Sau khi Cố Tấn Thần rời phòng thay đồ, anh đã quay trở lại hình tượng lạnh
lùng, giày áo nghiêm chỉnh. Lấy ví tiền trên tủ đầu giường, liếc qua
đồng hồ một cái rồi nói : “Lát nữa nhớ xuống dưới ăn sáng.”
Trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, một nghiêm túc dặn dò, người
còn lại nghiêm túc làm ngơ. Đợi mãi không thấy cô trả lời, anh chỉnh lại nơ trên cổ, chớp mắt dặn thêm, “Em có năm phút.”
Anh nói xong, đóng cúc áo vest rồi ra khỏi phòng.
Tối hôm qua uống say...
Tối hôm qua xảy ra những việc gì Hạ Nhiễm nhớ không nổi. Ký ức của cô
chỉ dừng lại ở lúc bản thân liều mình chăn rượu cho Cố Tấn Thần, sau đó
là cảnh tượng gây ấn tượng mạnh lúc cô mới rời giường.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hạ Nhiễm không thể tiếp thu kịp, vẫn ngẩn ngơ ngồi trên giường mà quên đi cái “năm phút” nãy anh nói.
Tại bàn ăn ngoài trời dưới khách sạn, Cố Tấn Thần an tĩnh ngồi tại vị
trí của mình. Trên bàn ăn dành cho hai người chỉ có mình anh một tay cầm báo, đôi lúc lại liếc qua nhìn đồng hồ. Ngay lúc ấy, phục vụ đi tới dọn đi cốc sữa đã nguội lạnh, người khác tỉ mỉ đặt bình thủy tinh cắm hoa
hồng trắng xinh đẹp lên giữa bàn :“Tiên sinh, hoa của ngài đây.”
Anh gật đầu “Cám ơn.”
Ánh mắt nhìn qua chiếc ghế bỏ trống phía đối diện, tia không hài lòng
vụt qua. Anh nhíu mày, cầm điện thoại trên bàn gọi cho Ninh Viễn, “Ninh
Viễn, gọi Hạ Nhiễm xuống.”
Một đêm không có gì trong bụng, Hạ Nhiễm đã đói đến mức ngực dán vào
lưng, ngay cả đánh răng cũng rệu rạo. Vừa mới súc miệng rửa mặt, cất đồ
dùng cá nhân xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, miệng trả lời nhưng tay cô không hề dừng động tác, “Có chuyện gì không?”
Giọng Ninh Viễn đều đều truyền tới qua cánh cửa gỗ, “Hạ Nhiễm, sếp gọi cô xuống tầng dưới ăn sáng.”
Hạ Nhiễm nghe được miệng giật giật mấy cái, nhỏ giọng trả lời “Tôi biết rồi, xuống ngay đây.”
Ngoài cửa im lặng không bao lâu, một phút sau, khi cô vừa cầm đồ cá
nhân của mình ra khỏi phòng tắm, tiến chuông cửa ầm ĩ lại vang lên.
Vẫn như cũ là Ninh Viễn, “Hạ Nhiễm, sếp cho cô năm phút để xuống dưới.”
Cô nhìn về phía cửa, vô tâm trả lời “Ừ.”
Năm phút sau, trợ lí yêu nghê Ninh Viễn lại một lần nữa kiên nhẫn bấm chuông, vẫn là câu nọ: “Hạ Nhiễm...”
Lúc này, dù Hạ Nhiễm có dịu dàng mấy cũng không chịu đựng được nữa mà phát cáu.
Hoàn cảnh lúc ấy thực sự rất giống cảnh 'bài thi làm được một nửa thì
thầy giáo kêu thu bài', thực sự làm Hạ Nhiễm muốn văng tục. Nhưng rồi
nghĩ đến vị trợ lí Ninh Viễn có gương mặt thành thật đến không thể thành thật hơn, lại tận trung đi theo Cố Tấn Thần qua biết bao gian khổ, cô
mềm lòng, cắn răng hạ thấp giọng: “Anh Ninh Viễn, xin anh đừng giục tôi
nữa, đợi tôi thay quần áo một lúc cũng không được sao?”
“Được mà, tôi chỉ muốn nhắc cô là nãy sếp nói với tôi cô xuống muộn
một phút tiền lương giảm năm mươi.” Người ngoài cửa không nhanh không
chậm nói, trong khi Hạ Nhiễm vẫn mịt mờ lại bồi thêm một câu nữa, “Bây
giờ là bảy giờ năm mươi sáu phút múi giờ nước Anh, cô còn bốn phút.”
“Trời ạ...” còn có bốn phút!!!!
Hạ Nhiễm ném áo sơ mi cầm trên tay, lập tức lấy một chiếc váy suông có thắt eo trong vali, nhanh nhẹn mặc vào người. Tháo dây buộc tóc, tùy ý
vuốt vuốt mấy cái cho tóc buông xõa trên vai, lấy điện thoại thành gương mà soi chỉnh lại tóc mái, đi vội vào chây đôi cao gót ném trong phòng
từ tối hôm qua, đến túi xách ví tiền cũng không kịp lấy liền theo Ninh
Viễn xuống tầng dưới.
Dù đã nhanh nhất có thể, khi Hạ Nhiễm thở không ra hơi xuất hiện tại
bàn ăn dưới lầu, cô vẫn đến muộn. Không biết từ bao giờ cô lại có thể dễ dàng tìm thấy Cố Tấn Thần trong đám đông, đi từng bước đến gần anh. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu qua màn sương mờ, dịu dàng chiếu vào góc bàn
nơi anh ngồi, anh khẽ cười đưa tạp chí trong tay cho nhân viên phục vụ
bên cạnh, hơi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai người nhân viên dặn dò gì đó.
Hạ Nhiễm vừa đến gần, nhân viên phục vụ đó cũng rời đi. Cố Tấn Thần nhìn cô lên tiếng, “Em đến muộn.”
Nói rồi qua qua nhìn Ninh Viễn phía sau Hạ Nhiễm. “Muộn bao lâu?”
Hạ Nhiễm nhìn anh rồi quay lại nhìn người bị hỏi, không tin nổi khi
thấy Ninh Viễn nghiêm túc xem đồng hồ, nghiêm túc trả lời: “Thưa sếp,
hai phút. Lương tháng trừ vừa tròn một trăm.
Nãy ở phía xa nhìn anh ung ung dung dung ngọc thụ lâm phong ngồi dưới
nắng sớm, Hạ Nhiễm vô ý thức bị bề ngoài đẹp trai đòi mạng của anh mê
hoặc. Giờ lại gặp một đôi 'phu xướng phụ tùy' này, cô tức muốn ói máu
rồi. Lấy tay vân vê mép váy, cô không sợ hãi trả lời: “Sếp, trong nội
qui của công ty không có điều lệ này.”
“À, hóa ra em còn nhớ rõ nội qui của công ty, vậy tại sao lại không
nghe lời cấp trên?” Trong mắt anh lóe lên tia ranh mãnh, lại có thể đem
một câu khẳng định thành một câu hỏi: “Em nói anh nghe, qui tắc công ty
có qui định giúp ông chủ đõe rượu đòi thêm tiền thưởng không.”
Đây rõ ràng là đang trả thù, sau khi nghe anh nói xong, Hạ Nghiễm liền rõ ràng.
Nếu nhớ không lầm, tối qua cô uống thay anh bảy li rượu, bù qua bù lại thì một trăm hôm nay cô mất vẫn chưa làm cô lỗ vốn. Tâm trạng ngay lập
tức rạng rỡ, tinh thần tăng lên vùn vụt, “Sếp, anh cứ trừ lương tôi cũng được.”
“Ờ.” Bàn tay để trên bàn của Cố Tấn Thần khẽ co lại, ngón trỏ tay phải gõ gõ xuốn mặt bàn, “Anh vừa suy nghĩ lại rồi, đúng là việc anh trừ
lương em là không đúng theo qui đinh.”
Anh lại muốn sai đây? Hạ Nhiễm hít sâu một hơi, bước về phía trước vài bước, cả người dựa vào bàn lấy tinh thần, hoảng loạn hỏi lại, “Cho
nên?”
“Cho nên không trừ lương em nữa.” Anh khe khẽ mỉm cười, nụ cười ấy lại làm trái tim Hạ Nhiễm loạn nhịp, nắm chặt điện thoại trong tay, trái
tim cũng lửng lơ. Giây sau, anh quay qua nói với Ninh Viễn: “Nói với bộ
phận tài vụ, vì công bằng và sự liêm minh của công ty, miễn luôn tiền
thưởng.”
“Sếp...” Tối qua tôi liều mạng uống rượu là vì ai, hả hả hả???
Cô mấp máy môi, nửa ngày cũng không nói nổi một chữ, Cố Tấn Thần chờ
đến không bình tĩnh nổi, đuôi lông mày nhíu lại, nửa thật nửa đùa hỏi
lại, “Sao nào, em có ý kiến à?”
Đôi mắt anh hữu thần sáng ngời, nhìn cô chăm chú khiến thể xác lẫn
tinh thần Hạ Nhiễm phát lạnh, hoàn toàn vô dụng cúi đầu trả lời: “Không
có ý kiến. Sếp anh minh.”
Nghe được câu trả lời của cô, anh rất vừa lòng, Hạ Nhiễm còn có thể
nhìn thấy được nụ cười không kiềm chế cong cong trên môi anh.
“Ngồi đi.”
Hạ Nhiễm hồi hồn, ngoan ngoãn nghe lời anh ngồi xuống ghế phía đối
diện. Quay đầu tìm Ninh Viễn, không ngờ anh ấy đã rời đi từ bao giờ.
Nhân viên phục vụ lục tục đưa bữa sáng lên, trong lúc bàn ăn được sắp
xếp, ánh mắt Hạ Nhiễm vẫn không rời ra khỏi nụ hoa sắp nở trên bàn. Giọt nước long lanh vẫn còn trên cánh hoa, mùi hoa hồng nồng nàn lan tỏa,
hòa cùng mùi thức aưn ngon lành. Khẩu vị ùa tới,ngay giây phút này, cô
chỉ có một mong muốn tột cùng là lấp đầu cái dạ dày đáng thương.
Bữa sáng thuần túy kiểu Anh trên bàn, cô vôi vàng ăn, lễ nghi ăn uốn
cũng vứt sang một bên. Tương phản với Hạ Nhiễm, Cố Tấn Thần quen ăn cơm
kiểu Trung chỉ ăn vài miếng liền buông dao nĩa, bưng cốc cà phê lên nhấm nháp, “Em xác định mình đang ăn sáng?”
Cô nhanh gọn giải quyết đĩa salat của mình, lại để mắt đến đĩa đồ ăn
phía bên anh hầu như chưa được động vào. Nhai nhai nuốt nuốt miếng xúc
xích cuối cùng, “Sếp, anh phải thông cảm cho tôi, cả đêm qua tôi chưa có ăn tối đó.”
Nói rồi cô cắn cái nĩa trong tay, “Tôi nói này, anh không ăn nữa sao?”
Cố Tấn Thần vẫn nhíu mày, nghe câu hỏi của cô mày nhíu càng sâu, đặt li cà phê lại bàn ăn, “Ừ.”
“Ờm, boss, tôi ăn vẫn chưa no. Tôi liệu có thể lại,...” ăn thêm một phần nữa?
Lời còn chưa dứt, Hạ Nhiễm đã thấy người nào đó vốn dĩ vẫn lạnh tanh
không biểu cảm thoáng hiện lên nét cười làm người ta mơ màng. Cố Tấn
Thần nhấc chiếc đĩa gần mình, không ngại ngần đưa đến trước mặt Hạ
Nhiễm, “Ăn đi.”
Vị trí của hai người lúc này rất không may lại là ở trung tâm nhà ăn,
xung quanh toàn là người với người đang ăn uống. Mặc dù họ nói chuyện
bằng tiếng Trung nhưng hành động của Cố Tấn Thần cùng gương mặt ửng hồng của Hạ Nhiễm đã đủ làm người ngoài xác nhận quan hệ của họ. Mở to mắt
nhìn Cố Tấn Thần, cô hoàn toàn không biết phải làm gì trong hoàn cảnh
này.
Anh vẫn nhìn cô, nhẹ nhàng mà chập chạp lên tiếng trước,“Nhận lấy.”
Khi Hạ Nhiễm cầm chiếc đĩa anh đưa qua, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng cười của đôi vợ chồng bàn bên cạnh truyền tới.
Mặt cô đã đỏ đến độ bấm ra máu, nghiêm chỉnh ngồi thẳng, cắn môi yếu ớt hỏi: “Sếp, anh thấy như vậy cũng được ạ?”
Không hoài nghi, anh gật đầu.
Cô nhỏ giọng phản kháng, “Nhưng mà, anh đã ăn qua nó rồi.”
Ánh mắt Cố Tấn Thần lướt qua đỉnh đầu Hạ Nhiễm, rơi xuống xương quai
xanh hơi nhô lên của cô. Lúc này, mặt trời đã chiếu rọi khắp nơi, anh
chỉ lười nhác dựa vào ghế, không nghĩ ngợi mà trả lời, “Thế thì em tự
gọi phần ăn khác đi.”
Hạ Nhiễm cúi đầu nhìn chiếc váy dài màu xanh nhạt trên người, làm quái gì có chỗ nào có tiền. Thứ đồ có giá trị nhất cô đang có chính là cái
điện thoại trên bàn.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ chết đói. Cô cắn răng, dậm chân, trước mặt Cố Tấn Thần bắt đầu ăn đồ trong đĩa.
Nửa ngày sau, nhìn cô uống cạn li sữa nóng trên bàn, anh ngồi thẳng người lên, nói “Ăn no rồi?”
Hạ Nhiễm cúi đầu, gian nan lên tiếng: “Dạ, no rồi.”
“Đợi một chút.”
Một câu 'Đợi một chút' khiến Hạ Nhiễm thực sự ngoan ngoãn ngồi im,
người anh tiến tới sát gần cô, bàn tay để trên bàn vươn tới. Suy nghĩ
của cô lúc này chỉ còn là hình ảnh hay có trong phim, nữ chính trên môi
có vết sữa, nam chính dùng ngón tay nhẹ nhàng vì cô ấy lau đi vết sữa
kia. Cuối cùng là cảnh hai nhân vật chính hôn nhau đắm đuối làm người
xem ngượng ngùng.
Nhưng sự thật quá tàn khốc, tay anh vươn tới cũng chỉ để đẩy nhẹ đầu Hạ Nhiễm sang bên, “Đừng chắn.”
Lúc cô quay đầu ra nhìn, anh đã chỉnh lý Tây trang của mình thẳng thớm. “Ngồi đây đợi anh.”
Anh chỉ để lại một câu, sau đó đi về phía sau lưng Hạ Nhiễm rồi dừng
lại ở bàn bên cạnh, vị khách ngồi bàn bên đó cũng đứng dậy.
Một nam một nữ, cô gái đứng quay lưng về phía cô nên không nhìn ra
gương mặt. Nhưng người đàn ông kia thì rõ ràng là Trần Tử Ngang.