Điều thứ chín của《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》
Khi dạy ma thuật, xin hãy dạy luôn con nhỏ nhà mình là phải dùng nó vào những việc đúng đắn.Talia và Christine thân mến:
Dạo này Lucy đang chơi ở vương quốc Hạt Dẻ, nếu hai người không ngại, chúng tôi muốn đón nhóc ấy về thành chơi vài hôm.
Bạn của cô – Arthur và Nicolas.
Nicolas dừng bút, thở dài nhìn bức thư.
Arthur cầm bức thư lên, lướt nhanh: “Không kể với mấy cô ấy nhóc con định làm gì sao?” Anh hỏi.
Nicolas lắc đầu: “Sợ là ngay bản thân Lucy cũng không biết mình muốn gì — con còn bé quá.”
“Vậy.” Arthur nói: “Ta chuẩn bị về sao?”
“Về nhà thôi.”
Vì thế khi mặt trời ló rạng, Rồng Đỏ lễ độ bày tỏ với quốc vương và vương hậu rằng mình muốn về nhà.
“Không thể ở đây thêm vài hôm nữa được ư?” Vương hậu rất lưu luyến.
“Đúng thế, cứ ở đây chơi thêm mấy ngày đi!” Quốc vương đang phụ họa hai mắt sáng rỡ — tất nhiên, sự phấn khởi này rõ không phải là lưu luyến.
“Vậy …” Rồng Đỏ do dự trầm ngâm.
Quốc vương đề phòng trợn mắt, vung tay: “Khụ, vương hậu Felina thân mến của ta, nhìn bộ dáng khó xử của Nicolas kìa, ta đừng miễn cưỡng họ nữa. Người đâu, nhanh tới đây tiễn chân họ ra khỏi cung!”
Sau đó, đám Nicolas được “tiễn chân” ra khỏi cung.
Khi đứng ngoài cửa cung điện, Nicolas chần chừ hỏi Arthur: “Có phải chồng Felina không thích ta không nhỉ?”
Arthur bế Lucy, im lặng nhìn trời.
Yêu ghét của con người không ảnh hưởng đến loài Rồng, vậy nên sau khoảng khắc xoắn xuýt ngắn ngủi, Rồng Đỏ và Rồng Bạc mang Rồng con về tòa thành.
Mà trong cả hành trình, Rồng con ôm chặt túi kho báu không nói câu nào.
Vương tử Edward đứng trong góc vườn hoa của cung điện Hạt Dẻ, lẳng lặng nhìn lên bầu trời của lục địa Fetia. Cuối tầm mắt chàng, hai đám mây rực rỡ đang dần trôi xa.
Vương tử xòe bàn tay, răng Rồng có chấm đen trong tay chàng đã thật ấm áp. Chàng nhẹ nhàng xoa cái răng sâu đó, đôi mắt xanh biếc đầy đau buồn.
“Hỡi thần Ánh Sáng.” Chàng nói: “Nếu nhóc ấy là ý của Ngài, vì sao Ngài lại để cho nhóc ấy rời đi? Nếu như không phải … Vì sao giờ đây con lại thấy thật đau khổ?”
Vương tử vương quốc Hạt Dẻ lại tìm bạn đời, nhưng khác là, lần này chàng không dùng hạt đậu được nhét dưới hai mươi tấm thảm lông ngỗng để chứng minh làn da mềm mại của công chúa nữa — thực tế, chàng còn không cần đối phương phải là “Công chúa”.
Bức thư mà vương tử Charles của vương quốc Bạch Đàn gửi tới viết thế này: “Xin thần Ánh Sáng hãy đuổi ác quỷ đang trú ngụ trong người bạn đi! Là bạn bè, ta sẽ không lấy chiến tranh để chấm dứt tình hữu nghị của ta — nhưng nếu bạn dám gửi bức thư tuyển vợ quái quỷ đó cho ta, anh chị em của ta một lần nữa, ta thề, ta sẽ làm bạn hối hận!”
Vì lời đồn đại trên lục địa và sự an toàn của vương quốc, quốc vương vương quốc Hạt Dẻ — “Ta biết ngay là nó muốn bám dính lấy con Rồng ấy cả đời mà!” — rồi ra lệnh vương tử Edward ở nguyên trong phòng mình đến khi nào tỉnh táo lại mới thôi, còn bố trí lính gác canh giữ cửa phòng.
Vương tử cũng không có gì dị nghị với quyết định ấy, thậm chí chàng còn khá phối hợp. Vì thế, vào một đêm khi lính gác lơ là cảnh giác, chuyện “Cướp ngục” đã xảy ra.
Đó là một trăng mờ gió lạnh, lính gác gà gật như bao đêm khác. Bỗng nhiên, trong phòng vương tử có tiếng thủy tinh vỡ. Mấy lính gác giật mình tỉnh dậy vọt vào, nhưng lúc ấy vương tử đã không còn ở trong phòng, còn cánh cửa sổ thì mở toang.
Mấy lính gác nhảy qua cửa sổ chạy tới vườn hoa, sau đó —
“A, có cái gì đó đang đánh tôi!”
“Á, ở đây cũng thế!”
“Mọi — người — cẩn — thận —! Băng — của — kẻ — đó — có — tác — dụng — làm — chậm — đó —!”
“…”
“…”
“Chíu — chíu —”
Khi vương tử Edward tỉnh lại thì nhận ra tay chân mình đang bị cái gì đó trói lại. Chàng cố gắng mở mắt ra, quay đầu nhìn: một thứ khổng lồ, màu đen và rõ không phải là con người đang lay động trước mắt chàng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Chàng nghĩ thầm: “Chẳng phải mình đang nằm trên giường ngủ sao?”
Chàng giãy giãy, xúc giác và cả cảm nhận của cơ thể làm chàng nhận ra một điều: làm vương tử của vương quốc Hạt Dẻ, chàng đang bị nhét trong một cái túi và bị một sinh vật kỳ lạ xách đi.”
“Thần Ánh Sáng nhân từ ơi …” Chàng thầm thì cầu nguyện.
Nhưng tiếng cầu nguyện hiển nhiên là chưa đủ nhỏ, bởi vì ngay lúc chàng phát ra tiếng, sinh vật đang xách chàng dừng lại, bỏ cái túi đang đựng vương tử trên vai xuống.
Bóng đen cao lớn đó từ từ tiến lại.
Vương tử Edward lặng lẽ nắm chặt răng Rồng trong tay.
“Ngao!”
“Lucy …”
Cùng với tiếng kêu hân hoan của Rồng con, vương tử Edward lần đầu tiên trong đời dùng nước miếng rửa mặt cúi đầu hôn cái răng nanh bị sâu của Rồng.
==== Ngoài lề ====
Edward: Mấy lính gác không đuổi theo sao?
Lucy: Ừm!
Edward: Em chắc chứ?
Lucy: Họ bị cản lại rồi.
Edward: Em làm hả?
Lucy gật đầu, lấy mấy hạt đậu trong túi ra, nhét xuống đất, niệm chú, phun ra quả cầu lửa giống mặt trời tí hon xuống đó.
Lucy: Nhìn này, cây bắn đậu! Còn có cả cây bắn đậu băng nữa!Toàn những thứ quá quen thuộc =)))))