Đôi mắt màu hổ phách quay lại, nhìn thẳng vào mắt Bùi Chẩn.
Tấm kính phản chiếu ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà như một tấm gương đen trong đêm.
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu bên trong, Bùi Chẩn có chút cảm kích.
Cảm ơn Hàn Phục đã dành sự quan tâm đặc biệt cho bữa tối này, trước khi đi ra ngoài còn giúp anh chọn quần áo vừa vặn, làm tóc, gương mặt đặc biệt rạng rỡ và tràn đầy năng lượng.
Chỉ là ……
Không chỉ mình anh đẹp trai hơn mọi khi, Hàn Phục hôm nay lại càng đẹp trai hơn.
Vì buổi hẹn hò nên mặc trang phục lịch sự, cậu ấy thực sự phù hợp với loại trang phục này. Khi cả hai được người phục vụ dẫn vào nhà hàng lúc nãy, rất nhiều nam nữ đang dùng bữa đều dừng lại và nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
Xét về ngoại hình, Hàn Phục sẽ không bao giờ thua bất kỳ người đàn ông nào mà Bùi Chẩn từng thấy qua.
Không hề nghi ngờ bạo xong Dịch Trường Tình, tuyệt đối sẽ đem ra đánh.
Có một cuộc hẹn ngọt ngào với một người đàn ông đẹp trai như vậy trong một nhà hàng cao cấp, đối mặt với tình cũ của, nhìn thế nào cũng cảm thấy mình không hề thua.
Nhưng mà……
Nhưng mà.
...
Nhà điều chế nước hoa vàng của Belle, Dịch Trường Tình, ban đầu chỉ là một bồi bàn nhỏ đến làm việc trong thành phố từ một thị trấn nghèo xa xôi, thậm chí cậu ta còn không đi học trung học.
Trong vòng tròn thượng lưu của thành phố S, đây chính là điểm đen để nói chuyện không bao giờ chán.
Khi đi bên cạnh Bùi Chẩn với tư cách “thư ký”, anh luôn bị chỉ trỏ sau lưng. Lý do bị chỉ trích— bộ quần áo đẹp, đầu ngón tay được cắt tỉa cẩn thận, dáng người và khuôn mặt đẹp, cũng không thể che giấu được dấu vết “hương vị đồng quê” của chính mình.
Nhưng bây giờ Dịch Trường Tình cuối cùng đã hoàn toàn tái sinh. Một bộ âu phục màu xám nhạt, có vẻ tùy ý, tôn lên vòng eo hoàn mỹ, cổ tay áo tùy ý tinh xảo, thành thục, lãnh đạm, ánh mắt sâu không lường được, không còn cảm xúc gì cũng viết lên mặt một cách ngây thơ như trước.
... Nhìn qua, Hàn Phục thực sự không thua gì cậu ta.
Thật không may, thế giới này không chỉ nhìn ngoại hình.
Người đang đứng trước mặt bạn là nhà điều chế nước hoa vàng giàu kinh nghiệm trị giá hàng triệu đô la của Belle. Nếu muốn tỏ ra vênh váo và kiếm về mặt mũi trước loại đàn ông này, những người đàn ông xung quanh cậu ta không thể chỉ “đẹp trai” mà còn phải thông minh, tài giỏi, lịch lãm và điềm đạm...
Nhưng sói nhỏ vẫn còn quá trẻ. Đối mặt với một câu chào bình thường “Bùi Thiếu, đã lâu không gặp”, lại phản ứng dữ dội giống như một con công nhỏ bước vào trạng thái chiến đấu.
“Bớt lôi kéo làm quen, anh ấy không có quan hệ gì với anh! Anh có đi hay không? Nếu không đi, chúng tôi đi!”
Trước một người đàn ông có tu vi thành thục, cậu ấy sốt ruột lao về phía trước để bảo vệ lãnh thổ của mình. Dễ thương là vậy, nhưng không thể tránh khỏi... sẽ bị đối phương coi là trò cười.
Quả nhiên, Dịch Trường Tình tỏ ra khinh thường chế nhạo: “Bạn của Bùi Thiếu? Anh không định giới thiệu sao?”
Bùi Chẩn cũng không tỏ ra yếu đuối, công khai nắm lấy tay sói nhỏ của mình: “Hàn Phục, bạn trai của tôi.”
“Bạn trai?” Dịch Trường Tình liếc mắt, hiện ra ý khinh miệt, cười lạnh “Chắc cũng là ‘thư ký’ của Chủ tịch Bùi, phải không?”
...
Thư ký = sủng nam = người đàn ông được bỏ tiền ra để bao nuôi.
Là một người đàn ông đã từng cầm qua tiền của anh, được anh bao nuôi, hơn ai hết Dịch Trường Tình là người từng trải nhất. Đôi mắt nhìn Hàn Phục đầy vẻ khinh bỉ một cách thẳng thắn trong vài phút - thư ký gì đó, không phải chỉ là một món đồ chơi được kim chủ cất giữ sao?
Thành thật mà nói, Bùi Chẩn hơi sững sờ.
Cho dù đó là “nhân danh tình yêu” nuôi cậu ta hay bây giờ là “quan hệ bao nuôi” với Hàn Phục, quy trình và bố trí trên thực tế không giống nhau.
Cậu ta có quyền gì mà đi coi thường người khác?
Dù nói thế nào thì Hàn Phục cũng có lương tâm hơn rất nhiều, dễ thương, quan tâm và giỏi giang hơn không biết cất đi đâu cho hết.
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy thế giới hiện thực tràn ngập chua xót. Anh lúc đầu chỉ là thích một người nào đó thôi, vì cái gì mà phải bị ghét bỏ, khinh thường...
Anh rất muốn nhắm mắt xem như không có chuyện gì, liền nhanh chóng chạy lại lột lông sói nhỏ, ôm kiểm tra một cái, bổ sung một chút đường cần thiết.
Thực sự, một chút là đủ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ Hàn Phục hẳn là còn buồn bực hơn cả anh.
Buổi hẹn ăn tối dưới ánh nến, vừa rồi còn vui vẻ bên cửa sổ, vậy mà giờ đã tan thành mây khói, có lẽ cuộc hẹn đã chờ đợi bấy lâu nay phải tạm thời thay đổi.
“Ah……”
Bất quá, lại nghe thấy tiếng người bên cạnh cười gằn.
Giọng nói đó, cảm giác ngọt ngào và ngốc nghếch thường ngày... khác hẳn.
“Chẩn Chẩn, anh và Dịch tiên sinh đã lâu không gặp nhau, sao vừa gặp lại đùa nhau như vậy?”
Đùa?
Hàn Phục nới lỏng bàn tay đang nắm giữ, chỉ cười đầy ẩn ý với anh, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh kéo thẳng cà vạt, vuốt thẳng lọn tóc mái trên trán.
Cũng không biết tại sao, chỉ là một hành động nhỏ như vậy, cả người đột nhiên từ ánh mắt đến khí chất cũng biến đổi. Đột nhiên chuyển từ ngốc bạch ngọt sang thể loại phim thần tượng... đẹp trai, điềm đạm và lịch lãm nhưng lại cười xấu xa.
“Xin lỗi,“ Hàn Phục không cười, chủ động bắt tay Dịch Trường Tình, “Để tôi giới thiệu lại bản thân, Hàn Phục, chúng ta có quen biết.”
Quen biết? Dịch Trường Tình cau mày.
“Công ty của tôi và Belle của anh luôn có hợp tác, trước đây tôi có trực tiếp gọi điện một vài lần, chỉ là chúng ta chưa gặp nhau.”
Hàn Phục nói xong nhướng mày nhìn anh ta, “Dịch tiên sinh có lẽ không đến nỗi không nhớ ra tôi?”
Hợp tác, họ Hàn, điện thoại... Dịch Trường Tình biến sắc: “Lan Nhụy... Hàn tổng?”
“Hân hạnh được gặp,“ Hàn Phục gật đầu, “là tôi.”
Bùi Chẩn: “...”
Lan Nhụy, nhà xuất nhập khẩu tinh dầu cao cấp lớn nhất trong ngành, độc quyền các thương hiệu nước hoa quốc tế lớn như Belle, Raspberry, Les étoiles...
Sói nhỏ của anh hôm nay thực sự rất... can đảm!
Vẫy đuôi một cái liền giả mạo thành “Hàn tổng của Lan Nhụy” rồi?