Bố mỉm cười, có chút cảm khái vuốt vuốt tóc tôi.
- Công chúa nhỏ đã muốn lớn lên rồi sao? Được rồi, chúng ta sẽ không
can thiệp vào chuyện của con nữa, con muốn làm gì tùy ý đi!
-
Cảm ơn bố!- Tôi hớn hở đáp lại nhưng lập tức nhận ra câu nói vừa rồi có
gì đó sai sai nên lại xị mặt xuống- Con vốn là người lớn mà! Con đã hai
mươi ba tuổi rồi!
- Ừ, công chúa nhỏ của bố đã lớn rồi…
Bố tôi cười ha hả, tâm trạng rất tốt xoa xoa đầu tôi.
--- ------ ------ ------[***]--- ------ ------ ---------
Thật sự là… mệt mỏi quá đi!
Lăn phịch xuống giường, tôi có chút ảo não nghĩ.Đã hơn nửa tháng rồi, quả
nhiên xin việc không hề dễ dàng như vậy, nhất là khi tôi đã chẳng giỏi
giang gì cho lắm lại không có ai chống lưng.
Vốn là một tiểu thư
ngậm vàng mà lớn lên, từ nhỏ tôi chưa từng phải tự mình nhúng tay vào
bất cứ việc gì. Luôn luôn có người sẽ thay tôi lo lắng mọi thứ, tôi
thích thì làm, còn không thích thì cũng chẳng ai ép buộc.Chính vì vậy mà chođến tận bây giờtôi vẫn chẳng làm được việc gì nên hồn. Như đã nói
đấy, cấp một, cấp hai, cấp ba thành tích của tôi luôn lẹt đẹt mắc ở đuôi xe, nếu không phải tên Kiệt ác ma giỏi dạy cùng với lũ bạn thân quái
vật dùng hết mưu sâu kế hiểm để chèn ép thì có lẽ tôi đã lạc trôi vào
một trường tư thục không danh tiếng ở tận đâu đâu rồi!
Thật ra tôi cũng có vào đại học nhưng chưa kịp hết năm nhất thì tôi đã bỏ chạy sang Pháp rồi. Không bằng cấp, không nghề nghiệp, không khôn ngoan như người ta, chẳng trách được khi đó người ta lại lựa chọn bỏ rơi tôi mà yêu
thương một người khác giỏi giang hơn…
Tôi lắc đầu xua đi những suy
nghĩ tiêu cực đang rục rịch nổi lên, đứng dậy mở cái ngăn kéo cuối cùng
phía dưới tủ quần áo ra.Đây là chỗ tôi từng cẩn thận cất giữ rất nhiều
thứ nhưng giờ nó trống trơn chỉ còn sót lại mỗi một cái hộp gỗ nhỏ khóa
kĩ càng.Hơi chần chừ một chút, trong lòng lại nhớ ra bao nhiêu chuyện
vui có buồn có khiến tôi hơi cay khóe mắt. Tôi ngồi xuống sàn đá có chút lạnh lẽo, thu mình lại ôm chặt lấy cái hộp.
- Làm thế nào bây
giờ bé con? Hình như chị thật sự quá vô dụng rồi. Chính bản thân mình
cũng không thể lo xong… em nói xem liệu chị còn có thể làm được gì nữa
đây…
Nhắm mắt lại, giống như tôi thật sự có thể trông thấy một
bóng dáng nhỏ bé ấm áp cho dù có hơi khó khăn nhưng vẫn vui vẻ nhào vào
lòng tôi, cố gắng giúp tôi xua đi tất cả muộn phiền khổ sở.
Tôi không tiếng động bật khóc…
--- ------ ------ -----[***]--- ------ ------ -------
Lại một tuần lễ trôi qua, đây là lần thứ ba tôi bị từ chối trong tháng
rồi, chưa kể đến những bản cv tôi đã gửi đi nhưng bặt vô âm tín nữa.
Tương lai thật sự mờ mịt quá!
- Chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô sau.
Giọng nói lạnh tanh đó tuy rất khách khí nhưng cũng đã đủ để tôi hiểu rằng
tôi lại trượt lần nữa rồi.Gắng gượng mỉm cười cảm ơn rồi đóng cửa phòng
lại, trong lòng tôi uể oải thở dài một tiếng.
Được rồi, không sao cả, dù gì trước khi đến đây tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ trượt
rồi.CNG là một tập đoàn tài chính rất lớn, vốn tôi cũng chỉ ôm suy nghĩ
hên xui gửi cv đi thôinhưng không ngờ lại được hẹn phỏng vấn, như vậy đã coi là rất may mắn rồi đúng không? Phải biết là từng có nhiều người vận dụng đủ quan hệ nhưng vẫn không được gọi đi phỏng vấn đấy! Cố gắng tự
an ủi tâm hồn nhỏ bé của mình, tôi vào thang máy nhấn nút xuống.
Trong thang máy lúc này chỉ có một mình tôi.Đang mệt mỏi dựa vào tường chờ cửa mở thì đột nhiên một giọng nói vang lên trên loa.
- Quý khách trong thang máy chú ý! Hiện chúng tôi đang gặp vấn đề về kĩ thuật cần sửa chữa gấp, tất cả các thang máy sẽ dừng lại tại tầng bất
kì, xin quý khách vui lòng rời khỏi thang máy!
Dứt lời, thang máy
chấn động nhẹ một cái rồi dừng lại, cửa mở ra. Tôi nhìn con số trên bảng điện tử mà muốn khóc thét: tầng 18! Nhưng dù hậm hực thế nào đi nữa thì tôi vẫn phải bước ra khỏi đó, thở dài một chút rồi chậm rãi đi về phía
cầu thang bộ.
Mười tám tầng lầu cộng thêm một tầng xuống gara nữa, quả thật là muốn giết tôi luôn mà!Vừa xách giày đi xuống tôi vừa oán
hận nghĩ.
Không biết đã qua bao lâu, tiểu thư bột lười vận động như tôi cuối cùng cũng phải dừng lại để thở lấy sức.
Mệt muốn chết tôi rồi!
Để cầu thang bộ không quá ngột ngạt, người ta đặc biệt thiết kế một bức
tường kính lớn ở góc cua mỗi tầng.Tôi mệt mỏi lê thân ra đó, vừa dựa hẳn vào kính mà thở vừa rảnh rỗi nhìn ngó xung quanh. Quả nhiên là tập đoàn lớn, kiến trúc cũng rất xa hoa, so với trụ sở của bố tôi còn phô trương hơn!
Tòa nhà bề thế này thiết kế theo hình chữ U, ở giữa là một
khuôn viên nhỏ cây xanh, hoa đẹp, nước lượn vòng quanh trông rất vui
mắt. Bây giờ là giờ hành chính, mọi người đều đang bận sứt đầu mẻ trán
trên bàn làm việc nên tòa nhà chứa vài ngàn con người này bỗng nhiên trở nên có chút hoang vắng.Từ bên này có thể nhìn thấy bên kia của tòa nhà. Ở bên kia…
Tôi đứng thẳng người dậy,hơi sững sờ nheo mắt nhìn
sang bên kia. Thị lực của tôi rất tốt, khi không có cản trở thì nhìn xa
trăm mét cũng không có vấn đề gì. Phía đối diện có lẽ là phòng nghỉ của
nhân viên, phòng có một cái cửa sổ kính rất to, bên cạnh đặt một cái ghế sô pha dài mà trên trên ghế có một người đang dựa vào cửa sổ im lặng
tựa như đang ngủ.
Đó là một trong hai người tôi không thể nào quên được, người đã từng khiến tôi tổn thương rất nhiều, người đã phá vỡ
toàn bộ kế hoạch về tương lai mà tôi đã dày công xây đắp bao nhiêu năm
khiến tôi phải bỏ mặc tất cả một mình trốn sang Pháp - Ngọc Huyên.
Tôi không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại cô ta nên có chút hoảng hốt đứng đó.
Cô ta làm việc tại công ty của Nguyên Khải cơ mà, tại sao lại xuất hiện ở
đây?Ngoài ra, người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh cô ta là ai vậy?Chiếc áo đang đắp trên người Huyên chắc chắn là của người đó, hơn nữa anh ta
còn đứng nhìn cô ta một cách chăm chú, xem dáng vẻ giống như đã đứng rất lâu rồi vậy.Vì xa nên tôi không thể nhìn rõ nét mặt nhưng chẳng hiểu
sao tôi lại chợt nghĩ đến dáng vẻ trước đây của mình mỗi khi ở bên
Nguyên Khải. Lòng tôi có chút nhói lên….
Bất ngờ người đó ngẩng đầu
nhìn thẳng về phía tôi. Cho dù cách một khoảng xa nhưng tôi vẫn cảm thấy có một luồng gió lạnh quét qua gương mặt mình khiến tôi bất giác run
lên. Đây là ảo giác ư?Ánh mắt người đó sâu và lạnh lẽo khôn lường.
Tôi sợ hãi, quay người vội vàng chạy trốn khỏi ánh mắt đáng sợ đó.
--- ------ --------[***]--- ------ ------ ---
- Đại nhân!!!
Tiếng hét ai oán từ đầu giây bên kia vọng đến khiến Hà có chút đau tai khẽ nhăn mặt.
- Mày lại phát bệnh cái gì thế?
- Oa oa oa… đại nhân, tiểu nhân đã bị từ chối bốn lần rồi! Trái tim bé nhỏ này đau đớn quá, cầu xin người bao nuôi!
Hà dở khóc dở cười.
- Con bệnh thần kinh như mày thật sự là bạn tao sao? Đã bảo bao nhiêu
lần là chỗ tao không thiếu việc cho mày làm, nếu không thích thì cứ bám
theo đám kia cũng được! Vậy mà mày lại cố tình không chịu, giờ đã sáng
mắt ra chưa?
- Tiểu nhân cũng chỉ đang cố gắng vì tương lai thôi mà…
Kẻ bệnh thần kinh đó thút thít nói khiến cho Hà trợn tròn mắt.
- Được rồi, mày giỏi! Thế giờ muốn ăn gì? Tao qua đón.
Bên kia truyền đến hai tiếng hi hi nịnh nọt.
- Mày tốt nhất! Để xem nào… hải sản! Tao muốn ăn hải sản!
- Được rồi đợi tao năm phút, tao bay qua liền đây.
- Dạ đại nhân!- Người đó hí hửng đáp, sau đó chẳng hiểu sao lại có chút chần chừ nói- À mà này… ờ… tao muốn hỏi, trong mấy năm tao đi có chuyện gì xảy ra không?
Hà bình tĩnh vặn lại.
- Chuyện gì là chuyện gì? Sao?Mày lại vừa đụng phải cái gì rồi?
- Không có gì, không có gì, tao… tao chỉ muốn hỏi một chút về Khải và Huyên, bọn họ… đã kết hôn rồi?
- Chưa…- Hà mỉm cười- Trời phạt, cho nên đến giờ vẫn chưa có kết quả gì hết. Sao nào?
- Trời phạt là sao?
- Mày muốn biết làm gì? Thế còn muốn ăn không hay thôi?
- Ấy ấy, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là lương thực rồi! Đại nhân
ngài nhanh lên, tiểu nhân tựa cửa chờ mong đại giá của ngài!
- Con điên!
Hà bật cười cúp máy.
- Thế nào? Công chúa nhỏ gặp lại hai người kia rồi sao?
Một người nữa cũng đang ngồi trong phòng đặt ly cà phê xuống hỏi. Hà rút
con dao găm nhỏ vẫn thường đeo bên người ra, lật qua lật lại ngắm nghía, giọng nói vô cùng bình thản.
- Ừ. Nhưng có lẽ chỉ trông thấy từ xa thôi chứ chưa chạm mặt.
- Cũng phải, ở chung một thành phố thế này, muốn tránh mặt nhau cũng khó.
Hà tra lại con dao vào vỏ hung hăng hừ lạnh một tiếng.
- Cần gì phải tránh mặt bọn họ, công chúa nhỏ có gì phải sợ chứ? Cho dù có sợ thì vẫn còn chúng ta ở đây kia mà!
Người kia cười ha ha.
- Cậu nói đúng, công chúa nhỏ vẫn có chúng ta ở đây kia mà!- Nhưng sau
đó giọng nói lại chuyển sang có chút khó chịu- Bây giờ cậu đi gặp công
chúa nhỏ? Thế còn tôi thì sao? Cậu đã nói hôm nay sẽ ưu tiên ăn tối cùng tôi cơ mà!
- Cậu à…
Hà cười cười chậm rãi đi về phía
người kia, bàn tay thon dài đẹp đẽ nhưng có nhiều vết chai thô ráp khẽ
xoa nắn cằm hắn, đôi môi đỏ mọng ngọt ngào hơi hé. Người đó bắt lấy bàn
tay cô, muốn nắm lại thật chặt nhưng cô lại đẩy hắn ra, ánh mắt lóe qua
một tia đùa cợt.
- Xếp hàng sau công chúa nhỏ đi!
Nói rồi cười ha hả quay lưng bước đi.
Nghe tiếng cửa sập, người đó bất đắc dĩ cười khẽ:
- Lại bị trêu chọc… Công chúa nhỏ, cậu đúng là đồ phá đám…
Sau đó lại thở dài, đẩy lên gọng kính vàng đang trượt xuống sống mũi, một mình tiếp tục ngồi im lặng uống cà phê.