Cố Tích

Chương 24: Chương 24




Lúc trước khi biết rõ thân phận Tú Hà ta còn có chút nghi vấn, nếu là hậu nhân của ân nhân, thì cũng sẽ không để nàng ta làm hành động đáng xấu hổ để làm thiếp.

Huống chi Trương Lai là một dân chúng bình dân không quan không chức. Đáp ứng cho nàng vào nhà, cũng xem như là báo ân. Về sau cho người âm thầm tra xét, mới biết được ngọn ngành mọi chuyện.

Tuy không để đại phu đến kiểm tra Tú Hà có mang thai hay không, nhưng mà theo phong cách làm việc cẩn thận của Lý Thái phó, hưa nữa tháng này nàng ta vẫn chưa tới kỳ kinh nguyệt, đại khái có thể xác định được.

Mấy tháng sau, bụng ta lớn dần lên. Trương Lai rất thích xoa vuốt bụng ta, cảm thụ từng nhịp đập của sinh mệnh mới trong bụng. Tay của chàng thô ráp mà lại dịu dàng, làm trong lòng ta thấy an tâm hơn nhiều. Đại phu nói, trong bụng ta là song bào thai, làm cho cha và Trương Lai càng vui mừng hơn.

Tú Hà cũng có tin báo có thai, ta cho người đến chăm sóc cẩn thận cuộc sống nàng ta, trừ lần đó ra, cả nhà chúng ta không hề thảo luận đến người này nữa.

“Lão gia, phu nhân, phu nhân Lý Thái phó đến thăm. Xin hỏi có tiếp không?”

Ta nhíu mày, mấy tháng này vì ta mang thai, Trương Lai mỗi ngày đều ở cạnh ta, chỉ có ngày hôm qua đến thăm nàng ta một lần. Sao nàng ta hôm nay lại tới rồi?

Trương Lai cũng biết ta không có chút hảo cảm nào với vợ chồng bọn họ, “Nàng ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, để ta ra xem.”

“Để thiếp đi với chàng chứ”, đến cũng đến rồi, không nên tránh mặt, dù sao người chột dạ cũng không phải là ta. Hơn nữa cứ coi bọn họ không phải là thân thích, mà là người bình thường đến bái phỏng đi.

Muội muội Trương Lai ngồi uống trà trong phòng khách thấy Trương Lai đỡ ta đến, khẽ mỉm cười nói: “Bái kiến ca ca, đại tẩu.”

Ta không nói lời nào, Trương Lai cất lời: “Ngồi đi”, sau đó đỡ ta, cùng ngồi lên vị trí chủ toạ.

Nàng nói chuyện thoải mái hết chuyện nhà đến chuyện riêng, ta vẫn chưa mở miệng nói lời nào, Trương Lai thỉnh thoảng cũng đáp một hai tiếng. Nhưng nàng vẫn nói thản nhiên như chưa phát hiện ra, căn bản không biết xấu hổ là gì, ta thầm khen một tiếng: trình độ cao, mặt đủ dày.

“Ca, muội có thể nói vài lời riêng với đại tẩu không?”

Ta kinh ngạc nhíu mày, cũng muốn nghe xem nàng ta muốn nói gì, Trương Lai lại mở miệng phản đối: “Có lời gì không thể nói cho ta nghe được? Nói luôn ở đây đi.”

Trương Lai đã nói vậy, ta tất nhiên không phản đối, khẽ gật đầu.

Nàng thở dài, nói với ta: “Đại tẩu, ta biết tẩu oán ta. Nhưng ta thật sự chưa từng có ý xấu, chỉ nghĩ hơn mười năm nay, tẩu cùng ca ta vẫn chưa có hài tử, mới chủ trương nạp thiếp cho ca. Cũng muốn có người kế tục cho hai người.”

Ngón tay ta gõ nhẹ lên mặt bàn, thản nhiên nói: “Chuyện này ngươi đã nói rồi, còn lý do nào khác nữa không?”

“Còn nữa”, nàng ta liếc nhìn Trương Lai, do dự mở miệng: “Tướng công muội nói… Hoàng đế không chiếm được tẩu sẽ không bỏ cuộc… nếu ca ca ta không buông tay, chỉ sợ tính mạng khó giữ… chuyện triều đình ta cũng không hiểu lắm…”

“Ta đã có con, ca ca ngươi tất nhiên sẽ có người kế tục. Về phần đương kim bệ hạ, nếu như hắn có tâm tư này, bất cứ lúc nào trong mười năm này đều có thể bắt chúng ta lại không phải sao? Xin Lý Thái phó phu nhân không cần phải lo lắng cho vợ chồng chúng ta.”

“Cũng phải. Đại tẩu, muội rất mừng cho tẩu, rốt cuộc cũng có hài tử.”

Ta sờ bụng, Trương Lai và ta cùng nhìn nhau nở nụ cười, nói với muội muội Trương Lai: “Ngươi là muội muội ruột thịt của Trương Lai, hai nhà Trương Lý là thân thích, chuyện này không phải là giả. Nhưng hiện giờ người có tư cách của Trương gia là ta và ca ca ngươi. Ngươi tuy họ Trương, nhưng cũng đã là người Lý gia. Sau này thân thích nên lui tới, nhưng chuyện nhà Trương gia chúng ta, không nhọc đến nhà Lý gia các ngươi để ý đến. Ngươi cũng không không cần sợ ca ca ngươi sẽ chịu thiệt, cảm thấy ca ca ngươi cái gì cũng không biết, thậm chí còn an bài hộ chàng. Chàng đường đường là một nam tử hán, đã có thể bảo vệ ta, cũng có thể bảo vệ cái nhà này. Chỉ sợ ngươi không biết mười năm nay có bao nhiêu người đã chịu thiệt trong tay ca ca ngươi, nếu không phải chàng coi các người là người thân, ngươi cho rằng chàng sẽ đơn giản rơi vào bẫy các ngươi giăng ra sao? Nhưng chàng cho dù có trách cứ các ngươi, cũng không thể vứt bỏ cô em gái này, cho nên ta khuyên ngươi, cũng là khẩn cầu ngươi, đừng tiếp tục tổn thương chàng, nếu còn đối xử với ca ca mình như thế, thì tất cả tình cảm sẽ mất hết. Cũng coi như là người thân, ta xin khuyên Lý Thái phó một câu, muốn thăng quan tiến chức cũng được, muốn xử lý thực tế vì dân cũng được, đều phải đi theo con đường chính đạo. Bớt mấy chuyện đường ngang ngõ tắt đi, muốn tặng đại tẩu của mình cho Hoàng đế, cũng chỉ là vô dụng thôi. Thay ta hỏi hắn một câu, mười năm nay hắn thật tình thật ý vì dân chúng làm việc sao, phải chăng không thẹn với lương tâm?”

Muội muội Trương Lai sắc mặt tái nhợt, thở dài, “Đại tẩu muội đã nhớ kỹ, vậy hiện giờ muội cáo từ.”

Ta gật đầu, khẽ cười: “Còn Tú Hà kia có thai, ngươi có thể tiện đường đến thăm nàng ta đi, giúp chúng ta khuyên nhủ, để nàng ta không quá phận kiêu căng xa xỉ, nàng ta mỗi tháng đều tiêu xài quá nhiều bạc, còn nhiều hơn ba người chúng ta cộng lại. Hiện giờ nàng ta là phụ nữ có thai, chúng ta không so đo với nàng ta, mời nàng ta biết mà cư xử đúng mực. Còn nữa, nàng ta vẫn tưởng tướng công ta là đại quan gì đó, mới nguyện ý sinh đứa bé này. Hiện giờ biết tướng công ta không có quan chức, cả ngày cứ khóc rống lên, ta sợ nàng ta làm tổn thương hài tử trong bụng, dù sao cũng là huyết mạch Trương gia, ta cũng đau lòng vô cùng, vậy ngươi giúp ta khuyên nhủ nàng ta, hài tử cũng có rồi, bảo nàng ta có tâm tư khác, thì ít nhất cũng tuân thủ nữ tắc.”

Cả mặt nàng ta lại trắng nhợt đi, “Được, muội đi thăm nàng ta một lát.”

Chờ nàng ấy đi rồi, Trương Lai ôm ta vào ngực, “Chuyện nữ nhân kia sao nàng không nói với ta?”

“Một ít bạc chuyện nhỏ ấy mà, chỉ có điều nàng ta kiêu ngạo, thiếp sợ nàng ta không tuân thủ nữ tắc, mới bảo muội muội chàng đi khuyên nhủ. Không nói tới nàng ta nữa, thiếp ngồi lâu thấy mệt rồi.”

“Ta ôm nàng về phòng nằm nghỉ vậy.”

“Ngày nào cũng nằm, chán lắm rồi. Chúng ta vào vườn đi tản bộ đi, rồi đến thăm cha, cha kéo đến một thợ mộc làm đồ chơi cho tiểu hài tử, chúng ta cũng đến đó xem náo nhiệt.”

“Được”, Trương Lai nhẹ nhàng đỡ ta đứng lên.

Còn chưa đến chỗ cha, Tiểu Thanh đã chạy đến hồi báo: “Phu nhân Lý Thái phó đã về rồi.”

“Nhanh như vậy?”, ta với Trương Lai nhìn nhau.

“Nàng ấy cùng di nương Tú Hà chỉ nói với nhau mấy câu, Tú Hà di nương đã cãi nhau với nàng ấy, nói là Lý phu nhân lừa nàng ta, rồi ném đến hai bình hoa. Rồi Lý phu nhân bỏ đi.”

Trương Lai nhíu mày, ta nghĩ một lát, “Đổi hết đồ sứ trong viện nàng ấy thành đồ bằng đồng, cứ coi nàng ta là người ngốc, không cần nói gì hết”, nàng ta không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, Lý phu nhân xem như là người duy nhất có thể làm chỗ dựa cho nàng ta, Tú Hà này đúng là không có chút kiến thức gì cả, đầu óc ngốc nghếch.

Thật ra hiện giờ cuộc sống nàng ta được hậu đãi, cũng chưa có người cố ý đến bắt nạt nàng ta, có gì phải chấp nhất chuyện làm thiếp cho đại quan chứ?

Chờ Tiểu Thanh đi rồi, Trương Lai ôm lấy ta cau mày nói: “Tam đại gia nhà ta là một người cực kỳ thiện tâm, chưa bao giờ ăn không của người khác bao giờ, mà còn đi giúp đỡ người khác. Cô bé này, lúc còn bé thấy rất tốt, thông minh lanh lợi, miệng lưỡi ngọt ngào. Lần này vừa đến Kinh thành bao lâu rồi? Mà biến thành như vậy…”

Ta vỗ lưng chàng, “Chàng lại nghĩ xa xôi rồi. Bất luận nàng ta là dạng người gì, chúng ta không đi khó xử nàng ta là được rồi. Đừng nghĩ nhiều làm gì.”

“Đúng thế”, Trương Lai gật đầu, “Đi thôi, đến chỗ cha rồi nghỉ, nàng đi đường khá lâu rồi.”

“Được”, ta mỉm cười.

Ở chỗ cha thấy hai giường gỗ nhỏ giống nhau như đúc đã làm xong, còn có cả “vịt” gỗ nữa, nói nói cười cười một lúc, thì vú em ôm Lan Lan đến, “Tiểu thư vừa tỉnh ngủ, vừa tỉnh dậy đã tìm người rồi.”

Có lẽ vì mỗi ngày đều ôm bé, nên bé đã biết quen thân. Chạy tới bập bẹ nói đưa tay ra, chạy được nửa đường đã bị Trương Lai ôm lấy, “Phụ thân ôm.”

Sau đó lão gia tử cũng chạy lại góp vui, “Ông ngoại ôm.”

Bị hai cái lão nam nhân trêu đùa một lúc, mới phát hiện ta ngồi cạnh xem náo nhiệt, không có ý giải cứu bé, rốt cuộc “Oa” một tiếng khóc lớn. Ta mới mỉm cười đón lấy, dịu dàng dỗ dành bé, bé khóc thút thít bập bẹ thể hiện tủi thân cả buổi, rốt cuộc cũng vừa lòng, nằm trong lòng ta.

Cũng vì trong nhà lâu nay không có tiểu hài tử, bỗng dưng có một bé, sao có thể không coi là bảo bối. Hơn nữa, lão cha cảm thấy là bé đã mang đến hài tử trong bụng ta, cho nên yêu chiều bé hết mực.

“Phu nhân, Khang đại nhân tới.”

“Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy”, ta nhìn Trương Lai, “Có lẽ là chuyện trà lâu đấy mà, giữa trưa thiếp giữ hắn lại ăn cơm, mọi người uống vài chén chứ?”

“Được”, Trương Lai gật đầu, “Lan Lan đưa cho ta.”

“Thiếp ôm bé đi, không sao đâu.”

Ở biên thành tốt xấu gì cũng ta cũng có mấy vị bằng hữu, trở lại Kinh thành, lại toàn tâm toàn ý không quan hệ với người khác, người có thể cùng bọn họ uống rượu gần như chẳng có ai cả.

“Trương phu nhân”, trong thư phòng, Khang Việt cười hì hì với ta.

Ta lườm hắn, “Lại tới ăn cơm chứ gì, chuyên môn tới ăn chực.”

“Trương phu nhân sao lại không vui như vậy, hạ quan chỉ là ngưỡng mộ đầu bếp quý phủ đã lâu, huống hồ còn vừa quen đã thành thân thiết với Trương huynh alabalabala…”

Tiểu tử này một khi đã quen thân rồi, còn nhiều lời hơn cả Đường Tăng, ta khẽ ho hai tiếng: “Nói chính sự đi.”

Vẻ mặt hắn lập tức biến thành nghiêm túc, “Trà lâu đã khai trương, nhưng vì địa điểm vắng vẻ, số người biết đến cũng không nhiều, khách rất ít. Ta nghĩ cho dù đưa thiếp mời tận nơi, cũng chưa chắc có thêm người có danh tiếng đến.”

Ta nghĩ một lát, “Trong kinh thành có người nổi danh thích thưởng thức trà không?”

Hắn nghĩ, “Có vài vị.”

“Tuỳ tiện chọn một vị đưa thiếp mời đến, trà lâu chúng ta không phải mới có người sành trà nổi danh sao? Tổ chức một “Hội đấu trà”. Sau đó đưa thiếp mời mời những người quyền quý trong kinh thành làm phán quyết. Rồi tung tin tức rộng rãi, sẽ có người đến xem náo nhiệt.”

“Ý kiến hay. Nếu bị thua thì làm sao?”

“Thua thì có vấn đề gì sao?”, ta mỉm cười.

“Cũng đúng”, hắn cũng cười, “Ta lập tức đi làm”, hắn đứng dậy giả bộ muốn đi.

“Được rồi, giả bộ cái gì, cha ta với tướng công đang chờ ngươi uống vài chén đấy, đi đến nhà ăn với ta.”

Hắn cười hì hì bộ dáng giống lưu manh côn đồ, làm ta thật sự nghi ngờ hắn rốt cuộc có phải nho sĩ không đây.

Bởi vì tố chất thân thể không tệ, trong thời gian mang thai phản ứng không lớn, chỉ có điều lúc sắp sinh, bụng rất lớn, ngay cả bản thân cũng hoài nghi trong bụng không lẽ có tận hai em bé.

Dùng hết sức bình sinh, sinh ra một bé trai nặng sáu cân, sau đó đến canh ba, một bé trai nhỏ gầy khác cũng được ôm đến. Ta thở phào một hơi, sau này hai bé đều là bảo bối của ta.

Trương Lai cùng lão cha đi vào, mỗi người ôm một bé, lão cha cảm thán: “Đứa nhỏ này trong bụng mẹ không tranh được với ca ca, gầy góm đáng thương quá, thảo nào là đệ đệ.”

Đó là vì bé vẫn còn chưa đủ tháng, “Cha, tướng công, đặt tên cho hai bé đi chứ?”

Hai người nhăn mặt nhíu mày nửa ngày, mới đặt được tên cho trưởng tử (con trai trưởng) là Trương Bình, thứ tử là Trương Ninh. Đều có ý nghĩa là bình an, an bình. Ta không có ý kiến gì, tên đơn giản dễ nuôi, ta cũng chẳng cần mấy cái tên phong hoa tuyết nguyệt làm gì.

Lúc này có người đến báo: “Thái gia, lão gia, phu nhân, Tú Hà di nương cũng vừa sinh rồi, là một tiểu thư.”

Cha vừa nghe đến tên Tú Hà đã cau mày, tướng công cũng chỉ nói một câu, “Đã biết.”

Ta nói với nha đầu kia, “Để vú em đã chuẩn bị qua giúp nàng ta chăm sóc tiểu hài tử”, lại nói với Trương Lai: “Đi xem hài tử đi, dù sao cũng phải đặt tên.”

Chàng nhíu mày, cuối cùng vẫn đứng dậy rời đi.

Lão cha trừng mắt với ta: “Con đúng là quá nhân từ nương tay rồi.”

Ta cười nói: “Chung quy vẫn là cốt nhục của tướng công, chúng ta cũng không thể quá vô lý.”

Nhìn hai hài tử, ta âm thầm quyết định, hai bé này khẳng định phải dùng sữa mẹ để nuôi nấng, nhưng mà chỉ một mình ta chắc chắn không đủ cho hai hài tử ăn, cho nên vẫn nên chuẩn bị hai vú em.

Trong nhà có một hài tử hơn một tuổi, còn hai hài nhi mới sinh ra, ta vẫn đủ sức nuôi được.v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.