Trương Lai từ chỗ Tú Hà về, sắc mặt không tốt lắm.
“Sao thế?”
“Hài tử nhỏ như gà con vậy, ngay cả khóc cũng không có sức, như thể không lớn được vậy.”
Có lẽ là bị bệnh gì rồi, “Đưa đại phu đến xem sao, dù sao chúng ta cũng không thạo y thuật.”
Chàng khẽ gật đầu, lại hơi do dự nói: “Hài tử này… chưa đủ tháng…
nàng biết đấy, hôm đó ta uống say… không nhớ được gì hết… Con của chúng
ta là nàng mang thai từ lúc còn ở biên thành… hài tử này hôm nay đã sinh rồi… có lẽ không phải là của ta…”
Ta líu lưỡi, không ngờ tính toán cho hài tử một lượt, lại sinh ra kết quả này… Ta thật sự không có ý định để Tú Hà gánh trên lưng tội danh
này, “Có lẽ là sinh non mà? Thiếp nghe nói có vài phụ nữ mang thai không cẩn thận, chưa đủ chín tháng đã sinh rồi.”
Chàng lắc đầu, “Ta đã hỏi bà đỡ với ma ma rồi, nàng ta không bị kinh
hãi gì, cũng không đụng hay ngã vào đâu, đứa nhỏ này chưa đủ tháng đã
sinh rồi…”
Chuyện Hoàng đế giao cho, các bà ấy khẳng định không thể nói là cho
uống thuốc thúc sinh, cho nên nhất định nói là sinh bình thường. Ta tốt
nhất không cố tình tìm thêm lý do nữa, không lại quấn cả bản thân mình
vào.
Dù có là nam nhân trung thực, rộng lượng, nhưng cũng không chịu được
khi trên đầu phải mang nón xanh (*ý chỉ là vợ đi ngoại tình*). Hơn nữa,
Tú Hà đã từng muốn làm thiếp của Lý Thái phó, Trương Lai chuyện này cũng biết, tình ngay lý gian, khó tránh khỏi thấy nghi ngờ.
Không nạp thiếp là một việc, nhưng có hài tử lại là chuyện khác, Trương Lai không thể không suy nghĩ.
Ta nghĩ một lát, thở dài, “Thôi bỏ đi, coi như là vì Tam đại gia, dù
sao chúng ta cũng chẳng mấy khi gặp họ, cũng may chỉ sinh nữ hài nhi,
khhoong quan hệ đến chuyện nối dõi tông đường.Chuyện này tốt nhất không
nên truy cứu nữa, mọi người đều là thân thích, nếu cứ làm cố lúc gặp mặt cũng khó xử. Nếu hài tử không nuôi lớn được thì thôi, còn nuôi lớn rồi
thì thêm một phần đồ cưới thôi mà. Chúng ta cũng chẳng có việc gì.”
Trương Lai rầu rĩ gật đầu, cúi người ôm lấy ta, để mặt chạm vào cổ ta.
Ta thở dài, “Vấn đề này lúc trước xử lý không tốt. Nếu đã là thân
thích, cũng nên chăm chút việc cưới gả cho người ta, cho dù là lấy dân
chúng bình dân, vợ chồng ân ân ái ái sống cuộc sống thật tốt. Hiện giờ
nàng ta tuổi còn trẻ mà đã phải ở riêng một chỗ chịu khổ, nhà chúng ta
cung cấp cuộc sống cho nàng ta cũng bị liên luỵ. Đúng là hại người không nhẹ tay mà.”
“Chuyện như vậy… cũng tại muội muội ta… Haizzzz…”
Ta vòng tay ôm lấy cổ chàng, “Những chuyện phiền lòng đừng nghĩ nữa,
trong nhà có ba cục cưng còn không kịp chăm sóc kia kìa. Hai con trai
của chàng vừa ăn no, đã nằm ngủ rồi, mau đến xem đi này.”
“Ồ”, Trương Lai bước lại gần, trên mặt có sự vui mừng, tiến lại
giường gỗ nhỏ cạnh giường lớn, cẩn thận nhìn hai con trai của chàng. Ta
đã ôm đến đây, tất nhiên sẽ không để bên trọng bên khinh, đều tự mình
chăm lo. Có lẽ phải lớn hơn chút nữa, sữa không đủ nuôi, thì mới cần đến hai vú em.
Đến mùa hè năm sau, ta trải một tấm thảm lông cừu lên mặt đất, đặt ba đứa trẻ ngồi lên đó, để chúng nó tự mình bò rồi lăn. Cho rèn luyện cánh tay với bắp chân, ta ngồi bên cạnh xem sổ sách, ngược lại mấy vú em ma
ma đứng cạnh thì căng thẳng nhìn ngó, chỉ sợ bọn chúng bò ra khỏi phạm
vi thảm lông cừu.
Tiểu Thanh vội vàng chạy đến, nói nhỏ bên tai ta: “Nhị tiểu thư không qua khỏi.”
Bé gái kia đã cố gắng được gần một năm, ta đã mời rất nhiều đại phu
đến xem, hài tử bé tẹo đã uống rất nhiều thuốc, mà vẫn không giữ được
sao?
Thật ra ta cũng chẳng hy vọng nhiều, bởi vậy nên không dám đến nhìn
đứa bé kia, chỉ sợ mình tương lai không chấp nhận được kết quả. Là con
người, đành phải nghe theo mệnh trời mà thôi.
Có lẽ nguyên nhân không thực sự có quan hệ huyết thống, nên Tú Hà
không hề thân thiết với đứa bé kia. Toàn bộ để vú em với ma ma chăm sóc, mỗi ngày ta cho người đến hỏi thăm tình hình đứa bé, tuy rằng không
biết đó là con cái nhà ai, nhưng ta đã tận sức rồi.
Ta thở dài, theo phong tục ở đây, hài tử chưa đầy bảy tuổi xem như
chết non, không cần long trọng hạ táng, “Đi báo cho lão gia đi, sau đó
đi làm một hòm gỗ, cho người chôn xuống cẩn thận.”
“Dạ, nô tỳ lập tức đi ngay.”
“Tú Hà di nương thế nào rồi?”
Tiểu Thanh bĩu môi, “Hiện giờ đang kêu trời trách đất đấy. Nàng ta
sao không làm sớm đi? Nếu luyến tiếc, trước kia sao không thấy nàng ta
yêu thương Nhị tiểu thư.”
Ta lắc đầu, “Ngươi đi đi.”
Tiểu Ninh tuy sinh non, mà hiện giờ lại cực kỳ khoẻ mạnh, chỉ hơi gầy một chút. Dù là hài tử mình mang thai, dụng tâm hay không dụng tâm, thì cũng không thể giống nhau hoàn toàn.
Mà Tú Hà kia, mãi lúc sau mới thôi kêu gào.
Thật ra ta nên cảm kích Tú Hà là một nữ nhân ngu xuẩn, nếu là người
có chút tâm kế, thì có thể dùng thân phận hậu nhân của ân nhân để cầm
chân Trương Lai. Còn sau khi mất hài tử, thì giả bộ nhu nhược đáng
thương, cũng có thể tạo không ít phiền toái cho ta.
Nam nhân hả, luôn không tránh được sinh ra sự đồng tình thương cảm
với những nữ nhân nhu nhược đáng thương, so sánh thì, càng những nữ nhân tài giỏi cùng nhanh lẹ thì lại càng kiêng kị bất mãn.
Ta hả, cho tới giờ vẫn không tin tình cảm giữa nam nữ không cần phải
giữ gìn bảo vệ cũng có thể thiên trường địa cửu, mặc kệ là bắt đầu ông
trời tác hợp thế nào, hoặc về sau mọi người nâng đỡ trải qua bao nhiêu
cực khổ ra sao, đã lập bao nhiêu lời thế đi nữa.
Tính cách con người, tâm tư con người, vốn là chuyện phức tạp nhất trên đời.
Chỉ cần là người, thì nhất định có nhược điểm.
Đối với Trương Lai mà nói, ân nghĩa cùng trách nhiệm, yêu lao động
cùng sự bần hàn cũng có thể trở thành nhược điểm của chàng. Nếu thật sự
có người có ý lợi dụng, chàng chỉ cần quay đầu lại nhìn ta, những thứ
lúc trước cho là ưu điểm, những thứ nghĩ là bao dung, mà đều có khả năng biến thành khuyết điểm. Không thể sinh con, không cho chàng nạp thiếp
là ghen tị, có thể chém giết đánh nhau như nam nhân – không dịu dàng,
chuyện nhà phần lớn là ta làm chủ – tổn thương lòng tự trọng nam nhân
của chàng, bài xích muội muội cùng muội phu của chàng – lòng dạ hẹp
hòi,… .
Lúc không còn tình cảm hoặc đã cảm thấy phiền chán, thì làm bất cứ điều gì cũng thành sai.
Có lẽ đối với Tú Hà mà nói, thân phận cùng tướng mạo của Trương Lai,
căn bản không đáng làm đối tượng để nàng ta tranh đoạt. Nhưng đối với
ta, những thứ thuộc về ta thì ta sẽ dùng hết sức để giữ lấy. Nam nhân
của ta, chỉ có thể là của ta, tốt hay không tốt thì vẫn là của ta. Thậm
chí dù phải liên luỵ đến hài tử giữa chàng và Tú Hà, ta cũng phải cướp
đoạt lại.
Tình cảm giữa ta và Trương Lai nếu nói là yêu, không bằng nói là sau
khi làm bạn bên nhau mười năm, trong lòng ta đã định vị một khái niệm
chàng là người của ta. Chàng đã là người của ta, vậy thì những vấn đề
trong mắt người khác đã không còn là vấn đề gì nữa. Có ai sẽ vì tướng
mạo, dáng người người thân mình không đẹp, không được tài giỏi mà xem
thường, mà nói họ không xứng làm người thân của mình chứ?
Có lẽ dù cho Tú Hà là một nữ nhân thông minh, Trương Lai cũng sẽ
không bị lừa gạt. Nhưng mọi thứ ta đều luôn nghĩ theo chiều hướng xấu
nhất, bởi vì trải qua bao nhiêu cực khổ, ta tuyệt đối không cho phép
chính mình phải bị rơi vào tình trạng đó.
Cũng bởi vì thế, mặc kệ trước đây Hoàng đến đối xử với ta tốt đến mức nào, hiện giờ thân thiết rộng lượng đến đâu, ta cũng sẽ động tâm với
người nam nhân đứng trên đỉnh cao quyền thế này. Bởi vì ngay từ lúc ban
đầu, Hoàng đế căn bản không có khả năng chỉ thuộc về ta.
Nếu lúc trước chưa phát sinh nhiều chuyện như vậy, mà ta gả cho Cố
thiếu gia làm thiếp. ta cũng sẽ không chỉ làm một nữ nhân trong hậu viện của hắn. Hoặc là trốn khỏi Cố gia, làm một cánh chim tự do trên bầu
trời. Nếu ta có tình cảm với hắn, ta cũng sẽ không làm một người lương
thiện, mà sẽ thẳng tay tranh đấu, để đứng bên cạnh hắn, đến khi trong
lòng hắn chỉ có một mình ta mới thôi, cho đến khi hắn hoàn toàn thuộc về ta.
Quyền thế, danh lợi ta hoàn toàn không đặt vào mắt, nhưng ta cũng
không muốn đạm bạc với chính mình. Những thứ mình muốn hoặc đã thuộc về
mình, sẽ cố chấp giữ lấy. Cho dù có phải phá huỷ cũng không để cho người khác lấy đi.
Uống một ngụm trà, che dấu đi sự tính toán trong mắt, nhìn thoáng qua ba tiểu hài tử đáng yêu trước mặt, tiếp tục cúi đầu kiểm tra sổ sách.
Kinh doanh của trà lâu đã đi vào quỹ đạo.
Gánh hát cũng đã mua xong rồi, ta viết được đại cương, tìm một văn
nhân tài hoa viết lại thành một vở kịch mới, gánh hát cũng đang tập
luyện.
Về phần tửu lâu, đã trang hoàng hoàn tất, chỉ chờ hai ngày nữa ta
điều đầu bếp tìm ở phía Tây đến Kinh thành là được. Năm trước đã cho
người tìm được cây Hu-bơ-lông (cây bông bia), đã cho gieo trồng khoảng
lớn trong trang viên, chỉ cần tìm người nấu ủ thành bia, có thể tạo nên
đặc sắc cho tửu lâu.
Khang Việt cũng không tự tay điều khiển tình báo, hắn tổng quản những chỗ này, lúc cần thiết sẽ ra mặt xã giao, bởi vì ta không tiện xuất đầu lộ diện. Ba chỗ này có đủ chưởng quầy, chủ quản kinh doanh cùng tình
báo, bọn họ truyền tin tình báo lại cho ta, ta kiểm tra lại một lượt.
Nhưng kinh doanh chung quy là do Khang Việt quản lý, bởi vậy Khang Việt
cũng có thể chỉ huy quản lý bọn họ. Hoàng đế thiếp lập ra thế chân vạc,
chế ước lẫn nhau, không ai được độc quyền.
Một lát sau, Tiểu Thanh tới báo lại: “Lão gia đã biết, không nói gì
cả. Chỉ nói để tuỳ người xử lý. Mọi chuyện nô tỳ đã làm xong rồi.”
Ta gật đầu.
“Khang đại nhân tới, dâng trà ở phòng khách hay là…?”
“Đưa tới đây đi.”
“Dạ.”
Khang Việt cười gì gì đi tới, không chào hỏi gì với ta, trước tiên ngồi xuống thảm, ôm lần lượt từng bảo bối của ta.
Ta lườm hắn một cái, “Thích hài tử, thì nhanh lấy vợ sinh con đi.”
“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Người ta vừa ý thì thấy ta chướng mắt. Người vừa ý ta thì ta lại thấy chướng mắt.”
Ta cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn nữa. Nhưng lại biết
hắn có một đoạn tình cảm bị tổn thương, đối phương là con gái nhà cao
quý nhà cao cửa rộng, bọn họ quen nhau như thế nào ta không biết, mà sau một lần say rượu hắn kể cho ta với Trương Lai nghe. Nhưng tiếc là nhà
người ta ngại gia thế nhà hắn quá thấp, không kết giao hôn nhân được.
Người này hoá ra cũng là phần tử trí thức chính trực, hình như từ đó về
sau, lại biến thành người suốt ngày cười cợt không chút cố kị, hắn đã
thay đổi rất nhiều.
Con người mà, nào có ai chưa từng trải qua đau khổ để trưởng thành chứ?
Đùa hài tử một lát, hắn ngồi xuống ghế cạnh ta, tự mình rót trà, mở
miệng: “Phụ thân Liễu nương nương trong cung, thấy vừa mắt sức kiếm tiền của trà lâu chúng ta. Cứng rắn cướp lấy không thành, hôm nay lại cho du côn lưu manh tới quấy rồi. Làm sao giờ?”
Ta cười nói: “Đã sớm nghĩ đến chuyện này. Ngươi cho người đi nói, đó
là sản nghiệp của ta, là đồ cưới Hoàng thượng ban cho Thập công chúa.
Khuyên hắn bỏ tâm tư không nên có kia đi. Sau đó bẩm báo chuyện này cho
bệ hạ, nếu bệ hạ muốn xử lý hắn, thì để Ngự sử vạch tội hắn. Nếu không
muốn xử lý hắn, tất nhiên là cảnh cáo miệng với Liễu nương nương, hoặc
cải trang vi hành bất ngờ đến trà lâu là được.”
“Được, ta lập tức đi làm.”
Ta gật đầu, “Buổi tối ngươi tới dùng cơm đi. Hai ngày nay tướng công với lão cha ta nhắc tới ngươi hoài.”
“Được”, hắn cười hì hì rời đi.
Một lát sau, Trương Lai đem tới ba cái trống lúc lắc chàng mới làm
cho ba đứa nhỏ chơi, sau đó gối đầu lên đùi ta, mặt vùi trong ngực ta.
Ta xoa trán chàng, không nói gì mà vẫn trấn an được chàng. Trong nhà dù
sao cũng có hài tử mới mất, cho dù chàng không coi đứa bé kia là cốt
nhục ruột thịt của mình, nhưng chuyện này cũng làm tâm chàng rầu rĩ.
“Đứa bé đã không còn, chúng ta đưa Tú Hà đến trang đi. Chờ qua vài
năm chuyện phai nhạt đi, tìm cho nàng ta một nhà khá giả, gả cho người
ta làm vợ kế, cũng được sống vui vẻ qua ngày.”
Ta nghĩ ngợi, “Cũng được, chỉ sợ nàng ấy ở đó không quen lại gầy đi,
những người đang hầu hạ chăm sóc nàng ấy hiện giờ, đều phái đến thôn
trang hầu hạ. Cứ nói với người ngoài là thân thích chúng ta nhận về, dù
sao lúc trước cũng không làm tục chải tóc cho nàng ấy”, dù cho có quay
về thôn trang, ta cũng không thể cho nàng tự do hoàn toàn. Nếu không an
phận, thực sự làm chuyện quá đáng, thì thanh danh chúng ta sẽ bị bôi
nhọ. Chờ qua vài năm, nếu nàng ấy có thể sống an phận, thì ta sẽ tìm cho nàng ấy một nhà tốt.
“Vẫn là nàng nghĩ chu đáo”, một năm nay chàng chung quy vẫn vì chuyện đứa bé kia cùng Tú Hà mà phiền muộn trong lòng, hôm nay có thể bỏ ra xa xa, dường như chàng mới nhẹ thở phào.
“Vừa rồi Khang Việt tới, buổi tối sẽ tới tìm chàng uống rượu.”
“Được”, rốt cuộc Trương Lai cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Ta cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt chàng, nam nhân của ta, còn là phụ thân của ba hài tử. Kiếp này của thiếp, đã quá viên mãn rồi.
《 Kết thúc 》