Điều thứ tám của《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》
Khi đứa bé nhà bạn muốn giấu thứ gì đó giống giấu kho báu, xin hãy để ý, đây rất có khả năng là triệu chứng của việc biết yêu.Khi buổi sớm dùng cơn gió mát đánh thức vạn vật, đám mây mà bạc và màu đỏ xuất hiện trên bầu trời của vương quốc Hạt Dẻ.
Những người yêu nhau ôm lấy nhau dưới đám mây, thề nguyện sẽ bên nhau trọn đời …
“A … Chắc chắn là ta đang mơ …” Quốc vương vương quốc Hạt Dẻ chỉ vào đám mây đang ngày càng gần cung điện, van nài nhìn vợ mình: “Vợ yêu, hay nói cho ta biết em không nhìn thấy gì đi.”
Tiếc là vương hậu đã bị thứ ngoài cửa sổ hấp dẫn không thấy ánh mắt van xin của ông: “Là Nicolas và Arthur! Họ tới đây chơi!”
Mặc kệ mong ước của quốc vương già thế nào, khi Nicolas và Arthur đáp xuống vườn hoa trong cung điện, thân là quốc vương đương nhiệm ông bắt buộc phải ra đón.
“Chào mừng đến với vương cung Hạt Dẻ.” Ông nói.
“Cảm ơn … Ặc.” Nicolas biến thành hình người hơi hoang mang: “Ông là quốc vương?”
“… Đúng vậy.”
“Chồng của Felina?”
“… Đúng vậy.”
Nicolas xoay đầu, lặng lẽ thầm thì với Arthur: “Felina tái hôn hả?”
Arthur ho khan: “Ta nghĩ là không đâu — đây là dấu vết của năm tháng.”
Nicolas giật mình gật đầu, rồi ánh mắt chân thành kính nể nhìn dấu vết năm tháng nặng trịch trên bụng quốc vương già.
Quốc vương già giả như không thấy sự đánh giá của đối phương, xoay người dẫn họ vào cung điện: “Felina — và cả Lucy — đang chờ hai người.”
“Lucy nhỏ bé vẫn chưa gây phiền hà gì cho mọi người chứ?” Nicolas hơi khẩn trương: “Từ lúc được Talia đón về học cách bay ta vẫn chưa được gặp nhóc ấy — chắc là nhóc con giờ lớn hơn nhiều rồi.”
Đã lớn đến mức sắp phá nát cung điện của ta rồi! Mấy con Rồng vô trách nhiệm nhà các ngươi! Quốc vương già lặng lẽ khinh bỉ họ.
Quốc vương già không có hứng trò chuyện, Nicolas thân là khách cũng nhanh chóng ngậm miệng, im lặng đi theo ông, thỉnh thoảng dùng tiếng Rồng trao đổi với Arthur ấn tượng của mình về cung điện — “Chỗ này giản dị quá đi.” “Chắc là đang đinh trang trí lại.”
Khi vào phòng tiếp khách, vương hậu chờ đã lâu lập tức ra đón: “Chào! Nicola, Arthur! Lâu rồi không gặp.”
“Đúng vậy, lâu rồi không gặp …”
Nicolas vừa nói xong, thì đã suýt ngã vì Rồng con nhào tới.
“Oa!” Lucy thân mật làm nũng trong ngực chàng.
Nicolas nhẹ nhàng thơm vào má nhóc: “Nào, nhóc con, có nhớ ba không?”
“Oa!”
Arthur đứng bên cạnh cũng xoa xoa mái tóc mềm mại của nhóc: “Đúng là lớn hơn nhiều rồi.”
Không khí trùng phùng thật ấm áp: Lucy ngồi trong lòng Nicolas ngắt quãng kể lại cuộc sống của mình trong cung điện, Arthur giới thiệu cho vương hậu về vụ bắt cóc gần đây của mình, quốc vương già thì đang tha hồ tưởng tượng những ngày tháng tương lai không có bóng dáng của Rồng.
Chỉ có vương tử Edward lặng lẽ ngồi một góc ngẩn ngơ nhìn về phía Lucy.
“Lucy có muốn về nhà không?” Nicolas hỏi Rồng con.
Nhóc ấy gật đầu, rồi lại lắc.
“Vậy là làm sao?”
“Kho báu của con còn ở đây …”
Nicolas mỉm cười: “Chúng ta có thể mang nó về nhà.”
“Vậy …” Rồng con suy tư một lát, sau đó chỉ về vương tử còn đang ngẩn người: “Có thể chở anh ấy đi cùng không?”
“…” Nicolas hơi giật mình: “Nhóc con, con có biết mình đang nói gì không đấy?”’
Lucy gật đầu: “Anh ấy tốt lắm, vừa chăm sóc con, vừa không cướp kho báu của con nữa.”
“…”
Đến tối, Nicolas nằm trong cung điện Hạt Dẻ mãi không thể ngủ được.
Arthur hơi lo lắng: “Thấy khó chịu hả?”
“Không …” Nicolas chau mày: “Arthur, em thấy hình như Lucy biết yêu rồi.”
“Cái gì?”
“Nhóc ấy muốn mang cả kho báu và con của Felina về.”
“…”
“Anh không muốn nói gì sao?”
“… Ta không biết phải nói gì.”
“Haiz …” Nicolas thở dài: “Mai thử liên lạc với Talia xem sao.”