Một con đường được trải dài những bông hoa tuyết trắng xóa , mang theo cái lạnh của mùa Đông ,
cô bước đi 1 mình mang theo những nỗi buồn không thể tả …2 tháng sau khi mẹ cô đột nhiên biến mất , không để lại bất cứ cái gì , tuy không ngạc nhiên khi mẹ cô thường xuyên biến mắt rồi lại trở về trong những ngày tới , nhưng hôm nay đã 2 tháng kể từ khi mẹ cô bỏ đi … Đưa ánh mắt nhìn vào khoảng trống trên con đường dài cô tự nói với chính mình mẹ ở đâu
*********
_ Pháp sư Zon , bà sẽ ở đây bao lâu , Vương phi cảm thấy lo lắng khi tên thái tử ấy đột nhiên trở về vào lúc này
_ Ta có cách của mình , ta sẽ trở lại khi xong việc , ngươi cứ yên tâm nói với Vương Phi việc người nhờ ta , ta nhất định sẽ hoàn thành…
Bà nói rồi nhìn về phía ánh trăng , hình ảnh 1 cô gái hiện lên trên bầu trời
Tiếng gió cứ như xé nát màn đêm tối , mùi máu người lại bay theo gió mà đưa đi khắp nơi , đưa tay vào dòng suối đang chảy ánh mắt nhắm hờ theo làn gió , vẻ mặt lạnh lùng
_ Thiếu gia những người đó đã được xử lí... Mage tên hầu lên tiếng , tuy không nhân lấy được câu trả lời nhưng ông biết thiếu gia của mình đã nghe được những lời mình nói khi thấy hắn bước đi vô rừng...
*****
Một ngày nữa lại trôi qua , cô lại đến trường với tâm trạng lo lắng khi mẹ cô vẫn chưa về ... Hôm nay tuyết rơi nhiều hơn
Cạch... Nhà không khóa cửa ? cô lo lắng đi vào nhà rồi chết đứng tại chỗ khi cô thấy mẹ mình , người mà cô luôn hy vọng sẽ trở về đang ở trước mặt cô nhưng...
_ MẸ.... tiếng hét vang lên , cô chạy tới khi thấy máu từ bụng mẹ cô chảy ra , khắp nhà , bên tay còn cầm thêm 1 lá thư nhỏ như gủi lại cho cô , chạy thật nhanh đến bệnh viện , nhưng cô chỉ nhận được cái lắc đầu của vị bác sĩ già...
Cái cảm giác cô đơn lại tới với cô 1 lần nữa , 5 năm trước ba cô bỏ lại mẹ và cô , cô đã khóc rất nhiều , chỉ vì cứu cô mà cô đã phải mất ông vĩnh viễn , giờ mẹ cô cũng tự sát bỏ lại cô , cái cảm giác bị bỏ rơi cứ bám lấy cô , khiến cô cảm thấy lo sợ khi ở 1 mình...
Bóng đêm bao trùm cả căn phòng cô co rúc ở 1 góc phòng , cái lạnh của mùa đông vẫn không thể xoa dịu được con tim của cô bây giờ...
_ Nhã Đình hãy bảo trọng... tiếng nói phát ra từ cánh cửa phòng , thân hình người phụ nữ ấy cũng biến mất trong làn gió nhẹ ..