Cố Tần Thần luôn nói ngắn gọn, giao việc xong cho bác Trương liền cúp
điện thoại, điện thoại di động còn nắm trong tay, biết rõ còn cố hỏi:
“Nói gì?”
“…” Cô còn gì để nói chứ? Hạ Nhiễm trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú của
anh, rút điện thoại trong tay anh ra, để lên bàn, lười biếng nói: “Cố
tiên sinh, anh nói là được”.
Biết được tính tình chịu đựng này của Hạ Nhiễm, Cố Tần Thần luôn không
lo lắng cô sẽ tạo phản. Hai mắt anh khép hờ, khóe miệng nhợt nhạt lại có chút vui mừng, trông vô cùng mê người.
Tâm tình anh bây giờ rất tốt, ngón tay thon dài quấy nhiễu tay Hạ Nhiễm
đang để trên ga giường màu trắng. Tay Hạ Nhiễm đang cong lại, dưới sự
khiêu khích của anh chậm rãi mở ra, tùy ý ngón tay anh xẹt qua lòng bàn
tay của cô, một trận tê dại truyền tới tim.
Đôi môi anh hơi mở, có ngụ ý nói: “Em không thấy mình còn có việc chưa nói rõ với anh sao?”
Nam nhân trước mặt hơi cong miệng, bộ dáng vân đạm phong khinh, suy nghĩ có chút không giống người thường. Hạ Nhiễm âm thầm tinh tế chọn lọc từ
ngữ từ trong câu nói của anh, cô luôn cảm thấy trong đó có chút hương vị của “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị”.
Hạ Nhiễm hơi sững sờ, hỏi lại anh: “Sao? Em có việc gì cần nói rõ với anh sao?”
Bộ dáng Hạ Nhiễm mê man, khiến Cố Tần Thần bình tĩnh tự nhiên cũng có
chút xúc động muốn dạy dỗ cô. Nghĩ như vậy, ngón tay anh đang trêu chọc
cô gia tăng khí lực, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng mà chắc chắn như cũ: “Có”.
Trong khi Hạ Nhiễm vẫn đang nghĩ mãi không ra, âm thanh ấm áp trầm thấp
của Cố Tần Thần lại vang lên, lần này thì đơn giản nói ra trọng điểm:
“Ví dụ như, nói cười với nam nhân khác”.
Lực sát thương của câu này quá lớn, nhất là khi nó nói ra từ miệng Cố
Tần Thần. Lúc anh vừa nói ra câu này, Hạ Nhiễm cũng không rõ lắm ý anh
là gì. Tầm mắt cô dời từ tay mình lên trên, đối mặt với đôi mắt đen như
mực lại hàm chứa ý muốn chiếm hữu mãnh liệt, rốt cuộc cũng rõ đây là nam nhân hẹp hòi.
Cố Tần Thần càng chững chạc đàng hoàng, Hạ Nhiễm lại càng thấy anh đang
trêu đùa cô, cô rút tay mình ra, nghiêng đầu nhìn hoa tươi Tiêu Sơn mang tới, cánh hoa hồng nhạt vì thiếu nữa mà có chút khô héo cũng không giảm đi vẻ mỹ lệ của nó. Cô nghịch nghịch cánh hoa, cảm thấy chưa thỏa mãn
liền nghịch bình hoa. Tay cô chơi bình hoa, trong miệng vẫn còn pha trò: ‘Xin hỏi em cùng nam nhân nói đùa lúc nào?’
“Á à”.
Cố Tấn Thần vui vẻ cười khẽ, cả người biếng nhác, dựa đầu vào đầu
giường, ánh mắt thâm thúy như muốn nhìn rõ linh hồn cô: “Nói không biết
ngượng, lúc trước tán gẫu với người ta vẫn chưa thỏa mãn sao?”
Chữ trước đó trong miệng anh, không phải đi một vòng để ám chỉ việc cô
gặp Trần Tử Ngang sao, trong đầu Hạ Nhiễm luôn nghĩ Cố Tần Thần là nam
nhân bảy thước, ở trong thương giới làm Boss lớn hệt như cá gặp nước,
tuy cố ý ra vẻ không việc gì, cũng giỏi giả vờ rằng việc không liên quan tới mình, bây giờ đụng tới đề tài mẫn cảm, ngụy trang thế nào cũng
không thể làm ra vẻ thiên y vô phùng.
Miệng lưỡi sắc bén, chanh chua cay nghiệt như vậy, chỉ vì anh uống dấm chua.
Khóe miệng Hạ Nhiễm khẽ cong, cô cố nhịn cười nhưng không được, suýt chút nữa còn cười thành tiếng.
Thấy động tác trên tay Hạ Nhiễm khựng lại, Cố Tần Thần liếc nhìn vẻ tươi cười không thèm che dấu của cô, cười tới nỗi cả bả vai cô cũng run rẩy. Cố Tần Thần bất mãn nhíu mày, đề tài nghiêm túc đứng đắn như vậy, anh
cảm thấy không có gì đáng cười cả. Lúc ôm cười tới ôm bụng, anh mới kiêu ngạo hỏi cô: “Buồn cười sao?”
Không phải buồn cười, là vô cùng buồn cười.
Thấy sắc mặt anh không tốt, khóe miệng Hạ Nhiễm cũng không dám toe toét như cũ: “Anh không thích sao?”
Bên ngoài phòng bệnh, gió lớn. Gió thổi màn cửa bằng lụa mỏng phát ra âm thanh nho nhỏ, đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm đem. Đôi mắt anh nhu tình hư nước, nhìn đôi mày xinh đẹp của cô nhếch lên, gương mặt quyến rũ mềm
mại cười duyên dáng. Cố Tần Thần không khống chế được trái tim nhảy loạn trong lồng ngực, nử nhân xinh đẹp này ở trước mặt anh, khiến anh kìm
lòng không đậu mà rung động.
Cố Tấn Thần giơ tay xoa xoa đầu cô, cười khẽ rồi gật đầu: “Thích”.
Cố Tần Thần cười lên thật sự rất ấm áp, đối với Hạ Nhiễm đơn thuần mà
nói rất có sức hấp dẫn, làm cho cô đắm đuối, khơi dậy sự yêu thích được
giấu ơ nơi kín đáo nhất.
Hoa si một hồi, Hạ Nhiễm giật mình, sau lưng liền thấy lạnh lẽo, quả
nhiên không ngoài dự đoán, người nào đóđã kéo cô sát lại gần, bá đạo
nói: “Có thể cười, nhưng chỉ có thể cười như vậy với anh”.
Bởi vì cô nhăn mày một cái liền quấy nhiễu tâm tư người khác.
Anh không cách nào xác định, sẽ có người giống như anh vậy, không chống cự được, bó tay chịu trói.
“Nghe được không? Trần Tử Ngang không được, Hồ An cũng không được, Tiêu Sơn…”
Đôi mắt đen như mực phát ra ánh sáng, rất có khí thế đại nam nhân, từng chữ mạnh mẽ: “Càng không được”.
Hạ Nhiễm bị anh hù mà sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng kịp, một ngón tay
còn chỉ lên đầu mũi anh, cảm thán nói: “Cố Tần Thần, bây giờ em mới phát hiện, anh thật hết sức bá đạo, hơn nữa còn nhỏ mọn”.
Hương cẩm chướng lan tỏa thấm vào ruột gan, lặng lẽ hút đi tâm can anh,
trong phút chốc, Cố Tần Thần cười nhẹ, cổ họng khô khốc khàn khàn khiến
tiếng cười của anh nawjg nề: “Bây giờ em mới biết sao? Hối hận cũng
không kịp rồi”.
Ý tứ Cố Tấn Thần cô rất rõ. Anh dùng phương thức của mình nói cho cô
biết, từ khi cô đồng ý ở chung với anh, liền phải chấp nhận tính cách
đại nam tử này, còn thêm cảm ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của anh nữa.
Đây là đoạn tình cảm thứ hai của cô, cảm giác khác mối tình đầu ngây
ngô. Lúc ấy cô nhìn thấy bạn trai của mình nói nói cười cười với cô gái
khác, tâm tình giống như món đồ chơi mình thích bị người khác nhâm nhe
chiếm lấy, tuy nói không phải rất thoải mái nhưng cũng không phải không
tiếp thu được.
Không thể không thừa nhận, phản ứng của Cố Tần Thần khiến đoạn tình cảm
chôn sâu dưới đày lòng cô có chút ngọ nguậy. giống như, một chút ngoài
dự liệu này lại khiến cô thích thú.
Hạ Nhiễm mím môi nhìn anh, thổi phù một tiếng: “Anh nhìn bộ dáng ăn dấm chua của mình đi, rất dễ thương”.
Một câu nói khiến tâm tình Cố Tần Thần khó nhịn, gương mặt vốn lạnh nhạt bỗng nhiên thay đổi. Ánh mắt Cố Tần Thần thay đổi, cố giấu đi vẻ giảo
hoạt. Anh nắm chặt bờ vai gầy của cô, cúi người nhích lên, không nói hai lời liền cắn lên xương quai xanh đang hở ra của cô.
“Tê ----“, xương quai xanh có chút đau, Hạ Nhiễm hút ngụm khí, đẩy nam
nhân đang ghé đầu trước ngực cô đẩy ra. Bông hoa vắt ngang trước bọn họ
oanh liệt hy sinh, da thịt trắng nõn của Hạ Nhiễm cũng không thể ngăn
được một loạt dấu răng in lại.
Đối với hành vi của Cố Tần Thần, Hạ Nhiễm giận một bụng hỏa. Cô phẫn hận trừng anh: “Anh là chó sao?”
Cố Tấn Thần xem nhẹ lửa giận của Hạ Nhiễm, hết sức hài lòng nhìn ấn ký
mình lưu lại trên xương quai xanh của cô: “Đây là trừng phạt dành cho
em”.
Lại còn biện hộ, Hạ Nhiễm thật sự bị người này kích thích tới điên rồi,
cô vươn tay nhéo bắp thịt nơi cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh biến thái à? Em chọc anh khi nào?”
“Em còn chưa chọc anh sao?” Cánh tay anh căng thẳng, Hạ Nhiễm dùng lực
không giảm chút nào, Cố Tần Thần lại mị mâu cười, thành thật nghiêm túc
liệt kê tất cả tội ác của Hạ Nhiễm.
Rất nhiều chuyện, nếu anh không nói Hạ Nhiễm đều quên mất.
Từng chuyện một được nói tới. Cố Tần Thần chỉ trích cô lúc về nước chỉ
nói cho Tiêu Sơn biết, không nói cho anh. Cô thật muốn phun nước miếng
mà, cô ra nước ngoài tới bốn năm, ngay cả số di động của bạn tốt còn
không có, làm sao thông báo cho anh được?
Còn có một việc, lại thêm bất thường, Cố Tần Thần nói cô ở trước mặt
anh, ở trước cửa KTV mắt đi mày lại với Trần Tử Ngang, ánh mắt thâm
tình. Chuyện này cô chẳng muốn giải thích, rõ ràng là lúc cô đi ra khỏi
phòng mới nhìn thấy Trần Tử Ngang, mới gặp lần đâu lấy đâu ra ánh mắt
thâm tình chứ?
Hai chuyện đó không phải trọng điểm, trọng điểm là, những chuyện này đều là ít muối vừng mà thôi. Hơn nữa, lúc đó quan hệ của cô và anh cũng
không tốt như vậy.
Nam nhân ba mươi tuổi rồi sao có thể tới mức này, chỉ có một từ có thể hình dung tâm tình của Hạ Nhiễm lúc này: “Ấu trĩ”.
Cô chọc chọc bờ vai rắn chắc của Cố Tần Thần, bộ dạng vô phương cứu chữa nhìn anh: “Cố Tần Thần, vừa mới nói bộ dáng ăn dấm của anh rất dễ
thương, câu khích lệ này em thu lại. Còn nữa, anh thật ấu trĩ vô cùng.”
Anh để tâm mấy chuyện này lâu như vậy, trong khi Hạ Nhiễm lại thấy nó
không đáng nhắc tới. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cố Tần Thần cắn cô
coi như thỏa mãn rồi, gương mặt soái khi tươi cười, bàn tay to lại sờ sờ mặt cô ăn đậu hủ: “Bộ dáng em tức giận cũng rất dễ thương”.
Bàn tay xoa nắn mặt cô không ôn nhu tí nào, Hạ Nhiễm không an phận ngửa cổ ra, tay nắm lấy tay anh để lên miệng, ra sức cắn.
Hạ Nhiễm trừng mắt to như chuông đồng, thích hợp với gương mặt tức giận
của cô, so với Cố Tần Thần càng giống con chó nhỏ đang gặm cục xương
thơi ngào ngạt hơn. Mí mắt Cố Tần Thần không động, cũng không có phản
kháng gì mà ngồi im. Bộ dạng cao lớn chói lọi, khóe miệng còn mỉm cười
ôn nhu.
“Cắn đủ?”
Hạ Nhiễm cảm thấy miệng cô cũng đi luôn với tay rồi, lúc này Cố Tần Thần mới lau đi nước miếng vì kích động mà dính nơi khóe miệng cô, thấy cô
đỏ mặt liền thu lại nụ cười nói: “Thịt anh rất ngon đi, nước miếng cũng
chảy rồi”.
Nam nhân chính là nam nhân, cho dù hình tượng của hắn có ôn tồn lễ độ
đến đâu, không tùy tiện nói cười thế nào, ở trước mặt người mình thích
tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất kỳ cơ hội nào mà chêu trọc người
ta.
Hạ Nhiễm bị anh chọc đến mang tai đỏ bừng, Cố Tần Thần nhân lúc cô ngẩn
ngơ nhìn trời, nhanh chóng hôn một cái lên lòng bàn tay cô: “Da thịt
thân cận, lần này coi như em chủ động một lần”.
Lúc nói mấy lời này, mặt Cố Tần Thần như tắm gió xuân. Cách đó mấy mét,
bác Trương im lặng dùng tay véo đùi mình, xác định một màn trước mắt là
thật mới hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng bị ông tùy tiện
mở ra, khẽ gọi một tiếng: “Cậu chủ”.
Phòng bệnh đột nhiên có âm thanh của người thứ ba, Hạ Nhiễm và Cố Tần
Thần đều sửng sốt. hai người quay đầu lại nhìn bác Trương đứng ở cửa,
tay còn giơ lên hai hộp cơm giữ ấm. Một người cảm thấy mình và Cố Tần
Thần thân thiết bị người khác nhìn thấy, xấu hổ chết được. Một người lại thong dong tự nhiên hơn nhiều, chỉ là tâm lý cũng không có bao nhiêu
vui sướng, sao hôm nay bác Trương lại không biết nhìn sự việc thế này.
Thế là, Hạ Nhiễm đỏ mặt đứng lên khỏi giường bệnh, Cố Tần Thần khôi phục vẻ mặt trầm ổn, ra hiệu cho bác Trương đi vào.
“Cậu chủ, đây là cơm chiều, đặc biệt làm theo mấy món cậu thích”. bác
Trương để hộp giữ ấm lên bàn, tầm mắt chuyển từ gương mặt tái nhợt của
Cố Tần Thần lên Hạ Nhiễm đang cố gắng coi như bản thân không tồn tại,
kinh ngạc nói: “Đây không phải nha đầu Hạ Nhiễm sao?”
Hạ Nhiễm bị điểm danh, lúng túng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt vui vẻ ngạc
nhiên của bác Trương, ngây ngô cười: “A, là cháu, bác Trương khỏe”.
Bác Trương hiền lành nhìn nữ tử duyên dáng trước mặt, không khỏi cảm
khái: “Tốt, tốt, tiểu cô nương cũng lớn như vậy rồi, sao lâu rồi không
thấy cháu qua nhà chơi. Mẹ cháu thường nhắc tới món thịt kho tàu cháu
thích ăn”.
Bao lâu rồi cô không tới Cố Gia? Hạ Nhiễm không nhớ rõ, hình như là từ
trước khi cô ra nước ngoài, bác Trương vậy mà còn nhớ kỹ cô khiến Hạ
Nhiễm rất cảm động, Có điều ông nhắc tới thịt kho tàu làm Hạ Nhiễm thấy
kinh hồn tang đảm.
Cái này…
Dưới yêu cầu mãnh liệt của hai vị đại gia Hạ Thế Hiên và Cố Ngôn Truyền, hai nhà Cố Hạ mỗi tháng đều tụ họp một lần ở một trong hai nhà. Hơn nửa số đó an bài tại phòng khách nhà Cố Ngôn Truyền. Không thể không nói,
tài nấu nướng của mẹ Cố tương đối tốt, ít nhất là rất hợp với khẩu vị
của Hạ Nhiễm.
Trong lúc Hạ Nhiễm đang càn quét bàn ăn nhà họ Cố, Cố Tần Thần học đại
học ở Bắc Kinh phá lệ về nhà nhân dịp nghỉ hè. Cố Ngôn Truyền giựt dây
con trai đang ngồi cạnh Hạ Nhiễm, anh thấy cô đang múa đũa liền ý vị
thâm trường nói một câu: “Chẳng trách lại béo như vậy”.
Lúc đó, Hạ Nhiễm nghĩ tới miếng thịt trong bụng mình, yên lặng thu đũa
đang đặt ở đĩa thịt gà về. Từ đó về sau, khi Hạ Nhiễm đi cùng bố mẹ tới
Cố gia ăn cơm, cô chỉ đụng đũa tới chỗ thức ăn trước mặt mình.
Bởi vì lần đó thấy cô thích ăn thịt kho tàu, sau đó mỗi lần gặp mặt, chú Cố và dì đều kêu mẹ Trương làm một phần thịt kho tàu
Hương vị thịt kho tàu và ký ức đó như vẫn còn mới mẻ.
Sự nhiệt tình của bác Trương khiến Hạ Nhiễm khó mà nói ra sự đau lòng
trong lòng mình, tươi cười trên mặt cô cứng ngắc, liếc nhìn Cố Tần Thần
đang bất động thanh sắc, hoàn toàn không muốn mở miệng nói chuyện.
Cô hung dữ trừng anh, lúc này mới quay đầu cười, lại gật đầu nói: “Đúng vậy, mẹ Trương nấu bữa tối rất ngon”.
Hai người trao đổi ánh mắt cũng không tránh được bác Trương thông minh
lanh lợi, ông liên tưởng tới một màn lúc trước khi ông vào, trong chớp
mắt có gì đó rõ ràng. Tươi cười trên mặt ông càng thêm vui vẻ, sủng nịnh nói với Hạ Nhiễm: “Có rảnh nhớ tới nhà chơi, để mẹ Trương làm đồ ăn
ngon cho cháu”.
Bác Trương nói xong, dưới mệnh lệnh của Cố Tần Thần đem tất cả công vụ
và đồ đạc đóng gói tốt rồi mang về. Chỉ để lại hộp cơm giữ ấm cho Hạ
Nhiễm và Cố Tần Thần.
Khi tất cả món ăn đều được bày ra, người nào đó như vô ý đẩy một khay đồ ăn ra chỗ cô, khóe miệng cong lên nói: “Ăn đi, em thích thịt kho tàu
nhất mà”.