Lúc Hạ Nhiễm bị Cố Tần Thần mang về phòng bệnh, gian phòng tối thui không một bóng người.
Nắm cửa phòng trong tay Cố Tần Thần, mở ra rồi đóng lại. Hạ Nhiễm giống
như con gà bị anh xách lên rồi ném trên giường, một mình anh đứng đó,
đặc biệt hiên ngang, nhìn xuống cô: “Bây giờ có thể giải thích”.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, thu hồi tầm mắt, lại cúi đầu nhìn váy và giày cao gót của mình.
Bộ dáng an tĩnh biết điều, lại lộ ra chút quật cường và cố chấp. Cô
không biểu hiện ra, không có nghĩa anh không biết. Cố Tần Thần nhân lúc
cô cúi đầu, xoay người mở đèn phòng lên. Ánh sáng trong nháy mắt tràn
ngập căn phòng, Hạ Nhiễm nâng tay che mắt, qua khe hở của các ngón tay
nhìn anh.
Có chút ngoài dự đoán, Cố Tần Thần vậy mà tươi cười đứng trước mặt cô
nhìn cô, khóe miệng anh hơi cong, thật khiến cô không chịu nổi mà yêu
thích. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người cười cũng có thể làm
người khác mê muội như vậy, anh vươn tay, xoa xoa đỉnh đầu cô, động tác
mềm nhẹ mang theo chút lưu luyến, than thở nửa ngày mới nói: “Em thật
khiến anh lo lắng đề phòng”.
Ngữ khí ôn nhu quá mức, vô cùng vô hại, Hạ Nhiễm quay đầu tránh tay anh, cãi bướng nói: “Em không phải con nít”.
Phản bác của cô đổi lại tiếng cười của anh, Cố Tần Thần cũng không ngại
phiền toái vén gọn mái tóc hỗn độn của Hạ Nhiễm. Thần sắc anh nghiêm
túc, gằn từng chữ nói: “Anh chưa bao giờ xem em là con nít”.
Anh nhìn cô từ khi còn nhỏ tới lúc lớn lên, lại nhìn cô hồ đồ bước vào
xã hội. Trước năm mười lăm tuổi, có lẽ anh chỉ thích trêu chọc cô. Sau
đó, trong lúc bất tri bất giác lại yêu cô, sau đó nữa trong những năm
tháng cô không biết tới vẽ lên một tương lai cho hai người, cho người sẽ cùng anh đi về phía trước.
Hạ Nhiễm sao có thể biết được, những ngày tháng anh nỗ lực vì tương lai, lao thẳng tới đích vì chuyện cổ tích về nàng công chúa còn chưa xảy ra. Cô chỉ cần lớn lên, anh chỉ cần nghiêm túc chờ đợi.
Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần nghiêm túc không thể không nghiêm túc theo,
tim đập loạn nhịp, tùy ý để anh đùa nghịch tóc mình, sửng sốt hỏi: “Sao
anh lại phải lo lắng đề phòng?”
Cô hỏi anh, tay Cố Tần Thần đột nhiên dừng lại, không để cô giãy dụa,
tay anh dừng lại trên gò má cô, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt trắng nộn của cô.
Thanh âm Cố Tần Thần ám ách nói: “Anh cho rằng em đã về”.
Lúc anh thấy cô ngượng ngùng chạy ra khỏi phòng bệnh, trong lòng liền
cảm thấy vui mừng khó nói thành lời. Anh biết, cô đối với hành vi thân
mật của anh cảm thấy ngượng ngùng, không phải tức giận. Lúc Tiêu Sơn và
Hồ An triêu ghẹo, anh ko bình tĩnh nỗi, nhanh chóng đuổi người, lại chờ
mãi cũng không thấy cô trở về.
Cố Tần Thần đang cười, lại có chút cay đắng. Hạ Nhiễm không khỏi nghĩ
lại biểu tình bình thường của anh, người đứng trước mặt cô lúc này có
biểu tình thật phong phú, hoặc vui, hoặc buồn, hoặc tức giận, hoặc dở
khóc dở cười.
Cô ngẩng đầu, mũi đỏ ứng, tùy tay kéo tay anh ra, nhỏ giọng nói: “Anh còn ở đây, em có thể đi chỗ nào?”
“Nếu em dám chạy, anh liền trừ lương em”. Gương mặt lạnh lùng cũng có
chút ửng hồng, lông mày giãn ra, giọng nói vẫn đứng đắn như thường: “Trừ gấp đôi”.
Người này đã sinh bệnh còn không quên trừ tiền lương của cô. Hạ Nhiễm
quay mặt đi, không thèm nhìn con người không nói đạo lý này nữa. Trong
lúc cô còn đang nghĩ phải nói gì, liền thấy một bình thủy tinh treo trên giá ở đầu giường, cùng với ống tiêm nằm lẻ loi trơ trọi trên gối.
Tầm mắt quay lại, cầm lấy tay phải bị Cố Tần Thần liều lĩnh rút kim ra, vết bầm tím đập vào mắt cô.
Hạ Nhiễm hít khí lạnh, mũi đột nhiên thấy ngứa tới muốn khóc. Tay phải
Cố Tần Thần bị thương, cũng là bàn tay đó ở hành lang nắm chặt lấy bả
vai cô, lại ở trên đường mười ngón tay đan nhau.
Cô mấp máy môi, còn chưa mở miệng hỏi thăm đã bị người ôm vào trong
ngực. Cố Tần Thần cố chấp ôm cô ngồi trên giường, đầu cô dựa vào ngực
anh, hô hấp hai người giao hòa còn vương lại vị thuốc tây.
Cố Tấn Thần ôm cô, bàn tay to chậm rãi giữ lấy ót cô, ngữ khí chậm chạp
xem thường: “Từ hôm anh hôn em, anh đã nói sẽ phụ trách với em, em còn
nhớ sao?”
Mấy ngày rồi, đây là lần đầu anh ôm cô, Hạ Nhiễm sớm đã không nghĩ được
gì. Cô cũng không quan tâm nhiều nữa, trong đầu là hình ảnh nam nhân
lạnh lùng và bàn tay vì rút ống kim mà tím bầm. Cứ như vậy, lặp đi lặp
lại trong đầu. Cô hấp háy mũi, ôn nhu trả lời: “Nhớ”.
Cố Tần Thần hạ mắt nhìn cô, hai tròng mắt lưu chuyển thâm tình, có chút vô lại hỏi: “Nếu nhớ sao lại trốn anh?”
“Em không có…”
Hạ Nhiễm thừa nhận từ đêm đó trở đi, cô thật sự ngay cả ý nghĩ từ chức
để trốn tránh anh cũng có. Nhưng cô còn chưa làm gì, anh liền bị bệnh
rồi.
“Anh nên xử lý em thế nào đây?”
Tiếng thở dài của Cố Tần Thần vờn trên đỉnh đầu Hạ Nhiễm, cả thể xác và
tinh thần cô đều ngẩn ra, cô hé mắt nhìn thân thể anh hơi cong xuống. Cố Tần Thần buông bàn tay đang ôm cô ra, tinh tế miêu tả gương mặt cô, hầu kết nơi cỗ khẽ động, đôi môi mỏng kiên định cương nhu mở ra hợp lại, dụ hoặc nói: “Chúng ta ở chung đi, có được không?”
Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần, chỉ thấy hàng mi dài che đi đôi mắt long lanh sáng ngời của anh. Thái độ khác thường của Cố Tần Thần cũng không bức
bách cô, ngữ khí đè thấp hỏi thăm, thanh âm từ tính dào dạt lộ rõ khát
vọng.
Giờ khắc này, cho dù là nam nhân nào cũng rất khó cự tuyệt.
Không liên quan tới yêu hay không, Hạ Nhiễm giống như bị mê hoặc, cô gật đầu. Hai tay không kìm được vòng qua eo gầy của anh, lại lần nữa tựa
đầu vào ngực anh.
Được Hạ Nhiễm đáp lại, nội tâm Cố Tần Thần sớm đã vui mừng tới điên,
nhưng bề ngoài lại vẫn tự nhiên bình tĩnh như cũ. Trong cổ có chút ngựa, Cố Tần Thần che miệng ho vài tiếng.
Ho khan liên tiếp, Hạ Nhiễm dựa trên lồng ngực anh chỉ nghe được thanh âm nặng nề.
Cảm thấy thân thể Cố Tần Thần run rẩy mãnh liệt, Hạ Nhiễm nằm trong lòng anh hơi cau mày, muốn rời khỏi, thân thể vừa động liền bị Cố Tần Thần
áp xuống.
Trong phòng bệnh VIP là giường lớn với cái chăn mỏng, thân thể nhỏ gầy
của Hạ Nhiễm cứ vậy bị Cố Tần Thần đẩy ngã lên giường, cô vừa lúng túng
lại vừa tức giận. Cô nằm trên giường bệnh, lúc này trong đầu chỉ có một ý niệm, Cố Tần Thần thật nặng quá.
Hạ Nhiễm bị anh đè có chút không thở được, hai tay dùng sức đẩy anh ra,
anh lại không có phản ứng gì. Cô nóng vội, nhanh chóng vỗ hai cái lên
lưng anh, miệng còn không ngừng nhắc: ”Cố Tần Thần, để em đứng lên”.
Cố Tần Thần vẫn áp trên người cô không nhúc nhích, Hạ Nhiễm nằm dưới
thân anh phí sức, không dễ dàng gì mới chống đỡ trên vai anh, dùng sức
thở: “Cố Tần Thần, anh muốn ngạt chết em sao?”
Người bên trên vẫn không nói lời nào.
Lúc này Hạ Nhiễm mới ngẩng đầu nhìn Cố Tần Thần đang nghiêng đầu một
bên, đôi mắt anh khép kín, sắc mặt trắng bệch. CÔ ghé vào tai anh kêu
hai tiếng, anh vẫn không có phản ứng.
Nước mắt Hạ Nhiễm chảy ròng, không biết sức lực từ đâu tới, cô liền đẩy
Cố Tần Thần qua một bên, vội vàng nâng đầu anh lên. Hạ Nhiễm vừa lay
người Cố Tần Thần, vừa khàn giọng kêu: “Cố Tần Thần, Cố Tần Thần, Cố Tần Thần, anh tỉnh dậy đi”.
Dưới sức lực của cô Cố Tần Thần chỉ hơi chau mày, đôi môi mỏng không có
huyết sắc càng mím chặt lại. Thấy vậy, Hạ Nhiễm liền hốt hoảng.
Cô luống cuống chân tya ấn chuông đầu giường, trên mặt dàn dụa nước mắt.
Hạ Nhiễm không ngừng ấn chuông, bác sĩ và điều dưỡng cũng vào phòng kịp
lúc, bọn họ thấy Hạ Nhiễm mặt đầy lệ ngồi trên giường ôm Cố Tần Thần còn tưởng rằng bệnh nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Y tá vội an ủi Hạ
Nhiễm, rồi phối hợp với bác sĩ tiêm cho Cố Tần Thần.
Cuối cùng, bác sĩ chẩn đoán Cố tiên sinh bởi vì sốt và thân thể không đủ chất mà té xủi, sau đó Hạ Nhiễm còn vương nước mắt đỏ mặt cảm ơn bác sĩ và y tá. Chờ bọn họ đi rồi, Hạ Nhiễm đóng cửa lại, ngồi đối diện nhìn
nam tử đang ngủ say, lúc này cô mới nín khóc, khẽ cười.
Cố Tần Thần tỉnh lại lần nữa đã là hai giờ sau.
Anh mở to mắt, bắt đầu quét quanh phòng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc,
lại thấy Hạ Nhiễm đang mở to mắt ghé vào người anh nhìn anh, trong đôi
mắt to có chút kinh hỉ lóe qua.
“Anh tỉnh rồi?” Hạ Nhiễm vui vẻ lay lay Cố Tần Thần, vươn tay sờ trán anh: “Cũng được, hạ sốt rồi”.
Nói xong, cô tức giận trừng anh: “Ai bảo anh cậy mạnh, không uống thuốc, không truyền nước”.
Cố Tần Thần không lên tiếng, nhìn cô thật lâu. Bởi vì mới khóc, Hạ Nhiễm nhân lúc Cố Tần Thần đang ngủ mà vào toilet tẩy trang, vẻ mặt không son phấn lúc này càng có vẻ sinh động xuất trần.
Một lúc sâu, anh mới chỉ đống hộp trên bàn, chậm rãi hỏi: “Em chưa ăn tối sao?”
“Chưa”. Hạ Nhiễm lắc đầu, anh như vậy khiến cô lo lắng sao có thời gian
ăn cơm chứ. Bây giờ anh hỏi như vậy cô mới nhận ra, chú ý tới hai hộp
bento để trên bàn. Có lẽ là Ninh Viễn mua tới, còn chưa kịp ăn thì anh
ngất đi rồi.
Hạ Nhiễm nói thầm :”Anh cũng chưa ăn?”
Cố Tần Thần không cau mày, sắc mặt giống như đang chỉ trích cô không
chịu ăn cơm. Hạ Nhiễm thu hồi tầm mắt, nuốt nước bọt, lập tức nói: “Tí
nữa về nhà em liền ăn cơm”.
Cô nói lời này khiến Cố Tần Thần tự nhiên lại thấy tức giận, không nề hà nhìn cô chằm chằm.
Trong chốc lát anh mới thu hồi tầm mắt, cầm lấy điện thoại di động trên
đầu giường, tùy tay bấm dãy số, điện thoại bên kia thông rồi, anh chậm
rãi nói: “Bác Trương, lát nữa bác tới đây, phiền bác mang hai phần cơm
chiều”.
“Này, em nói…”
Cố Tần Thần luôn nói ngắn gọn, mới giao việc cho bác Trương xong liền cúp điện thoại, biết rõ còn cố hỏi: “Nói cái gì?”
“…”