Cố Tiên Sinh Thân Mến

Chương 33: Chương 33: CHƯƠNG 21




Nụ hôn phớt nhẹ nhàng hạ xuống mi tâm rồi chóp mũi. Trán kề trán, hơi thở của cô và anh như hòa vào nhau.

Cố Tấn Thần như có thể cảm nhận được hô hấp của mình nặng nề bao nhiêu chỉ để kìm lại cảm xúc trong lòng. Đôi mắt tràn ngập nhu tình cùng dịu dàng nhìn không chớp mắt vào đôi môi căng mọng đang khẽ run rẩy của Hạ Nhiễm, hầu kết dao động, khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn nữa.

Trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc thế này, cô gái trong lòng anh lại đột nhiên đẩy hai cơ thể ra một khoảng, một tay chống lên ngực anh vẫn đang cúi xuống, thuận lợi tránh được môi lưỡi quấn quít.

Hạ Nhiễm thấy trong bụng cồn cào, lát sau thảm trải sàn sạch sẽ đã có thêm vài vết bẩn “xinh đẹp“. Không khí mật mờ cũng vì thế mà tan biến, trong phòng giờ chỉ còn một mùi khó ngửi. Cố Tấn Thần sững sờ một hồi thì cũng tỉnh táo lại, lửa đã dâng đến đầu lại bị người ta lạnh lùng dập tắt có thể không khó chịu sao, ánh mắt thẫm lại, càng thêm lực kéo cánh tay cô mà đi.

Trong khoảnh khắc, anh đã bế xốc cô lên, mau lẹ hướng tới phòng tắm mà đi.

Động tác mở cửa rồi bật đèn vô cùng liền mạch.

Trong phòng tắm, Hạ Nhiễm đang bị dạ dày tra tấn nhưng vì bụng chẳng có gì ngoài nước nên chỉ có thể đáng thương nôn khan. Cố Tấn Thần một tay chống lên bồn rửa mặt, ghét bỏ nhìn cô đang vật vã, nhíu mày lên tiếng: “Thích uống rượu cho lắm vào. Giờ mới thấy khổ.”

Rõ ràng câu trách vô cùng sắc bén, thế mà lời cuối thốt ra lại mang threm chút oán trách.

Giọng anh trầm trầm vang lên phía sau lưng, sau khi nôn hết được ra cũng tỉnh táo được vài phần nhưng vẫn còn lâng lâng, cô chống tay lên đầu gối để ổn định thân mình đang đung đưa của bản thân, thành thật trả lời anh “Ai nói thế, tôi thích uống rượu bao giờ hả.”

Dưới tác dụng của cồn, đầu óc Hạ Nhiễm đặc như keo hồ lại làm cô có thêm sức mạnh, vừa lắc lắc đầu vừa chỉ vào anh, “Không phải là tại anh ép tôi uống hả? Đã vậy thì thôi đi, lại không cả cho người ta được ăn cơm, đói muốn chết đây này.”

Búi tóc của Hạ Nhiễm sau khi vận động mạnh đã khá lỏng lẻo, vài sợi tóc rơi bên má, theo cử động lắc lắc đầu của cô mà dán tại khóe môi. Bộ lễ phục dạ hội màu trắng trên người nhăn nhúm, khiến cô trông càng thêm chật vật. Cố Thấn Thần nhìn cô thật lâu mới trầm giọng nói một câu ”Xứng đáng“.

Đúng vậy, ai bảo Hạ Nhiễm cô cứ tùy tiện ngắm đàn ông trước mặt anh chứ, xứng đáng. Cô dùng ánh mắt của phụ nữ đi ngắm trai đẹp khắp nơi khiến anh ghen tỵ đến phát điên.

Ánh mắt cô giờ mông lung, lười không muốn phản bác. Đầu đau đến muốn nứt ra, Hạ Nhiễm lùi về sau hai bước, dựa vào tường trong phòng tắm, nhắm mắt quyết định đi ngủ.

“Lại đây.”

Cố Tấn Thần bước tới kéo cô lại gần, trong mơ hồ cô khẽ giãy dụa, hai tay bị người ta nắm chặt liền lấy chân chuẩn bị đá, thế nhưng anh nhanh nhẹn hơn, đã dễ dàng né được. Anh không lên tiếng, từ phía sau mà hành động, ép cô nép sát vào ngực mình, cô lại dùng khuỷu tay thúc vào ngực anh, anh khẽ nhíu mi rên một tiếng, càng thêm cố chấp ôm cô thật chặt.

Dù sao sức lực của phụ nữ cũng không thể bằng đàn ông, Hạ Nhiễm đẩy đẩy hai cái rồi cũng dần yên tĩnh trong vòng tay của Cố Tấn Thần. Anh vòng tay qua người cô, lấy nước rửa sạch khóe miệng giúp cô, đông tác thong thả mà ôn thu, còn bắt cô ngậm nước, dùng ngón tay trực tiếp đảo đảo trong khoang miệng Hạ Nhiễm, “Súc miệng, sau đó nhổ hết ra.”

Hạ Nhiễm ngậm đầy một miệng nước lại đang khát khô cổ, cô hồn nhiên nuốt ực một cái hết ngụm nước. Cố Tấn Thần khẽ lườm, một lần nữa giúp cô súc miệng, còn nhéo nhéo gò má cô uy hiếp, “Hạ Nhiễm, em thử uống nữa xem.”

Ực ---

Cô lại tiếp tục uống hết.

Hạ Nhiễm không hề để ý đến Cố Tấn Thần đang tức giận, thỏa mãn xoa bụng vừa uống nước xong, cười toe toét. Nụ cười này ngoài ý muốn lại khiến khóe miệng Cố Tấn Thần không tự chủ mà nâng lên, ngón tay thon dài nâng cằm Hạ Nhiễm, khi đầu ngón tay lướt qua môi cô còn có thể cảm thấy đôi môi ấy khẽ run lên.

Dưới ánh đèn vàng vàng, tấm gương sạch sẽ trong phòng tắm phản chiếu lại hình ảnh hai người gần sát nhau khiến anh giật mình.

Trong gương, tư thế của hai người đã thay đổi.

Cố Tấn Thần hạ thấp mí mắt, tóc mái rủ xuống. Cô gái trước ngực học theo anh cũng xoa xoa môi mình, ánh mắt dao động rồi hỏi một câu sát phong cảnh, “Boss, môi anh mỏng như vậy là do dậy thì không đầy đủ hay vì anh bạc tình?”

Hạ Nhiễm vừa hỏi xong, thân hình ai đó liền cứng đờ, đối diện với gương mặt nghiêm túc học hỏi của cô bình tĩnh nói “Là bẩm sinh.”

Nói xong anh liền buông tay cô ra, xoay người rời khỏi phòng tắm.

Thấy anh rời đi, dường như Hạ Nhiễm rất phấn khích, đi nghiêng ngả không vững đi theo anh, biểu cảm giống như Columbo tìm ra châu lục mới, cười rất vui vẻ, vừa nấc cục vừa nói: “Thế thì chính là dậy thì không đầy đủ rồi còn gì, thì ra mấy đứa chúng nó nói đúng.”

Cô ở sau lưng cứ ríu rít cười nói không ngừng, Cố Tấn Thần đi được mấy bước liền dừng lại, quay đầu nhìn liền thấy tay chân cô đang múa may, nghiêm túc trả lời. “Không phải dậy thù không đầy đủ mà là gia tộc di truyền.”

Anh chỉ ra chỗ sai của cô, Hạ Nhiễm lại đang say khướt, nào còn nhớ đến câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, vẫn không buông tha, ngang ngược cãi lại: “Di truyền còn không phải là dậy thù không đầy đủ sao?”

Dứt lời, cả người như sắp ngã xuống thân ái với sàn nhà, Cố Tấn Thần nhanh tay lẹ mắt mới đỡ được Hạ Nhiễm lên, nhìn đến cô gái đã ngủ say trong lòng mình liền không nhịn được mà thở dài, hinhg như anh mất trí nên mới đứng đây thảo luận môi mỏng môi dày với cô.

Thuận tay đặt cô nằm lên giường lớn, anh kéo chăn lên đắp kĩ rồi mới tắt đèn trên bàn, xoay người ra ngoài gọi điện.

“Ngay bây giờ, chuẩn bị một cốc nước ấm pha mật ong cho tôi.”

Âm thanh trầm ổn quanh quẩn trong phòng khách, theo đêm xuống mà tan vào bóng tối.

*****

Đêm hôm ấy, Hạ Nhiễm ngủ siêu cấp thoải mái, đã trải qua kinh nghiệm mấy năm này thường say rượu, sáng hôm sau tỉnh dậy nhất định sẽ đau đầu muốn chết, đầu lưỡi tê dại, miệng khô khốc, dạ dày nóng rực, cuối cùng là chân tay rã rời. Thế mà hôm nay tỉnh dậy lại hoàn toàn trái ngược, cô mở mắt nhập nhèm nhìn ánh mặt trời qua cửa sổ một cái rồi xoay người ngáp một cái, tiếp tục ngủ.

Nếu không phải quá mót đi vệ sinh đến không nhịn nổi nữa, nâng mí mắt lên Hạ Nhiễm cũng lười động. Mơ mơ màng màng ngồi dậy, híp mắt phóng thẳng vào nhà tắm.

Thể xác và tinh thần đền thoải mái làm Hạ Nhiễm xem nhẹ cái giường bản thân vừa nằm, cũng xem nhẹ tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm.

Cách...

Cửa phòng tắm bị người bên ngoài mở ra, Cố Tấn Thần ngừng việc cạo râu lại. Anh xoay người nhường đường cho cô gái nào đó vừa đi vừa ngáp đến bên cạnh toilet thì ngừng lại. Sau đó đứng trước toilet, hai tay cô không ngại ngần sờ sờ quần áo chuẩn bị kéo xuống, từ đầu đến cuối cô chẳng thèm mở mắt nhìn.

“Em muốn làm gì đây?”

Giọng nói không có tý độ ấm vô cùng quen thuộc cất lên. Hạ Nhiễm mờ mịt mở to mắt, lại chứng kiến cảnh tượng cô cùng ông chủ nhà mình cùng đứng trong phòng tắm đối diện nhìn nhau, không khí lại vô cùng nghiêm túc và trang trọng.

Cô không tự chủ xoa mắt, xác định người đàn ông chỉ quấn độc có cái khăn tắm quanh hông này là đại boss. Nhiều lần ghép người trước mặt với hình tượng boss lạnh lùng hoàn toàn trung khớp, đầu cô chỉ còn vang lên khúc hát, “a dặm đường xa a a a...”

Thân thể không tính là gầy gò lộ ra bị nhìn không sót chỗ nào, giọt nước từ mép tóc rơi xuống lồng ngực, xẹt qua cơ bụng tinh tráng, quẩn quanh tại da thịt lưu luyến mãi mới thấm vào khăn tắm.

Hạ Nhiễm chịu không nổi cảnh đẹp có sức quyến rũ chết người này, miệng môi khô khốc, chưa kịp nghĩ ra bản thân làm gì mới tốt đã thấy mình lấy tay che mắt kêu lên, “Sếp, sao tự dưng anh lại không mặc quần áo?”

Không hề nghĩ đến mình vì sao lại ở cùng một phòng với người ta, trong đầu Hạ Nhiễm chỉ có mỗi hình ảnh phun máu của Cố Tấn Thần, mở miệng ra cũng chỉ hỏi được câu ấy mà thôi.

Cô che mắt nhưng lại kìm lòng không đặng lén nhìn anh qua khe hở đầu ngón tay, gò má ửng hồng, hai tai cũng đỏ rực. Cố Tấn Thần thu hết mấy động tác ấy của cô vào đáy mắt, đặt dai cạo râu tùy tiện ở bồn rửa, cong môi hài hước nói: “Em từng gặp người để nguyên quần áo không cởi mà tắm rồi à?”

“Không, không có.” Tuyệt đối không hề có. Trừ bỏ lúc đi bơi, đây là lần đầu tiên Hạ Nhiễm cô quang minh chính đại nhìn cơ thể một người đàn ông mặc dù chỉ là nửa người trên.

Hạ Nhiễm đứng im tại chỗ không biết phải làm sao, dưới ánh mắt chăm chú của anh thẹn thùng cúi đầu, ánh mắt không hề có tiêu điểm nhìn quanh quất bốn phía mới nhận ra mình còn đang kéo chân váy lộ ra cặp đùi trắng nõn. Trì độn một hồi cô mới nhớ ra nãy cô định làm gì, đúng vậy, kéo váy chuẩn bị đi vệ sinh.

Não bộ thông suốt, hai mắt liền lén nhìn Cố Tấn Thần. Chỉ thấy anh đang nhìn chô không chớp mắt, Hạ Nhiễm giật mình thả vội làn váy xuống.

“Sếp, anh cứ từ từ mà tắm rửa, tôi không làm phiền nữa.”

Lấy tay che mắt, cô còn cố gắng mỉm cười thật bình tĩnh, lặng lẽ đi qua Cố Tấn Thần rồi chuồn êm ra ngoài.

Cả người anh tản mát tỏa ra mùi sữa tắm, thần thái biến nhác, dựa lên bồn rửa mặt , hai tay khoanh lại cất lời vàng ngọc, “Lần sau muốn làm phiền ai đang trong phòng thì nhớ gõ cửa.”

Lần sau...

Sếp à, anh còn muốn lộ hàng lần nữa hả?

Đóng cửa phòng tắm lại, Hạ Nhiễm trở lại giường rồi ngồi thụp xuống tưởng như không thở nổi, hai mắt trợn tròn nhìn kiến trúc trước mặt. Tv treo tường, phía sau rèm cửa bằng lụa bay bay là ban công, tủ treo quần áo ở cạnh cửa phòng, cùng với cái thứ từng bị mình chà đạp ~ giường lớn thật lớn.

“A a a a a a!!!!!!”

Cô đang ở trong phòng ngủ của sếp nhà mình, cô còn vừa từ giường của sếp mà tỉnh dậy.

Cho nên, có phải cô đã giống lời Lâm Khả từng nói, đem đại boss “ăn” rồi?

Suy nghĩ to gan này, phá vỡ hết tam quan nguyên tắc của Hạ Nhiễm rồi.

Sau khi tỉnh táo cúi đầu nhìn bản thân mình, ngoại trừ giày cao gót không rõ tung tích, lễ phục dạ hội hôm qua vẫn nguyêm vẹn nằm trên người cô, Hạ Nhiễm thở phào.

“Em lại đang nghĩ vớ vẩn gì rồi?”

Người lên tiếng không ai khác chính là Cố Tấn Thần mới từ phòng tắm bước ra. Anh đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô tự ôm ngực giật mình, chân dài bắt đầu bước về phía Hạ Nhiễm.

Đến cạnh tủ treo quần áo, anh mới thâm sâu cất tiếng “Yên tâm, hôm qua em sau rượu nên còn chưa kịp giở trò gì trên người anh cả.”

Sặc...

Hạ Nhiễm cứ thế nhìn bóng lưng anh rời đi, trong đầu chỉ có một suu nghĩ là tìm cái lỗ nẻ nào mà vùi mình xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.